Buổi tối, Nhâm Dao Kỳ từ nhà giữa đi ra, Lý thị phân phó nha hoàn Hỉ Nhi bên cạnh bà châm đèn, đưa nàng trở lại.
Hỉ Nhi gần đây thường xuyên đến Tây Sương phòng của Nhâm Dao Kỳ, bọn nha hoàn bị nàng dạy dỗ qua vài lần, bởi vậy ai cũng sợ nàng.
Ngày hôm đó nàng sai bọn nha hoàn đi nơi khác làm việc, chính mình đưa Nhâm Dao Kỳ vào nội thất, giúp nàng thay quần áo.
Lúc hai nha hoàn Thanh Mai cùng Tuyết Lê nâng chậu đồng tiến vào, Hỉ Nhi đang ghé vào bên tai Nhâm Dao Kỳ nhỏ giọng nói gì đó, thấy hai người đi vào, Hỉ Nhi dường như không có việc gì đứng thẳng người, nhíu mày khiển trách: “Trước khi vào cũng không biết thông báo sao? Nếu quấy rầy chủ tử đang làm việc thì sao đây?”
Tuyết Lê cúi đầu thuận theo đáp tiếng phải, Thanh Mai trên mặt vốn còn có chút không phục, cuối cùng cũng miễn cố nén không nói gì.
Nhâm Dao Kỳ lúc này đã thu lại biểu tình kinh ngạc, nhẹ ho một tiếng: “Ta mệt nhọc, hầu hạ rửa mặt đi.”
Hỉ Nhi kêu hai nha hoàn tiến lên, tự mình hầu hạ Nhâm Dao Kỳ rửa mặt xong rồi, sau đó mới hành lễ lui ra ngoài.
Thanh Mai cùng Tuyết Lê cũng lui ra sau đó, không lâu, Chu ma ma bước vào.
Thấy Nhâm Dao Kỳ đang nghiêng người dựa ở đầu giường, trên đầu giường đốt một ngọn nến, trong tay đang cầm một quyển sách, Chu ma ma trên mặt tràn ra nụ cười từ ái, tiến lên phía trước phúc thân: “Tiểu thư, đêm đã khuya người còn đọc sách sao? Cẩn thận hỏng mắt.”
Nhâm Dao Kỳ ngẩng đầu nhìn Chu ma ma một cái, tay phải che miệng ngáp vặt, quyển sách trên tay nhưng cũng không buông, cất giọng lười biếng nói: “Phụ thân hôm nay hỏi ta một điển cố, ta không trả lời được, nhớ hình như là trong quyển “Quỳnh lâm truyện” này.”
“A —— tiểu thư, ngài đây là muốn thi Trạng Nguyên!”
Chu ma ma nói xong chính mình trước che miệng cười, thấy Nhâm Dao Kỳ tinh thần uể oải, không có quan tâm đến bà, liền tới gần phía trước nói: “Vậy mới nói, viện chúng ta ba vị tiểu thư chỉ có mình ngài là được Tam lão gia yêu thương, người khác không biết, nô tỳ hầu hạ ngài nhiều ngày như vậy tất nhiên rõ ràng. Không biết bao lần, đêm khuya người còn cố gắng đọc sách. Ngay cả Lục thiếu gia cũng không thể bằng ngài được.”
Nhâm Dao Kỳ nghe vậy ngược lại dừng một chút, nàng đoán Chu ma ma sẽ tới tìm nàng, cho nên càm trước quyển sách chờ bà ta, nàng thiếu chút nữa đã quên chính mình mới trước đây dường như cũng có rất nhiều lần, nửa đêm vẫn cố gắng đọc sách luyện chữ.
Vì đạt được phụ thân yêu thương, vì cùng tỷ tỷ tranh giành, nên mới bất chấp không ngừng cố gắng. Nhâm Dao Kỳ bật cười lắc lắc đầu.
“Tiểu thư, nô tỳ nói không đúng sao?” Chu ma ma cho rằng Nhâm Dao Kỳ không hài lòng những gì bà nói, không khỏi tùy mặt gửi lời nhẹ giọng hỏi.
Nhâm Dao Kỳ ngẩng đầu nhìn bà, mỉm cười: “Ừ, ma ma nói rất đúng, thời điểm không còn sớm ta nên đi ngủ, bằng không ngày mai dậy trễ, lại là người cuối cùng đi thỉnh an tổ phụ tổ mẫu.”
Chu ma ma nhận lấy sách nàng đưa tới, cười làm lành nói: “Nô tỳ hầu hạ ngài đi ngủ?”
Thấy Nhâm Dao Kỳ gật đầu, Chu ma ma vội vàng đặt quyển sách trong tay xuống, tự mình cởi áo cho Nhâm Dao Kỳ.
“vừa mới là nha hoàn Hỉ Nhi trong phòng phu nhân đưa tiểu thư về sao?”Chu ma ma cười hỏi.
“Ừ.” Nhâm Dao Kỳ tùy ý gật đầu.
“Có thể thấy được phu nhân cũng rất thương tiểu thư, Hỉ Nhi cũng sắp thành thiếp thân nha hoàn của tiểu thư rồi.” Chu ma ma một bên giúp Nhâm Dao Kỳ cầm quần áo, nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống, một bên mỉm cười nói.
“Tiểu thư muốn nô tỳ trò chuyện cùng sao?” Chu ma ma giúp nàng dịch góc chăn, khom người đứng ở đầu giường.
Nhâm Dao Kỳ từ từ nhắm hai mắt gật gật đầu: “Cũng tốt, ma ma ngồi xuống nói chuyện với ta đi, nói chuyện một chút.” Tiểu hài tử ngủ thích có người cùng, Nhâm Dao Kỳ khi còn bé cũng có tật xấu này.
“Vâng!” Chu ma ma sảng khoái lên tiếng, ngồi xuống bên giường Nhâm Dao Kỳ.
“Tiểu thư cùng Hỉ Nhi cô nương quan hệ hình như khá tốt?” Chu ma ma tiếp tục nói.
“Tạm được. Hỉ Nhi tỷ tỷ rất tốt.” Nhâm Dao Kỳ lật người, đem mặt hướng ra ngoài, nhắm mắt lại trả lời.
“Vậy nàng ấy có cùng người nói gì không?” Chu ma ma để sát vào chút hỏi.
Nhâm Dao Kỳ miễn cưỡng mở mắt nhìn Chu ma ma một cái, lại nhắm lại.
Chu ma ma nở nụ cười, cẩn thận nói: “Tiểu thư, lão nô chỉ là tùy tiện hỏi một chút. Dù sao nha hoàn hậu hạ nhà giữa vẫn biết nhiều hơn chúng nô tỳ, nô tỳ có chút tò mò thôi.”
Nhâm Dao Kỳ lại ngáp một cái, nói lầm bầm: “Có cái gì tò mò. Bất quá là chuyện ma ma quản sự ngoại viện thôi, không có hứng thú.”
Chu ma ma trong lòng vừa động, trên mặt cười càng thêm hòa ái, cũng không quản Nhâm Dao Kỳ nhắm mắt lại có thể không thể nhìn thấy: “Chuyện này đúng là không có gì thú vị. Không phải nói đã quyết định là người nào rồi sao? Không phải Ngụy ma ma thì chính là Lưu tẩu tử!”
Nhâm Dao Kỳ bĩu môi: “Vậy cũng không chắc.”
Chu ma ma lại tới gần một chút: “Tiểu thư, ý của ngài là, phu nhân bên kia thay đổi người?”
Nhâm Dao Kỳ nhíu nhíu mày, dứt khoát trợn mắt: “Thay đổi thì đã sao? Dù sao cũng không phải chuyện của chúng ta.”
Chu ma ma vội nói: “Làm sao có thể không liên quan đến chúng ta? Về sau chúng ta tiếp xúc cùng ma ma ngoại viện không ít, chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.”
Nhâm Dao Kỳ nghĩ nghĩ: “Hỉ Nhi nói, nàng là nghe mẫu thân bảo vậy, tuy rằng nói cho ta cũng không cho ta lộ ra ngoài.”
“Nô tỳ sẽ không nói ra ngoài!” Chu ma ma vội vàng bảo đảm.
Nhâm Dao Kỳ giống như bị nàng cuốn lấy có chút phiền: “Nghe nói bởi vì qua năm mới có chút vội vàng, trong sân của chúng ta muốn tạm thời sắp xếp hai ma ma, chờ ngày Tết qua đi xem ai có vẻ thích hợp hơn thì để người đó tiếp nhận. Mẫu thân và phụ thân bàn bạc, quyết định là Ngưu tẩu tử cùng Lưu ma ma quản lý nước nóng hậu viện.”
Chu ma ma sửng sốt: “Không phải Ngụy ma ma sao? Tại sao lại đổi thành Lưu ma ma?”
Nhâm Dao Kỳ không nhịn được nói: “Ta làm sao mà biết? Chắc là cảm thấy Lưu ma ma thích hợp hơn.”
Chu ma ma tâm tư vòng vo nửa ngày, cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, ngài tin tức này có đáng tin không?”
Nhâm Dao Kỳ trừng mắt nhìn Chu ma ma: “Đây là Hỉ Nhi từ mẫu thân ta nơi đó nghe được! Đại khái buổi sáng ngày mai sẽ công bố tin tức. Không tin ngươi còn hỏi ta làm cái gì?”
Chu ma ma lúc này đã là tin, một bên nở nụ cười ngượng ngùng, một bên suy nghĩ làm sao chiếm chút tiện nghi.
Nhâm Dao Kỳ lại lật người, mặt hướng bên trong: ” Lưu ma ma này ngược lại cái vận khí tốt, vốn lúc đầu định là để Ngụy ma ma nhưng cuối cùng lại là Lưu ma ma, đến lúc đó người ta còn nghĩ bà ta có vây cánh gì đó.”
Chu ma ma nghe vậy trong lòng hơi động, đầu hơi hướng trong giường dò xét: “Vậy tại sao Ngụy ma ma không đi cửa sau?”
Nhâm Dao Kỳ không kiên nhẫn nói: “Đi cửa sau cái gì? Là thời điểm mẫu thân cùng phụ thân thương lượng, phụ thân tùy tiện chọn một cái tên, bên ngoài cũng không biết đâu. Bà ta có bản lĩnh đi cửa sau của cha ta sao?”
Chu ma ma bỗng nhiên tỉnh ngộ, loại chuyện này Tam lão gia cũng làm không ít, tâm tư của ông làm người khác không thể nào đoán được, ví dụ ông thích tên gọi dễ nghe, móng tay đẹp… Vân vân.
Hơn nữa lời của Nhâm Dao Kỳ cũng nhắc nhở bà, nói không chừng bà thật đúng có thể nhân cơ hội vơ vét một khoảng.
“Tiểu thư, nô tỳ không quấy rầy ngài nghỉ ngơi, nô tỳ ra ngoài gọi Thanh mai vào trông chừng người.” Chu ma ma không thể chờ đợi đứng lên nói, bà trước phải đem chuyện này điều tra rõ ràng.
Nhâm Dao Kỳ giống như đang ngủ, vô tình xua tay: “Đi ra ngoài đi, bảo Thanh Mai canh giữ bên ngoài là được, không cần vào đây.”
Chu ma ma vội lên tiếng trả lời lui xuống.
Nhâm Dao Kỳ nghe thấy tiếng bước chân của bà ta biến mất ở cửa phòng, mắt vẫn nhắm nhưng khóe môi khẽ nhếch.
Muốn người khác đi theo con đường người đã sắp đặt, phải biết trước người đó đang suy nghĩ những gì, cùng, người kia, muốn gì.
Mấy ngày nay nàng cẩn thận quan sát vị Chu ma ma này, biết bà là người yêu tài như mạng, không bỏ qua bất cứ cơ hội kiếm tiền nào.
Nghĩ muốn chiếm tiện nghi từ nàng, cũng phải bỏ ra chút gì đó mới được.
**********
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận