Chu ma ma sau khi từ trong phòng Nhâm Dao Kỳ đi ra, thấy Thanh Mai cùng Tuyết Lê hai nha hoàn đang đứng dưới hành lang cách đây không xa, hai người dường như đang nhỏ giọng tranh luận gì đó.
Chu ma ma nhướng mày, đi tới, thấp giọng khiển trách: “Các ngươi đang làm cái gì! Nửa điểm tác dụng cũng không có, chỉ biết quấy rối! Ngày mai ta liền bẩm di nương đem bọn ngươi bán đi!”
Thanh Mai nhìn xéo Tuyết Lê một cái, cười lạnh nói: “Chỉ sợ có người được tân chủ tử khen vài câu, đã không để chủ tử xưa vào mắt! Người ta đã sớm vươn tay níu cành cao rồi.”
Chu ma ma nghe vậy hoài nghi nhìn Tuyết Lê một cái.
Tuyết Lê gấp đến rơi nước mắt: “Ma ma ngài đừng nghe nàng nói bậy, nô tỳ không có…”
“Không có? Không có thì tại mấy ngày nay tiểu thư đi đâu cũng đưa ngươi đi theo, nhưng chỉ khiển trách mình ta? Mỗi người đều nói Tuyết Lê ngươi cũng Hi Nhi trong phòng phu nhân đều thành tâm phúc của tiểu thư! Vừa rồi Hỉ Nhi lúc đi còn cố ý kéo ngươi qua một bên nói nhỏ, ta hỏi ngươi, ngươi lại không chịu nói! Các ngươi đã sớm là một phe!” Thanh Mai cắn răng, vô ý tăng chút thanh âm.
Tuyết Lê vội vàng giải thích: “Hỉ Nhi bất quá là khen tú công ta thêu hà bao lúc trước đưa nàng tốt, nghĩ…”
“A, cuối cùng lộ chân tướng? Ngươi đang êm đẹp đưa hà bao cho nàng làm gì? Ta cả ngày cùng ngươi ở một chỗ như thế nào không biết? Ngươi không phải là giấu ta vụng trộm lấy lòng bên kia sao? Đáng thương cho ta là người thành thật, bị người đùa giỡn xoay quanh.” Thanh Mai bĩu môi la ầm lên.
“Đêm đều khuya, ngươi gào cái gì!” Chu ma ma đưa tay trên cánh tay Thanh mai nhéo một cái, Thanh Mai bị đau muốn kêu, bị ánh mắt Chu ma ma trừng tới, nhịn đau đem tiếng rên đè xuống.
Thấy Thanh Mai rốt cuộc im lặng, Chu ma ma nhíu mày nhìn về phía Tuyết Lê. Tuyết Lê cắn môi dưới, muốn nói gì đó lại nói không nên lời.
Chu ma ma vốn còn muốn hỏi, nhưng ngại có chuyện quan trọng phải làm, chỉ trừng mắt hai người nói: “Ngày mai lại tìm các ngươi tính sổ! Còn không mau đi vào hầu hạ tiểu thư!”
Hai nha hoàn đều cúi đầu đáp vâng.
Chu ma ma vừa mới xoay người định đi lại quay ngược lại hỏi: “Các ngươi lúc trước đi hậu viện lấy nước có nhìn thấy Lưu ma ma?”
Tuyết Lê thấp giọng nói: “Vừa mới Ngụy ma ma có mời mấy vị ma ma uống rượu, Lưu ma ma cũng uống mấy ly hơi say, được nha hoàn dìu về hậu viện nghỉ ngơi rồi ạ.”
Chu ma ma lúc này mới nhớ tới, Ngụy ma ma tự cho mình lịch lãm lâu hơn Ngưu tẩu tử, lại có con trai lớn làm Nhị quản sự kho than, bởi vậy cho rằng mình lên làm quản sự ngoại viện là chắc trong tay, buổi chiều lại cho người thông báo mời mọi người tối nay đi sân bà ta uống rượu.
Bà hôm nay vì phải ra ngoài làm chút việc nên từ chối không đi, chỉ nhận ba lượng từ chỗ Ngụy ma ma coi như tiền trà nước.
Chu ma ma không khỏi ở trong lòng thở dài: Ngụy ma ma này sợ là vui mừng hụt một hồi.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng là chuyện này dù sao cùng Chu ma ma không can hệ, tiền trà nước bà cũng đã thu rồi, là chính Ngụy ma ma đưa bà, không không lý nào lại kêu bà nhổ ra.
Vì thế Chu ma ma không chút do dự đi đến phòng Lưu ma ma ở hậu viện.
Trong Tử Vi viện cũng không nghiêm cấm người hầu ăn uống tiệc tùng, dù sao ai cũng có việc vui. Chỉ là không cho phép vì vậy mà lỡ chính sự. Uống rượu cũng chỉ cho uống rượu trái cây đã vậy còn hạn chế số lượng. Lưu ma ma có thể là mời bao nhiêu uống bấy nhiêu mới có thể mấy li đã say.
Chu ma ma chỉ đứng ở gác xép ngoài mành bên cạnh nghiêng tai nghe xong trong chốc lát, sau đó liền nhìn hai bên một chút, cất bước hướng Lưu ma ma chỗ ở đi đến.
Lưu ma ma giờ phút này dựa ngồi ở đầu giường uống trà nha hoàn đưa tới, nghe thấy có người đẩy cửa vào, bà hơi sửng sốt ngẩng đầu nhìn, sau đó vội cười nói: “Là Chu ma ma ? Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?”
Chu ma ma ngày thường cùng Quan ma ma đối thủ một mất một còn của Lưu ma ma qua lại khá tốt, bởi vậy quan hệ của hai người bất quá dừng lại ở chỗ quen biết, đêm nay bà lại không mời mà đến thì có chút buồn bực.
Chu ma ma trên mặt mang nụ cười thân thiện, liếc mắt nhìn tiểu nha hoàn hầu hạ một bên: “Có một số việc ta muốn nói với ngươi nên tự mình đến đây, ngươi không trách ta không mời mà đến chứ.”
“Sao có thể a.” Lưu ma ma khách khí cười cười, nói với tiểu nha hoàn “Ngươi đi phòng bếp canh lò đi, hôm nay Tam lão gia ngủ lại nhà giữa, không biết chừng tý lại cần nước nóng.”
Tiểu nha hoàn lên tiếng trả lời đi xuống.
Chu ma ma quay đầu nhìn nha hoàn nhẹ nhàng đem cửa phòng đóng lại, lúc này mới cười tủm tỉm tiến lại gần: “Ta hôm nay đến đây là có chuyện tốt muốn thông báo.”
“Chuyện tốt?” Lưu ma ma không hiểu hỏi.
Chu ma ma gật gật đầu, xích lại gần chút: “Nghe nói trước đây ngươi cũng muốn làm quản sự ngoại viện?”
Lưu ma ma nghe vậy cười như không cười: “Chu ma ma tin tức ngược lại rất linh thông.”
Chu ma ma lắc đầu cười nói: “Ngươi cũng đừng cùng ta nói lời khó nghe, hôm nay ta chỉ hỏi một câu, chuyện này ngươi còn muốn làm hay không?”
Lưu ma ma nghe vậy hoài nghi mà nói: “Chu ma ma lời này là ý gì? Không phải đã quyết định là Ngụy ma ma hoặc Ngưu tẩu tử rồi sao? Ngụy ma ma thì có cơ hội hơn chút.”
Chu ma ma bĩu môi: “Ta nói thật với ngươi, phu nhân tính toán trước để hai người tạm thời làm quản sự, chờ sang năm mới thì lại chọn ra một người tiếp quản. Một người là Ngưu tẩu tử, còn một người nữa… một người nữa vẫn chưa quyết định.”
Lưu ma ma kinh ngạc, hơi ngồi thẳng người: “Lời này thật? Kia Ngụy ma ma…”
“Hừ, ngươi quản bà ta làm gì? Ngươi chỉ cần nói cho ta biết ngươi có muốn cái chức kia hay không? ” Chu ma ma khoát tay áo, mỉm cười, gương mặt bí hiểm, chuyện này giống như một câu nói của bà là có thể quyết định.
Lưu ma ma suy nghĩ trong chốc lát, có chút hoài nghi nói: “Ngươi có phương pháp?”
Chu ma ma cười một tiếng, không nói gì, lại mang bộ dạng chấp nhận.
Lưu ma ma cần chút thời gian suy nghĩ, nói thật, cái chức quản sự ngoại viện ai không muốn làm? Nhưng nay Tam thái thái đã trở lại, chuyện này cuối cùng vẫn là Tam thái thái quyết định, hết lần này tới lần khác các nàng cùng Tam thái thái không chút quan hệ, muốn đi cửa sau cũng không có biện pháp.
Chỉ là…
“Lời này ngươi như thế nào không nói với Quan ma ma? Ta nhớ rõ quan hệ hai người trước giờ vẫn rất tốt.” Lưu ma ma cũng không phải đồ ngốc, cẩn thận nghĩ nghĩ cảm thấy có chút không đúng.
Chu ma ma giống như đã sớm dự đoán được bà sẽ hỏi như vậy, không chút hoang mang cười nói: “Ta mặc dù là có phương pháp nhưng cũng cần chủ tử xem xét, Quan ma ma nàng cùng ta có chút quan hệ cá nhân, đáng tiếc cháu trai bà ta quả thật bùn loãng không thể trát được tường. Ngươi hẳn cũng biết, chuyện xấu gia đình quản sự chỉ là chuyện nhỏ, nhưng tam lão gia lại là người cầu toàn, đến lúc đó nếu chuyện xấu lộ ra ngoài người tiến cử là ta đây phải hứng hậu quả, người bình thường ta không dám tiến cử. Ta quan sát thấy, ngoại trừ Ngụy ma ma có đứa con lớn tạm được, thì chỉ có con thứ hai Lưu ma ma ngươi là có chút tiền đồ.”
Lời này Lưu ma ma nghe cả người cực kỳ thoải mái, cũng không phòng bị Chu ma ma như trước: “Vậy Ngụy ma ma kia…”
Chu ma ma chỉ cười không nói.
Lưu ma ma nhớ tới hôm nay Ngụy ma ma mời mọi người uống rượu, Chu ma ma không đi, hay là giữa hai người này có xích mích gì? Hoặc giả Phương di nương chủ tử Chu ma ma đối với Ngụy ma ma không hài lòng?
Chu ma ma luôn chú ý biểu tình Lưu ma ma, thấy nàng có chút dao động, lại giống như có chút nghi ngờ, tròng mắt xoay xoay, đột nhiên vỗ vỗ bắp đùi: “Chao ôi! Thôi, để ta tiết lộ cho ngươi biết chút vậy, ngươi ở Tử Vi viện cũng đã lâu, hẳn là ngươi biết Ngũ tiểu thư chúng ta được tam lão gia sủng ái nhất! Mà việc hậu viện tuy nói tam phu nhân làm chủ, nhưng ai biết chỉ một câu nói của Tam lão gia, phu nhân cũng không phản đối.”
Lưu ma ma suy nghĩ lời Chu ma ma nói, tựa hồ hiểu ra vấn đề: “Ngươi nói lad để Ngũ tiểu thư đi chỗ tam lão gia…”
“Suỵt ——” Chu ma ma giả vờ giả vịt nhìn chung quanh: “Trong lòng ngươi biết là được, không cần phải nói ra.”
Lưu ma ma trầm ngâm một lát: “Quy củ trong sân ta có biết, nói vậy ma ma ngươi cũng cần chuẩn bị một phen, không biết cần bao nhiêu…” Lưu ma ma làm thủ thế.
Chu ma ma mười phần vui mừng Lưu ma ma hiểu chuyện, vờ chần chờ một phen: “Theo lý thuyết ta cũng không cần mở miệng, như ngươi dự đoán… Nhưng chuyện này quả thật ta cần chuẩn bị. Số này thế nào?” Chu ma ma đưa hai ngón tay, ý tứ là muốn hai mươi lượng bạc.
Lưu ma ma lại trầm mặc hồi lâu, hai mươi lượng bạc không tính là ít, chẳng qua bà không phải không bỏ ra được, hơn nữa nếu thật có thể lấy được công việc này, sau này lấy lại từ chỗ Tam lão gia là được, còn có thể để nhi tử đến bên cạnh làm việc cho Tam lão gia.
Chỉ là, chuyện này vạn nhất không được… bạc này…
Chu ma ma giống như con giun Lưu ma ma trong bụng, lúc này cười nói: “Như vậy đi, ngươi đưa ta năm lượng đặt cọc trước, chờ ngày mai ta làm xong chuyện ngươi trả lại phần còn lại? Năm lượng này ta nhận lại viết cho ngươi cái giấy biên lai.” Chu ma ma là tay không bắt sói trắng*, vì vậy tràn đầy tự tin.
*Tay không bắt sói trắng: ý chỉ bỏ ra công sức không lớn, nhưng thu hoạch lại được món lời không nhỏ.
Lưu ma ma sửng sốt cảm thấy nếu như vậy thì không có gì lo lắng, nếu không được trong tay bà còn cầm biên lai, năm lượng bạc kia cũng có thể đòi lại.
Tiện nghi như vậy nếu còn không chiếu thì bà sống uổng mấy mươi năm nay rồi, vì thế Lưu ma ma lập tức cười nói: “Chu ma ma đã có lòng, ta đương nhiên cũng phải sảng khoái, cứ quyết định như vậy đi.”
Chu ma ma che miệng cười một tiếng, trong lòng đắc ý không thôi.
Lưu ma ma xuống giường đến tủ quần áo, từ tầng cuối cùng lấy ra năm lượng bạc, Chu ma ma gọi nha hoàn đi lấy bút mực cùng dấu đỏ đến, bà không biết chữ chẳng qua những chuyện như thế này có rất nhiều nên giữa bọn nha hoàn bà tử có một kí hiệu riêng, chỉ cần con số tương tự, cuối trang ấn dấu tay là được.
Hai người thấy cuối cùng cũng đã xong, tất cả đều vui vẻ.
***********
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận