Trong phòng nhất thời tĩnh yên tĩnh.
Nhâm gia trên dưới đều biết đến, Nhâm Tam lão gia tính tình dịu dàng, trong ngày thường rất ít phát giận.
Nhưng chỉ là rất ít khi giận, không có nghĩa là ông không tức giận.
Thư phòng Nhâm Thời Mẫn từng có gã sai vặt phụ việc giấy bút trộm một chiếc Đoan nghiễn đi đổi bạc, gã sai vặt từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh hắn, là cháu trai vú nuôi, ngày thường chuyện trộm cắp vặt này cũng thường có, với những vật ngoài thân này Nhâm Thời Mẫn chưa bao giờ để ý, chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Không nghĩ lần đó lại làm Nhâm Thời Mẫn tức giận, không quan tâm vú nuôi khóc lóc cầu xin, lệnh quản gia kéo đi đánh năm mươi đại bản sau lại kéo đi quan phủ, gã sai vặt kia chịu đựng qua ngày sau đó chết trong ngục.
Bởi vì trong luật lệ Đại Chu có văn bản rõ ràng, phàm là nô bộc phạm vào tội giết chủ, gian dâm, trộm cướp, một khi thẩm tra chủ nhà có quyền đánh chết tại chỗ, sau chỉ cần đưa quan phủ hai mươi lượng bạc để “lưu hồ sơ” là có thể kết án.
Cho nên mặc dù Nhâm Thời Mẫn luôn một dáng quân tử như ngọc, dịu dàng khiêm tốn, bọn nha hoàn cũng không dám làm càn trước mặt hắn.
Một người luôn bày bộ dạng không để ý là người không thể trêu chọc nhất, bởi vì người không biết chuyện gì sẽ chọc giận họ, chỉ có thể đặt biệt cẩn thận.
Nhâm Thời Mẫn phủi phủi vạt áo đứng dậy: “Ta đi thư phòng, các ngươi cũng giải tán đi.”
Tất cả mọi người đứng dậy đưa tiễn, Nhâm Thời Mẫn đi đến trước mặt Nhâm Dao Kỳ cúi đầu nói: “Dao Dao cũng theo cha đi, cha muốn xem nửa năm con trộm lười đã thành bộ dạng gì rồi.”
“Phụ thân.” Nhâm Dao Anh khẽ cắn môi dưới, nhỏ giọng kêu một tiếng.
Nhâm Thời Mẫn nghiêng đầu nhìn về phía nàng, ôn hòa nói: “Chuyện gì?”
Nhâm Dao Anh nổi lên dũng khí nói: “Phụ thân, nữ nhi nửa năm này cũng luôn luôn luyện chữ vẽ tranh. Mấy ngày trước đây vừa vặn hoàn thành một bức vẽ cảnh tuyết, muốn mời phụ thân chỉ điểm một phen. Nữ nhi biết mình không có tài bằng Ngũ tỷ tỷ, nhưng là… Nhưng là nữ nhi cũng thật tâm yêu thích vẽ tranh.”
Phương di nương nhìn Nhâm Dao Anh, mỉm cười nói: “Cửu tiểu thư nàng nửa năm qua này đã dành không ít thời gian đang luyện tranh họa chữ, lị nói cũng phải cảm ơn Ngũ tiểu thư đã chỉ điểm một hai.”
“Ồ?” Nhâm Thời Mẫn nhìn Nhâm Dao Kỳ liếc mắt một cái, nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, ngươi cùng đến đây đi.”
Nhâm Dao Kỳ nhìn Phương di nương liếc mắt một cái, cúi đầu cười một tiếng.
Nếu Phương di nương cho rằng nàng đem bản vẽ cho Nhâm Dao Anh mượn dùng chính là chỉ điểm một hai thì nàng thật đúng là không thể không nhận này một công lao.
Chẳng qua nàng biết Nhâm Dao Anh vẽ tranh quả thật coi như không tệ là được.
Phương di nương một lòng vì nữ nhân tính toán, dĩ nhiên là mỗi một bước đều là tính toán tốt lắm. Trước khi Nhâm gia ngã ngựa nàng ta còn có thể thuyết phục Lão thái thái cho nàng ta về nhà mẹ đẻ, còn gả con gái cho trưởng tử đệ đệ.
“Phụ thân, không bằng Tam tỷ cùng Ngũ đệ cũng cùng đi? Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, nếu con của chuột thì biết đào hang. Như vậy con của người đều biết vẽ tranh!” Nhâm Dao Kỳ nhìn Nhâm Thời Mẫn trong mắt tràn ngập ý cười nói.
Nhâm Thời Mẫn dở khóc dở cười: “Con đây là từ đâu học được những cái này?”
Cuối cùng, bốn người đều đi theo Nhâm Thời Mân đi thư phòng.
Tử Vi Viện không có sương phòng thứ hai, chỉ có hai viện nhỏ bên cạnh. Tây viện làm khố phòng Lý thị, Đông Kha viện là thư phòng Nhâm Thời Mẫn.
Thư phòng ba gian, đều là sách cùng tranh, vừa vào sân là có thể ngửi được mùi Mặc hương thoang thoảng.
Trong sân viện có một hồ nước nhỏ, nước rất cạn nhưng lại có màu đen như mực, nay đã đông lại thành băng. Tuyết phủ phía trên đều được dọn đi, hồ nhỏ kia như một thứ đá trong suốt phát sáng, lại thâm thúy như mặc ngọc.
Đây là ao ngày thường Nhâm Thời Mẫn dùng để rửa bút, được ông đặt tên là Văn Hãn Trì.
Nơi này đối với Nhâm Dao Kỳ mà nói vốn phải là quen thuộc nhất, nhưng sau khi nàng đi vào nhịn không được đánh giá xung quanh. Đẩy cửa thư phòng ra, bên trong bộ dáng hỗn độn làm cho người ta gần như không thể tin được đây là một gian thư phòng.
Nhâm Dao Kỳ nhớ rõ, thư phòng Nhâm Thời Mẫn là nơi hỗn loạn nhất nàng từng biết.
Hắn không thích hạ nhân vào thu thập, liền thích đem sách của mình cùng họa bày khắp nơi.
Bất quá tự ông có thể tìm tranh rất nhanh, làm ông rất tự đắc.
Toàn bộ Nhâm gia, có thể nhớ rõ mỗi một quyển sách trong thư phòng Nhâm Thời Mẫn, mỗi một bức tranh chữ đặt ở vị trí nào ngoài bản thân Nhâm Thời Mẫn cũng chỉ có Nhâm Dao Kỳ.
Nhâm Thời Mẫn quay đầu nhìn bốn đứa con sau lưng mình, nhíu mày nghĩ nghĩ, cuối cùng chỉ vào án thư cạnh cửa khắc bạch vân nói: “Các con đều đến nơi đó ngồi đi, không nên lộn xộn.”
Nhâm Dao Kỳ biết, ngày thường Nhâm Thời Mẫn viết chữ vẽ tranh cũng không phải trên chiếc án thư này, ông thích dùng kỷ trà bên trong phòng bên phải, chiếc án thư là nơi ông dùng để uống trà cho nên nhìn sạch sẽ một chút.
Mấy người thật cẩn thận xuyên qua mặt đất bừa bộn, ngồi xung quanh thư án.
Nhâm Dao Kỳ đưa tay lấy một chiếc ống trúc hình trụ trên thư án cầm đến, sau đó không tự chủ mở ngăn kéo thư án nhặt mấy viên cờ vây bỏ vào, đang muốn bỏ vào cái tiếp theo, nhưng lại bị Nhâm Thời Mẫn ngồi bên cạnh đoạt lấy.
“Phụ thân nói rất nhiều lần, đây là cái phụ thân dùng để uống trà, không phải đồ chơi, con lại cứ bướng bỉnh.” Nhâm Thời Mẫn nghiêm mặt, không đồng ý nói.
Nhâm Dao Kỳ phục hồi tinh thần, trừng mắt nhìn, chớp chớp mi mắt tràn đầy hơi nước.
Nhâm Thời Mẫn sửng sốt, nghĩ không phải vì giọng mình quá nghiêm khắc, cuối cùng chỉ có thể đem đồ trả lại cho Nhâm Dao Kỳ: “Thôi, cái cốc này đã nửa năm chưa dùng, cho con cầm chơi, mai phụ thân lại làm cái khác.”
Nhâm Dao Kỳ nhìn chiếc cốc trúc thô ráp trong tay, nín khóc mỉm cười.
Loại cốc này trong hộp gỗ dưới giường nàng cũng có hai cái, nàng trước đây thích thừa lúc phụ thân không chú ý, dùng cốc trúc ông làm bỏ xúc xắc vào chơi, bị bắt hai lần ông cũng không làm gì được nàng.
Nhâm Dao Anh trong mắt ghen tị chợt lóe, tươi cười mang bảy phần ngây thơ ba phần tò mò, làm người khác không nhìn ra được nửa phần ác ý: “Ngũ tỷ tỷ vừa mới chơi là bạc sao? Nghe nói cậu am hiểu nhất cái này, Ngũ tỷ tỷ là từ nơi cậu đó học được đi?”
Nhâm Thời Mẫn sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Nhâm Dao Hoa ánh mắt như dao lạnh lùng nhìn Nhâm Dao Anh, Nhâm Dao Anh cường ngạnh chống đỡ, nhưng không nhịn được co rúm lại.
Có thể để Nhâm Dao Anh gọi cậu đường hoàng như vậy chỉ có anh em mẹ cả.
Nhâm Dao Kỳ thưởng thức cái cốc trong tay, lơ đễnh cười một tiếng: “Di nương không phải nói muội muội đọc nhiều sách vở sao? Như thế nào không biết đổ xúc xắc nhưng thật ra là một loại phương pháp bói toán? Cái gì cờ bạc? Nơi nào nghe được hồ ngôn loạn ngữ?”
Tiểu nữ tử nuôi trong khuê phòng nào biết những cái này? Nhâm Dao Anh chưa bao giờ cũng cái người nàng gọi là ‘cậu’ tiếp xúc qua, những cái này đều là người lớn nói cho nàng biết.
Nhâm Thời Mẫn miễn cưỡng nhịn xuống tức giận, đối Nhâm Dao Anh nhạt giọng nói: “Không phải nói muốn ta chỉ điểm ngươi vẽ tranh sao?”
Nhâm Dao Anh ăn nghẹn, cắn cắn môi cúi đầu đem bức họa cuộn tròn vẫn giữ trong tay đưa ra, liếc mắt nhìn Nhâm Thời Mẫn một cái, cẩn thận mở ra đặt trên án thư.
Nhâm Thời Mẫn giương mắt nhìn lại, biểu tình trên mặt hơi hơi dịu đi, hiếm có gật đầu tán dương: “Quả nhiên tiến bộ thần tốc, nhìn ra được ngươi tốn không ít công sức “
Nhâm Dao Kỳ thật sự nhìn một chút, bình tĩnh xem xét, lấy tuổi Nhâm Dao Anh có thể vẽ ra bức họa trình độ này đúng là hiếm có. Nàng biết Phương di nương đối với hai đứa con này yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, nửa năm này Nhâm Dao Anh phí không ít công phu.
Chỉ là lấy ánh mắt soi mói Nhâm Thời Mẫn…
Quả nhiên, kế tiếp chợt nghe hắn nói: “Chẳng qua, vẽ tranh ngoài chú ý bút pháp, hơn nữa còn phải chú ý kết cấu. Âm dương, hướng bối, túng hoành, khởi phục, khai hợp, tỏa kết, hồi bão, câu thác, quá tiếp, ánh đái, tu đắc điệt đãng y trắc, thư quyển tự như, như thử tài năng tị miễn công nhi vô vận. Tranh của con khuyết thiếu kết cấu linh hoạt.”
Kỳ thật theo Nhâm Dao Kỳ đối Nhâm Thời Mẫn hiểu rõ, lời này xem như đánh giá cao, nếu như ông chướng mắt nhiều nhất chỉ một câu “Còn có thể”, tuyệt đối sẽ không tốn nhiều nước miếng như vậy.
Nhưng Nhâm Dao Anh không biết, vì thế tươi cười trên mặt nàng có chút cứng ngắc.
“Phụ thân thường khen Ngũ tỷ tỷ họa tốt, không bằng Ngũ tỷ tỷ giúp muội xem bức họa này nên sửa thế nào mới tốt?” Nhâm Dao Anh ánh mắt mong chờ nhìn Nhâm Dao Kỳ.
Nhâm Dao Kỳ nhớ lại đời trước Nhâm Dao Anh cũng từng thỉnh cầu như vậy, chẳng qua nàng khi đó tuổi nhỏ, không thể nào sửa, hơn nữa không thích Nhâm Dao Anh, nghe được lập tức cự tuyệt. Nhâm Dao Anh cũng không phải thật lòng muốn nàng hỗ trợ, vì thế cuối cùng vẫn là Nhâm Thời Mẫn giúp nàng ta sửa lại mấy chỗ.
Chẳng qua lúc này đây Nhâm Dao Kỳ ngược lại thoải mái gật đầu cười nói: “Nếu họa là muội cùng tỷ học, giúp muội sửa họa là chuyện bình thường.” Một bộ làm việc nhân đức quyết không khước từ.
Nhâm Dao Anh gân xanh nhảy dựng, với việc Phương di nương trước đó tâng bốc Nhâm Dao Kỳ mười phần không vui.
Nhâm Thời Mẫn cười nhìn Nhâm Dao Kỳ một cái, thần sắc rõ ràng muốn xem trò vui từ phòng bên cạnh đem bút mực đến. Nữ nhi là do ông dạy, bản lĩnh ra sao tự ông biết rõ. Trình độ Nhâm Dao Kỳ hơn Nhâm Dao Anh không ít, chẳng qua vẫn hữu hạn.
Nhâm Dao Kỳ một bên mài mực, một bên nghiêng đầu nhìn tranh, chờ nàng mài mực xong, chấm bút trên bức tranh cảnh tuyết trắng xóa nhỏ thêm vài nét mực, cuối cùng trên nền tuyết lớn vẽ thêm một đôi song trúc.
Mặc dù chỉ ít ỏi vài nét bút, lại làm cho người cảm thấy song trúc kia lại ẩn chứa sức sống mãnh liệt, bừng bừng sinh cơ lập tức từ bức tranh thoát ra.
Lại dường như hòa hợp với bối cảnh bức họa của Nhâm Dao Anh,không có vẻ gì đột ngột. cả bức họa như được đề cao vài cấp bậc
Nhâm Thời Mẫn biểu tình muốn xem nữ nhi chê cười cũng chậm chậm thay đổi trở nên nghiêm túc.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận