Triều đại sơ khai, đã từng từng phát sinh một lần đại phản loạn.
Từng cùng Thái tổ hoàng đế cùng nhau đánh hạ giang sơn Đại Chu đại tướng quân Hạ Vi Lượng, tại thời Thái tổ hoàng đế từng dẫn mười vạn đại quân ép tới kinh đô, ý đồ lật đổ Minh Hiếu để lên làm vua.
Phản quân cùng năm vạn cấm quân ở kinh đô giằng co nửa tháng, Hạ Vi Lượng cuối cùng giết vào hoàng cung, tru diệt Minh Hiếu đế vừa mới đăng cơ ba tháng, ngày hôm sau bố cáo thiên hạ tự lập tân triều.
Đáng tiếc Hạ Vi Lượng chung quy chỉ là một kẻ vũ phu, tranh đấu giành thiên hạ thành thạo, chính trị quyền mưu lại không biết gì cả. Hạ thị tân triều chẳng qua duy trì không đến một trăm ngày, Hạ Vi Lượng không rõ nguyên nhân chết tại long sàn.
Sau khi Hạ Vi Lượng chết, tông thất Lý thị Lý Mân liên hợp với vài vị võ tướng tuổi trẻ tài cao thừa cơ hành động cung biến, giết hai đứa con trai Hạ Vi Lượng cuối cùng khống chế hoàng cung.
Bởi vì nhất mạch Thái tổ hoàng đế đã bị Hạ thị tàn sát hầu như không còn, bách quan đề cử tông thất tử Lý Mân kế nhiệm hoàng đế vị, khôi phục Đại Chu Quốc hiệu, Lý Mân chính là Cao tổ hoàng đế sau này.
Mặc dù Lý thị hoàng tộc vẫn cự tuyệt thừa nhận sự tồn tại một trăm ngày của tân triều Hạ thị, nhưng Lý thị từng bị người đánh đuổi phá hủy tông miếu đây là chuyện thật không thể thay đổi. Cho nên chuyện này đối với Lý thị mà nói chính là một chuyện sỉ nhục.
Người Đại Chu triều đối với chuyện này hoặc nhiều hoặc ít đều có biết, nhưng là vì Lý thị không muốn nghe người nhắc tới chuyện này, rất nhiều chi tiết đều bị cố ý quên đi.
Bởi vậy rất nhiều người không biết, Hạ Vi Lượng phát động phản loạn ngày đó chính là đầu tháng chín thời điểm mở hội hoa cúc. Năm đó thiết kỵ đi qua hoàng kim giáp đầy đất, chỉ còn lại một mảnh đỏ tươi bên Nghi giang ngoài tường thành kinh đô. Truyền thuyết năm đó chỉ trong nửa tháng mực nước Nghi giang tăng nửa thước, đó chính là máu cùng xác của năm vạn cấm quân.
Nhâm Thời Mẫn họa bức Thu Cúc này có lẽ đúng vào thời điểm chạng vạng tối ánh nắng chiều cuối ngày, bởi vậy trong sông mới một mảnh đỏ tươi, không thua kém cảnh Hạ thị năm đó phản loạn.
Nhưng đời trước, sau khi Nhâm Thời Mẫn qua đời, bức họa này lại trở thành nhược điểm Tằng Phô uy hiếp Nhâm gia. Nói Nhâm gia “Ngịch họa” là ủng hộ Yến Bắc vương noi theo Hạ thị, khởi binh mưu phản.
Nhâm Dao Kỳ vẫn cho là tấm “Thu Cúc đồ” này do Tằng Phô bịa đặt. Bởi vì nàng vẫn chưa từng thấy qua bức họa này.
Nay xem ra, Nhâm Thời Mẫn thật đúng có họa một bức như vậy, chẳng qua là họa trong lúc còn tại kinh thành, trùng hợp khi về Yến Bắc lại đưa tặng cho Hàn Vân Khiêm, cho nên nàng mới không thấy qua.
Chính là tấm này họa cuối cùng như thế nào sẽ tới tay Tằng Phô, thậm chí trở thành nhược điểm uy hiếp Nhâm gia, Hàn gia ở giữa rốt cuộc đã làm những gì?
Nhâm Dao Kỳ nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt nhìn Hàn Du không khỏi có chút mơ hồ.
Hàn Du bị nhìn có chút chân tay luống cuống, không khỏi lui về sau một bước.
Nhâm Dao Đình nhíu mày đứng phía trước Hàn Du: “Ngũ tỷ tỷ, tỷ làm cái gì vậy?”
Nhâm Dao Hoa cũng là có chút kỳ quái. Không khỏi lấy tay đẩy nàng một chút.
Nhâm Dao Kỳ phục hồi tinh thần, nhìn mọi người sắc mặt kinh ngạc, miễn cưỡng cười cười: “Không có việc gì. Ta đột nhiên nghĩ đến một cái mộng cảnh.” Nói xong nàng lại lần nữa đem tầm mắt lần nữa đặt lên người Hàn Du đang đứng sau lưng Nhâm Dao Đình, chỉ dừng lại một cái chớp mắt, liền lại lộ ra một nụ cười ôn hòa, “Thật xin lỗi, ta vừa rồi nghĩ tới việc khác. Không dọa đến ngươi đi?”
Hàn Du thở dài nhẹ nhõm một hơi, lộ ra một thoải mái tươi cười: “Làm ta giật cả mình, ta còn tưởng rằng mình nói sai nói cái gì mạo phạm ngươi, không phải là tốt rồi. Ngươi vừa nghĩ tới cái gì trong mơ, không ngại nói ra? Mẹ ta nói, nói ra rồi sẽ không sợ nữa.”
Chống lại đôi mắt tinh thuần lo lắng của Hàn Du, Nhâm Dao Kỳ cảm thấy phức tạp: “Cái giấc mơ kia a… Ta đứng trên đỉnh núi thật cao, chung quanh không có một người. Con đường duy nhất là đáy vực sau thẳm không thấy đáy, sơ ý một chút là tan xương nát thịt.”
Giấc mơ này cũng không phỉa do nàng ngụy tạo mà thành, đời trước sau khi rời khỏi Nhâm gia nàng vẫn thường xuyên mơ thấy nó. Bất kể nàng dùng cách nào trèo xuống. Đều không có cuối cùng, cũng nhìn không thấy đường ra, nhiều lần luôn là cảnh nàng trượt chân rơi xuống đáy vực mà bừng tỉnh.
Nhâm Dao Ngọc cũng là cười nhạo một tiếng nói: “Đây cũng coi là đáng sợ, ta còn nghĩ là cái ác quỷ mãnh thú!”
Nhâm Dao Kỳ mỉm cười, cũng không giải thích.
Tiểu hài tử luôn cảm thấy lệ quỷ mãnh thú những thứ này mới là dáng sợ nhất. Các nàng vẫn không rõ trên đời này thứ làm người ta đáng sợ nhất chính là tuyệt vọng cùng vô vọng.
“Ta mặc dù không gặp qua giấc mơ như này, nhưng ta cũng cảm thấy rất đáng sợ.” Hàn Du hảo tâm an ủi.
“Ít miên man suy nghĩ cũng sẽ không mơ thấy mấy giấc mơ loạn thất bát tao!” Nhâm Dao Hoa không cho là đúng nói.
Nhâm Dao Kỳ nhẹ nhẹ thở ra một hơi. Trên mặt dẫn theo chút nụ cười nhẹ nhõm: “Được rồi, kế tiếp chúng ta muốn đi đâu?”
Nhâm Dao Ngọc lập tức giành nói: “Chúng ta đi con phố phía sau miếu Quan Công đi, nghe nói có múa rồng cùng ‘Cửu khúc Long Môn đèn trận’ đây.”
Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm Dao Hoa đều không sao cả, Nhâm Dao Đình nhìn về phía Hàn Du, Hàn Du cười gật đầu: “Tốt, ta đã sớm nghe nói năm nay sẽ bày ‘Cửu khúc Long Môn đèn trận’, nghe nói loại này đèn trận tiêu pha thời gian, lại còn cần phải là cao thủ hiểu biết bát quái cùng trận pháp đến chế đồ, cho nên năm năm mới có một. Đang muốn đến thưởng thức một phen.”
“Vậy thì đi xem đi.” Nhâm Dao Đình gật đầu đồng ý.
“Chúng ta đem xe ở tại chỗ này, đi tới đi? Dù sao cách nơi này cũng không xa, trên đường lại có nhiều người như vậy, nhiều náo nhiệt a.” Nhâm Dao Ngọc đề nghị.
Lời vừa nói ra, Hàn Du cũng là ánh mắt sáng ngời. Nàng cực ít có cơ hội có thể ra cửa, chớ nói chi là thoải mái đi bộ cùng bằng hữu trên phố.
Nhìn trên đường này tốp năm tốp ba thiếu niên thiếu nữ đi dạo hội đèn lồng, nàng không khỏi mười phần cực kỳ hâm mộ. Chỉ là nàng tính tình ngại ngùng, loại này đề nghị nàng là sẽ không nói ra miệng.
Nhâm Dao Đình cũng là sát ngôn quan sắc, lập tức đồng ý, sau đó hỏi hai người Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm Dao Hoa: “Tam tỷ tỷ cùng Ngũ tỷ tỷ đâu? Muốn hay không cùng chúng ta cùng đi?”
Nàng hỏi lời này khách khí, ý tứ lại là bất kể Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm Dao Hoa hai người có đồng ý hay không, các nàng đã quyết định phải đi.
Nhâm Dao Hoa nhìn mọi người đang đi bên đường, cũng động tâm, lại quay nhìn Nhâm Dao Kỳ một cái.
Nhâm Dao Kỳ đối với loại chuyện này từ trước đến giờ là không thèm để ý, liền gật đầu nói: “Vậy liền đi tới đi thôi, chỉ là bà tử nha hoàn bên người cũng đừng để lạc mất. Tuy nói Bạch Hạc trấn trị an không sai, nhưng dù sao cũng người đến người đi, phiền toái.”
Nhâm Dao Ngọc vui mừng lại không kiên nhẫn đánh gãy: “Này còn phải cần tỷ nói! Những người này cũng không dám bỏ rơi chúng ta!”
Vì thế mấy người liền dẫn một đống bà tử nha hoàn hướng khu phố sau miếu Quan Công đi tới.
Nhâm Dao Đình cùng Hàn Du cùng nhau đi ở phía trước, Nhâm Dao Ngọc mang theo chính mình nha hoàn bà tử vừa đi vừa dạo các quầy hàng bên vệ đường, dưới sự hưng phấn mua hơn mười ngọn đèn để người phía sau mang theo nói muốn đem về nhà.
Nhâm Dao Kỳ và Nhâm Dao Hoa đi cùng một chỗ.
“Tam tỷ không cần mua đèn sao?” Nhâm Dao Kỳ hỏi.
“Ngươi nếu muốn thì tự mình đi mua. Ta không muốn. Mua về thì treo nơi nào?” Nhâm Dao Hoa bất quá chỉ đi xem náo nhiệt, còn đèn, nàng không có hứng thú.
Nhâm Dao Kỳ chỉ thuận miệng hỏi, trong lòng nàng lúc này còn bận suy nghĩ chuyện bức họa, nghĩ tới không kể mất bao lâu bao nhiêu công sức nhất định phải cầm về bức họa đó.
Hai người liền như vậy một đường không nói gì đi, lúc đến khu phố thì gặp được đội ngũ múa rồng, tất cả mọi người đều hướng bên đó chạy tới, Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm Dao Hoa liền dừng chân đứng ngoài nhìn trong chốc lát.
“Ồ? Thất muội muội các nàng đâu?” Nhâm Dao Hoa thăm dò nhìn một chút, đột nhiên hỏi.
Nhâm Dao Kỳ cũng nhìn chung quanh một lần, trước mắt đều là người, lại không có thân ảnh ba người kia.
“Chắc là chen ở phía trước.” Nhâm Dao Kỳ không xác định nói.
Nhâm Dao Hoa lại thăm dò tìm tìm, có điều phía trước quá nhiều người, làm sao còn phân biệt được ai với ai.
“Thôi, các nàng nhất định phải nhìn cái cửu khúc Long Môn đèn trận, chúng ta đi nơi đó đợi các nàng đi.”
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, không có ý kiến.
Hai người liền vòng qua đám người náo nhiệt, hướng nơi bày trận mà đi.
Cửu khúc Long Môn đèn trận đặt ở một vùng đất bằng phía sau miếu Quan Công, rộng có chừng hai mẫu, dùng nước đổ thành tường băng cao chừng bảy thước, trong có ba trăm sáu mươi ngọn đèn. Toàn bộ đèn trận chỉ có một cửa vào cùng một cửa ra. Người không hiểu trận pháp đi vào mặc kệ như thế nào ngươi vào cửa nào thì đi ra cửa đó, đây chính là điểm kỳ lạ của Cửu khúc Long Môn đèn trận.
Bày loại đèn trận này tốn thời gian cố sức lại phí bạc.
Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm Dao Hoa đi đến chỗ cửa vào thấy có vài người đang đứng đó, chẳng qua người thật sự can đảm đi vào lại không có mấy ai, mọi người đều sợ đi vào rồi không ra được.
“Cái đèn trận này thật là đẹp mắt!” Bọn nha hoàn vui mừng nói.
Băng đăng trận bị đèn đuốc chiếu rọi xinh đẹp duyên dáng như thủy tinh, hai người Nhâm Dao Hoa cùng Nhâm Dao Kỳ cũng không khỏi xem đến ngây ngẩn cả người.
“Đó không phải là Hàn gia công tử sao?” Hương Cần đột nhiên chỉ một hướng cách đó không xa nói.
“Ồ? Tam công tử đã ở?” Hương Cần hậu tri hậu giác bổ sung.
Nhâm Dao Kỳ ngẩng đầu, quả nhiên thấy Hàn Vân Khiêm cùng Nhâm Ích Quân đứng ở ngoài đăng trận nói chuyện. Cũng khó trách Hương Cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hàn Vân Khiêm trước tiên, tuổi hắn mặc dù không lớn nhưng khí chất trầm tĩnh phong tư xuất chúng. Nhâm Ích Quân tướng mạo thanh tú cùng khí chất âm trầm tự nhiên bị hắn đè ép.
Nhâm Dao Kỳ không khỏi nhíu mày, Nhâm Ích Quân không phải không hợp Hàn Vân Khiêm sao? Hai người làm sao có thể cùng xuất hiện tại nơi này?
Nghĩ nghĩ, Nhâm Dao Kỳ đối Nhâm Dao Hoa nói: “Nếu gặp, phải đi lên chào hỏi mới đúng.”
Nhâm Dao Hoa không có phản đối, hai người liền đi được tới trước mặt Nhâm Ích Quân cùng Hàn Vân Khiêm.
Vừa vặn nghe được Nhâm Ích Quân nói: “Ngươi nếu có thể dùng một khắc đồng hồ đi ra, ta tin người, thế nào?”
Hàn Vân Khiêm đang muốn nói chuyện, giương mắt liền thấy được tỷ muội hai người.
“Dao Kỳ, ngươi cũng tới?” Nhâm Ích Quân đối Nhâm Dao Hoa làm như không thấy, chỉ cùng Nhâm Dao Kỳ chào hỏi, thái độ còn mười phần hữu hảo.
Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm Dao Hoa khuất thân hành lễ, Hàn Vân Khiêm chắp tay hoàn lễ.
Nhâm Dao Kỳ cười cùng Nhâm Ích Quân nói: “Lúc trước còn muốn mời Tam ca cùng đi, nhưng lại được biết huynh đã ra ngoài, thì ra là đi cùng Hàn công tử?”
Nhâm Ích Quân trợn trắng mắt: “Ai đi cùng hắn? Bất quá là bạn bè tụ hội nên trùng hợp gặp được. Ta nói muốn tới nhìn cửu khúc Long Môn đèn trận, hắn cũng muốn đến xem, thuận đường đi cùng.”
***********
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận