Lí thị nghe vậy càng thêm kinh ngạc.
Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm Dao Hoa bất đồng, nàng thuở nhỏ không được Nhâm lão thái thái yêu thích, vì vậy không thích đi nhất là Vinh Hoa viện.
Ngày thường, ngoài việc sáng chiều phải đi thỉnh an, còn lại nếu không cần đi nàng sẽ không đi.
Nhâm Dao Kỳ biết Lý thị đang suy nghĩ gì: “Con vừa vặn muốn đi tìm Tứ tỷ tỷ, cho nên thuận tiện đi nhìn một cái thôi, mẫu thân không cần lo lắng.”
Lý thị thấy nàng kiên trì, cũng không tiện nói gì thêm, chỉ nói với Nhâm Dao Hoa: “Hoa nhi cũng cùng đi xem một chút đi?”
Nếu là trước kia, Lý thị tuyệt đối sẽ không nói ra loại lời này, có điều gần đây quan hệ tỷ muội Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm Dao Hoa tốt lên rất nhiều, đây là đúc kết của bà cùng mấy nha hoàn bà tử thân cận đúc kết ra được.
“Không cần, con đi một chút trở về, Tam tỷ tỷ lưu lại cùng nương nói chuyện đi.” Nhâm Dao Kỳ vừa nói vừa đi ra ngoài.
Trong lòng nàng có việc, dọc theo đường đi chỉ lo mang theo bọn nha hoàn vùi đầu đi về phía trước. Vòng qua cửu khúc hành lang, thời điểm đang muốn từ hoa viên rẽ qua liền nghe thấy tiếng trờ chuyện của nam tử nhẹ nhàng truyền đến. Đồng thời nàng còn nghe được tiếng giày đạp trên mặt tuyết ‘xoạt xoạt’, tiếng nói cũng ngày càng gần.
“Tam thúc dẫn theo chúng ta tới vườn không phải nói muốn đích thân hái tuyết trên mai pha trà sao? Trong phủ mai trồng nhiều như vậy, lại không có một nhành nở… Khụ khụ…” Giọng nói này như của thiếu niên, mang theo chút bất mãn nói.
“Thất sách! Thất sách! Chẳng qua Ích Quân, không phải tam thúc nói con, con cũng nên ra ngoài dạo cho thoáng, cả ngày nằm trong phòng, không nói con có bệnh, không bệnh cũng thành bệnh.” Nhâm Thời Mẫn thản nhiên nói.
“Tam lão gia, ngài không nhìn thấy Tam thiếu gia hắn vừa mới ho khan sao? Nguy rồi nguy rồi, nhất định là đi ra gió thổi cảm lạnh, đợi lát nữa trở về Đại thái thái chắc chắn bóc của ta da! Thiếu gia, nếu không có hoa mai, chúng ta vẫn là trở về đi? Ngài được cẩn thận thân thể của mình!” Một âm thanh mang theo nức nở nói.
“Dài dòng, thiếu gia ta đi nơi nào còn cần nô tài người quản sao, ngươi…Khụ khụ….” Thiếu niên bất mãn phát tát nhưng lại bị tiếng ho khan cắt đứt.
Nhâm Dao Kỳ nghe đến đó, liền hiểu lúc này là cha nàng cha cùng Tam đường huynh ở trong vườn.
Tam đường huynh Nhâm Ích Quân là con thứ Đại lão gia, lúc từ trong bụng mẹ đã không khỏe, có người nói hắn sống không quá mười tuổi. Những năm gần đây Đại thái thái tìm kiếm bí phương bồi bổ thân thể cho hắn khắp nơi, mỗi ngày đều nấu canh bổ cho hắn, một ngày ba bữa uống thuốc thay cơm, có thể nói vị đường huynh này của nàng là ấm sắc thuốc từ nhỏ.
Nay Nhâm Ích Quân mười sáu tuổi, mặc dù nhỏ bệnh không ngừng, nhưng cũng còn sống êm đẹp.
Nghĩ tới lại là phụ thân mình đem vị đường huynh cực kỳ ít ra ngoài này đi lấy tuyết, còn trong ngày tuyết lạnh như vậy, Nhâm Dao Kỳ không khỏi đau đầu một trận. Nhâm Ích Quân nếu thật vì việc này mà bị cảm mạo hay gì đó, Đại thái thái nhất định sẽ không bỏ qua cho phụ thân.
Nhâm Ích Quân bởi vì thân thể không tốt luôn bị câu thúc trong sân mình rất ít đi ra ngoài, hơn nữa trong nhà từ Lão thái thái đến huynh đệ tỷ muội đều không quan tâm hắn, thành ra tính tình hắn có chút cổ quái. Hắn cùng các huynh đệ cùng thế hệ bao gồm huynh trưởng ruột thịt của hắn vô cùng nhạt nhẽo, chỉ riêng với Tam thúc Nhâm Thời Mẫn là rất hợp ý.
Nhâm Dao Kỳ nhớ rõ đời trước chính mình cũng không thích vị Tam ca kỳ quái này, trên mặt không lúc nào tươi cười.
Thẳng đến sau này, phụ thân chết đi, người Nhâm gia không dám mang xác chết ông về.
Tháng sáu mặt trời đã khuất nàng quỳ gối trong đình viện Vinh Hoa viện khóc khẩn cầu Nhâm Lão gia tử cùng Nhâm Lão thái thái cho nàng đi nhặt xác ông, thiếu chút cảm nắng ngất đi, người bên trong cũng không có động tĩnh gì.
Lúc đó Nhâm Ích Quân mặt âm trầm chống gậy đi đến, kéo nàng đi.
Nàng mơ màng nghiêng ngả lảo đảo bị hắn kéo đến “Tam tỉnh đường” Nhâm gia, nơi đó là nơi cung phụng bài vị liệt tổ liệt tông, là từ đường Nhâm gia.
“Ngươi khóc có tác dụng gì? Lòng của bọn họ là lạnh, máu cũng là lạnh. Ngươi hẳn nên như vầy…” Nói xong, Nhâm Ích Quân giờ gậy trong tay lên quét toàn bộ mười mấy bài vị trên bàn xuống.
Nàng lúc ấy sợ tới mức cả người đều ngốc, trơ mắt nhìn hắn ném gậy trong tay, giống như người điên mà dẫm đạp bài vị dưới đất, một bên còn tức miệng mắng to: “Chúng ta cung phụng các người nhưng lại mặc kệ tôn tử bị người dẫm đạp, mặc kệ người Nhâm gia bội nhọ chúng ta, đã vậy hương khói đứt gãy cũng thế!”
Nàng bị bộ dáng điên cuồng của hắn lây nhiễm, nghĩ đến nguyên nhân phụ thân mất đi, trong lòng hận ý bốc lên, nhặt từng bài vị trên mặt đất lên lại ném chúng đến chân tường.
Chờ đến khi người Nhâm gia biết tin chạy đến, trên đất chỉ còn lại mảnh gỗ vụn. Tổ tông bài vị bị bọn họ đập đến không còn một mống.
Nhâm Lão gia tử tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi, Đại lão gia tiến lên liền cho Nhâm Ích Quân một bạt tai đánh hắn ngã xuống đất, Đại thái thái cũng sợ tới mức co quắp ngã trên mặt đất.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn mọi người: “Tất cả đều là ta đập! Gia pháp cái gì cũng đều nhằm về ta! Dù sao mạng người Nhâm gia cũng không đáng giá bao nhiêu tiền!”
Đó là lần đầu tiên nàng ý thức được người Tam ca thuở nhỏ đã bị đối đãi như búp bê sứ này, kỳ thật cũng không nhu nhược như bọn họ nghĩ, không chịu nổi một kích.
Nhâm Dao Kỳ xoay người lại đi trở về, đang nghĩ tới phải khuyên cha và Tam ca trở về thế nào, lại nghe được một giọng nói xa lạ.
“Không có tuyết mai chúng ta dùng nước suối nấu trà cũng rất tốt, tại hạ vừa mới được một vò nước suối Huệ Tuyền, không bằng để người về lấy.”
Nhâm Dao Kỳ chợt dừng bước.
Nàng xuyên qua mấy phiến lá ngô đồng nhìn vườn hoa phía trước, đi cùng Nhâm Thời Mẫn và Nhâm Ích Quân là một thiếu niên khoảng mười sáu tuổi. Cách nàng không gần, lại có cây cối che, thấy không rõ diện mạo thiếu niên kia. Chỉ biết thân hình hắn cao to, dáng người như ngọc thụ lâm phong, hắn không giống Nhâm Thời Mẫn trường bào dài rộng phất phơ xuất trần, hắn có loại trầm ổn nội liễm mà thiếu niên tuổi hắn không nên có.
Nhâm Dao Kỳ đại khái đoán được thân phận của hắn.
Lúc này phía sau nàng lại có tiếng bước chân vang lên, quay đầu lại Nhâm Dao Kỳ thấy Nhâm Dao Hoa đang dọc theo hành lang gấp khúc đi tới, thấy nàng đứng ở lối vào hoa viên chần chờ không vào, không khỏi nhíu mày.
Bên kia Nhâm Thời Mẫn đang đề nghị đi hoa viên giữa Noãn các uống trà chơi cờ, Nhâm Dao Kỳ lại quay lại thân đi về.
“Ngươi đứng ở nơi nào làm cái gì?” Nhâm Dao Hoa hướng trong vườn nhìn thoáng qua, hiển nhiên nàng cũng nghe thấy trong vườn hoa có người.
Nhâm Dao Kỳ hướng nàng cười một tiếng: “Không có gì, vừa vặn nghe được giọng nói phụ thân cùng Tam ca. Vốn muốn đi qua, lại phát hiện còn có người bên ngoài cùng với bọn họ. Muội còn chưa đi qua.”
Nhâm Dao Hoa liền không hỏi lại, dẫn đầu đi hướng Vinh Hoa viện. Nhâm Dao Kỳ thầm liếc nhìn vườn hoa, mới bước theo lưng Nhâm Dao Hoa.
Trong Vinh Hoa viện, nhà giữa Nhâm lão thái thái rất náo nhiệt. Thời điểm Nhâm Dao Hoa cùng Nhâm Dao Kỳ đi vào liền thấy ngoài Nhâm Lão thái thái, Nhâm Dao Âm cùng Nhâm Dao Ngọc, còn có một phụ nhân chừng ba mươi tuổi cùng một bé gái khoảng mười một mười hai tuổi.
Phụ nhân kia diện mạo thanh tú, nhưng gương mặt lại vàng như nến, thân thể giống như đang mang bệnh.
Nữ tử ngồi bên cạnh bà cùng bà có mấy phần tương tự, chỉ là đôi mắt không lớn như phụ nhân, mà là mắt một mí. Nàng màu da vô cùng tốt, trắng nõn trong sáng, nổi bật lên sắc môi không son mà đỏ.
Đều nói một trắng che ba xấu, huống chi bản thân nàng ta không xấu, nhìn vô thập phần xinh đẹp.
“Các ngươi tại sao cũng tới?” Nhâm Lão thái thái thấy Nhâm Dao Hoa cùng Nhâm Dao Kỳ đi đến, có chút kinh ngạc.
“Con là tới tìm Tứ muội muội.” Nhâm Dao Hoa cười đi đến thỉnh an Lão thái thái.
Nhâm Lão thái thái nghe vậy liền cũng không hỏi tới nữa, về phần Nhâm Dao Kỳ là vì cái gì đến, bà lại không quan tâm.
“Đây là hai nữ nhi nhà lão Tam.” Nhâm Lão thái thái nói chuyện với Hàn phu nhân, sau đó lại phân phó hai tỷ muội người: “Đây là Hàn gia phu nhân cùng Hàn gia tiểu thư. Các ngươi trước kia chưa từng thấy qua, đi qua chào đi.”
Nhâm Dao Hoa cùng Nhâm Dao Kỳ hai người tiến lên cùng mẫu tử Hàn gia chào.
“Ta nghe Tiếu đại cô nhắc tới qua, Nhâm gia tiểu thư quả nhiên người người đều lớn lên hữu lễ. Hôm nay vừa thấy quả nhiên đúng vậy.” Hàn phu nhân cười một tay kéo Nhâm Dao Hoa một tay kéo Nhâm Dao Kỳ lên, đánh giá nói.
Tiếu đại cô người quen biết rộng rãi lại biết cách làm người, đối với những người làm ăn với bà sẽ không nói lời không tốt.
Nhâm Lão thái thái cười nói: “Vẫn là Hàn gia cô nương thùy mị đoan trang.”
*******************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận