“Ý ở dưới bút, họa tẫn ý tại đây.” Nhâm Thời Mẫn đến gần, cúi đầu nhìn kỹ bức họa sau khi Nhâm Dao Kỳ chỉnh sửa, mặt lộ vẻ kinh hỉ khen, “Dao Dao, chỉ mới nửa năm mà họa kĩ của con thật đáng kinh ngạc.”
Nửa năm sao? Nàng vẽ tranh đâu chỉ nửa năm…
Nhâm Dao Kỳ cảm thán thở dài, nhưng chỉ hé miệng cười một tiếng.
“Ngũ tỷ tỷ họa thật tốt.” Nhâm Ích Hồng nhìn Nhâm Dao Kỳ có chút ngượng ngùng nói.
Nhâm Ích Hồng là con trai độc nhất Nhâm Thời Mẫn.
Phương di nương đối đứa con trai này kỳ vọng rất cao, không để hắn dính vào việc nội viện. Trong trí nhớ Nhâm Dao Kỳ, đệ đệ thứ xuất này tính tình ngại ngùng, cùng nàng quan hệ coi như không tệ.
Hắn hiện tại cùng mấy vị đường huynh đệ khác Nhâm gia đi xin một vị lão tiên sinh làm thầy dạy học, đọc sách còn còn có thể, thích vẽ tranh, chỉ là thiên phú không cao.
Nhâm Dao Kỳ nhớ rõ đời trước sau khi Nhâm Thời Mẫn tạ thế Phương di nương thu xếp để hắn cùng đệ tử Phương gia học hành, về phần hắn cuối cùng có được như Phương di nương mong đợi hay không thì nàng không biết, dù sao lúc sinh thời nàng chưa bao giờ nghe đến tên Nhâm Ích Hồng.
Nhâm Dao Kỳ hướng về hắn cười cười.
Lúc này, quản sự tiền viện lại đây nói quà tạ lễ cho Hàn gia đã chuẩn bị tốt, Ngũ lão gia hỏi Tam lão gia có rảnh rỗi hay không cùng đi Hàn gia với hắn.
Nhâm Dao Kỳ kéo kéo ống tay áo Nhâm Thời Mẫn, bất mãn nói: “Phụ thân, người còn chưa nói với chúng chuyện hội tranh lần này đấy. Năm nay ngoài Trần lão tiên sinh cùng Yến Bắc thế con có những danh gia nào tham gia vậy? Tranh của bọn họ vẽ thế nào?”
Nhâm Thời Mẫn nhìn mấy đứa bé đều một mặt tò mò nhìn hắn, nghĩ nghĩ, nói với quản sự: “Hàn gia người ta cùng mới về hôm nay, đi quá nhiều người ngược lại sợ sẽ đưa thêm phiền toái cho người ta. Hôm nay cứ để Ngũ đệ một người đến trước, hôm khác ta sẽ đến cửa bái phỏng.”
Quản sự lên tiếng trả lời lui xuống.
Nhâm Dao Kỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhâm Thời Mẫn trưa nay giữ mấy đứa trẻ trong phòng kể chuyện kinh thành.
Dùng xong bữa tối, Nhâm gia mọi người đi Vinh Hoa viện chúc Nhâm lão gia tử cùng Nhâm lão thái thái ngủ ngon. Nhâm Dao Anh cũng chính thức vào ở Vinh Hoa viện.
Nhâm Lão thái thái vì trấn an Nhâm Dao Hoa, thưởng nàng một đôi trâm hoa, khi nói chuyện đối với nàng cũng đặc biệt hòa ái.
Ngũ thái thái ngược lại cùng Ngũ lão gia xuất hiện, không biết Ngũ lão gia làm thế nào cầu tình cho Ngũ thái thái, Nhâm Lão thái thái lại không phạt nàng đi từ đường tư qua. Phu thê hai người ngay cả lúc ở bên cạnh nhau, lại vẫn cứ mắt qua mày lại.
Cuối cùng Ngũ lão gia lại trơ mặt ra cầu tình cho nữ nhi, Nhâm Lão thái thái miễn cưỡng đồng ý cho Nhâm Dao Ngọc không đi từ đường mà ở trong khuê phòng cấm túc.
Sau khi từ Vinh Hoa viện trở về, Nhâm Dao Kỳ cho người làm đem xiêm y vải vóc lúc trưa Nhâm Thời Mẫn đưa phân phát đem tặng, phân biệt cho Nhâm Dao Âm, Nhâm Dao Anh cùng với chi thứ hai Nhâm Dao Đình đưa đi. Sau đó mang theo phần của Nhâm Dao Hoa đi Đông Sương phòng đối diện.
Thấy Nhâm Dao Kỳ đưa xiêm y trang sức tới, Nhâm Dao Hoa mặt không chút thay đổi nói: “Đây là phụ thân mua cho ngươi, ngươi đem đến chỗ ta nơi này làm cái gì?”
Nhâm Dao Kỳ cười nói: “Tứ tỷ tỷ, Thất muội muội, Bát muội muội, Cửu muội muội đều có, tự nhiên cũng không thể thiếu Tam tỷ một phần này. Phụ thân nói là mua cho tỷ muội chúng ta, muội sao có thể độc chiếm?”
Nhâm Dao Hoa nghe vậy, sắc mặt hòa lại.
Nhâm Dao Kỳ ý để Hỉ Nhi đưa mấy này cho đại nha hoàn Nhâm Dao Hoa là Vu Tinh thu lấy.
Có bà tử tiến vào tìm Nhâm Dao Hoa, Nhâm Dao Kỳ thấy bên trong trên án kỷ giấy Tuyên Thành trải rộng, liền đi tới tùy ý liếc mắt nhìn, lại phát hiện là một bức tuyết cảnh đang vẽ dang dở.
Mực trên giấy còn chưa kịp khô, hiển nhiên lúc nàng đến Nhâm Dao Hoa con đang vẽ tranh.
Nhâm Dao Hoa họa hết sức bình thường, còn có chút dấu vết đồ xoá và sửa đổi, chẳng qua nhìn ra được nàng rất dụng tâm. Vẽ tranh viết chữ cũng không phải sở trường Nhâm Dao Hoa, Nhâm Dao Kỳ biết nàng không thích nhất mấy thứ này.
Nhâm Dao Kỳ trước kia vẫn cảm thấy người kiêu ngạo giống Nhâm Dao Hoa, hẳn không thèm để ý cái nhìn phụ thân đối nàng. Nàng ngày thường thái độ đối với Nhâm Thời Mẫn chỉ nhàn nhạt, thậm chí rất ít ở trước mặt hắn mở miệng nói chuyện.
Lúc này, Nhâm Dao Hoa đã đi tới, nhìn Nhâm Dao Kỳ liếc mắt một cái liền đem bức cảnh tuyết mới vẽ một nửa xé đi, vo thành một đoàn, tùy ý vứt trên mặt đất.
Nhâm Dao Kỳ sửng sốt, Nhâm Dao Hoa lạnh nhạt nói: “Vô sự tùy tiện vẽ, là bỏ đi. Không còn sớm, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều: “Muội đây đi về trước.” Đi hai bước, lại ngừng lại nói “Tam tỷ không ngại thử vẽ tranh theo lối tinh vi, nếu chưa xác định rõ kết cấu, lại không ngại dùng bút vẽ trước kết cấu.”
Nhâm Dao Hoa nhìn Nhâm Dao Kỳ nửa ngày, cho đến Nhâm Dao Kỳ đi tới cửa nàng mới nhạt giọng nói: “Đa tạ lo lắng.”
Ngày thứ hai, từ Vinh Hoa viện thỉnh an về, Nhâm Dao Kỳ đang cùng Lý nói chuyện ở nhà giữa, ngoại viện có bà tử tiến vào nói Tam lão gia phân phó để cho Tam thái thái phái người bình trà Vân Vụ ông đem từ kinh thành về đưa đi tiền viện.
“Là có khách nào đến?” Nhâm Thời Mẫn trước giờ đều xem bình trà này như bảo bối, trước giờ hắn chỉ dùng nó để tiếp đãi bằng hữu chí giao, bởi vậy Nhâm Dao Kỳ mới hỏi một câu như thế.
“Là người Hàn gia đến.” Quản sự bà tử trả lời.
Nhâm Dao Kỳ sắc mặt khẽ biến: ” Người Hàn gia đến?”
“Đúng vậy, Hàn gia phu nhân mang theo Hàn công tử cùng Hàn tiểu thư đến đây.” Quản sự bà tử không có chú ý tới sắc mặt Nhâm Dao Kỳ, cười trả lời, “Ngũ lão gia nói muốn Hàn công tử bình phẩm trà ngon người mới đem về.”
Nhâm Dao Kỳ đã không nhớ rõ đời trước người Hàn gia có tới hay không, trước khi Hàn gia từ hôn với Nhâm Dao Hoa nàng căn bản không nhớ đến Hàn gia này.
Nhưng là đời này chẳng lẽ còn phải lặp lại chuyện đời trước hay sao?
Nghĩ đến đây Nhâm Dao Kỳ chợt đứng lên.
“Kỳ nhi?” Lý thị kinh ngạc kêu.
Nhâm Dao Kỳ phục hồi tinh thần phát hiện tất cả mọi người hướng nàng nhìn lại, nàng cố gắng bình ổn hô hấp, mỉm cười nói: “Hôm qua nghe phụ thân khen Hàn gia gia phong tốt, con hết sức tò mò Hàn gia tiểu thư là bộ dáng gì, nương, con đi sân tổ mẫu nhìn Hàn gia tiểu thư.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận