Nhâm Dao Kỳ kinh ngạc nhìn về phía Nhâm Dao Hoa: “Tam biểu ca? Hắn tìm ta có việc?”
Nhâm Dao Hoa thấy biểu tình Nhâm Dao Kỳ, bộ dạng giống thật như không biết, liền dời tầm mắt đi chỗ khác: “Ta như thế nào biết được. Chắc là thấy ngươi ít khi đến sân tổ mẫu nên thuận miệng hỏi.”
Nhâm Dao Kỳ nghe vậy mỉm cười nói: “Tam biểu ca từ trước đến giờ lễ nghi đều rất chu toàn.”
Nhâm Dao Hoa vuốt ve chén trà, cúi đầu nghĩ nghĩ, lại liếc nhìn Nhâm Dao Kỳ một, lại nhíu mày giống như đang suy nghĩ.
“Làm sao vậy? Tam tỷ?” Hiếm khi gặp được Nhâm Dao Hoa nhu hòa như vậy, Nhâm Dao Kỳ mỉm cười đưa tay quơ quơ trước mặt nàng.
Nhâm Dao Hoa sửng sốt, không khỏi trừng hướng Nhâm Dao Kỳ.
Đây là lần đầu tiên Nhâm Dao Kỳ có động tác thân mật như vậy với nàng, nàng có chút không thích ứng.
Nhâm Dao Kỳ tươi cười không thay đổi, hơi hơi nghiêng đầu nhìn nàng: “Nghĩ gì mà xuất thần vậy?”
Nhâm Dao Hoa vốn muốn nói “Ngươi đang làm cái gì!” Nhưng là không biết vì sao, lời đến miệng lại biến thành: “Tổ mẫu dường như có ý đem Tứ muội muội gả đến Khâu gia.”
Lời này vừa ra khỏi miệng chính nàng cũng ngây ngẩn cả người, không tử chủ được đưa tay chạm vào khóe môi.
Theo lý loại lời nói liên quan cưới hỏi của cô nương nhà người ta, nàng mặc dù có biết cũng không thể nói ra. Đã vậy nay nàng nói ra còn nói trước mặt muội muội thủy hỏa bất dung của mình.
Nhâm Dao Kỳ cũng có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Nhâm Dao Hoa sẽ nói cho nàng nghe những chuyện này.
Chẳng qua Nhâm gia muốn cùng Khâu gia thân càng thêm thân chuyện này đời trước cũng có xảy ra. Nhâm lão thái gia cùng Nhâm lão thái thái muốn đem con của Đại thái thái là Tứ tiểu thư Nhâm Dao Âm gả cho cháu đích tôn của tộc trưởng Khâu gia Khâu Uẩn.
Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì đời trước hôn sự của hai người cũng không thành, sau Nhâm gia xuống dốc, Khâu gia để Khâu Uẩn lấy một tiểu thư danh môn thục viện nhà khác.
Mà Nhâm Dao Âm hình như trở thành quý thiếp của Vân Văn Đình.
Đời trước vốn chọn người để làm vị hôn thê cho Khâu Uẩn có hai người, một là Nhâm Dao Âm một người khác chính là Nhâm Dao Hoa. Bởi vì hai người đều là con vợ cả, so tuổi tác cũng rất xứng đôi với Khâu Uẩn, hai người lại là hai cháu gái được Nhâm lão thái thái yêu thương nhất.
Theo như nàng biết, Nhâm lão thái thái vừa ý Nhâm Dao Hoa hơn.
Thời khắc mấu chốt lại nhảy ra một Trình Giảo Kim Hàn Vân Khiêm. Nhâm Thời Mẫn đối Hàn Vân Khiêm mười phần yêu thích, không đợi cùng trưởng bối Nhâm gia bàn bạc đã vội hướng hàn gia kết thân. Nhâm gia cuối cùng cảm thấy đem Nhâm Dao Hoa gả cho con trai độc nhất Hàn gia Hàn Vân Khiêm cũng không có chịu thiệt liền đồng ý. Mà Nhâm Dao Âm xác định cho Khâu Uẩn.
Đời này cùng Hàn gia kết thân căn bản không có, Nhâm gia còn chọn Nhâm Dao Âm làm vị hôn thê cho Khâu Uẩn nữa sao? Dựa theo thứ tự tỷ muội, thì phải định hôn cho Nhâm Dao Hoa trước đi?
Nghĩ đến đây Nhâm Dao Kỳ nhìn về phía Nhâm Dao Hoa: “Như thế nào lại bàn về việc hôn nhân của Tứ tỷ tỷ?”
Nhâm Dao Hoa lúc này mới nghĩ đến hai người đàm luận chuyện hôn nhân có chút xấu hổ, thần sắc có chút không được tự nhiên, nhưng hết lần đến lần khác Nhâm Dao Kỳ lại một bộ trấn tĩnh như không có gì xảy ra, Nhâm Dao Hoa không muốn chịu thua muội muội.
Vì thế nàng miễn cưỡng trấn định thần sắc, làm bộ như dường như không có việc gì mà nói: “Buổi sáng Nhị bá mẫu Đông phủ đến đây, nói chuyện hôn sự của nhi ca. Đại bá mẫu vừa vặn ở đó, liền cùng tổ mẫu bàn bạc muốn làm mai cho Tam biểu ca. Sau không biết như thế nào Đại bá mẫu lại vòng đến trên đầu Tứ muội muội, tổ mẫu nói chuyện Tứ muội muội đừng vội, tâm lý nàng bà đều biết. Lúc này Nhị bá mẫu liền nhắc tới một câu Khâu gia. Ta vốn là cùng Tứ muội muội ở trong phòng, lúc đi ra vừa vặn nghe được những lời này. Sau này thấy Tứ muội muội cũng đi ra, không thể nghe tiếp nên cùng nàng rời đi. Bất quá lúc đi cùng không nghe được tổ mẫu cùng Đại bá mẫu phản bác, như vậy có nghĩa đồng ý lời Nhị bá mẫu nói.”
Tổ phụ của bọn họ Nhâm Vĩnh Hoà cùng với thúc tổ phụ Nhâm Vĩnh Tường là một chi dòng chính, đều ở lại chủ trạch Nhâm gia.
Nhâm Vĩnh Hoà cùng với Nhâm Vĩnh Tường còn có mấy cái huynh đệ thứ xuất, đã chia ra sống một mình, những thúc bá huynh đệ tỷ muội này ngày thường không gặp nhau, hàng năm cũng chỉ có năm mới, tiết Trung Nguyên*, cùng tế tổ thì mới có thể gặp.
*Tiết Trung Nguyên: rằm tháng bảy, còn gọi là Đại lễ Vu Lan
Nhị bá mẫu là đương gia phu nhân hiện tại của Đông phủ, là trưởng tức của thúc tổ các nàng, xuất thân là Tô gia Vân Duong thành.
Nhị ca Nhâm Ích Lâm là con vợ kế của Nhị bá phụ, Nhị bá mẫu Tô thị không có con trai, chỉ sinh được một nữ nhi là Nhâm Dao Đình đứng hàng thứ bẩy ở Nhâm gia. Chẳng qua Tô thị là một người hào phóng, nạp cho Nhị bá phụ vài phòng mỹ thiếp, cũng có hai đứa con thứ xuất.
Tô thị gia thế hiển hách, lại có thanh danh hiền lành bên ngoài, bởi vậy nàng mặc dù không có con trai, tình cảnh so với Tam thái thái Lý thị cũng không có con trai tốt hơn nhiều.
“Nhị ca vị hôn thê không phải còn trong hiếu kỳ sao?” Nhâm Dao Kỳ thuận miệng hỏi.
Nàng nhớ rõ việc hôn nhân Nhâm Ích Lâm hai năm trước định rồi, xác định là thứ nữ một họ Lưu cử nhân nào đó ở kế Châu, theo lý thuyết coi như là một hồi hôn sự tốt.
Vốn ngày kết hôn xác định tại tháng tư năm nay, hết lần này tới lần khác mới ra tháng giêng tổ phụ vị hôn thê Nhâm Ích Lâm qua đời, phải giữ đạo hiếu một năm, mà lúc trước Lưu cử nhân bỏ không ít tiền mua được một chức thông phán ở đâu đó, bởi vì cha qua đời nên đảm nhiệm chưa được hai tháng đã phải về nhà tang cha.
Họa vô đơn chí, thời gian trước Kế Châu truyền đến tin tức, còn đang trong hiếu kỳ của phụ thân Lưu cử nhân lại cùng người đi uống hoa tửu, cuối cùng vì tránh né người quen, hoảng hốt chạy bừa, không biết như thế nào rơi vào sông chết đuối.
Lưu tiểu thư hiếu kỳ một năm còn chưa qua, đã phải mặc đồ tang ba năm nữa.
Nhâm Ích Lâm năm nay đã mười bảy, vị kia Lưu tiểu thư năm nay cũng mười sáu.
“Nô tỳ nghe nói trong Đông phủ đã ầm ĩ lật trời, Viên di nương mỗi ngày chạy đến trước mặt Nhị lão gia cùng hai phu nhân khóc kể. Nói vị kia Lưu tiểu thư mệnh không tốt, còn không có gả vào Nhâm gia liền khắc đã chết tổ phụ cùng phụ thân, là một sao chổi, ầm ĩ muốn từ hôn tìm một mối hôn sự khác.”
Trả lời là nha hoàn Vu Tinh bên cạnh Nhâm Dao Hoa, đối với mấy việc này biết so với hai vị chủ tử nhiều hơn, mới chen miệng trả lời.
Nói lại âm thầm liếc nhìn Nhâm Dao Hoa sợ tiểu thư trách nàng không hiểu lễ nghĩa.
Nhâm Dao Hoa tuy rằng cau mày, cũng là không nói gì thêm, chỉ cúi đầu uống trà.
Nhâm Dao Kỳ hướng Vu Tinh mỉm cười.
Vu Tinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, biết Nhâm Dao Hoa đây là không ngăn cản nàng nói tiếp nói, bộ dáng Ngũ tiểu thư cũng muốn nghe, có chút cao hứng tiếp tục nói: “Nhị phu nhân từ trước đến giờ đối Nhị thiếu gia cùng Tứ thiếu gia tựa như mình sinh ra, nay tự nhiên cũng nóng nảy. Nhâm gia chúng ta tuy rằng phân hai phủ, nhưng là chuyện lớn cũng đều là Tây phủ Lão thái gia cùng Lão thái thái làm chủ. Cho nên Đông phủ Nhị Lão thái thái liền gọi nhị phu nhân hướng Lão thái thái hỏi ý kiến.”
Nhâm Dao Kỳ nghe vậy bất quá là cúi đầu cười một tiếng.
Kỳ thật Đông phủ Lão thái thái Liêu thị cùng Tây phủ Lão thái thái Khưu thị lúc còn trẻ không hợp nhau, việc Liêu thị là ước gì mình nắm quyền làm chủ cả Tây phủ là ví dụ rõ ràng nhất. Nhưng loại chuyện vi phạm đạo đức tín nghĩa này, bà ta vẫn hi vọng Tây phủ làm chủ cho mình, cho nên mới để Nhị thái thái đến tìm Khưu thị.
Lại nói người Nhâm gia hẳn cũng muốn cùng Lưu gia từ hôn. Vốn Nhâm gia coi trọng Lưu gia cô nương bất quá cũng là vì phụ thân Lưu tiểu thư. Lưu cử nhân lúc trước có thể làm được chức thông phán, Nhâm gia ra không ít lực.
Nhâm gia là kinh thương lập nghiệp, cho đi bao nhiêu tất nhiên muốn thu được hồi báo.
Nay Lưu cử nhân “người tạo tiền” đã chết, Lưu gia lại không có chỗ khác để lợi dụng, đương nhiên mối hôn sự này phải hủy bỏ.
Nhâm Dao Kỳ nhớ rõ đời trước cuối cùng vẫn cùng Lưu gia từ hôn, chỉ là Lưu gia cô nương là một nữ tử trung liệt. Bị từ hôn không lâu sau liền treo cổ tự tử.
Nghĩ đến đây, Nhâm Dao Kỳ không khỏi nhìn về phía Nhâm Dao Hoa.
Nhâm gia đem con gái nhà người ta là cái gì, muốn vứt liền vứt, cuối cùng không phải báo ứng tới những cô gái vô tội Nhâm gia hay sao?
“Làm sao vậy?” Nhâm Dao Hoa thấy Nhâm Dao Kỳ nhìn mình sững sờ, không khỏi nhíu mày.
Nhâm Dao Kỳ phục hồi tinh thần lại: “Nga, ta suy nghĩ vị Lưu gia tiểu thư kia thật đáng thương.”
Nhâm Dao Hoa nghe vậy trầm mặc một hồi, nhạt giọng nói: “Trên đời này nữ tử đáng thương làm sao chỉ một người Lưu gia tiểu thư? Đều phải xem mệnh số thôi. Mệnh không tốt thì lại biết làm sao?”
Nhâm Dao Hoa trong thanh âm mơ hồ có chút phiền muộn, cũng không biết là nghĩ đến mẫu thân mình mấy năm nay ở Nhâm gia giãy dụa hay là nghĩ đến vận mệnh tương lai mình sau này.
Nhâm Dao Kỳ nhìn Nhâm Dao Hoa, thần sắc có chút phức tạp.
Nàng vốn cũng là tin số mệnh, nhưng là đời này, nàng lại không muốn tin.
********
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận