Mấy ma ma này đều do Phương di nương tìm từ thôn trang về, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút quan hệ họ hàng với bọn nô tài trong sân những chủ tử khác. Nguyên Phương di nương muốn để Nhâm Dao Hoa giải quyết, nhưng cuối cùng bị Nhâm Dao Kỳ khuyên giải giữ lại.
Nay bọn họ tự mình gây ra chuyện lớn như vậy, lại do Tam lão gia mở miệng muốn đuổi người, tự nhiên không liên quan đến mẹ con Lý thị.
Ngay từ đầu mấy người bọn họ còn chưa muốn ngồi không chờ chết, khắp nơi đi nhờ quan hệ. Nhưng Nhâm gia trên dưới đều rất rõ ràng tính tình Nhâm Tam lão gia, mặc kệ ngày thường ngươi ầm ĩ thế nào ông cũng không quan tâm, một khi đã chọc ông nổi giận, dù ai đến nói cũng vậy.
Ví dụ, Ngưu tẩu cầu xin em gái nhà chồng mang thư đi, để em chồng đi cầu xin Quế ma ma bên cạnh lão phu nhân. Nhưng hết lần này đến lần khác lúc Ngưu tẩu tử cùng Lưu ma ma tranh chấp, Lưu ma ma có nói nàng ta có nhờ Quế ma ma hối lộ người bên cạnh Phương di nương.
Chỉ một câu này đã liên lụy đến rất nhiều người, lan truyền đi làm hạ nhân trong phủ đều biết.
Cho nên em chồng Ngưu tẩu tử còn chưa mở miệng đã bị Quế ma ma mắng đến cẩu huyết lâm đầu, nói người nhà mẹ nàng là một đám vô dụng, sau này không được quản việc nhà mẹ nàng ta nữa.
Nhà giữa nhà hoàn Thước nhi đang vui vẻ báo cho Lý thị những gì nàng mới nghe được: “… Lão gia bởi vậy đối với Phương di nương rất tức giận, Phương di nương còn kéo theo ‘bệnh thể’ đến nhận tội nói là nàng ta nhìn người không rõ, người nào cũng cho vào Tử Vi viện. Còn nói hiện tại phu nhân đã trở lại, mọi chuyện để phu nhân quản, nàng ta chỉ cần lo điều dưỡng thân thể cùng dạy bảo Lục thiếu gia và Cửu tiểu thư là được rồi, không nhũng tay vào chuyện Tử Vi viện nữa.”
“Phụ thân thật sự chỉ trích Phương di nương như vậy?” Nhâm Dao Hoa nhìn Thước Nhi, cau mày nói.
Thước Nhi có chút ngượng ngùng cười cười: “Lão gia người như trích tiên, nói chuyện tự nhiên dễ nghe hơn nô tỳ rồi.”
Trên thực tế Nhâm Thời Mẫn trước mặt thê thiếp luôn rất nho nhã lễ độ, ít khi nói lời trách cứ. Cho nên lần này Nhâm Thời Mẫn chỉ trích Phương di nương vài câu, bọn nha hoàn cũng mười phần cao hứng.
Quả nhiên Lí thị nghe xong khuôn mặt cũng hơi sáng.
Bà là một nữ tử thiện lương lại yếu đuối, nhưng vì chịu thiệt không ít trong tay Phương di nương, muốn thê thiếp hòa thuận đó là không có khả năng. Lại bởi vì mẹ cả Phương di nương là tỷ muội ruột với Nhâm lão thái thái, Lý thị lại không thể sinh được con trai, cho nên mấy năm nay ở trước mặt Phương di nương không tránh khỏi có chút mềm yếu.
Nhâm Dao Hoa nhìn Lý thị mỉm cười ngồi bên cạnh Nhâm Dao Kỳ: “Phương di nương nơi đó còn nhiều thời gian, về sau luôn có một ngày nàng ta phải chịu tội. Hiện nay không phải mấy bà tử kia bị đuổi về thôn trang rồi sao? Trước tết phải chọn người một lần nữa.” Nói tới đây Nhâm Dao Hoa cười lạnh một tiếng, “nếu là con, phải đem tất cả bọn họ bán đi!”
Nhâm Dao Kỳ khẽ lắc đầu, lại nói mấy bà tử kia ngoại trừ Quan ma ma nghe lén ra, còn lại không tính là người Phương di nương, nàng sở dĩ đuổi người đi vì muốn phá vỡ bố cục của Phương di nương một năm nay, cũng để cho mọi người Tử Vi viện nhận rõ tình thế cùng củng cố địa vị cho Lý thị mà thôi.
Chuyện ma ma nhận hối lộ không tính là chuyện lớn. Đúng hay sai thì tùy chủ tử quyết định.
Cho nên Nhâm Dao Hoa như vậy theo nàng là không cần thiết, không phải ai cũng xứng làm đối thủ của các nàng.
Vì thế nàng trầm ngâm, ấm giọng nói: “Hôm nay cũng đã muộn. Để sáng sớm ngày mai lại đưa đi. Cũng nên thông báo Đại bá mẫu bên kia một tiếng. Mẫu thân, trong sân chúng ta có phải nên chọn thêm vài nha hoàn?”
Vốn bên cạnh Lý thị có hai nha hoàn nhưng đều bị đưa đi, Chu ma ma lại chọn hai nhị đẳng nha hoàn để bồi dưỡng, chỉ là Lý thị muốn để Nhâm Dao Kỳ dùng, bên cạnh còn cần cần thêm vài người.
Mặt khác bên cạnh Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm Dao Hoa cũng muốn thêm mấy nha hoàn nhỏ tuổi chút, trước hết để bọn đại nha hoàn mang theo hai năm. Đến lúc đến tuổi lại xem năng lực nếu được thì cho đến bên người hầu hạ.
“Nương đã nói chuyện với Chu ma ma, để bà mang theo vài người sau này lại đưa cho con cùng Hoa nhi dùng.” Lý thị vuốt vuốt tóc Nhâm Dao Kỳ, cười nói.
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, quay đầu nói với Chu ma ma: “Ma ma đợi lát nữa đi nói với mấy ma ma bị đuổi là, mẫu thân thương tiếc nhà các nàng khó khăn, cho nên bọn họ tuy không thể giữ lại trong phủ, nhưng mỗi hộ lại có thể đưa một người vào làm nha hoàn. Trong nhà các nàng nếu có nữ nhi, cháu gái, hoặc là điệt nữ nhi thì trước lựa chọn rồi đưa đến, phu nhân sẽ xem xét rồi quyết định.”
Chu ma ma nghe vậy sửng sốt, Nhâm Dao Hoa thiếu chút nữa không nhịn được giơ chân: “Ngươi đây là ý gì? Thật vất vả đuổi ra ngoài ngươi lại muốn cho vào? Ngươi ngại trong phủ yêu ma quỷ quái không đủ nhiều phải không?”
Nhâm Dao Kỳ kiên nhẫn cùng nàng giải thích: “Chúng ta chọn nha hoàn vốn là con cháu bọn người hầu, coi như chúng ta không ban ân điển này, cuối cùng người thôn trang đưa tới không phải con cháu họ thì cũng là người quen biết? Phần lớn lại nha hoàn là từ mấy hộ kia đi ra. Đã vậy, nhân tình này tại sao không bán?”
Chuyện lợi người lợi mình như thế Nhâm Dao Kỳ sao có thể không làm.
Lý thị năm đó lúc gả vào Nhâm gia ngoại trừ Chu ma ma bên người còn lại không có một nha hoàn chân chính của mình, bốn thị tỳ đó là một tay Chu ma ma huấn luyện ra. Cho nên có một khoảng thời gian dài, nhiều chuyện Lý thị đều bị cô lập với mọi người.
Đến nỗi bị người ta ăn đến cả xương không còn cũng không biết nguyên nhân tại sao.
Nhâm gia tình thế phức tạp, người hầu Nhâm gia cũng không phải không thể dùng.
Hoàn toàn ngược lại, nếu dùng thích đáng, tuyệt đối sẽ so với nha hoàn mua được bên ngoài còn muốn thuận tay hơn. Đem bọn người đó đoạt từ trong mấy ma ma cáo già về đặt trong Tử Vi viện làm việc cho mình, tuyệt đối lợi nhiều hơn hại.
Nhâm Dao Hoa nghe vậy cẩn thận nghĩ nghĩ, tuy rằng trên mặt như trước mười phần không vui, lại không có mở miệng phản bác.
Chu ma ma nghe nàng nói vậy lập tức hiểu dụng ý Nhâm Dao Kỳ, không khỏi vỗ vỗ bắp đùi của mình, cao hứng nói: “Một chiêu này của Ngũ tiểu thư, nô tỳ xem có thể làm.” Nói xong bà lại quay đầu an ủi Nhâm Dao Hoa “Tam tiểu thư, người tin tưởng lão nô. Người yên tâm, ánh mắt nhìn người của lão nô vẫn phải có. Dù nàng có lầm đường lạc lối, nô tỳ cũng có thể đưa nàng trở về!”
Đối với điểm này Chu ma ma hết sức tự tin. Tiểu nha đầu vào tay bà tựa như tờ giấy trắng, bà muốn vẽ thế nào thì vẽ thế ấy.
Lý thị với Chu ma ma mười phần tin cậy, nên gật đầu nói với Nhâm Dao Hoa: “Chu ma ma trước kia đi theo mẫu thân nương, mẫu thân lúc trước gặp không ít sóng gió. Chu ma ma nói có thể, thì hẳn không có việc gì.”
Nói tới đây Lý thị tựa là nhớ ra cái gì đó, ánh mắt có chút ảm đạm cúi đầu.
Chu ma ma nhìn nàng một cái, trong lòng không khỏi thở dài, vội vàng cười nhìn về phía Nhâm Dao Hoa: “Tam tiểu thư?”
Nhâm Dao Hoa nghiêng đầu sang một bên, lạnh lùng nói: “Không đưa vào phòng ta là được!”
Đây là không phản đối.
Nhâm Dao Kỳ cười gật đầu: “Đến lúc đó đợi ma ma dạy dỗ tốt, để Tam tỷ chọn trước.”
Nhâm Dao Hoa cảm thấy lời này như thế nào có chút giống như an ủi tiểu hài tử? Còn nàng lại như là một tỷ tỷ keo kiệt? Không khỏi trừng mắt về phía Nhâm Dao Kỳ.
Nhâm Dao Kỳ cũng đã quay đầu đi nói chuyện với Chu ma ma: “Vị Quan ma ma kia cũng không cần nói, trực tiếp đưa về, thông báo xuống sau này người có quan hệ với bà ta Tử Vi viện không cần.”
Lần này để cho những người đứng sai đội ngũ một cảnh cáo.
Chu ma ma nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý: “Ngũ tiểu thư nói rất đúng, tính tình phu nhân chúng ta tốt, nhưng là không có nghĩa là quả hồng mềm có thể tùy người nắn bóp.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận