Lúc trước nghe Nhâm Thời Mẫn muốn đi Noãn các phẩm trà chơi cờ, Nhâm Dao Kỳ trực tiếp bước khỏi hành lang, xuyên qua lối nhỏ vười hoa đi đến.
Nhâm gia hoa viên đình đài lầu các, thủy tạ mái cong đều là phong cách phía nam, tuy rằng bởi vì nguyên nhân địa lợi, trong vườn hoa rất nhiều hoa cỏ sợ lạnh không thể sống, chẳng qua hoa cỏ mỗi mùa một dạng, vì vậy vườn hoa không thể thiếu sắc màu rực rỡ.
Giữa vườn có một hồ, ngày hè đi nơi đó hóng mát là tốt nhất. Chẳng qua bởi vì chỗ bốn phía đều là các loại hoa mùa xuân hạ, thời tiết thu, đông đến đây chỉ có một đình hồ đầy lá sen héo rũ không thì cũng trắng xóa một mảnh, gió lùa bốn phía, lạnh đến thấu xương, cho nên mùa thu vừa đến, các chủ tử Nhâm gia đều buông tha đình hồ này dời bước đến Noãn các tọa lạc phía Tây Bắc rừng mai.
Noãn các tuy rằng không lớn, cũng có đốt Địa Long, bốn phía cửa sổ đều dán giấy bóng kín, có thể mơ hồ thấy tứ phía Sơ ảnh hoàng tà, tinh xảo tĩnh nhã. Nhâm Thời Mẫn thường xuyên sẽ tới nơi này vẽ tranh.
Thời điểm Nhâm Dao Kỳ đến gần Noãn các, bên trong yên tĩnh không tiếng động, Nhâm Dao Kỳ vẫn như cũ bước chân không ngừng.
“Các ngươi đi đình bên kia chờ đi, ta cùng với phụ thân nói nói mấy câu liền đi ra.” Trong đình cách đó không xa, hai nha hoàn đang vây quanh chậu than sưởi ấm, xem ra hẳn là nha hoàn phân công quản lý Noãn các này, bị chủ tử bên trong sai đi ra.
Thấy người bên này tới, hai người nha hoàn đứng dậy, một người trong đó đang muốn nghênh đón, Hỉ Nhi không đợi các nàng lại đây liền cười bước nhanh tới. Tuyết Lê vốn muốn nói cái gì, nhìn Nhâm Dao Kỳ một cái, nghĩ nghĩ, vẫn là thi lễ với nàng rồi xoay người đi theo Hỉ Nhi.
Nhâm Dao Kỳ giơ tay xốc lên mành Noãn các.
Giữa Noãn các bày một chiếc kỷ trà, Nhâm Ích Quân cùng một người thiếu niên xa lạ ngồi hai đầu. Nhâm Thời Mẫn ngồi chỗ cuối, cầm trong tay cái bình trà nhỏ một bên hớp uống một bên xem cuộc chiến. Ba người bất kể là người đánh hay người xem đều hết sức chăm chú, ngay cả có người vào đều không phát hiện.
Ngược lại gã sai vặt Nhâm Ích Quân ngồi dựa ở một bên ngẩng đầu nhìn lại, thấy Nhâm Dao Kỳ nhẹ nhàng hướng hắn ra dấu, hắn lại ngồi trở về.
Đây là lần đầu tiên Nhâm Dao Kỳ chính diện nhìn rõ vị Hàn thiếu gia trong truyền thuyết này.
Chỉ thấy hắn bên ngoài áo choàng lông thú đã cởi, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng cổ tay cùng vạt áo đều có thêu Lan Thảo màu trắng, tóc đen tu mi, mũi cao thẳng, môi mỏng thành hơi mím, biểu tình hơi hơi nghiêng đầu suy tư còn thật sự yên lặng, từ góc độ của nàng nhìn lại có thể cảm giác được con ngươi hắn khẽ rũ xuống đuôi mắt khẽ nhếch.
Đây là một nam tử tướng mạo xuất chúng, khí chất lại trầm ổn.
Giống như đã nhận ra ánh mắt Nhâm Dao Kỳ, hắn ngước mắt nhìn lại, con ngươi hẹp dài đen láy thâm trầm như đêm đông.
Nhâm Dao Kỳ bất động thanh sắc rũ mắt, hướng hắn khẽ phúc thân, sau đó nhìn không chớp mắt đi tới bên cạnh Nhâm Thời Mẫn.
Nhâm Thời Mẫn lúc này mới thấy nàng, mặt không khỏi hiện vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn nhẹ nhàng hướng nàng khoát tay áo ra hiệu nàng trước đừng lên tiếng, có chuyện gì chờ ván cờ xong rồi lại nói. Xem cờ không nói, lại không thể quấy rầy ý nghĩ người chơi cờ, đây là nguyên tắc trước giờ Nhâm Thời Mẫn vẫn tuân thủ.
Nhâm Ích Quân nhíu mày hướng nàng trừng mắt nhìn lại, trên mặt không che giấu vẻ không vui, rất nhanh quay đầu đi, không nhìn lại nàng.
Nhâm Dao Kỳ liền lẳng lặng đứng sau lưng Nhâm Thời Mẫn, nửa điểm âm thanh cũng không phát chỉ nhìn chằm chằm ván cờ.
Nhâm Ích Quân cùng Nhâm Thời Mẫn sở dĩ hợp ý, là vì hai người cùng sở thích. Ngoài thích ngâm thơ làm câu đối, đánh đàn vẽ tranh, còn đam mê chơi cờ, hai người có thể xem như là cao thủ.
Nhưng, mặc dù là như thế, bàn cờ này Nhâm Ích Quân đã ở thế không thể không bại.
Một khắc đồng hồ sau, Nhâm Ích Quân thở ra một hơi dài, nhận thua.
“Ta lại thua rồi!” Nhâm Ích Quân nói như vậy, giọng nói cũng là không có nửa phần không vui. Sau đó hắn chuyển hướng Nhâm Thời Mẫn nói, “Tam thúc, người này thật lợi hại, cháu ba ván ba bại, vẫn là đổi thúc lên sân khấu đi? Thúc nhất định phải diệt uy phong của Hàn huynh!”
Hàn công tử cúi đầu cười một tiếng, lặng lẽ nhặt cờ.
Nhâm Thời Mẫn đang xem cuộc chiến nửa ngày, đã nóng lòng muốn thử, hắn nhìn về phía Nhâm Dao Kỳ nhỏ giọng bàn bạc: “Dao Dao, có chuyện có không chờ phụ thân đánh xong ván cờ rồi lại nói?”
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, Nhâm Thời Mẫn liền lập tức vô cùng cao hứng cùng Nhâm Ích Quân thay đổi chỗ ngồi.
Chiến cuộc lại bắt đầu.
Nhâm Dao Kỳ như cũ lặng lẽ nhìn, cảm giác tồn tại cực thấp. Bởi vậy cũng không ai cảm thấy nàng đứng ở chỗ này là vướng bận.
Lần này Nhâm Thời Mẫn kiên trì lâu hơn Nhâm Ích Quân một chút, nhưng cuối cùng vẫn thua, thua hai quân.
Nhâm Dao Kỳ nhìn ván cờ cuối cùng, như có điều suy nghĩ.
Lại đến một ván, kết quả cũng giống như vậy, lần này Nhâm Thời Mẫn thua ba quân.
Nhâm Ích Quân cười ha ha, duỗi thẳng rảnh tay vỗ vỗ bả vai Hàn công tử, mười phần thưởng thức mà nói: “Tiểu tử ngươi, thật không tồi!”
Nhâm Dao Kỳ không khỏi hơi sững sờ, đây là lần đầu tiên nàng thấy Nhâm Ích Quân cười, lại là thoải mái cười to. Nụ cười này, làm khí chất trên người hắn có chút tối tăm lại biến mất, trên người thoát ra khí chất người thiếu niên hoạt bát tràn đầy sức sống, ngược lại có vài phần tuấn lãng.
Nhâm Thời Mẫn đôi mắt cũng tràn đầy thưởng thức nhìn Hàn công tử: “Vân Khiêm, ta nhận thua!”
Nhâm Dao Kỳ nhìn Nhâm gia hai vị nam tử, rốt cục hiểu được vì sao đời trước phụ thân chưa bao giờ quản việc hậu viện lại đột nhiên tâm huyết dâng trào quan tâm hôn sự của nữ nhi, ông là thật tâm hi vọng vị Hàn Vân Khiêm này làm con rể ông. Trong mắt ông, họa tốt chữ tốt, kỳ phẩm tốt là tiêu chuẩn chọn bạn cũng là tiêu chuẩn chọn rể.
Mà trong mấy nữ nhi Nhâm Dao Hoa tuổi cùng Hàn Vân Khiêm là thích hợp nhất.
“Lại đến một ván?” Nhâm Ích Quân hưng trí bừng bừng đề nghị.
Hàn Vân Khiêm nhìn sắc trời bên ngoài, có chút xin lỗi nói: “Thời điểm không còn sớm, mẫu thân ta cùng muội muội sợ là đã trở về. Hôm nay liền đến nơi đây như thế nào? Tiếp theo tại hạ làm chủ, xin mời hai vị quá phủ phẩm trà chơi cờ.”
Nhâm Ích Quân người này tính tình rất quái lạ, nếu hắn nhìn người thuận mắt, sẽ đối với người mười phần dễ chịu. Ngược lại nếu ngươi làm hắn ghét, hắn liền khắp nơi cùng ngươi khó dễ.
Hàn Vân Khiêm rất hợp tính hắn, cho nên cự tuyệt đề nghị của hắn hắn cũng không để ý, ngược lại gật đầu nói: “Như thế cũng tốt, tam thúc ngài nói đi?”
Nhâm Thời Mẫn là một người rất dễ nói chuyện, cũng không ép buộc, cười nói: “Vậy thì lần sau lại đến, ta hôm nay phải nghiên cứu thế cờ này một chút.”
Hàn Vân Khiêm đứng dậy cáo lui, Nhâm Thời Mẫn cũng đứng dậy: “Ta cùng ngươi đi ra ngoài.”
Hàn Vân Khiêm vội từ chối: “Ngài là trưởng bối, Vân Khiêm sao có thể phiền ngài đưa tiễn? Vân Khiêm còn muốn đi Lão thái thái nơi đó một chuyến, để cáo từ.”
Nhâm Thời Mẫn đột nhiên nhớ tới nữ nhi còn ở chỗ này chờ hắn, không khỏi có chút do dự nhìn Nhâm Dao Kỳ liếc mắt một cái.
Nhâm Ích Quân khoát tay: “So đo những thứ nghi thức xã giao này làm gì? Vân Khiêm còn có thể trách chúng ta chậm trễ hắn hay sao? Điệt nhi để Đa bảo tiễn đi. Tam thúc người ngồi xuống cùng con tham khảo nước cờ này thế nào?” Đúng là bộ dáng tuyệt không khách khí.
Hàn Vân Khiêm mỉm cười gật đầu, lại hướng mọi người vái chào.
“Hàn công tử, Đa Bảo đưa ngài đi ra ngoài.” gã sai vặt của Nhâm Ích Quân tiến lên nói.
Hàn Vân Khiêm đi theo Đa Bảo, Nhâm Dao Kỳ lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn biến mất sau cửa Noãn các, từ đầu đến cuối không phát một lời.
“Tam thúc, chúng ta phục lại ván cờ lúc trước thế nào?” Nhâm Ích Quân nóng lòng muốn thử, vừa nói, vừa đưa tay phục lại ván cờ hồi nãy, là thời điểm Nhâm Thời Mẫn lộ thế bại.
“Dao Dao, con tìm phụ thân có việc?” Nhâm Thời Mẫn cười hỏi nữ nhi.
“Tam thúc, có chuyện đợi lát nữa lại nói cũng giống vậy.” Nhâm Ích Quân bất mãn trừng mắt Nhâm Dao Kỳ, mười phần không kiên nhẫn.
Nhâm Dao Kỳ nhìn Nhâm Thời Mẫn, lại ngồi xuống giúp Nhâm Ích Quân phục kỳ.
Nhâm Ích Quân nhìn nàng một cái, thấy nàng không có sai lầm, liền tùy nàng làm.
Nhâm Thời Mẫn ha ha cười sờ sờ đầu Nhâm Dao Kỳ, ngồi xuống đối diện Nhâm Ích Quân.
“Con nhớ rõ, chính lúc này tam thúc bắt đầu thua. Vân Khiêm xuống nước này vô cùng hay. Trong chốc lát đã chiếm được nửa giang sơn.” Nói xong Nhâm Ích Quân đặt xuống một quân, là nước cờ lúc trước Hàn Vân Khiêm đã đi: “Tam thúc, cho người một cơ hội chuyển bại thành thắng, như thế nào?”
Nhâm Thời Mẫn nâng bình trà nhỏ, vuốt cằm suy nghĩ hồi lâu, đang muốn xuống tay, đã thấy bên cạnh đột nhiên đưa ra một bàn tay nhỏ bé tinh tế trắng noãn, cầm lấy bạch tử trong tay ông, đặt xuống bàn cờ.
Nhâm Thời Mẫn sửng sốt, không kịp phản ứng.
Nhâm Ích Quân cũng là tức giận, đang muốn mắng chửi người, ánh mắt ở trên bàn cờ đảo qua, hai mắt lập tức trợn tròn: “Sao… Đây!”
“Vị Hàn công tử kia thật lợi hại như vậy?” Nhâm Dao Kỳ chống cằm làm mặt quỷ, gương mặt không phục nói, “Muội lại không thấy thế.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận