Lưu ma ma cùng Ngưu tẩu tử hai vị quản sự bởi vì mới nhậm chức nên công việc rất nhiều, tất nhiên bề bộn.
Mấy bồn cảnh mới chuyển vào hôm nay, Tam lão gia rất hài lòng, còn khen Lưu ma ma vài câu.
Nhưng chỉ trong một đêm, mười bồn lan quân tử kia bắt đầu chết gốc.
“Lưu ma ma, đây là có chuyện gì?” Chu ma ma chỉ vào một chậu lan quân tử nha hoàn bê vào, trầm mặt hỏi.
Lưu ma ma trong mùa đông lạnh giá lại ra một thân mồ hôi, thấy chỉ có mình bà ở đây, liền cười làm lành nói: “Chu ma ma, chuyện này… Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm. Nếu không, ngài đi hỏi Ngưu tẩu tử một chút xem sao?”
Chu ma ma sầm mặt xuống nói: “Hỏi người khác làm cái gì? Ngưu tẩu tử nói nàng ta chỉ phụ trách thủy tiên, là ngươi phụ trách lan quân tử.”
Lưu ma ma vốn cảm thấy một mình bà bị chỉ trích có chút khẩn trương, theo bản năng muốn kéo người khác một chân, không khỏi ngẩng đầu giải thích: “Chu ma ma, lan quân tử là do nô tỳ chọn không sai, nhưng lúc đi cũng có Ngưu tẩu tử đi cùng. Hơn nữa vườn hoa kia do chính đương gia của Ngưu tẩu tử giới thiệu.”
Chu ma ma không vui: “Vậy thì vì sao Ngưu tẩu tử bảo lan quân tử là do người cùng tiểu nhi tử ngươi tinh thiêu tế tuyển ra*?”
*Tinh thiêu tế tuyển: Tinh lọc, tuyển chọn kĩ càng.
Lưu ma ma nghe vậy sửng sốt, lại tức giận đến cười lạnh nói: “Nàng ta nói chuyện thúi lắm! Ta còn tự hỏi ngoài trấn nhiều hộ nông dân trồng hoa như vậy tại sao hết lần này đến lần khác phu thê hai người họ lại chọn nơi này! Sau này ta nghe một nông dân cách vách nói chuyện mới biết được, thì ra phu thê bọn họ thu hộ nông dân kia năm lượng bạc. Bây giờ nghĩ lại nhất định là này hoa vốn có vấn đề, các nàng kết phường để chỉnh ta!”
Ngưu tẩu tử cùng Ngụy ma ma quan hệ rất tốt, nghe nói đôi bên còn có ý kết thành thông gia.
Không nghĩ cuối cùng Lưu ma ma cái Trình Giảo Kim này từ đâu chạy đến, làm Ngụy ma ma cùng nàng ta có chút khúc mắc, thành ra Ngưu tẩu tử đối với Lưu ma ma cũng chẳng nhiệt tình cho cam. Hơn nữa hai người lại cùng là quản sự ngoại viện vốn tồn tại cạnh tranh, cho nên quan hệ hai người tốt mới lạ.
Kỳ thật loại chuyện quản sự tự chọn nhà mua như thế nào rất bình thường, ngay cả một chậu hoa Lưu ma ma cũng có thể thu ít lợi. Thậm chí sau khi bà biết chuyện năm lượng bạc Ngưu tẩu tử còn đưa bà hai lượng. Bà vốn bất mãn tại sao Ngưu tẩu tử nhiều hơn bà nhưng nghĩ sau này còn nhiều cơ hội nên lại thôi.
Nay bà lại có cảm giác mắc bẫy, nói không chừng là Ngưu tẩu tử xuất đầu thay Ngụy ma ma ngáng chân bà. Bà tuy rằng vào Tử Vi viện không lâu, nhưng tính tình Tam lão gia bà biết rõ. Ngươi làm việc không tốt ông cũng không quản, nhưng nếu ông biết được bên trong có đường ngang ngõ tắt gì, thì ngươi chờ gánh lấy hậu quả đi.
Cho nên này tội danh bà kham không nổi.
Chu ma ma nghe vậy một mặt kinh ngạc: “Lại có loại chuyện này!” Nói xong bà liền tức giận phân phó Hỉ Nhi đứng một bên: “Đi gọi Ngưu tẩu tử vào đây cho ta!”
Lưu ma ma thấy bộ dáng Chu ma ma, đột nhiên có chút hối hận mình đem chuyện này khai ra, mặc dù quản sự nhận lễ của đám tiểu thương là chuyện bình thường, nhưng chuyện này sao có thể công khai nói ra ngoài. Bà há mồm định nói gì đó, Hỉ Nhi đã lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau Ngưu tẩu tử bị gọi tiến vào.
Chu ma ma lấy tay che trán: “Uổng công ta còn nghĩ ngươi chỉ phụ trách thủy tiên, lan quân tử là trách nhiệm của Lưu ma ma nên chỉ gọi bà ta đến truy vấn. Không nghĩ hộ nông hoa kia là ngươi tìm, còn thu người năm lượng bạc hiếu kính? Ngưu tẩu tử, ngươi còn cái gì không dám làm!”
Ngưu tẩu tử nghe vậy kinh sợ trừng trừng nhìn Lưu ma ma, thấy bà nhìn nơi khác cũng không dám nhìn mình, lập tức hiểu được mình bị Lưu ma ma bán đứng.
Nàng ta hướng Lưu ma ma hừ một tiếng, quay đầu nói với Chu ma ma: “Ngài nhưng đừng tin lão già hai mặt này. Ta hôm nay mới biết thế nào là ‘Đoan khởi oản lai cật nhục, phóng hạ oản tựu mạ nương’*! Lúc lấy bạc sao không sợ đâm tay, nay xảy ra chuyện lại đem mình phủi đến sạch sẽ, lại cho mình thanh cao mà tự đắc! Đừng có mà đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ!”
*Đoan khởi oản lai cật nhục, phóng hạ oản tựu mạ nương: (tạm dịch) Bưng chén ăn thịt, buông chén lại mắng mẹ nó: có thể hiểu lúc có lợi thì chiếm không ít, đến khi hết rồi lại mắng người khác dơ bẩn. (Gần giống thôi, không chính xác lắm).
Ngưu tẩu tử lúc còn trẻ là nổi danh mạnh mẽ, còn có cái biệt hiệu kêu ‘Cây ớt’, nay lớn tuổi, tính tình thu liễm không ít, nhưng nàng ta là người không chịu thua thiệt, động một cái là nổi tín, giận lên thì cái gì cũng nói ra miệng được.
Lưu ma ma nghe lời này cũng bị tức đến không nhẹ, ngẩng đầu đốp lại: “Ta lấy bạc, nhưng không phải bạc đó là ngươi cho ta sao? Tên nông phu kia đưa bạc cũng do ngươi nắm đầu tiên! Nay xảy ra chuyện, tự nhiên phải hỏi đến đầu phu thê các người rồi!”
Ngưu tẩu tử vốn thu năm lượng bạc, cuối cùng bị Lưu ma ma cầm mất hai lượng, còn phải đáp ứng nếu có lần sau phải để bà cầm đầu. Thịt đến miệng còn bay mất, nàng ta còn đương ấm ức vụ này. Không nghĩ Lưu ma ma có lợi thì chiếm, lúc xảy ra chuyện thì đổ lên đầu người ta. Lúc này liền nổi trận lôi đình.
“Ngươi chết còn không biết xấu hổ! Có loại người dù ngươi đưa nàng bạc! Sau lưng cũng sẽ đâm ngươi một dao! Ngươi nghĩ không ai biết ngươi lên làm cái chức quản sự này như thế nào sao? Không phải cũng đưa Chu ma ma hai mươi lượng đấy ư!” Ngưu tẩu tử chỉ vào mũi Lưu ma ma mà mắng.
Lưu ma ma thẹn quá hoá giận: “A, ngươi nghĩ ngươi trong sạch hơn ai? Không phải là nhờ muội muội ngươi cầu xin Quế ma ma trong phòng lão phu nhân sao? Cuối cùng còn nhét biết bao nhiêu bạc vào người bên cạnh Phương di nương, ngươi nghĩ người khác mắt mù rồi không thấy sao?”
Chu ma ma nãy giờ vẫn khoanh tay đứng nhìn lại ngó đầu nhìn ngoài cửa sổ. Ngưu tẩu tử giọng lớn, dẫn đến không ít người đứng ngoài nhìn vào.
Thấy thời cơ không sai biệt lắm, Chu ma ma vỗ bàn đứng lên: “Các ngươi thật to gan! Lại kéo lên người Lão phu nhân! Còn có chuyện đưa Chu ma ma hai mươi lượng bạc lại như thế nào!”
Lưu ma ma sắc mặc nhìn không tốt, chuyện tình Ngưu tẩu tử bởi vì liên lụy lên người lão phu nhân, dĩ nhiên không ai dám nói gì, nhưng chuyện bà hối lộ hai mươi lượng kia thì không dám nói.
Ngưu tẩu tử mỉm cười: “Mọi người trong sân đều biết, buổi tối trước ngày công bố danh sách, là Lưu ma ma cho Chu ma ma hai mươi lượng bạc để bà ta nhờ Ngũ tiểu thư giúp đỡ.”
Chu ma ma biến sắc: “Làm càn! Còn dám dính líu trên người Ngũ tiểu thư! Chuyện chọn quản sự này buổi chiều lão gia cũng phu nhân đã bàn bạc rồi quyết định, cùng Ngũ tiểu thư có quan hệ gì!”
Lưu ma ma nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc nói: “Buổi chiều liền quyết định rồi?”
Ngưu tẩu tử thấy biểu tình Lưu ma ma, con ngươi đảo một vòng cũng có chút hiểu, có chút vui sướng khi người khác gặp họa che miệng cười: “Ta đây giờ hiểu được cái gì là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!”
Lưu ma ma sắc mặt xanh mét.
Chu ma ma cũng tức giận đến không nhẹ, một bên phân phó nha hoàn đi đem Chu ma ma kêu đến, một bên vén rèm đi nhà giữa báo cáo cho Lý thị chuyện này.
Chu ma ma từ chỗ Lý thị trở về, Chu ma ma kia cũng đã tới, trải qua một phen đối chất, Chu ma ma từ chỗ Ngũ tiểu thư lại lừa Lưu ma ma hai mươi lượng bạc hoàn toàn bại lộ.
Chỉ là Ngưu tẩu tử cùng Lưu ma ma bởi vì chuyện thu hối lộ cũng không có kết cục gì tốt.
Không nghĩ ba người này còn chưa xử trí xong, Tam lão gia Nhâm Thời Mẫn đã nổi giận, nguyên nhân vì ông phát hiện mười bồn lan quân tử không phải bệnh chết, mà là bị người tưới nước nóng cho nên mới chết.
Tam lão gia là người phong nhã, loại chuyện tình “Giết hoa ” này theo ý ông là không thể nào chấp nhận được. Lập tức lệnh Lý thị tra rõ.
Chuyện này tra một cái liền tra ra trên đầu Ngụy ma ma.
Nguyên lai Ngụy ma ma đối với chuyện Lưu ma ma thay mình làm quản sự ngoại viện vẫn canh cánh trong lòng, lại từ Ngưu tẩu tử nơi đó biết được lần này Lưu ma ma lấy được mấy lượng bạc, trong lòng tức giận vô cùng. Liền nhân lúc trời tối, đem mấy chậu lan quân tử Lưu ma ma đem về tưới nước sôi.
Tam lão gia biết chuyện lập tức phạt Ngụy ma ma năm mươi đại bản rồi đuổi khỏi Nhâm gia. Sau khi Ngũ tiểu thư biết liền vội vàng chạy tới cầu tình, cuối cùng mới giữ được cái mạng của Ngụy ma ma.
Chỉ là mấy ma ma đồng thời xảy ra chuyện, Tam lão gia không kiên nhẫn, bảo Lý thị đem bọn hạ nhân trong viện đều thanh lý một lược, ai không được đều đuổi hết đi, tránh ở trước mặt ông làm chướng mắt.
Lý thị tuy rằng cũng khuyên can vài câu, nhưng trong lòng vô cùng vui mừng, những người này đều là người do Phương di nương cài vào.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận