Hương Cần hoan hô một tiếng, hưng phấn nói: “Ngũ tiểu thư, dùng bao lâu? Chúng ta dùng bao lâu?”
Nhâm Dao Kỳ bước chân không dừng lại cũng không quay đầu trả lời: “Chuyện này phải đi ra ngoài nhìn mới biết được.”
Nhâm Ích Quân cùng Hàn Vân Khiêm đã chờ ở cửa ra cách đó không xa, đợi cùng hai người còn có Hàn Du và Nhâm Dao Đình.
Thời điểm Nhâm Dao Kỳ đi tới, vừa vặn nghe thấy Nhâm Dao Đình nói: “Tam ca, Hàn công tử, chúng ta có muốn ở cửa vào chờ không? Ngũ tỷ tỷ hản là không ra được.”
Nhâm Ích Quân cũng đã thấy được Nhâm Dao Kỳ, không khỏi mở to hai mắt nhìn, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ trong tay, tiếp theo không thể tin hướng Nhâm Dao Kỳ hô: “Một khắc một chữ.”
Mọi người quay đầu, vừa hay nhìn thấy Nhâm Dao Kỳ đã tới.
Nhâm Dao Kỳ đứng ở trước mặt Nhâm Ích Quân, từ trong tay hắn tiếp nhận đồng hồ nhìn thoáng qua, thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau quay đầu nhìn Hàn Vân Khiêm đang nhìn nàng hơi sửng sờ, mỉm cười hữu lễ nói: “Hàn công tử, đa tạ.”
Nhâm Ích Quân cười ha ha: “Ngũ muội muội ngươi xuất trận dùng một khắc một chữ, Hàn công tử dùng một khắc hai chữ. Ngươi nhanh hắn một chữ! Hàn công tử, ngươi thua!”
Hàn Vân Khiêm nhìn Nhâm Dao Kỳ không nói gì, Nhâm Dao Đình cũng là đầy mặt hoài nghi mà nói: “Không có khả năng! Ngũ tỷ tỷ làm sao có thể có thể thắng Hàn công tử!”
Nhâm Ích Quân trợn tròn mắt không vui phản bác: “Ngũ muội muội thế nào không thể thắng!”
Nhâm Dao Đình há mồm, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn nàng, không khỏi đỏ mặt, rốt cuộc không nói ra lời.
Hàn Vân Khiêm thu hồi ánh mặt đặt trên mặt Nhâm Dao Kỳ, hơi hạ mắt, nhạt giọng nói: “Là ta thua.”
Nhâm Dao Kỳ khiêm tốn nói: “Cũng vì ta vận khí tốt, đánh bậy đánh bạ mới ra ngoài.”
Nhâm Dao Đình cho Hàn Du một biểu tình “quả thế”, không hiểu sao trong lòng cảm thấy thư thả chút.
Hàn Vân Khiêm cũng biết, lúc vừa đi vào cửu khúc Long Môn đèn trận, chỉ bằng vào vận khí tốt có thể nhanh như vậy ra ngoài hầu như không có khả năng.
Nhâm Dao Kỳ nhìn chung quanh một chút. Nghi ngờ nói: “Tam tỷ tỷ nàng đâu?”
“Dao Hoa tỷ tỷ nói nàng có chút lạnh, muốn đi lên mã xa chờ các ngươi, mới đi không lâu.” Trả lời Nhâm Dao Kỳ là Hàn Du.
Nhâm Dao Kỳ nghĩ tới Nhâm Dao Hoa nhất định là còn đang tức giận, cảm thấy nàng sẽ mất mặt xấu hổ dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
Nghĩ tới mục đích mình vào trận, Nhâm Dao Kỳ quay sang nhìn Hàn Vân Khiêm: “Hàn công tử, bức họa kia của gia phụ…”
Hàn Vân Khiêm trầm mặc một lát, gật đầu nói: “Ngày mai ta đi quý phủ, trước hỏi qua ý tứ Nhâm Tam bá phụ. Nếu người không có ý kiến, ta liền đem bức họa chuyển tặng cho nàng.”
Nhâm Ích Quân sợ thiên hạ không loạn chen miệng nói: “Nếu không các ngươi lại so một bàn cờ vây?”
Nhâm Dao Kỳ nghe vậy cười như không cười nhìn hắn một cái: “Tam ca, ca có muốn muội đi thi Trạng Nguyên về tranh sĩ diện cho ca?”
Hàn Du ở một bên “Phì” cười một tiếng. Cười xong lại cảm thấy có chút thất lễ, vội cúi đầu dùng ống tay áo che môi mình.
Nếu là người khác nói chuyện với Nhâm Ích Quân như vậy, hắn nhất định sẽ trở mặt. Nhưng nghe Nhâm Dao Kỳ nói vậy hắn chỉ ho một tiếng sờ sờ mũi.
“Bát muội muội không đi cùng các ngươi sao?” Nhâm Dao Kỳ không quan tâm Nhâm Ích Quân, xoay người nói chuyện với Nhâm Dao Đình.
Nhâm Dao Đình có chút không chút để ý: “Ta vẫn cùng Du muội muội một chỗ, không nhìn thấy Bát muội muội.”
“Nếu không chúng ta trở về tìm nàng?” Hàn Du có chút lo lắng hỏi.
Nhâm Dao Đình đang muốn nói gì, Hàn Du lại nói một câu: “Ca ca ngươi theo chúng ta cùng đi tìm Dao Ngọc muội muội đi?” Nhâm Dao Đình liền không nói gì nữa, cũng đem tầm mắt đặt trên người Hàn Vân Khiêm.
Hàn Vân Khiêm gật gật đầu: “Được.”
Nhâm Dao Đình lại nói với Nhâm Ích Quân và Nhâm Dao Kỳ: “Chúng ta đi tìm Bát muội muội. Tam ca cùng Ngũ tỷ tỷ vẫn là ở lại chỗ này chờ đi. Miễn cho đợi lát nữa Bát muội muội đến đây tìm không thấy chúng ta. Một canh giờ sau chúng ta gặp lại ở chỗ này thế nào?”
Nhâm Ích Quân dĩ nhiên là không muốn cùng các nàng đi, hắn thầm muốn hỏi Nhâm Dao Kỳ chuyện đèn trận, nghe vậy bất quá “Ừ” một tiếng.
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, lại phân phó Hương Cần nói: “Ngươi đi cùng Tam tỷ nói một tiếng ta đã đi ra, nếu nàng không muốn đi ra liền ở trong xe ngựa chờ chúng ta, sau nửa canh giờ ta lại đi tìm nàng.”
Hương Cần trả lời rồi lui xuống. Hàn Vân Khiêm hướng hai người Nhâm Ích Quân cùng Nhâm Dao Kỳ thi lễ một cái. Ánh mắt Nhâm Dao Kỳ cùng hắn ở không trung chạm nhau một cái, mỉm cười, rồi tự nhiên bỏ đi.
Chờ ba người bọn họ rời đi. Nhâm Ích Quân liền không thể chờ đợi mà nói: “Ngũ muội muội, nói với ta muội làm sao ra khỏi bát quái cửu cung đăng trận đi?”
Nhâm Ích Quân mặc trên người chiếc áo choàng lông rất nặng, chỉ là mũi bị lộ ra ngoại bị đông đến đỏ bừng, Nhâm Dao Kỳ nghĩ đi lại một chút sẽ làm người ấm áp hơn, bền lên tiếng nói: “Nói cho ca nghe cũng được thôi. Có điều ca phải tặng cho muội một ngọn đèn con thỏ!”
Nhâm Ích Quân trợn trắng mắt: “Chỉ cần một cái? Đưa muội mười cái tám cái cũng có thể.”
Nhâm Dao Kỳ đưa tay giúp hắn mang mũ, rước lại bị hắn nhìn chằm chằm.
Thấy hắn muốn đem mũ cởi bỏ. Nhâm Dao Kỳ cũng đem mũ mình đội lên, vừa nói: “Chúng ta đi bên kia mua đèn, ca đừng đem mũ bỏ xuống, ca lớn như vậy còn mua đèn con thỏ không sợ bị người ta chê cười sao?”
Nhâm Ích Quân bĩu môi khinh thường nói: “Ai dám chê cười gia!” Lời tuy nói như vậy, cũng không đem mũ trùm bỏ xuống nữa.
Nhâm Dao Kỳ nén cười, cùng hắn đi đến bên cạnh miếu Quan Công, bên kia có một sạp hàng bán đèn. Để mấy bà tử ở lại chờ.
Chợ đèn hoa trên có đèn hoa sen, đèn mẫu đơn, đèn sư tử, đèn hoa cúc, đèn con thỏ… Rất nhiều. Làm người xem không chớp mắt. Nhâm Dao Kỳ vốn chỉ muốn cho Nhâm Ích Quân đi vòng một chút, vận động tay chân thư giãn gân cốt. Vì vậy một bên chậm rãi ngắm chọn đèn, một bên nói chuyện đèn trận với hắn.
Hai người một đường dạo xuống dưới, Nhâm Ích Quân không chú ý trong tay mình cầm một ngọn đèn con thỏ, còn cầm đi một đường.
Cuối cùng thấy người chung quanh đều nhìn hắn bằng ánh mắt trêu ghẹo. Nhâm Ích Quân hung hăn trừng mắt nhìn lại, mấy người bị biểu tình âm u của hắn dọa chạy.
Nhâm Dao Kỳ ở một bên cười lăn lộn, nàng chưa bao giờ biết người Tam ca luôn âm trầm trong kiếp trước có một mặt đáng yêu như vậy.
Nhâm Ích Quân đem đàn trong tay nhét cho Nhâm Dao Kỳ, thở phì phò bỏ đi.
“Tam ca, đợi đã…” Nhâm Dao Kỳ vừa cười một bên đuổi theo, chẳng qua Nhâm Ích Quân bước chân bước thật sự mau, rất nhanh liền biến mất trong một ngõ hẻm.
Nhâm Dao Kỳ đem đèn giao cho bà tử, cười thầm nói: “Thật nhỏ mọn.” Một bên bước chậm đi theo.
Lúc đi đến cửa ra đèn trận, Nhâm Dao Kỳ bước chân đột nhiên ngừng lại.
Nàng chú ý tới trong góc cách đó không xa ngừng một chiếc xe ngựa, chiếc xe ngựa kia đứng ở chỗ tối, chung quanh cũng không có ai, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng một chiếc xe, ngay cả người kéo xe ngựa cũng lẳng lặng đứng ở đó trong không có động tĩnh, rất im lặng không chút nào làm cho người chú ý.
Lúc trước Nhâm Dao Kỳ từ trước mặt nó đi qua hai lần cư nhiên đều không chú ý tới sự tồn tại của nó, chẳng lẽ đợi lúc nàng đi rồi xe này mới dừng ở đây? Nhưng dọc theo đường đi nàng không thấy chiếc xe này đi ngang qua.
“Ngũ tiểu thư?” Bà tử thấy nàng không đi, liền nhẹ giọng gọi một câu.
Nhâm Dao Kỳ phục hồi tinh thần lại không khỏi bật cười, nàng như thế nào lại đi để ý một chiếc xe ngựa như vậy.
Khi muốn tiếp tục đi lại nghe thấy một đoàn tiếng bước chân.
Nhâm Dao Kỳ ma xui quỷ khiến đứng tại chỗ không dời bước.
Loại cảm giác này rất thần kỳ, dường như toàn bộ tiếng động lớn ầm ĩ ồn ào mọi người mắng nhiếc, cười nói đều dừng ở trước mắt ngươi, hiện ra bên tai ngươi, hết lần này tới lần khác ngươi lại chỉ có thể chú ý đến tiếng bước chân nhỏ nhẹ này. Nó bắt được toàn bộ tâm trí người, làm ngươi không cách nào bỏ qua nó.
Một thân ảnh cao lớn xuất hiện phía đối diện, nếu không phải Nhâm Dao Kỳ cảm giác mình nghe được tiếng bước chân, nàng thậm chí sẽ nghĩ người này từ hư không xuất hiện trước mặt nàng.
Băng đăng chiếu trên người hắn một màu lưu ly, lại chói mắt làm người ta không thể nhìn rõ.
Toàn thân hắn được bọc trong chiếc áo choàng màu đen, lông cáo nơi cổ áo từa hồ che phủ cả người hắn, Nhâm Dao Kỳ liếc mắt một cái nhìn lại, chỉ cảm thấy người này quanh thân tản mát ra một loại khí chất thu hút người khác, nàng không nói rõ cảm giác này là gì, tựa như làm ngươi không thể nào tập trung tinh thần nhìn kỹ diện mạo hắn.
Đột nhiên nàng đối diện với một đôi mắt vô cùng trong suốt, một đôi mắt đen như hắc ngọc.
Nhâm Dao Kỳ cảm giác được tim mình đập nhanh một nhịp, muốn nhìn lại một lần thì thân ảnh hắn đã đi ra từ ánh sáng, bước vào bóng tối cạnh xe ngựa.
Hắn dừng chân bên cạnh xe ngựa, cũng không có lập tức lên xe, hơi hơi nghiêng đầu nhìn lại. Nhâm Dao Kỳ giống như có thể cảm giác được ánh mắt của hắn là dừng lại trên người mình, lại có chút khẩn trương.
Lúc này có người vì hắn vén màn xe, hắn lên xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi chạy, từ bên cạnh Nhâm Dao Kỳ lướt qua nhau. Chờ xe cùng tiếng bánh xe biến mất, Nhâm Dao Kỳ cảm giác mình rốt cục có thể động. Mà nàng vừa mới tựa hồ là tiến vào một cơn ác mộng.
“Ngũ tiểu thư, người làm sao vậy?” Bà tử nhỏ giọng hỏi.
Nhâm Dao Kỳ lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Giống như bị quỷ áp giường.”
“Ngũ tiểu thư người nói cái gì?” Nhâm Dao Kỳ giọng nói quá thấp, nàng không nghe thấy.
“Nga, vừa rồi các ngươi có nhìn thấy diện mạo người kia không?” Nhâm Dao Kỳ hỏi.
Mấy người bà tử hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều lắc đầu.
“Nô tỳ không thấy rõ, xe ngựa ngừng nơi đó quá tối.”
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, đem chuyện này buông xuống tiếp tục đi tìm Nhâm Ích Quân.
Tìm được Nhâm Ích Quân, Nhâm Dao Kỳ lấy việc cùng hắn chơi cờ dỗ hắn từ giận thành vui.
Nhâm Dao Kỳ ở trong lòng yên lặng bỏ thêm một tin tức cho Nhâm Ích Quân: Tức giận cũng rất dễ dỗ.
*********************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận