Nhâm Dao Kỳ nhìn về phía Hàn Vân Khiêm.
Thiếu niên trầm ổn, đôi ngươi đen nhánh dưới sự chiếu rọi của đăng trận lại sâu không thấy đáy. Nhâm Dao Kỳ nhìn người thích xem ánh mắt, bởi vì ánh mắt một người rất khó ngụy trang, nó có thể nói rõ nhiều thứ.
Nàng liền có chút tò mò, vì sao Hàn Vân Khiêm một thiếu niên lại có ánh mắt như một người trưởng thành như thế. Trong yên lặng luôn cảm thấy có quá nhiều trọng trách.
Hàn Vân Khiêm cũng đang quan sát Nhâm Dao Kỳ, là loại nhìn nghiêm túc đánh giá.
Đột nhiên hắn mở miệng nói: “Nghe nói Nhâm Ngũ tiểu thư kỳ nghệ rất cao.” Hắn chỉ nói một câu như vậy, cũng không có câu sau.
Nhâm Dao Kỳ nghe vậy liếc nhìn Nhâm Ích Quân đang đứng một bên, thiết nghĩ có phải mình nói xấu sau lưng người ta lại bị người ta biết.
Chẳng qua bởi vì kiếp trước chuyện của Nhâm Dao Hoa với bức Thu Cúc đồ, nàng không có hảo cảm với Hàn Vân Khiêm, cho dù hắn có biết mình nói bậy sau lưng hắn nàng cũng không cả thấy áy náy.
Nhâm Ích Quân ở phía sau hắt hơi một cái.
Nhâm Dao Kỳ cau mày nói: “Nơi này rất lạnh, Tam ca hay là đi lên xe đi?”
Nhâm Ích Quân khẽ hừ một tiếng, hất mặt đi làm như không có nghe được, chỉ lầm lũi mà nói: “Rốt cuộc các người có vào trận hay không a! Các ngươi không đi gia đi!”
Nhâm Dao Kỳ biết rõ tính tình hắn, cũng không tiện khuyên nữa, chỉ quay đầu phân phó gã sai vặt phía sau hắn đi lấy một chiếc áo choàng lại đây. Nhâm Ích Quân lúc ra cửa, trang phục đều chuẩn bị đầy đủ trên xe ngựa.
“Như thế nào? Ngươi có thể trong một khắc có thể ra ngoài hay không?” Nhâm Ích Quân nhìn về phía Hàn Vân Khiêm, ngữ mang khiêu khích nói.
Hàn Vân Khiêm quan sát đăng trận một chút, nghĩ nghĩ, có chút hàm súc trả lời: “Còn phải đi vào một lần mới biết được. Nghe nói năm nay đăng trận là do Nhị công tử Yến Bắc vương phủ bày, so với năm trước không giống.”
“Tiêu Nhị công tử?” Nhâm Dao Kỳ có chút kinh ngạc, này nàng ngược lại không có nghe nói qua.
Hàn Vân Khiêm gật đầu, hữu lễ mà nói: “Ta lúc trước cũng nghe Tử Thư nói. Bên ngoài không nhiều người biết.” Tử Thư là tên tự của Vân Văn Phóng.
Nhâm Dao Kỳ cũng không khỏi hứng thú quan sát đăng trận, Tiêu gia Nhị công tử Tiêu Tĩnh Tây vốn là một truyền thuyết, từ khi người này vào kinh chúc thọ Thái hậu danh tiếng so với lúc ở Yến Bắc còn lớn hơn. Người từng gặp qua chàng đều nói Tiêu Tĩnh Tây là một người ôn hòa lịch sự lại vô cùng thông minh.
Nhâm Ích Quân đột nhiên vuốt cằm nói với Nhâm Dao Kỳ: “Ngũ muội muội có muốn vào thử một lần hay không? Ta ngược lại muốn đi vào, lại hết lần này đến lần khác lúc ra cửa đã hứu với mẫu thân sẽ không vào trận. Nhưng đều tới đây, không vào xem ta thật sự không cam lòng. Nếu muội đi vào, đi ra muội có thể nói cho ta biết trong trông như thế nào.”
“Vạn đi vào ra không được làm sao bây giờ!” Nhâm Dao Hoa nhíu mày phản bác.
Nhâm Ích Quân liếc nàng một cái, cười nhạo nói: “Chỉ cần theo đường cũ là có thể ra ngoài, không có đi vào được mà không ra được. Ngươi yên tâm đi, nếu là Ngũ muội muội đi vào nửa canh giờ còn không ra ta bảo người đem đăng trận này đập vỡ thế nào?”
Nói xong Nhâm Ích Quân lại quan sát Nhâm Dao Kỳ cùng Hàn Vân Khiêm một phen: “Như vậy đi, các ngươi đều đi vào một lần. Xem ai dùng thời gian ngắn nhất ra ngoài.”
Nhâm Dao Kỳ từ trước đến giờ không thích tranh cường háo thắng, cho nên vốn sẽ không để ý loại đề nghị nhàm chán này của Nhâm Ích Quân, chẳng qua lời cự tuyệt vừa đến bên miệng nàng linh cơ nhất động.
“Ta vốn muốn đi vào đi một lần. Đề nghị của Tam ca cũng không phải không thể. Chỉ là, nếu muốn tỷ thí, thắng thua dù sao phải nói rõ cách tỷ thí đúng không.” Nhâm Dao Kỳ nhìn Hàn Vân Khiêm, mỉm cười nói.
Hàn Vân Khiêm không khỏi sửng sốt.
Nhâm Ích Quân cũng là vỗ tay nói: “Ngũ muội muội lời ấy vô cùng hay, quả thật phải nói cho rõ ràng mới được. Hàn công tử ngươi thấy thế nào?”
“Tam ca! Ca như thế nào cũng đi theo hồ nháo cùng nó!” Nhâm Dao Hoa thấp giọng ngăn cản.
Nhâm Ích Quân lại trừng mắt: “Ta từ trước đến giờ chính là một kẻ hồ nháo! Ngươi không quen nhìn thì lăn xa một chút!”
“Huynh —— “
Nhâm Dao Kỳ cười nói Nhâm Dao Hoa: “Tam tỷ. Bất quá là vui đùa thôi, đừng lo lắng.”
Nhâm Dao Hoa nghĩ muốn phát tác, nhưng Hàn Vân Khiêm là người ngoài đang đứng trước mắt, nàng không thể nổi giận được, chỉ có thể giương mắt nhìn.
“Ngũ tiểu thư nghĩ so cái gì?” Hàn Vân Khiếm vẫn không tỏ thái độ đột nhiên lên tiếng, đúng là không phải đối lời Nhâm Ích Quân nói.
Nhâm Dao Kỳ không nghĩ tới hắn thật sự đáp ứng.
Hiện nay địa vị nam nữ bất công. Nam tử từ trước đến giờ luôn cho rằng tỷ thí với nữ tử là sỉ nhục. Bọn họ cảm thấy thắng không anh hùng thua thì mất hết mặt mũi. Cũng chỉ có loại tính tình cổ quái như Nhâm Ích Quân mới ba lần bảy lượt muốn nàng tỷ thí với tên đó.
Nhâm Dao Kỳ ra vẻ trầm ngâm nói: “Người thắng có thể yêu cầu người thua một việc, đương nhiên vì tránh cho người thắng yêu cầu việc người kia không làm được, cho nên yêu cầu này nói ngay tại đây. Ý Hàn công tử thế nào?”
Hàn Vân Khiêm chẳng qua suy nghĩ một lát liền gật đầu nói: “Như thế Nhâm Ngũ tiểu thư trước nói ra.”
Nhâm Dao Kỳ cũng không khách khí, lúc này cười nói: “Ta nhớ rõ cha ta từng tặng cho ngươi một bức họa? Nếu là ta thắng, ngươi liền đem họa cho ta như thế nào?”
Trong mắt Hàn Vân Khiêm hiện lên vẻ kinh ngạc, bị Nhâm Dao Kỳ bắt được. Nhâm Dao Kỳ cảm thấy căng thẳng, chẳng lẽ Hàn Vân Khiêm ngày lúc lấy được họa từ chỗ phụ thân đã bắt đầu tính toán như vậy? Nếu như thế hắn nhất định sẽ cự tuyệt đề nghị của nàng.
“Bức họa kia là Nhâm Tam bá phụ tặng cho Vân Khiêm, Vân Khiêm cũng cực kỳ yêu quý…” Hàn Vân Khiêm cân nhắc nói.”Ta nếu lại đem họa cho nàng, sợ là với Nhâm Tam bá phụ không quá tôn kính.”
Nhâm Dao Kỳ nghe vậy, giận dữ nói: “Tấm này họa nguyên bản là do ta cầu xin phụ thân vẽ, tặng cho ta làm lễ sinh thần. Ta chưa bao giờ đến kinh đô, rất muốn biết hội hoa cúc mỗi năm một lần như thế nào. Không nghĩ phụ thân lại đem bức họa đó cho ngươi. Ta… Ta sau hỏi phụ thân nói muốn phụ thân cũng rất khó xử. Chỉ nói họa đã đưa cho ngươi, lại đòi họa sợ là không ổn làm, ngươi cũng không phải nhất định sẽ đồng ý.” Nói xong ngẩng đầu nhìn Hàn Vân Khiêm một cái, trong mất mang theo một tia không cam lòng.
Hàn Vân Khiêm không khỏi có chút đau đầu, quân tử không đoạt thứ yêu thích của người. Nhâm Dao Kỳ đã nói rõ ràng như vậy, hắn lại cự tuyệt cuối cùng hơi mất phong độ. Hơn nữa người ta nói nếu hắn tỷ thí thua thì sẽ cầm về, cũng không phải cứng rắn đòi lại.
Vì thế, Hàn Vân Khiêm chỉ có thể nói: “Nếu ngươi thắng, ta đi hỏi ý của Nhâm Tam bá phụ một tiếng. Nếu là ngài không ngại, ta lại đem họa cho nàng. Bằng không nàng chỉ có thể yêu cầu cái khác.”
Mặc dù là nói vậy, bất quá là cho Nhâm Dao Kỳ mặt mũi thôi, hắn không nghĩ mình sẽ thua Nhâm Dao Kỳ.
Nhâm Dao Kỳ cười một tiếng: “Cứ quyết định vậy đi! Hàn công tử thắng lại có yêu cầu gì?”
Hàn Vân Khiêm lắc đầu nói: “Không cần.”
Nhâm Dao Kỳ cười nói: “Như vậy sao được? Nếu là tỷ thí, vậy thì phải công bằng mới được!” Miễn cho đến lúc đó ngươi chơi xấu.
Hàn Vân Khiêm nghĩ nghĩ: “Nghe nói Ngũ tiểu thư kỳ nghệ rất cao, nếu là Vân Khiêm thắng, kính xin Ngũ tiểu thư có thể nể mặt cùng Vân Khiêm đối cục một lần.”
Lần này đến lúc Nhâm Dao Kỳ kinh ngạc, so một lần còn muốn so lần thứ hai? Rốt cuộc kỳ nghệ của nàng đã bị Nhâm Ích Quân lan truyền đến mức thần hồ kỳ kỹ nông nỗi nào rồi? Nhâm Dao Kỳ trừng nhìn Nhâm Ích Quân đang xem náo nhiệt một bên.
Nhâm Ích Quân bị nhìn, quay đầu đi ngắm đèn.
Nhâm Dao Kỳ chỉ có thể gật đầu: “Tốt. Hàn công tử- mời!”
Nhâm Ích Quân chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi mạ vàng quay đầu nói với hai người: “Vừa vặn ta mang theo cái này, ta thay các ngươi nhớ.”
Hàn Vân Khiêm gật gật đầu.
Nhâm Ích Quân vì công bằng, đem đồng hồ cho Hàn Vân Khiêm xem thời gian hiện tại.
Lại để cho tùy tùng Hàn Vân Khiêm đứng cùng hắn, chờ Hàn Vân Khiêm đi ra.
Hàn Vân Khiêm bước chân trầm ổn nhàn hạ đi vào đăng trận.
Nhâm Ích Quân lúc này mới quay đầu nói chuyện với Nhâm Dao Kỳ: “Ngũ muội muội, muội nắm chắc mấy phần thắng?”
Nhâm Dao Kỳ thành thành thật thật lắc đầu: “Này phải chờ ta đi ra mới biết được.”
Mấy người bên ngoài đợi một khắc một chung, Hàn Vân Khiêm không phụ mong đợi đi ra ngoài.
Nhìn Hàn Vân Khiêm đi tới xem đồng hồ, Nhâm Ích Quân lo lắng nhìn Nhâm Dao Kỳ nói: “Một khắc hai chữ.”
Hàn Vân Khiêm hướng bọn họ gật gật đầu, do dự trong chốc lát mới nói với Nhâm Dao Kỳ: “Trận pháp của Tiêu nhị công tử quả nhiên bất đồng. Bởi vì là tường băng nên bên trong rất lạnh, ngũ tiểu thư vẫn là không vào thì hơn.”
Nhâm Dao Kỳ lắc đầu nghiêm túc nói: “Nói không giữ lời không phải hành vi quân tử, ta mặc dù không phải quân tử lại không muốn thất tín với người.” Nói xong Nhâm Dao Kỳ chỉ Hương Cần phía sau Nhâm Dao Hoa cùng một ma ma nữa đi vào. Nàng là nữ tử, bên cạnh không thể rời khỏi nha hoàn, dẫn người đi cũng không tính phạm luật.
“Ngũ tiểu thư, nơi này đẹp mắt thì đẹp thật, chẳng qua thật sự rất lạnh a.” Hương Cần đi vào liền sợ run cả người.
Nhâm Dao Kỳ đứng một nơi cách của vào không xa quan sát mất khúc quanh, mỉm cười bảo: “Chung quanh đều là tường băng, làm sao có thể không lạnh? Không có việc gì, chúng ta rất nhanh có thể đi ra ngoài.”
Nói xong, Nhâm Dao Kỳ liền nhấc chân đi theo một hướng.
Hương Cần vội vàng đuổi theo: “Ngũ tiểu thư, chúng ta thật có thể thắng vị Hàn công tử kia? Tam thiếu gia không phải nói hắn rất lợi hại sao?”
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, không nói gì, bởi vì trong lòng nàng đang tính toán trận pháp.
Trận pháp Tiêu Tĩnh Tây quả nhiên tinh diệu, người này nhất định là một cao thủ phong thủy. Chỉ là loại trận này bày ra để nhân dân cùng vui, cho nên cũng không phải khó đến mức không ai đi được, nếu không lại mất đi ý nghĩa ban đầu. Chẳng qua người không hiểu trận pháp xông bậy công bạ, thì phải phí không ít thời gian.
Nhâm Dao Kỳ đi theo Bùi tiên sinh sở học quá mức lẫn lộn, cửu cung cùng số học thậm chí đều học qua, mặc dù không tinh nhưng đi loại trận này lại rất thông thạo.
Bình tĩnh mà xem xét, Hàn Vân Khiêm hơn một khắc đi ra đã rất tốt.
Nhâm Dao Kỳ tĩnh tâm tính toán một chút, dưới chân vẫn bước không ngừng, cuối cùng nhìn thấy lối ra, nàng rốt cục nhoẻn miệng cười.
“Chúng ta đi ra.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận