Nhâm Thời Mẫn trên mặt cứng đờ, trừng mắt nhìn Nhâm Dao Kỳ.
Nhâm Dao Kỳ không chút thỏa hiệp trừng trở lại, cha con hai người cứ như trong gió rét mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Cuối cùng Nhâm Thời Mẫn cảm giác mình cùng một đứa nhỏ làm chuyện ấu trĩ như vậy có chút mất thân phận, liền ho nhẹ một tiếng, tự cho chính mình một bậc thang, nói lời tốt: “Phụ thân múa kiếm bất quá là vì cường thân kiện thể, muốn cảm nhận chút phong thái cổ nhân, không phải so tài cao thấp với người ta.”
Nhâm Dao Kỳ nhìn hổ phách mã não khảm trên chuôi kiếm bằng bạc trong tay hắn, nhìn có chút quý trọng, đột nhiên đưa tay muốn cầm lấy.
Nhâm Thời Mẫn vội lui về phía sau một bước, kinh ngạc nói: “Dao Dao, thanh kiếm này của phụ thân là kiếm thật, đừng đụng, sẽ thương đến tay.”
Nàng tự nhiên biết cái chuôi kiếm này là kiếm thật, nàng còn biết phụ thân mình không biết ở bên ngoài nghe lời ai gièm pha, cảm giác thiên phú luyện kiếm mình thật tốt, luyện vài năm liền cho mình là cao thủ không ai địch nổi.
Cho nên đời trước lúc nàng đến trước mặt Nhâm Thời Mẫn khóc kể không muốn Nhâm gia tặng nàng cho Lô giám quân, Nhâm Thời Mẫn đi tìm Nhâm Lão thái gia cùng Nhâm Lão thái thái nơi đó lý luận không có kết quả, liền từ trên tường trong thư phòng lấy xuống thanh kiếm này.
“Dao Dao đừng sợ, phụ thân phải đi tìm tên Tằng Phô kia” Ông sờ đầu nàng an ủi, sau đó liền tràn đầy tự tin nâng kiếm xong ra ngoài.Lúc trở về đã là thiên nhân chia cách.
Nhâm Dao Kỳ bước tới phía trước một bước, đặc biệt kiên quyết cầm chuôi kiếm: “Phụ thân, nếu ngài luyện kiếm chỉ là vì cường thân kiện thể cùng noi theo cổ đại danh sĩ, vậy thì không cần dùng thanh kiếm này.”
Nhâm Thời Mẫn bị vẻ mặt nghiêm túc của Nhâm Dao Kỳ hù đến ngẩn người, không khỏi thả tay: “Vì sao?”
Kiếm rơi vào tay Nhâm Dao Kỳ, rất nặng, nàng cầm có chút cố hết sức, chẳng qua nàng vẫn là gắt gao cầm trong tay, ghét bỏ nói: “Bởi vì thanh kiếm này nhìn tục khí đến không được. Nhóm tiên phong đạo cốt cổ đại thánh hiền, làm sao có thể dùng loại kiếm trang sức có đính Kim Ngọc này? Huống hồ cường thân kiện thể căn bản không cần dùng loại kiếm sắc bén này.”
Nhâm Thời Mẫn cẩn thận đánh giá thanh kiếm trên tay Nhâm Dao Kỳ vài lần, lúc trước hắn còn không cảm thấy, nhưng qua Nhâm Dao Kỳ nói như thế hắn thật đúng là cảm giác thanh kiếm kia có chút tục khí, không khỏi bất đắc dĩ nói: “Thanh kiếm này là Ngũ đệ tìm cho cho, còn tốn không ít bạc, chẳng qua nhìn cũng đúng là xinh đẹp một ít. Nếu không ngày mai cha bảo quan sự đi tìm thanh kiếm nhìn bình thường chút?”
Nhâm Dao Kỳ lắc đầu: “Phụ thân, ngài vì sao không tự làm một thanh kiếm gỗ cho chính mình? ‘Hữu tiết cốt nãi kiên, vô tâm phẩm tự đoan. Kỷ kinh cuồng phong sậu vũ, ninh chiết bất dịch đoan. Y cựu tứ quý thúy lục, bất dữ quần phương tranh diễm.’ đây mới là danh sĩ phong thái! Phụ thân không phải vẫn thường nói, không thịt khiến người gầy, vô trúc khiến người tục sao?”
Nhâm Thời Mẫn nghe vậy sờ sờ cằm: ” Kiếm trúc? Có thể hay không có chút trẻ con?”
Nhâm Dao Kỳ nghiêm túc lắc đầu, giọng nói mang theo chút phê bình: “Người luyện kiếm cũng không phải để đánh nhau như bọn vũ phu dã man! Trong mắt tục nhân có lẽ cảm thấy cha trẻ con, nhưng bọn họ nhìn thế nào liên quan đến chúng ta? Chẳng lẽ phụ thân bởi vì để ý ánh mắt người đời nên nhất định phải dùng cái thanh kiếm tục khí như thế này sao?”
Nhâm Thời Mẫn trừng mắt nhìn Nhâm Dao Kỳ: “Tự nhiên sẽ không.”
Nghĩ nghĩ, hắn cười gật đầu đồng ý nói “Con nói cũng có chút đạo lý, chờ phụ thân rảnh rỗi chính mình làm một thanh ‘Quân Tử Kiếm’.”
Nhâm Dao Kỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi, rất nhiều người xúc động đều là vì có lợi khí nơi tay, họ đều giữ lấy. Vũ khí có thể làm cho người ta thêm can đảm.
Về sau nàng sẽ đốc thúc phụ thân luyện cái ‘Quân tử kiếm’ cường thân kiện thể kia thật tốt!
“Thanh kiếm này con thay người cất giữ đi.” Nhâm Dao Kỳ cầm thanh kiếm đưa cho nha hoàn phía sau, cũng không quản Nhâm Thời Mẫn có đáp ứng hay không.
Cũng may đại đa số thời điểm Nhâm Thời Mẫn tính tình rất tốt, tùy ý khoát khoát tay áo.
Nhâm Dao Kỳ hài lòng cầm kiếm của Nhâm Thời Mẫn đi, trước khi đi còn không quên nhắc nhở bọn nha hoàn một phen, để các nàng sau này phải nhiệt tình khen Tam lão gia mua trúc kiếm có khí chất hơn kiếm thật!
Thời gian mắt thấy đã đến tháng chạp, ma ma quản sự ngoại viện Tử Vi viện bởi vì lớn tuổi, ánh mắt kém, buổi tối đi tiểu đêm không cẩn thận té bị thương ở chân phải đưa đi thôn trang dưỡng thương.
Quản sự ngoại viện quyền lợi không nhỏ, hơn nữa ngày thường bà còn thường quản việc thu mua một số thứ.
Cửa ải cuối năm buông xuống, Nhâm gia chọn mua hàng Tết tự nhiên có người của Đại thái thái chuẩn bị. Chỉ là trong Tử Vi viện muốn làm gì đó cũng không tiện. Theo lý thuyết Nhâm gia còn chưa ở riêng, các phòng muốn thứ đồ gì có thể từ công khố lấy ra. Nhưng có một số đồ cần tự mình ra bạc để làm.
Nói ví dụ, hôm nay Tam lão gia tâm huyết dâng trào ngại trong viện mình bày mấy chậu lựu nhìn tục khí, phải thay đổi thành thuỵ hương* viền vàng, lão nhân gia nói muốn đổi, phải lập tức đổi cho ông, nên người Tử Vi viện phải đi tìm mấy bồn thuỵ hương viền vàng trở về.
*Thụy hương:
Lại ví dụ như ngày hôm đó Tam lão gia đang họa tranh, đột nhiên nhớ lại “Quân lung đái vũ trích sơ tàn, túc túc sinh hàn hạc đính ân. Chúng khẩu đãn tiện điềm tự mật, ninh tri kỳ xử thị vi toan.” Loại câu thơ này, đại biểu người Tử Vi viện lại phải tìm mai dương* về cho ông.
*Mai dương:
Loại tình huống đột phát này ở Tử Vi viện rất bình thường, nhất là cửa ải cuối năm, tình huống này sẽ càng nhiều.
Tam lão gia là người soi mói, yêu cầu cao, những điều này người Nhâm gia ai cũng biết.
Nhưng Tam lão gia ra tay hào phóng! Chỉ cần ông muốn gì đó ngươi có thể mang nó đến cho ông ngay lập tức, ông không cần ngươi tốn bao nhiêu tiền.
Hơn nữa bọn nha hoàn trong sân khác ai không muốn đi làm xiêm áo, đồ trang sức, kim chỉ,…. Đương nhiên, ngươi phải có chút thủ đoạn cùng quen biết mới có thể làm được.
Kể từ đó, tâm tư bà tử nha hoàn trong Tử Vi viện liền dậy sóng.
Ma ma đắc lực bên cạnh Tam thái thái Lý thị chỉ có một mình Chu ma ma, còn lại chỉ có mấy nha hoàn là được trọng dụng, lại gần đến cuối năm công việc của Chu ma ma cũng nhiều, việc quản sự ngoài viện cuối cùng chỉ có thể từ nhóm bà tử tìm ra.
Quả nhiên ngày thứ hai chợt nghe chủ tử thả ra tin tức muốn từ Tử Vi viện tìm ra một nhị đẳng bà tử để tiếp quản chức quản sự ngoại viện.
Trong lúc nhất thời nhị đẳng bà tử Tử Vi viện tìm mọi cách dò la tin tức. Những bà tử này cũng có nhiều con cháu làm việc bên ngoài, nếu có thể nhận được công việc này, ngày sau có thể làm việc dưới tay Tam lão gia, thì quả thật không có gì tốt hơn.
Vốn nhi tử của vị ma ma nọ chỉ làm việc cho Tam lão gia vài lần, cuối cùng Tam lão gia cảm thấy hắn thông minh làm được việc, liền giữ hắn làm tùy tùng bên người, đặc biệt đi theo ông khi ra ngoài.
Ngay cả Chu ma ma trong phòng Nhâm Dao Kỳ cũng bóng gió hỏi tin tức từ Nhâm Dao Kỳ.
“Như thế nào? Ma ma không muốn hầu hạ bên người ta nữa, muốn đi nơi khác sao?” Nhâm Dao Kỳ một tay chống má, cười liếc nhìn Chu ma ma nói.
“Không phải không phải, nô tỳ là hỏi thăm cho Quan ma ma ở hậu viện.” Chu ma ma ở Nhâm phủ không còn người thân nào khác, vị Quan ma ma kia có một cháu trai ở đàn phòng ngoại viện, cũng không làm chuyện gì xấu chỉ là ngày thường đợi chủ tử phân phó nên có chút rãnh rỗi. Quan ma ma nhờ Chu ma ma hỏi giúp hắn.
Nhâm Dao Kỳ nghĩ nghĩ: “Ta giống như nghe Chu ma ma đề cập qua đôi lời, nói mẫu thân coi trọng Ngụy ma ma quản sự phòng trà cùng Ngưu tẩu tử giữ chìa khóa ngoại viện.”
Chu ma ma nghe vậy, con ngươi đảo một vòng, quay đầu liền báo tin tức này cho Quan ma ma. Mặt khác lại đem chuyện này muốn mượn báo tin vui cho Ngụy ma ma cùng Ngưu tẩu tử, hòng nhận chút nhân tình.
Không đến một ngày, bọn nha hoàn bà tử Tử Vi viện đều biết Ngụy ma ma cùng Ngưu tẩu tử sắp lên làm quản sự ngoại viện.
*********
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận