(Chương này nam phụ quan trọng lên sàn, nam chính vẫn chưa xuất hiện mà nam phụ đã có hai người rồi.)
Vài ma ma kia vốn đang đề tâm điệu đảm*, đợi cho Chu ma ma đi qua truyền đạt lại lời của Nhâm Dao Kỳ, mấy người kia mừng rỡ không thôi, với Lý thị lại cảm động đến rơi nước mắt, luôn miệng khen bà là người rộng lượng, lòng dạ Quan Thế Âm Bồ Tát.
*Đề tâm điệu đảm: lo lắng, hoảng sợ.
Ai cũng biết, bọn nô tài đại trạch, trừ ngoại quản sự ma ma thì nha hoàn hầu hạ bên cạnh các tiểu thư là được xem trọng nhất.
Tử Vi viện hai vị cô nương đều là dòng chính nữ, lúc này lựa chọn ra tiểu nha hoàn nếu như xuất sắc sẽ được giữ lại làm bồi gả nha hoàn. Mặc dù cuối cùng không có của hồi môn, nhưng đợi đến lúc các nàng gả đi thì càng tôn quý hơn nha hoàn bình thường, lúc đó chủ tử thêm trang không ít bạc.
Hơn nữa bọn họ bị đuổi về vốn không vinh quang gì, nếu trong nhà có người vào phủ, chứng minh họ còn có cơ hội xoay người, người khác cũng không dám hạ thấp sỉ nhục mình.
Còn vị Quan ma ma tại sao không được ân điển này, mấy người suy nghĩ một lát liền hiểu, không khỏi bắt đầu tính toán sau khi trở về nhất định phải dặn dò nha đầu cho tốt.
Cũng bởi vậy, ngày thứ hai lúc mấy người bị đưa không có oán hận gì Lý thị mà còn xin Chu ma ma muốn dập đầu với Lý thị.
Nhâm Dao Kỳ cũng không tiếp tục nhúng tay vaog mấy chuyện này, chọn nha hoàn dạy dỗ nha hoàn không cần nàng quan tâm, đều có Chu ma ma đi quản.
Phương di nương lại bị bệnh, Lý thị miễn nàng thỉnh an, nàng liền bắt đầu đóng cửa không ra.
Nhâm Thời Mẫn ngược lại bận rộn, hắn bắt đầu vội vàng viết câu đối xuân cùng chế bùa đào. Đương nhiên, Nhâm Tam lão gia đối với câu đối cùng bùa đào cực kỳ chú ý, từ chọn giấy đến khắc phù đều không qua tay người khác. Số lượng không nhiều, cũng bởi vậy nghìn vàng khó cầu.
Buổi sáng một ngày này, Nhâm Dao Kỳ từ Nhâm Ích Quân nơi đó trở về.
Nhâm Ích Quân thích tìm Nhâm Dao Kỳ chơi cờ, hết lần này tới lần khác thời tiết bên ngoài vô cùng lạnh, thân thể hắn lại không tốt.
Nhâm Dao Kỳ nhớ kỹ chuyện tình kiếp trước, đối với tính tình Nhâm Ích Quân cổ quái cũng hơn vài phần bao dung, bởi vậy cách mấy ngày liền chủ động đi qua cùng hắn luận bàn, đỡ phải hắn mạo hiểm phong tuyết đi Tử Vi viện.
Bước chân nhẹ nhàng chậm chạp tiêu sái trên hành lang gấp khúc, Nhâm Dao Kỳ ôm trong tay một cái lò sưởi ngọc điền hòa có hoa văn màu xanh.
Chẳng qua lò sưởi tay này là Nhâm Ích Quân trước khi nàng đi cứng rắn đưa cho nàng.
Nàng nhìn biết là vật quý trọng nên không nhận, Nhâm Ích Quân gương mặt âm trầm cầm lấy ấm lô đập xuống đất, nàng hoảng thần vội vàng đoạt lấy.
Nàng cũng là lần đầu tiên biết, nguyên lai có người có thể đem hảo ý biểu đạt… Không được tự nhiên đến vậy.
Nghĩ đến đây nàng không nhịn được khóe miệng hơi cười.
Lúc ngẩng đầu lên liền thấy Đại quản gia Dương Thành khom lưng kính cẩn mời hai người hướng bên này đi đến. Nhâm Dao Kỳ bước chân không khỏi dừng một chút.
Đi sau lưng Dương Thành là hai cái mười hai mười ba tuổi thiếu niên, người bên phải một mặc một bộ áo màu xanh dương bên ngoài một chiếc áo choàng huyết hồ, tướng mạo thanh tú đoan chính, vừa thấy là một quý công tử có giáo dưỡng.
Thiếu niên bên trái mặc một thân trường bào lông chồn tía, tay phải còn nắm một cây mã tiên (roi ngựa). Hắn dáng người thon dài, mày kiếm mắt sao, ngũ quan cực kỳ rõ ràng tuấn lãng. Lúc cười nhếch lên một bên mép, biểu tình này làm người khác thấy có chút xấu xa, nhưng hết lần này tới lần khác trên mặt hắn lại làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Hai người vừa đi vừa nhẹ giọng nói chuyện phiếm thấy Nhâm Dao Kỳ tới cũng hơi kinh ngạc.
Nhâm Dao Kỳ phục hồi tinh thần vội che giấu nét phức tạp nơi đáy mắt.
“Ngũ tiểu thư.” Đại quản gia thấy Nhâm Dao Kỳ chắp tay trước ngực thi lễ một cái, thấy Nhâm Dao Kỳ không hề động, hắn quay đầu nhìn hai vị thiếu niên một cái, vội nói: “Ngũ tiểu thư, là Khâu thiếu gia, bên cạnh là bạn cùng trường của hắn Văn thiếu gia.”
Nhâm Dao Kỳ nghe vậy hơi hơi rũ mắt thấp đầu, chậm rãi hướng tới bọn họ cúi người chào.
Nàng nhớ rõ bọn họ, trí nhớ lại khắc sâu.
Khâu thiếu gia Khâu Uẩn là cháu ruột của huynh trưởng Nhâm lão thái thái, nay ở thư viện tại Vân Dương thành đọc sách, bởi vì từ Vân Dương thành trở về Kế Châu Khâu gia phải qua Bạch Hạc trấn, cho nên Khâu Uẩn coi như là Nhâm gia khách quen.
Mà ở bên cạnh hắn vị kia cũng không phải cái gì Văn công tử, mà là Vân nhị thiếu gia Vân Văn Phóng ở Vân Dương Thành.
Nàng sở dĩ nhớ rõ Vân Văn Phóng người này không liên quan đến người ngoài, là vì bọn họ đã từng đối đầu.
Nàng nghe nói có vài người trời sinh bát tự không hợp, nói vậy nàng cùng Vân Văn Phóng chính là một loại này. Hai người từ lần gặp mặt đầu tiên liền bắt đầu không hợp, đến cuối cùng thời điểm nàng rời đi Nhâm gia còn bị hắn hung hăng sắp xếp vào bẫy, làm cho nàng khắc sâu trí nhớ, muốn quên cũng khó.
Đời trước nàng và hắn gặp nhau lúc nào nàng cũng không nhớ rõ, giống như cũng là ở hành lang gấp khúc này. Nàng bởi vì cùng Nhâm Dao Hoa cãi nhau mới tức giận chạy ra từ Vinh Hoa trong viện. Bởi vì chạy có chút gấp, kết quả không cẩn thận đụng phải Vân Văn Phóng.
Sau đó Vân Văn Phóng ở trước mặt mọi người ngả ngớn huýt sáo một hơi.
Một tiếng này huýt gió làm cho mọi người ở đây đều “Phì” cười, cũng làm cho nàng mất hết mặt mũi.
Nàng lúc ấy ủy khuất không được, tức điên giơ tay lên liền cho hắn một cái tát, sau đó mặc kệ những người khác khóc chạy đi.
Lúc đó tuổi nhỏ, tùy hứng xúc động, không nghĩ đến hậu quả sau này.
Kết quả nàng bị Nhâm Lão thái thái phạt ở trong từ đường nửa tháng, cũng là trong từ đường vượt qua thời khắc lạnh nhất năm.
Đêm ba mươi, bên ngoài một mảnh hoan thanh tiếu ngữ, nàng ngay cả được người thăm hỏi đều không cho phép. Bởi vì bên ngoài bà tử đã quên đưa cơm cho nàng, nàng vừa lạnh vừa đói lại sợ hãi, núp ở dưới bàn thờ khóc.
Hắn không biết từ nơi nào tiến vào, kéo bím tóc của nàng, nhếch một bên miệng cười như ác quỷ: “Dập đầu gia ba cái, lại gọi một tiếng ‘Hảo ca ca’, gia cùng Khâu Uẩn cầu xin giúp ngươi thả ngươi ra ngoài, thế nào?”
Nàng lúc ấy hận hắn muốn chết, nghe xong lời này không chút suy nghĩ, nhảy dựng lên cào mặt hắn, kết quả để trên cổ hắn bốn vết máu.
Cuối cùng hắn giận dữ bị Khâu Uẩn kéo đi.
Nàng lúc này mới ý thức được sợ hãi, cho là mình sẽ bị phạt. Cũng may đêm đó cha nàng liền cầu xin Nhâm Lão thái thái đón nàng đi ra ngoài.
Lại qua mấy ngày, nàng thỉnh thoảng nghe gã sai vặt Khâu Uẩn nói Vân gia Nhị thiếu gia sở dĩ dùng tên giả tại Bạch Hạc trấn ở lâu như vậy ngay cả qua năm mới cũng không có về nhà, là bởi vì hắn tại Vân Dương thành chọc đại họa, hắn đánh em vợ mệnh quan triều đình thành ngốc tử, cuối cùng được Vân thái thái giấu đi.
Vân gia Lão thái thái cùng Nhâm Lão thái thái là bà con xa đường tỷ muội. Phụ thân của Vân Lão thái thái vốn là Khưu thị bộ tộc tộc trưởng.
Bởi vì Khâu lão tộc trưởng chỉ có một nữ nhi không có con trai, nên mới nhận huynh trưởng Nhâm lão thái thái làm con thừa tự.
Sau Khưu thị lão tộc trưởng qua đời, huynh trưởng Nhâm lão thái thái là Khâu Tân Dân lên tiếp nhận vị trí tộc trưởng.
Khâu Tân Dân hơn hai mươi tuổi mới được nhân làm con thừa tự, khi đó Vân Lão thái thái đã gả đến Vân Dương thành. Nhâm Lão thái thái một nhà chẳng qua là một bàng chi nên quan hệ hai người cũng hời hợt. Nhâm Lão thái thái cùng Vân Lão thái thái quan hệ càng hời hợt hơn, cho nên Vân nhị thiếu gia Vân Văn Phóng đến Nhâm gia tránh gió người khác không thể nào nghĩ tới.
Sau khi nàng biết được tin tức này liền lặng lẽ đem Vân Văn Phóng đang ở Nhâm gia thả ra ngoài.
Không đến vài ngày, Vân gia Đại thiếu gia đến mang Vân Văn Phóng.
Nàng cho rằng nàng làm thật cẩn thận, sẽ không ai biết. Không nghĩ trước khi hắn đi đột nhiên đến cạnh nàng nói thầm: “Nhâm Dao Kỳ, ngươi sẽ hối hận! Chúng ta đi nhìn xem!”
Nàng bị Nhâm Lão thái thái hạ lệnh cấm túc, không thể ra Tử Vi viện nửa bước.
Sau vài năm nàng gần như không bước chân ra khỏi nhà, bởi vậy cùng Vân Văn Phóng bình an vô sự.
Sau này phụ thân qua đời, Nhâm gia muốn tống nàng cho Lô giám quân, mẫu thân bệnh nặng hết sức làm cho Chu ma ma thu thập tư trang rời khỏi Nhâm gia, đến Vân Dương thành đi nhà ngoại tổ phụ.
Không nghĩ rằng, chạy nửa đường lại bị Vân Văn Phóng quất ngựa đuổi đến, nàng quỳ xuống cầu xin hắn để nàng đi, hắn một lời không nói đánh ngất nàng mang đi.
Hồi lâu sau, nàng tỉnh lại đã thấy mình bên trong xe ngựa Nhâm gia mà Vân Văn Phóng cũng không thấy tăm hơi.
Nàng lúc ấy mất hết can đảm, trong lòng chỉ có một ý tưởng: Sinh thời nếu gặp lại Vân Văn Phóng, nàng nhất định phải để hắn chết không được tử tế!
Nay vật đổi sao dời, hắn lại đứng ở trước mặt nàng.
Vẫn là gương mặt tuấn lãng, nụ cười xấu xa đó, con ngươi đen nhánh như tinh tượng giữa đêm hè.
Lại không làm nàng chẳng dậy nổi nửa phân cảm xúc.
Thù hận thời niên thiếu, nàng hiện tại xem là ngây thơ đến cực điểm.
Đời này, nàng không muốn cùng Vân Văn Phóng lại có bất kỳ quan hệ.
****************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận