Vân Văn Phóng ở lại Nhâm gia.
Khâu Uẩn là cháu trai Nhâm Lão thái thái, lại thường xuyên đến Nhâm gia ở, bởi vậy hắn tại Nhâm gia có một tòa viện độc lập.Mà Vân Văn Phóng cái thiếu niên này đến ở Nhâm gia cũng không để hắn ở khách phòng ngoại viện, mà là cùng Khâu Uẩn ở lại trong sân của hắn tại nội viện. Nhâm Lão thái thái tuyên bố với mọi người vị ‘Văn công tử’ là đứa nhỏ nhà mẹ đẻ bà.
Bởi vì thái độ Nhâm Lão thái thái, ngoài một ít người biết chuyện còn lại đều rất tò mò với thân phận của vị Văn công tử này.
Là một trong những người biết nội tình Ngũ thái thái đối với Vân Văn Phóng mười phần nhiệt tình, ngoài việc phân phó con trai của mình Nhâm Ích Kiện với Khâu Uẩn và Vân Văn Phóng nhiệt tình chút còn thông báo cho con gái mình một phen.
Đại thái thái ngược lại bình tĩnh hơn, ngoài đối với Khâu Uẩn cùng Vân Văn Phóng ở Cẩm Tú viện quan tâm nhiều chút, cũng không có đặc biệt hành động.
Chẳng qua người không biết cũng đều đoán được vị “Văn công tử” này thân phận tất nhiên không thấp.
Nhâm Dao Anh đã đem sự tình nói cho Phương di nương.
Phương di nương nghĩ nghĩ sau đem con trai Nhâm Ích Hồng kêu đi, tinh tế hỏi một phen. Chỉ là Nhâm Ích Hồng cùng Vân Văn Phóng tiếp xúc không nhiều, cũng không phải người thích nói dối, chỉ biết là vị Văn công tử kia ngoài Khâu Uẩn ra thì chỉ cùng Ngũ thiếu gia Nhâm Ích Kiện thân cận một ít, mấy người ở cùng nhau cũng chỉ nói chuyện ở Vân Dương thành, rồi mùa đông ở Bạch Hạc Trấn thì đi đâu du ngoạn thôi.
Phương di nương đối với con trai gì cũng không biết cũng không có gì bất mãn, ngược lại còn tán dương hắn một phen, lại dặn dò hắn cố gắng đọc sách thật tốt rồi để hắn trở về. Quay đầu liền lại phân phó tâm phúc của mình đi thị tỳ hồi môn của Ngũ thái thái hỏi thăm “Văn công tử” thân phận.
Cuối cùng lại dặn dò nữ nhi nói: “Dựa theo những gì nương bảo mà làm, đừng để bọn họ ảnh hưởng. Lâm thị từ trước đến giờ thích làm theo ý mình, đó là bởi vì nàng mệnh tốt. Mặc dù phạm sai lầm, cũng có người thay nàng ta thu thập hậu quả.” Phương di nương dịu dàng nói trong đó còn mang theo một tia khinh thường còn có đùa cợt.
“Nương nói sẽ vì ngươi mưu tính một tương lại, nhất định sẽ làm được.”
Nhâm Dao Anh trước mặt người ngoài là người nóng nảy dễ xúc động nay lại nhẹ nhàng nhu thuận “Vâng, nữ nhi đã biết.”
Trong Vinh Hoa viện, Ngũ thái thái Lâm thị đối với Nhâm Lão thái thái lại đặc biệt ân cần.
Vân Văn Phóng đến Nhâm gia buổi tối đầu tiên, Lâm thị một bên cho Nhâm Lão thái thái đấm lưng đấm chân, một bên ngầm dò hỏi thái độ Vân gia Lão thái thái đối với hôn sự Vân Văn Phóng.
Nhâm Lão thái thái híp mắt nhạt giọng nói: “Việc này sau hãy nói.”
Ngũ thái thái cười làm lành nói: “Nương, Vân gia Đại thiếu gia năm nay mười lăm, tuy rằng cũng là tuấn tú lịch sự nhưng cách tuổi của Ngọc nhi hơi lớn, nàng dâu cũng hiểu được không quá thỏa đáng. Chẳng qua vị Nhị thiếu gia này… Nàng dâu hôm nay nhìn, quả thật cùng Ngọc Nhi nhà ta là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.”
Nhâm Lão thái thái cau mày đẩy tay Lâm thị ra nói: “Ngươi đây nói chuyện vô liêm sỉ gì đó! Nếu truyền đi không phải thanh danh Ngọc Nhi sẽ bị hủy sao?”
Lâm thị bĩu môi: “Nương, Vân Lão thái thái lúc trước đem Tôn nhi phó thác cho Nhâm gia chúng ta chẳng lẽ không có ý đó? Bây giờ Vân gia là nhà ngoại của Yến Bắc Vương, tuy rằng Vân thái phi không phải chính phi của lão Yến Bắc vương, nhưng cũng được sắc phong, hơn nữa có Yến Bắc vương ở đây, Yến Bắc Vương phủ còn có ai tôn quý hơn bà? Vân gia cũng bởi vậy trở thành Yến Bắc đệ nhất thế gia. Nhâm gia chúng ta nếu có thể cùng Vân gia kết thân, chỗ tốt tự nhiên không thiếu. Ngài cùng Vân Lão thái thái là đường tỷ muội, là người nhà mẹ đẻ bà. Nếu là ngài hướng nàng lão nhân gia mở miệng, bà nhất định không tiện từ chối.”
Nhâm Lão thái thái trầm mặc một hồi, khoát tay nói: “Ta nói chuyện này sau hãy nói.”
Lâm thị còn muốn khuyên nữa, lại bị Nhâm lão thái thái trừng mắt nhìn, ngượng ngùng sờ mũi không nói.
Trong lòng lại nghĩ nhất định phải để con gái mình cùng Vân nhị thiếu gia thân cận chút.
Cũng không thể trách Lâm thị “cởi mở”. Nàng với Nhâm Ngũ lão gia cũng bởi vì thuở nhỏ biết nhau, tình cảm tốt, là thanh mai trúc mã, cho nên cuối cùng mới gả đến Nhâm gia.
Bởi vậy Lâm thị cũng muốn để con gái mình tìm một mối nhân duyên tốt.
Nhâm Dao Kỳ với những thứ này không thèm để ý, trước sau như một mỗi ngày sớm muộn hai lần đi Vinh Hoa viện báo danh, sau đó trở về chính mình sân. Nếu không phải đến chỗ Lý thị cùng bà nói chuyện học nữ công, thì là đi Tây viện cùng Nhâm Thời Mẫn viết câu đối chế bùa đào. Nàng rất vinh hạnh chiếm được tư cách mài mực châm trà, dùng giấy nhám mài bùa đào.
Buổi tối ngày hôm đó, thời điểm Nhâm Dao Kỳ đi thỉnh an Lý thị, vừa vặn nghe được Chu ma ma đang báo cáo việc nhà với Lý thị.
“… Hai chân giò hun khói, bốn vò rượu Kim Hoa, một đôi dê sống, sáu con gà sấy khô, hai tấm da cáo, một tấm da mèo rừng, còn có sáu thất gấm vóc…”
Lí thị ở một bên nghe gật đầu: “Trong nhà ít người, những thứ này cũng đủ qua năm mới. Mặt khác lại cho hai trăm lượng bạc, tất cả đều đổi thành bạc đỉnh năm lượng cùng mười lượng.”
Dừng một chút, nàng có chút bất đắc dĩ cường điệu nói, “Nhớ rõ đem bạc giao trên tay mẫu thân.”
Chu ma ma thở dài: “Nô tỳ hiểu rõ.”
Nghe thấy sau mành có tiếng động, hai người đồng thời quay đầu nhìn.
Thấy là Nhâm Dao Kỳ Lý thị thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức lại có chút quẫn bách cười cười: “Kỳ nhi đã đến rồi?”
Nhâm Dao Kỳ mỉm cười nhìn Lý thị: “Mẫu thân đang cùng Chu ma ma thương lượng sao? Vậy con đi Tây sương phòng chờ người.”
Lý thị vội nói: “Vậy con đi trước chờ chút, nương cùng Chu ma ma nói chuyện xong sẽ qua.”
Nhâm Dao Kỳ từ Đông sương phòng lui đi ra, đi Tây sương phòng.
Không bao lâu Chu ma ma liền đi ra, đối Nhâm Dao Kỳ cười nói: “Phu nhân còn thay quần áo bên trong, Ngũ tiểu thư hôm nay đến sớm hơn mọi hôm, Tam tiểu thư còn ở sân Lão thái thái chưa trở về sao?”
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu: “Tam tỷ tỷ chốc nữa mới đến.” Nghĩ nghĩ, nàng đột nhiên hỏi, “Ngoại tổ cùng cậu nơi đó… Có khỏe không?”
Chu ma ma sửng sốt, nhớ tới lúc trước có thể Nhâm Dao Kỳ nghe được bà cùng Lý thị nói chuyện, vội trả lời: “Rất tốt, rất tốt.”
Nhìn Nhâm Dao Kỳ một cái, Chu ma ma cười làm lành nói, “Gia mang quà Tết đến, phu nhân bảo lão nô chuẩn bị lễ vật đưa trở về.”
Nhâm Dao Kỳ gật đầu cười: “Đây là chuyện phải làm.” Cũng không có hỏi cậu nàng nhờ người ta mang lễ Tết gì đến.
Chu ma ma thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang muốn nói chuyện, Nhâm Dao Hoa xốc mành vào được, thuận miệng hỏi: “Cái gì lễ tết?”
Nhìn thoáng qua sắc mặt khẩn trương Chu ma ma, Nhâm Dao Kỳ cười nói tiếp: “Muội đang hỏi ma ma một ít chuyện. Tam tỷ không phải đang cùng biểu ca bọn họ tổ mẫu đánh bài diệp tử sao? Người nào thắng?”
“Ngươi không phải là không thích chơi sao? Người nào thắng liên quan gì đến ngươi?” Nhâm Dao Hoa đi đến trên giường ngồi xuống, Chu ma ma lấy cớ muốn đi nhìn Lý thị nên lui ra ngoài.
Nhâm Dao Kỳ cũng không cùng nàng tranh cãi, cười cười, cầm bình trà nhỏ rót cho nàng một chén.
Đối mặt thái độ hữu hảo của Nhâm Dao Kỳ, Nhâm Dao Hoa cũng không tiện lại đưa tay không đánh người mặt cười. Từ lúc nàng trở về, cảm giác được Nhâm Dao Kỳ cùng trước kia như hai người khác nhau. Trước kia Nhâm Dao Kỳ cùng nàng động một chút là tranh phong, hiện tại lại luôn tránh cùng nàng tranh chấp. Cãi nhau loại chuyện này quả nhiên là một cây làm chẳng nên non, cho nên hai người cũng vẫn yên ổn vô sự.
“Tam biểu huynh cùng Văn công tử nói muốn làm một trận đấu giải trí, tổ mẫu đã đáp ứng.” Nhâm Dao Hoa mang trà lên uống một ngụm, đột nhiên nói.
Nhâm Dao Kỳ mặc dù có chút kinh ngạc Nhâm Dao Hoa chủ động mở miệng nói với nàng những chuyện này, nhưng vẫn là làm bộ dáng như rất hứng thú: “Ồ? Khi nào thì đấu? Trong nhà huynh đệ đều tham gia sao?”
“Ừ, trên sông trấn Tiểu Bạch. Đến lúc đó chúng ta cũng phải đi.” Nhâm Dao Hoa hiếm có khi nể mặt đáp lại.
Nhâm Dao Kỳ ngẩn người: “Muội… không biết.”
Nhâm Dao Hoa quay đầu trừng mắt nhìn nàng: “Thì tính sao? Lại không cần ngươi lên sân đấu với người ta. Đến lúc đó tự nhiên sẽ an bài tôi tớ trong phủ đi lên. Chúng ta chỉ ở một bên xem náo nhiệt.”
Nhâm Dao Kỳ ho nhẹ một tiếng: “Nga, như vậy a. Muội gần đây rất dễ bị lạnh, bên ngoài lạnh như vậy, muội không đi đâu.”
“Tổ mẫu đã thông báo huynh đệ tỷ muội trong phủ ai cũng phải đi, người Đông phủ cũng phải đi. Tam biểu huynh hôm nay còn cố ý hỏi ngươi một câu.” Nhâm Dao Hoa nói tới đây, nhíu mày quan sát Nhâm Dao Kỳ.
*********
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận