Ba năm trước đây Bùi tiên sinh vừa bị triều đình biếm đến Ngô Châu, là nàng hầu hạ kế bên.
Bùi tiên sinh mỗi ngày đều có thói quen nhìn công báo, mặc dù khi ông nhận được thì tin tức đó cũng đã xảy ra mấy ngày trước.
Nàng lần đầu tiên nhìn thấy cái tên Chúc Nhược Mai này chính là trên mấy phần công báo kéo dài mấy ngày liền.
Một năm đó đại thọ Thái hoàng thái hậu, Nhị công tử Yến Bắc Vương phủ Tiêu Tĩnh Tây đại biểu Yến Bắc Vương phủ vào kinh chúc thọ.
Tục truyền vị Yến Bắc Vương Nhị công tử không chỉ có dung nhan như họa, lại còn trí tuệ hơn người.
Bùi tiên sinh từng đánh giá qua vị Nhị công tử có duyên gặp một lần này, chỉ bằng tám chữ: địa linh nhân kiệt, kinh tài tuyệt thế.
Từ miệng Bùi tiên sinh một người tài giỏi hơn người lại có thể đánh giá cao Tiêu Tĩnh Tây làm Nhâm Dao Kỳ kinh hãi không thôi. Dù sao nàng tại Yến Bắc sinh hoạt 16 năm, nhưng chuyện về Nhị công tử Yến Bắc vương phủ lại không biết nhiều. Ngược lại huynh trưởng của chàng vì là Thế tử lại sống tại kinh thành nên có nghe phụ thân nói qua vài lần, bởi vì thế tử họa tranh thực không tồi.
Đáng tiếc là Tiêu Nhị công tử thân mang bệnh nặng, nghe nói ngay cả đi nhiều vài bước cũng có thể ho ra máu, thân thể so với Tam ca của nàng là Nhâm Ích Quân từ nhỏ đã ốm yếu còn tệ hơn, đúng là trời kị người tài.
Tiêu Nhị công tử xuôi nam làm mọi người lo lắng không thôi, sợ trên đường xe ngựa xóc nảy cũng có thể làm chàng đi gặp Diêm Vương. Cũng may cuối cùng Tiêu Nhị công tử vẫn là bình an đến kinh.
Nhan Thái hậu thấy Tiêu Tĩnh Tây mười phần yêu thích. Cháu gái ruột của Nhan thái hậu Nhan đại tiểu thư với chàng nhất kiến chung tình, thề phi quân bất giá. Cuối cùng Thái Hậu hạ chỉ đem nhan Đại tiểu thư tứ hôn cho Tiêu nhị công tử bởi vì thân thể không tốt mà vẫn chưa lấy vợ.
Vốn là một cọc chuyện tốt nhưng hết lần đến lần khác ông trời lại phụ lòng người.
Yến Bắc Vương thế tử Tiêu Tĩnh Khang không biết nguyên nhân đột tử mà chết. Đồng thời Hình Châu, Tương Châu cùng Từ Châu phản loạn đột nhiên nổ ra, vua dân khiếp sợ.
Tên “Chúc Nhược Mai” cũng từ đó thường xuyên xuất hiện trong các công báo của các châu huyện gửi lên triều đình, hắn chính là người cầm đầu nhóm quân phản loạn lần này.
Chờ triều đình miễn cưỡng đem quân phản loạn trấn áp, vừa muốn thở phào một hơi, vốn thế tử thay thế tử qua đời lưu lại kinh thành, cũng là Tiêu nhị công tử người định hôn với Nhan đại tiểu thư lại biến mất tại kinh thành.
Có đồn đại nói Tiêu Nhị công tử sợ hãi sẽ rơi vào kết cục giống thế tử đã quá cố, đã thừa dịp loạn bí mật trở về Yến Bắc.
Cũng có người nói tội phạm “Chúc Nhược Mai” kia là thợ mỏ xuất thân tại mỏ than ở Yến Bắc, vì được tuệ nhãn của Tiêu nhị công tử thưởng thức mà được thu làm trợ thủ đắc lực của Tiêu nhị công tử. Yến Bắc Vương phủ sớm có lòng tạo phản, Tiêu gia có này tâm thật đáng chết.
Dù sao sau khi Tiêu Tĩnh Tây mất tích, Chúc Nhược Mai cũng mai danh ẩn tích.
Sau Nhan gia Đại tiểu thư mang theo chính mình của hồi môn gióng trống khua chiêng rời kinh lao tới Yến Bắc tìm trượng phu, về phần kết quả như thế nào, đồn đại nhiều lắm, thật giả khó có thể phân biệt.
Nhâm Dao Kỳ cũng không hứng thú đi hỏi thăm loại chuyện này, bởi vì tại trong mắt nàng thấy không phải câu chuyện tình yêu cảm động lòng người mà là một âm mưu chính trị ngươi lừa ta gạt.
Yến Bắc Vương phủ cùng triều đình có một món nợ không nhỏ, trước lúc Nhâm Dao Kỳ tỉnh lại ở Nhâm gia lần nữa, món nợ này cũng chưa tính xong.
Chẳng qua cái tên Chúc Nhược Mai nàng cũng nhớ rõ trong lòng.
Chúc Nhược Mai này có phải là cái Chúc Nhược Mai Nhâm Dao Kỳ không nàng cũng không có biện pháp kiểm chứng, nhưng lời đồn đãi năm đó nàng từng cùng Bủi tiên sinh tham thảo qua, quả thật có không ít là lời đồn, nhưng là cũng không phải hoàn toàn là lời đồn.
Khi trở lại ấm lều, trận đấu bên ngoài đương lúc náo nhiệt, ngay cả các tiểu thư ngày thường ôn hòa nhã nhặn lịch sự cũng nắm chặt tay, lên tiếng cổ vũ.
Nhâm Dao Kỳ phái Tuyết Lê lấy bạc cho nha hoàn đang nâng khay xin phần thưởng, lại để vài ma ma đi ra ngoài, chỉ để lại một ma ma thân tín do Lý thị đưa cho.
“Ngũ tiểu thư, có gì phân phó?” Ma ma kính cẩn nói.
Trong lều ấm chỉ có Nhâm Dao Kỳ còn ngồi ở trong góc, tất cả mọi người còn chú ý trên sân đấu, cũng không ai rảnh rỗi quan tâm nàng. Nhâm Dao Kỳ từ hà bao bên hông mình lấy ra ngân phiếu một trăm lượng lúc trước Nhâm Thời Mẫn đưa, đưa cho vị ma ma kia.
“Trước khi ra ngoài phụ thân từng dặn dò ta thay người thưởng tặng. Ngươi đưa cái này cho cái người thợ mỏ kêu ‘Chúc Nhược Mai’ lúc trước, nói là hắn tài nghệ không tồi, đây là Tam lão gia đưa cho hắn.”
Ma ma cúi đầu nhìn thoáng qua ngân phiếu, trên mặt cả kinh: “Ngũ tiểu thư, này… Có thể hay không quá nhiều?”
Nhâm Dao Kỳ một mặt bất đắc dĩ: “Ta cũng hiểu được đây có hơi nhiều, chẳng qua là ý tứ phụ thân, nói muốn ta tìm người có bản lĩnh thật sự để khen thưởng. Ta cũng không thể vụng trộm giấu bạc phụ thân ta đưa cho ta được?”
Ma ma vừa nghe lời này lập tức không nói. Tam lão gia từ trước đến giờ không làm việc theo lẽ thường, các bà cũng không dám vi phạm.
“Đúng rồi, ngươi lặng lẽ đưa đi, bảo cho Chúc Nhược Mai cũng không cần lộ ra, bằng không bạc này phần lớn hắn phải nộp lên trên.”
Phía trước cuộc đối thoại của Chúc Nhược Mai cùng Viên Đại Dũng ma ma cũng nghe thấy được, nghe vậy lập tức nói: “Ngũ tiểu thư xin yên tâm, nô tỳ hiểu rõ.”
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, ma ma kia liền khom người lui xuống.
Ở bên ngoài trận đấu đã chấm dứt phía trước, vị ma ma kia cũng đã trở lại.
“Tiểu thư, hắn thu ngài bạc cảm kích ghê gớm, nói muốn lập cho người cũng Tam lão gia cái bài vị trường sinh.” Làm chuyện tốt ai cũng thích, ma ma trả lời cũng hết sức cao hứng.
Nhâm Dao Kỳ sửng sốt, cười khổ nói: “Ta muốn hắn lập cái bài vị gì? Hồ nháo!”
Ma ma che miệng cười một tiếng: “Ở nông thôn có tập tục như vậy, muốn lập cho ân nhân cứu mạng cái bài vị trường sinh. Chẳng qua nô tỳ cũng hiểu được làm như vậy không ổn, dù sao ngài vẫn là cô nương gia, chúng ta cũng không có thói quen này, liền thay ngài cự tuyệt. Hắn liền nhất định phải dập đầu cho người cùng Tam lão gia, người này thật là thành thật, nói dập đầu thì đúng là ‘Khấu đầu’. Chỉ là… chỉ là cái người tên Viên Đại Dũng kia hình như nghe được nô tỳ cùng Chúc Nhược Mai đối thoại.” Ma ma có chút bất an nhìn về phía Nhâm Dao Kỳ.
Nhâm Dao Kỳ nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Không sao. Ngươi cũng biết Viên Đại Dũng này là ai? Nghe thì cha hắn hình như là quản sự trong phủ chúng ta?”
Ma ma vội hỏi: “Nô tỳ vừa mới đi hỏi thăm, Viên Đại Dũng đúng là con của một vị quản sự ở Nhâm gia ta, Viên quản sự chủ yếu quản một số việc ở ngoại viện. Bởi vì Viên quản sự biết chữ, cho nên Viên Đại Dũng cũng đi theo cha hắn học biết chữ viết chữ, hiện tại ở trong một mỏ than ở Vân Dương thành làm một người quản lý sổ sách.”
Quả nhiên là ma ma đắc dụng bên cạnh Lý thị, không cần phân phó đã đem tình huống tìm hiểu rõ ràng. Nhâm Dao Kỳ cười nói: “Khổ cực ma ma rồi.”
Ma ma vội nói không dám.
Lúc này bên ngoài tiếng hoan hô rung trời, Nhâm Dao Kỳ cũng nhịn không được ngẩng đầu nhìn về cửa ra vào.
Nhâm Dao Ngọc cao hứng được có chút hí hửng, vỗ tay nói: “Thắng, thắng, chúng ta thắng!”
Nhâm Dao Anh khẽ cười nói: “Bát tỷ tỷ, ngươi nói ‘chúng ta’ là ai a? Chúng ta cũng không thấy tỷ lên sân tranh tài nha.”
Nhâm Dao Ngọc nhìn xung quanh cho nàng ánh mắt khinh bỉ cùng trêu tức, sắc mặt đỏ lên, cắn răng thấp giọng nói: “Nhâm Dao Anh, không phải ngươi cũng đặt đội xanh sao! Hừ! Cái thứ tiện chủng, đơn giản là mộng tưởng hảo huyền!”
Nhâm Dao Anh nghe vậy khiếp sợ nhìn về phía Nhâm Dao Ngọc, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, lập tức quay đầu nhìn Nhâm Dao Hoa: “Tam tỷ! Bát tỷ tỷ nàng nói như vậy? Nàng mắng ta, mắng ta là…”
Nhâm Dao Hoa giận tái mặt, chán ghét đánh gãy: “Tất cả im miệng cho ta! Các ngươi là muốn mất mặt xấu hổ sao!”
Đại thiếu nãi nãi thấy chuyện không đúng, cũng tới hoà giải.
Cũng may vì bên ngoài tiếng hoan hô quá lớn, các nàng lớn tiếng cãi vả cũng bị áp chế xuống. Hơn nữa bên cạnh các nàng ngoài vài chủ tử thì chỉ có nha hoàn thiếp thân nên không ai chú ý.
****************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận