Hàn cô nương nghe vậy, có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, nhìn qua có chút xấu hổ.
Nhâm Dao Hoa tươi cười như ánh mặt trời nhìn Nhâm lão thái thái: “Con thấy Hàn cô nương ngồi đây có chút không tự nhiên, không bằng người để tỷ muội con đón tiếp đi?”
Nhâm Dao Hoa trước mặt Nhâm lão thái thái nào còn có bộ dạng trầm tư ít nói như trước mặt Nhâm Thời Mẫn, mà là bộ dáng lanh lợi hoạt bát khả ái đáng yêu.
Nhâm Lão thái thái cười nói: “Ta thấy là tiểu hầu tử con muốn kết giao bạn mới bày trò đi chơi? Du tỷ tỷ là cô nương hiền lành dịu dàng, đừng dọa đến người ta.”
Du tỷ tỷ hẳn là đang nói hàn tiểu thư, vì thế ánh mắt Nhâm Dao Hoa có chút hài hước nhìn hàn Du.
Hàn Du vội hỏi: “Con cũng rất thích Nhâm gia tỷ muội, đang tìm cơ hội để thân cận đây.”
Hàn phu nhân mỉm cười nhìn nữ nhi mình một cái, quay sang nói với Nhâm lão thái thái: “Nàng ngày thường không thích ra ngoài, đến Bạch Hạ Trấn một năm nhưng chưa có mấy bằng hữu. Hôm nay thấy vài vị cô nương Nhâm gia trong lòng hẳn rất vui.”
Nhâm Lão thái thái ha ha cười nói: “Một khi đã vậy, hãy để cho các nàng bọn tiểu bối một bên chơi đi. Âm Nhi, Hoa nhi, Anh nhi các con nhớ chiêu đãi Du cô nương cho tốt, không thể sơ suất khách nhân.”
Nhâm Lão thái thái trước mặt khách nhân luôn có hình tượng mình là một trưởng bối hòa ái dễ gần.
Nhâm Dao Hoa cùng Nhâm Dao Âm vội thấp giọng đáp vâng.
Nhâm Lão thái thái nhìn Nhâm Dao Kỳ đứng một bên, trước mặt khách nhân coi như dịu dàng mà nói: “Nếu đến đây, liền theo hai vị tỷ tỷ cùng nhau chào hỏi khách nhân, không thể lại hồ nháo.”
Lời này nói giống như bởi vì ngày thường nàng quá mứt ‘hồ nháo’ mà bỏ qua đứa cháu này.
Nếu là đời trước, Nhâm Dao Kỳ xác định sẽ cảm thấy ủy khuất khổ sở, nay chỉ nhàn nhạt mỉm cười cúi đầu thưa vâng.
Nàng dạy Nhâm Dao Hoa không nên đánh mất niềm yêu thương của Nhâm lão thái thái, nhưng nàng không có ý định cầu sự yêu thương của bà.
Có vài người cho dù ngươi có cố gắng lấy lòng họ thế, đến cuối cùng nếu cần họ vẫn sẽ hi sinh người không thương tiếc.
Sống lại một đời, bằng vào sở học của nàng, muốn được lão thái thái coi trọng không khó, nhưng nàng không thích uổng phí thời gian của mình!
Mấy người đang đi phía Đông Noãn các, đây nơi sinh hoạt thường ngày của Nhâm Dao Âm và Nhâm Dao Anh.
Nhâm Dao Âm tự giác đảm nhiệm chức trách chủ nhân, phân phó gia nhân chuẩn bị trà nước, mọi chuyện đâu vào đấy, rất có phong phạm của Đại thái thái, mẫu thân nàng.
“Hàn cô nương ở nhà ngày thường thích làm những thứ gì?” Nhâm Dao Hoa không nhìn Nhâm Dao Anh, một vị chủ nhân khác của Đông Noãn các, đưa Hàn gia tiểu thư đi thẳng vào trong. Thời gian nàng ở đây còn nhiều hơn Nhâm Dao Âm, đối với nơi đây vô cùng quen thuộc.
Nhâm Dao Anh che giấu bất mãn trên mặt, ngồi xuống bên cạnh Nhâm Dao Kỳ.
Hàn Du nhìn Nhâm Dao Hoa tươi cười, lại nhìn Nhâm Dao Anh đang kìm nén khó chịu, có chút luống cuống.
“Tam tỷ tỷ của ta thích đánh cờ cùng nữ công, Tứ tỷ tỷ thì thích đánh đàn đọc sách, ta cùng Cửu muội muội thích viết chữ vẽ tranh. Bởi vậy Tam tỷ tỷ mới hỏi Hàn cô nương ngày thường thích gì.” Nhâm Dao Kỳ nhìn Hàn Du cười nói.
“Hàn gia muội muội mới đến, muội đã đem bọn tỷ muội trong nhà tiết lộ rồi.” Nhâm Dao Âm đi tới, ra vẻ bất mãn vỗ nhẹ nhẹ bả vai Nhâm Dao Kỳ.
Hàn Du cuối cùng không thận trọng như ban đầu, hé miệng cười nói: “Ta thích đọc sách, thỉnh thoảng cũng đi theo ca ca ta học viết chữ cùng vẽ tranh, đáng tiếc tư chất không tốt họa không đẹp. Các ngươi cũng đừng kêu ta Hàn cô nương, nếu không ngại liền gọi ta một tiếng Du tỷ muội đi.”
Nhâm Dao Kỳ âm thầm đánh giá nàng, thấy nàng ngôn hành coi như hào phóng. Tuy rằng nhìn có chút ngại ngùng, có thể vì ngày thường ít cùng mọi người tiếp xúc.
Nhâm Dao Kỳ rất tò mò Hàn gia, nhìn Hàn phu nhân cùng đôi nhi nữ của bà thì có thể thấy là được giáo dưỡng rất tốt, nhưng nàng đời trước cũng chỉ nghe nói qua Hàn công tử là người học thức xuất chúng tướng mạo văn nhã đường hoàng, vì đại đa số thời gian hắn đều ở Vân Dương thành đọc sách tại một thư viện nổi danh mà ít khi thấy mặt.
Đối với những người khác, nàng không có ấn tượng. Nhớ mang máng Hàn phu nhân qua không được bao lâu sẽ chết bệnh, Hàn tiểu thư bởi vì giữ đạo hiếu cho mẫu thân mà không bước chân ra khỏi nhà.
“Du tỷ tỷ trong nhà không có tỷ muội khác sao?” Nhâm Dao Kỳ một mặt tò mò hỏi, “Nhà của muội có thật nhiều tỷ muội, ngoài ngồi ở chỗ này Tam tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ, Cửu muội muội, còn có đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ đã xuất giá. Cách vách Đông phủ còn có Thất muội muội nhà thúc tổ cùng Lục muội muội đi theo tứ thúc ở kinh thành. Nga, còn có…”
“Được rồi Ngũ muội muội, nghe muội liệt kê các tỷ muội tỷ đều muốn hôn mê chứ đừng nói đến Du muội muội.” Nhâm Dao Âm bật cười lắc đầu đánh gãy lời Nhâm Dao Kỳ.
Hàn Du hâm mộ nói: “Nhà mọi người nhiều tỷ muội như vậy thật náo nhiệt, nha ta chỉ có mình ta cùng ca ca.”
Nhâm Dao Âm dịu dàng an ủi: “Về sau ngươi thường xuyên đến chơi, đem tỷ muội chúng ta như tỷ muội tỷ là được rồi.”
Hàn Du sắc mặt u buồn: “Tổ phụ cùng phụ thân không thích chúng ta thường xuyên ra ngoài, sợ là về sau ta cũng không thể đến đây.”
“Vì sao không cho tỷ ra cửa?” Nhâm Dao Anh hiếu kỳ nói.
Hàn Du cúi đầu: “Tổ mẫu nói nữ tử phải nhã nhặn lịch sự tự trọng, luôn chạy ra ngoài không tốt. Ta cùng mẫu thân trong ngày thường đều không ra khỏi cửa. Hôm nay tổ mẫu vốn cũng chỉ cho mẫu thân đến, là ta cầu xin tổ mẫu người mới cho ta đến đây.”
Mọi người nghe vậy đều có chút không dám tin.
Yến Bắc bởi vì từng bị Liêu nhân thống trị, người Yến Bắc chưa bao giờ chân chính khuất phục Liêu nhân thiết kị, sau Yến Bắc vương lãnh đạo trên dưới người Yến Bắc đem Liêu nhân đuổi ra khỏi Trường Thành phía bắc. Có thể là bởi vì có lịch sử này, người Yến Bắc so với người phía nam cởi mở hơn, ngay cả chuyện nam nữ đại phòng cũng không sâm nghiêm như phía nam, các tiểu thư thế gia nhà giàu ngày thường kết giao du ngoạn mười phần bình thường.
Nay sợ ngay cả phía nam cũng không nghiêm khắc như Hàn gia.
“Tỷ ngày thường thật sự không ra khỏi nhà? Đi theo các trưởng bối bái phỏng bạn bè thân thích, đi chùa chiền bái Phật… Những thứ này đều không có qua?” Nhâm Dao Anh hỏi. Mặc dù nàng sinh làm thứ nữ, trong ngày thường cũng có cơ hội ló mặt ra cửa.
Hàn Du đỏ mặt lắc đầu: ” Thời điểm ở Kế Châu còn có thân tộc lui tới, sau đến Bạch Hạc trấn… Hôm nay vẫn là lần đầu tiên ta ra ngoài.”
Nhâm gia tỷ muội cũng không biết nói gì cho tốt.
Hàn phu nhân cùng Nhâm Lão thái thái, Đại thái thái nói chuyện trong chốc lát, uyển chuyển cự tuyệt Lão thái thái giữ lại dùng bữa, cho người qua đây gọi Hàn Du trờ về.
Hàn Du hiếm có cơ hội tán gẫu cùng nhiều bạn cùng lứa như vậy, cực kỳ không muốn, bất quá không nói gì đứng dậy.
“Các ngươi về sau đi nhà của ta chơi đi?” Hàn Du mời nói.
Nhâm gia tỷ muội đều cười nói được, cùng nhau tiễn Hàn Du ra cửa.
Nhâm Dao Kỳ thấy mẫu tử Hàn gia rời đi, cũng không muốn lưu lại Vinh Hoa viện, cúi chào Nhâm lão thái thái rời đi. Nhâm Dao Hoa ở lại cùng Lão thái thái nói chuyện.
Nhâm Dao Kỳ một mặt đi về, một mặt nghĩ tới chuyện tình Hàn gia, thời điểm đi đến hoa viên không nhịn được dừng lại bước chân.
Suy tư một lát, liền phân phó nha hoàn phía sau nói: “Phụ thân phía trước bảo buổi trưa muốn ta qua gặp người một chuyến, Hỉ NHi cùng Tuyết Lê đi theo đi, Thanh Mai mang mọi người về trước đi.”
Hỉ Nhi là đại nha hoàn trong phòng Lý thị, vừa mới đi theo nàng cùng nhau tới.
Thanh Mai nhìn Tuyết Lê một chút, cười nói: “Nô tỳ vẫn là lưu lại bên người tiểu thư đi? Bên cạnh ngài chỉ đi theo hai người sợ là hầu hạ không tốt.”
Hỉ Nhi lạnh giọng quát lên: “Tiểu thư cho ngươi đi thì đi, nếu còn không biết tôn ti trật tự như thế, đến Chu ma ma lãnh hèo đi!”
Thanh Mai nay không dám làm càn với bọn nha hoàn nhà chính, chỉ có thể lấy lòng nhìn về phía Nhâm Dao Kỳ.
Nhâm Dao Kỳ đã xoay người rời đi.
Hỉ Nhi cùng Tuyết Lê vội vàng đuổi theo, Thanh Mai nhìn bóng dánh Hỉ Nhi không tiếng động xì một cái, mới uốn người đi.
“Tiểu thư, những loại người này nếu không trung thành thì đuổi đi là được. Ngài là Nhâm gia tiểu thư, còn thiếu người sai khiến hay sao?” Hỉ Nhi vừa nói, vừa liếc nhìn Tuyết Lê một bên, ngụ ý mắng.
Nhâm Dao Kỳ cũng quay đầu nhìn Tuyết Lê một cái, Tuyết Lê cúi thấp người, tư thái tôn kính.
Nhâm Dao Kỳ nhẹ nhàng cười, nhìn Hỉ Nhi nói: “Con mèo con chó ở lâu bên người còn có cảm tình, huống chi là nha hoàn thiếp thân? Ta coi Tuyết Lê khá tốt, có cơ hội người hãy chỉ bảo nàng một hai, biết đâu sau này có cơ hội tỏa sáng.”
Tuyết Lê trên mặt vui vẻ, đánh xà tùy côn thượng*: “Nô tỳ đa tạ tiểu thư, đa tạ Hỉ Nhi tỷ tỷ. Nô tỳ xác định không phụ lòng tiểu thư đề bạt.”
* Đánh xà tùy côn thượng: xem xét thời cơ, tùy theo thời thế mà hành động.
Hỉ Nhi khẽ hừ một tiếng, ngay trước mặt Nhâm Dao Kỳ cũng không nói thêm lời gì khó nghe.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận