Từ lần trước Nhâm Dao Ngọc bị phạt cấm túc, Nhâm Dao Anh thay thế Nhâm Dao Ngọc vào ở Vinh Hoa viện, Nhâm Dao Ngọc liền coi Nhâm Dao Anh là cừu địch số một của mình. Ngay cả Nhâm Dao Hoa vốn cùng nàng không hợp hiện tại cũng không phải chán ghét như vậy.
Mấy ngày nay, Nhâm Dao Ngọc tính toán Nhâm Dao Anh không ít, hết lần này tới lần khác Nhâm Dao Anh không mắc lừa ngược lại Nhâm Dao Ngọc ăn khổ không ít, làm Nhâm Dao Ngọc hận đến nghiến răng.
Hai người khắc khẩu rốt cục tạm thời chấm dứt, Nhâm Dao Ngọc tầm mắt vừa chuyển, đột nhiên sắc mặt vui vẻ, ra tiếng hô: “Phụ thân, nương, nơi này.”
Mọi người theo đó quay đầu, liền thấy Ngũ lão gia Nhâm Thời Mậu cùng Ngũ thái thái Lâm thị hướng về bên này đã đi tới.
Vừa vặn mấy vị thiếu gia bên kia cũng đang cười nói hướng tới bên này, Lâm thị lôi kéo Nhâm Thời Mậu ống tay áo, chỉ chỉ nhi tử đầu đầy mồ hôi gương mặt buồn bực đang đi về phía này, hai người liền quay đầu hướng mấy người Nhâm Ích Kiện đi tới.
Nhâm Dao Ngọc thấy, quay đầu trừng mắt nhìn Nhâm Dao Anh, một bên hô “phụ thân, nương” một bên chạy đi tiếp đón hai người.
Nhâm Dao Anh khóe miệng lộ ra một độ cong châm chọc, nghiêng đầu cùng Hàn Du đương nói chuyện với Nhâm Dao Đình trò chuyện thật vui vẻ.
Bên ngoài gió lạnh đến thấu xương, phía trước có náo nhiệt có thể nhìn, mọi người bị ảnh hưởng không khí trong sân cùng trong tay có ấm lo cũng không cảm thấy gì, nay thi đấu chấm dứt những thiên kim tiểu thư ngày thường sống sung sướng an nhàn chịu lạnh không nổi, đều trở về noãn lều.
Nhâm Dao Kỳ thấy Nhâm Dao Anh, Nhâm Dao Đình, Hàn Du ba người giống như chung đụng mười phần hòa hợp đi về phía bên này, mà vốn cùng Hàn Du cùng đi ra ngoài là Nhâm Dao Âm và Nhâm Dao Hoa lại ở một bên nói chuyện.
“…Tỷ ngày thường lấy gì tiêu khiển? Muội đã sớm nghe tên tỷ, chỉ là vô duyên gặp mặt, hôm nay gặp mặt lại giống như tỷ muội, vô cùng hợp ý.” Nhâm Dao Đình kéo cánh tay Hàn Du thân mật nói.
“Ồ? Thất tỷ tỷ là từ chỗ nào nghe tên Du tỷ tỷ? Muội cũng vì lần trước Du tỷ tỷ đến Tây phủ nên mới biết.” Nhâm Dao Anh ngữ khí nghi ngờ hỏi.
Nhâm Dao Đình nhìn Nhâm Dao Anh một cái: “Xuân năm nay đi nhà ngoại công chúc thọ có nghe Đại biểu tỷ nói qua, nói ra thì Đại biểu tỷ ta cũng từ hàn công tử mới biết được Du muội muội. Ta nhớ rõ ngày mừng thọ của ngoại tổ phụ ta Hàn công tử cũng có đi, Hàn công tử cùng hai biểu ca ta còn là bạn cùng trường.”
Mẫu thân Tô thị của Nhâm Dao Đình là đích trưởng nữ Tô gia gia chủ.
Hàn Du gật đầu cao hứng nói: “Lúc ca ca ta ở Vân Dương thành cũng có đi Tô gia vài lần.”
Nhâm Dao Anh như có điều hiểu ra gật gật đầu: “Khó trách lúc trước ngươi cùng Du tỷ tỷ đều thưởng cho nha hoàn đai vàng, nguyên lai còn có duyên cớ này.”
Nhâm Dao Đình “Ừ” một tiếng liền lại nhỏ giọng cùng Hàn Du nói chuyện.
Nhâm Dao Anh cũng không vì bị hai người vắng vẻ mà không vui, ngược lại chính mình rời khỏi ghế, đến bên cạnh Nhâm Dao Kỳ một mình bên kia ngồi xuống.
Mấy vị thiếu gia cũng bị vây quanh, Nhâm Dao Ngọc đang quấn quít lấy Nhâm Ích Kiện hỏi cái này hỏi cái kia, đúng lúc phát ra tiếng cười như chuông bạc, Nhâm Ích Kiện bị hỏi có chút phiền, cuối cùng thật sự là không thể nhịn được nữa, quát: “Nhâm Dao Ngọc, ngươi đã ngay cả Đông Tây Nam Bắc đều điểm không rõ ràng còn muốn tới hỏi ta, Mặt trời là mọc từ hướng Đông ngươi cũng không biết? Như thế chẳng lẽ ngươi còn sẽ không ngẩng đầu nhìn trời sao!”
Nhâm Dao Ngọc trên mặt tươi cười cứng đờ, sắc mặt bị nghẹn đến mức đỏ bừng, nhìn thấy Vân Văn Phóng vùng Khâu Uẩn ở phía trước nhìn lại, nước mắt bừng lên, cuối cùng hung hăng trừng mắt ca ca mình một cái, xấu hổ và giận dữ chạy đi.
Lâm thị ngầm trừng mắt nhìn con trai, cười thay nữ nhi giải vây nói: “Huynh muội hai người này ngày thường quan hệ rất tốt, ồn ào thành quen, hiện tại đến bên ngoài cũng nháo đến như vậy.”
Nhâm Ích Kiện lè lưỡi lặng lẽ nhăn mặt.
Mấy vị thiếu gia đi xuống thay quần áo, mấy người Nhâm Dao Kỳ thấy vợ chồng Ngũ lão gia đều đứng dậy hành lễ.
Đại thiếu nãi nãi nói: “Ngũ thúc Ngũ thẩm hai người cuối cùng cũng đến đây, tướng công còn muốn chờ các ngươi tới lại bắt đầu đây, nhưng lại thấy Ích Kiện bọn họ đều thay quần áo, mới trước hết để bắt đầu thi đấu.”
Nhâm Thời Mậu ha ha cười một tiếng: “Lúc trên đường xe ngựa có chút vấn đề nên trì hoãn đôi chút.”
Xe ngựa xảy ra vấn đề còn có thể hoãn đến trưa? Chẳng lẽ không kêu người đến đây hoặc về Nhâm gia kêu xe ngựa khác đến đón? Mọi người có chút nghi hoặc.
Lâm thị nói tiếp: “Nga, trên đường còn trùng hợp gặp được đoàn xe Yến Bắc Vương phủ, bọn họ vừa vặn muốn ở Bạch Hạc trấn nghỉ ngơi tạm rồi lại chạy về Vân Dương thành. Nhà mẹ ta cùng Yến Bắc Vương phủ cũng có chút giao tình, nếu gặp được, liền đi lên lên tiếng chào hỏi, còn sắp xếp người chiêu đãi một chút.”
“Ồ? Yến Bắc Vương phủ lúc này còn có ai trở về? Còn có mấy ngày sẽ phải qua năm mới, chẳng lẽ là gia đình thế tử từ kinh thành đã trở lại?” Người Yến Bắc đối Yến Bắc Vương phủ luôn ôm vài phần kính sợ, chỉ là Yến Bắc Vương phủ ngày thường cũng cực kỳ khiêm tốn, điều này làm cho mọi người đối với chuyện liên quan đến Yến Bắc Vương phủ vô cùng hứng thú.
Lâm thị mỉm cười: “Thế tử từ khi vào kinh, có bao nhiêu năm không đã trở lại? Nếu là hôm nay trở về, chúng ta làm sao có thể nghe không được động tĩnh? Là Nhị công tử đã trở lại.”
Lâm thị lời vừa nói ra, chung quanh vô số tiếng hô kinh ngạc vang lên. Lâm thị nhìn liền có chút hài lòng.
“Nhị công tử đã trở lại? Hắn không phải rời bến đi Nam Dương tìm thuốc chữa bệnh sao? Như thế nào hôm nay đột nhiên đã trở lại? Bệnh của hắn đã chữa khỏi chưa?”
“Nương, vậy người có nhìn thấy chân dung vị Nhị công tử kia không? Có phải là thật như mọi người truyền đẹp như Phan An, Tống Ngọc không?” Vốn còn đang tức giận Nhâm Dao Ngọc cũng bị hấp dẫn lực chú ý, nhẹ nhàng phe phẩy cánh tay Lâm thị hỏi.
Lâm thị nghe vậy thở dài: “Nhị công tử lần này đi xa nhà giống như không có tìm được cái gì, nghe thị vệ bên cạnh hắn nói thuốc là tìm được rồi. Ta coi còn chở theo mấy xe ngựa thảo dược trở về, rất xa liền ngửi thấy vị thuốc nồng đậm. Hắn nếu là tốt, tất nhiên là sẽ đi gặp ta cùng tướng công. Hết lần này tới lần khác tình huống của hắn… Chao ôi!”
Nhâm Dao Kỳ ở một bên nghe mỉm cười.
Lâm thị nói mẹ nàng nhà cùng Yến Bắc Vương phủ có giao tình, nói đến nàng cùng Yến Bắc Vương phủ mọi người có bao nhiêu quen thuộc. Trên thực tế, đời trước Lâm thị vẫn khuyến khích Ngũ lão gia cố gắng tạo quan hệ với Yến Bắc Vương phủ, đáng tiếc đến cuối cùng cũng không thành.
Tiêu Nhị công tử sợ là ngay cả bọn họ là ai đều không biết.
Ngũ lão gia cùng Ngũ thái thái sáng sớm liền rời đội, chắc là phía trước nhận được tin Tiêu Nhị công tử muốn trở về, đặc biệt muốn đi gặp một lần, đáng tiếc Nhị công tử trong truyền thuyết làm sao để bọn họ dễ nhìn thấy như vậy, dĩ nhiên là không như ý nguyện rồi.
Về phần vị Nhị công tử ốm yếu kia, lần này quả thật là tìm được hảo dược.
Hai năm trước chàng rời Yến Bắc nghe mọi người nói là bệnh nặng sắp chết, vì an ủi mẫu thân cùng tổ mẫu mới nói dối là muốn đi Nam Dương tìm thần y, nhưng thật ra là không muốn để các nàng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Nói vậy lần này đi cũng không phải vô ích, mặc dù sau này vẫn ốm yếu bệnh tật, nhưng tình hình cũng khá hơn không ít, ít nhất đời trước lúc nàng rời đi hắn còn êm đẹp sống tốt.
Bên này nữ tử đều hưng trí bừng bừng nói về chuyện của Tiêu Nhị công tử, đối với mỹ nam tử, nữ tử đều rất thích bàn luận một phen.
Bên kia mấy vị thiếu gia lúc trước lên sân thi đấu cũng thay xong y phục bước ra ngoài.
Lâm thị cười hướng Vân Văn Phóng đang đi ở phía trước Khâu Uẩn nói: “Tử Thư, nghe nói đội ngươi thắng không ít phần thưởng, sợ là phải làm đông gia mời khách một chuyến mới được.”
Mọi người nghe vậy đều nhìn Vân Văn Phóng cười, Khâu Uẩn còn cố ý lấy cùi chỏ đụng hắn một chút.
Lâm thị bất quá là ỷ vào mình cùng Vân Văn Phóng quen biết, cố ý cùng hắn vui đùa. Vân Văn Phóng được phần thưởng chính hắn cũng không cần, đều thưởng cho bọn gia đinh trong đội.
Vân Văn Phóng cũng nghiêm trang trả lời: “Đúng là từ chư vị tiểu thư được không ít tiền thưởng, ngài không bắt ta mời khách ta còn tiếc nuối đi mời đó.”
Chọc cho mọi người vui vẻ.
Các vị tiểu thư ở trong này đợi cho tới trưa, cũng dùng không ít nước trà, lúc này liền mang theo bà tử đi thay quần áo. Bởi vì phòng thay đồ có ít, liền Lâm thị mang theo Nhâm Dao Ngọc, Nhâm Dao Đình, đại thiếu phu nhân Triệu thị đi trước.
Qua một lát, bên ngoài liền có bà tử đến mời Nhâm Dao Hoa, Nhâm Dao Anh, Nhâm Dao Âm, Hàn Du các nàng đi qua. Chắc là mấy người bên kia đã đi ra.
Nhâm Dao Kỳ lúc trước mới thay qua, liền ở lại, chờ Lâm thị các nàng trở về.
Bên kia Nhâm gia mấy vị thiếu gia cùng Khâu Uẩn, Vân Văn Phóng, Hàn Vân Khiêm đang nói chuyện.
Không biết nói đến cái gì, Tam thiếu gia Nhâm Ích Quân đột nhiên khinh thường nói một câu: “Chờ hắn thắng Ngũ muội muội, các ngươi lại phong hắn làm khôi thủ cũng chưa muộn!”
Ánh mắt của mấy người liền đồng loạt hướng Nhâm Dao Kỳ ngồi bên này nhìn lại.
Mấy ngày nay đang chuẩn bị thi nên không ra đều được, mong mọi người thông cảm.
********
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận