Sau đó, Nhâm Dao Đình cùng Hàn thị huynh muội quả nhiên tìm được Nhâm Dao Ngọc, thời gian cũng không còn sớm, mọi người đều định hồi phủ.
Chỉ có Nhâm Dao Ngọc còn la hét phải đi cửu khúc Linh lung đèn trần một lần rồi mới chịu về, bị Nhâm Ích Quân không nể mặt mỉa mai vài câu, Nhâm Dao Ngọc xấu hổ giận dữ không thôi. Thật vất vả khuyên nhủ Nhâm Dao Ngọc, mấy người liền đến chỗ dừng xe ngựa tìm Nhâm Dao Hoa.
Bởi vì Hương Cần đã đem chuyện Nhâm Dao Kỳ thắng Hàn Vân Khiêm nói cho Nhâm Dao Hoa biết, cho nên lúc Nhâm Dao Kỳ lên xe ngựa mặc dù Nhâm Dao Hoa vẫn khuôn mặt lạnh lùng không nói chuyện với nàng, nhưng cũng không châm chọc khiêu khích.
Hàn gia cách gần hơn, Nhâm Dao Đình nhất định phải đưa Hàn Du trờ về, thế là xe ngựa Nhâm gia và Hàn gia đồng hành. Đợi xe ngựa lại ở cửa Hàn gia, Hàn Vân Khiêm cố ý xuống xe đi đến bên cạnh xe ngựa Nhâm Dao Kỳ, thấp giọng nói: “Ngày mai Vân Khiêm sẽ đi Nhâm gia bái phỏng.”
Tuy rằng chỉ có một câu, Nhâm Dao Kỳ lại biết hắn nói về chuyện bức họa, Nhâm Dao Kỳ cách vách xe nói tiếng cảm tạ.
Nghe tiếng bước chân Hàn Vân Khiêm đi xa, Nhâm Dao Kỳ đột nhiên nhớ đến nam tử nàng tình cờ gặp kia.
Chờ phục hồi tinh thần, Nhâm Dao Kỳ không khỏi có chút ngạc nhiên. Nàng thậm chí ngay cả diện mạo hắn cũng không có thấy rõ ràng, hắn lại làm khắc sâu ấn tượng một cách khó hiểu. Chẳng lẽ thật gặp quỷ?
Một đêm này lại nghĩ đến hắn.
Ngày thứ hai, sáng sớm Nhâm Dao Kỳ liền đi tìm Nhâm Thời Mẫn.
Lúc đó Nhâm Thời Mẫn đang ở Tây viện múa kiếm trúc, chờ ông múa kiếm xong Nhâm Dao Kỳ tự tay bưng trà và đem khăn lau mồ hôi cho ông, sau đó nói về chuyện nàng muốn bức họa kia của Hàn Vân Khiêm.
Nhâm Thời Mẫn nghe xong nhíu mày: “Đồ đã tặng ra ngoài nào có đạo lý đòi về? Dao Dao nếu thích, phụ thân sẽ họa một bức khác cho con.”
Nhâm Dao Kỳ hợp lý hợp tình nói: “Họa một bức khác cũng không phải bức đó! Con chỉ thích bức đó thôi!”
Nhâm Thời Mẫn có chút đau đầu ý đồ cùng nàng giảng đạo lý: “Nhưng bức họa đó đã cho hàn Vân Khiêm, giờ lại đòi thì quá mất phong độ quân tử.”
“Đó là hắn thua con! Hắn không đưa con mới là mất phong độ quân tử!”
Nhâm Thời Mẫn sửng sốt: “Hắn thua con?”
Nhâm Dao Kỳ liền đem chuyện Hàn Vân Khiêm phá đèn trận thua nàng nói cho ông biết.
Nhâm Thời Mẫn nghe xong đầu tiên là cười ha ha, cười xong phục hồi tinh thần lại, đột nhiên trừng mắt Nhâm Dao Kỳ cả giận nói: “Các ngươi thế nhưng lấy họa của cha làm tiền cược!”
Nhâm Dao Kỳ vội vàng nói: “Là tam ca muốn chúng con tranh tài! Con lại vô cùng thích bức họa kia, cho nên mới đáp ứng. Nếu không phải muốn đem tranh cầm về, con mới không thèm cùng hắn so đo! Hơn nữa hắn nếu chịu lấy tranh của cha đánh cuộc, đã nói lên việc hắn không coi tranh của cha vào mắt. Lương mã tư tráng sĩ, bảo kiếm tặng anh hùng, bức họa kia phải về tay con mới không nhục nó!”
Nhâm Dao Kỳ nói dối đến mặt không đỏ tim không đập, tiết tháo gì đó toàn bộ đút chó ăn.
Nhâm Thời Mẫn trên mặt dễ nhìn một ít, có chút do dự nói: “Con thật muốn bức họa kia như vậy? Nhưng con đều chưa từng thấy qua bức họa kia.”
“Không phải có một câu gọi là ‘Bạn tri kỷ đã lâu’ sao? Con chính là muốn bức “Thu Cúc đồ” đó, nếu nó rơi vào tay người khác con ngủ cũng ngủ không yên.” Nhâm Dao Kỳ câu nói sau cùng là nói thật, đời này nếu nàng còn để nhược điểm ủa Nhâm Thời Mẫn rơi vào tay Hàn gia, nàng thật sự muốn mỗi ngày không ngủ yên giấc.
Nhâm Thời Mẫn xem như sợ sự càn quấy của nàng, chỉ có thể thỏa hiệp nói: “Chờ hắn đến đây rồi nói sau.”
Nhâm Dao Kỳ rốt cục hài lòng, đi theo Nhâm Thời Mẫn vào thư phòng.
Nhâm Thời Mẫn nhìn nàng đi theo sau như cái đuôi. Bất đắc dĩ nói: “Hắn đến đưa tranh cha nhận là được, con không cần đi theo cha.”
“Con còn có việc cùng bàn bạc với phụ thân.” Nhâm Dao Kỳ cười híp mắt đi theo Nhâm Thời Mẫn ngồi xuống cạnh án thư.
Nhâm Thời Mẫn khẽ cười lườm nàng một cái: “Bàn bạc cái gì? Lại coi trọng cái gì mà phụ thân đưa ra ngoài sao? Ngươi lại bướng bỉnh ta liền phạt ngươi… Phạt ngươi chép 《 Nữ Giới 》!”
Nói xong Nhâm Thời Mẫn lại tự nhận biện pháp thật không tồi, có chút đắc ý.
Nhâm Dao Kỳ một mặt hắc tuyến. Nghĩ nghĩ nghiêm mặt nói: “Con lần trước sinh bệnh, bệnh thật sự nặng, mỗi ngày đều rất khó chịu. Lành bệnh sau lại ở trước mặt Bồ Tát cầu nguyện thật nhiều, cầu người phù hộ nhà ta thân thể an khang, con sẽ mỗi năm làm ít nhất một việc thiện, trợ giúp người cần trợ giúp.”
Nhâm Thời Mẫn ngược lại còn nghiêm túc nghe.
Nhâm Dao Kỳ liền đem chuyện mình gặp gỡ Chúc Nhược Mai cùng chuyện mẫu thân hắn sinh bệnh nói ra: “… Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ. Hơn nữa con cũng hi vọng thân nhân mình an khang khỏe mạnh. Bởi vậy cũng rất đồng tình Chúc Nhược Mai.”
Nhâm Dao Kỳ nói tới đây hốc mắt đỏ lên, nàng nguyện ý giúp Chúc Nhược Mai không chỉ vì hắn có giá trị lợi dụng, còn bởi vì Chúc Nhược Mai làm nhớ đến bản thân bất lực tuyệt vọng trước vận mệnh bản thân và gia đình nàng.
Nàng nguyện ý dùng hết khả năng để giúp hắn, chỉ cầu đời này cho nàng một cơ hội để thay đổi.
Nhâm Thời Mẫn thở dài, rút khăn tay đưa cho Nhâm Dao Kỳ, sờ sờ đầu nàng nói: “Đừng khóc. Không phải chỉ là một tên làm công thôi sao? Ta đi tìm đại bá con phụ bàn bạc là được.”
Nhâm Dao Kỳ ngẩng đầu nhìn Nhâm Thời Mẫn nín khóc mỉm cười: “Cảm ơn phụ thân.”
Nhâm Thời Mẫn bật cười: “Tiểu hài tử chính là thích khóc.”
Nói xong hắn nghĩ nghĩ, lại nói, “Chỉ là loại chuyện này phụ thân từ trước đến giờ không hỏi qua. Một lần hi lần thì thôi, nhưng nếu nhiều lần thì sợ kinh động đến tổ phụ con, vậy thì không dễ làm. Cũng may con chỉ làm việc thiện một năm, chắc hẳn không đến nỗi hại cha con bị tổ phụ đánh.”
Nhìn Nhâm Thời Mẫn nhíu mày, Nhâm Dao Kỳ “Phì” cười ra tiếng.
“Phụ thân khi nào thì nào thì bị Lão thái gia đánh hèo?”
Nhâm Thời Mẫn biểu tình trên mặt cứng đờ. Đang muốn qua loa cho xong, bên ngoài có người bẩm báo nói Hàn gia thiếu gia đến đây.
Nhâm Thời Mẫn cho người tiến vào. Nhâm Dao Kỳ cũng đứng dậy quy củ theo sau lung Nhâm Thời Mẫn.
Hàn Vân Khiêm tiến vào, ánh mắt nhẹ lướt qua Nhâm Dao Kỳ, tiến lên hành lễ với Nhâm Thời Mẫn.
Nhâm Thời Mẫn gật gật đầu, cho hắn ngồi.
Hàn Vân Khiêm cũng không có ngồi, hắn đem nguyên nhân hôm nay hắn đến đây nói ra, với chuyện bản thân hắn bại bởi Nhâm Dao Kỳ hắn cũng thản nhiên mà nói, không có ngại ngùng. Lại đem chuyện mình thua mất bức họa của Nhâm Thời Mẫn mà cảm thấy xin lỗi.
Nhâm Thời Mẫn nhìn Nhâm Dao Kỳ một cái, cũng không khó xử Hàn Vân Khiêm, chỉ nói: “Dao Kỳ bị ta làm hư, mong ngươi tha thứ nó vô lễ.” Trước mặt người ngoài Nhâm Thời Mẫn đều giữ phong độ một quân tử.
Hàn Vân Khiêm vội nói: “Là điệt nhi tài nghệ không bằng người, còn cuồng vọng khinh địch.”
Nhâm Thời Mẫn nghĩ nghĩ: “Như vậy đi, ta tặng họa cho ngươi là tạ lễ, nay ngươi trả lại, ta họa lại một bức khác cho ngươi mới đúng.”
Nhâm Dao Kỳ vẫn cúi đầu nhu thuận đứng bên lại đột nhiên ngẩng đầu nói: “Phụ thân, cha không phải cất giữ một cái nghiên mực rất tốt sao? Liền đem chiếc nghiên mực kia cho Hàn công tử đi.”
Nhưng trăm ngàn đừng nói lại họa một bức cho hắn.
Nhâm Thời Mẫn nghĩ đến nghiên mực đến tay mình không lâu lại có chút không nỡ, nhưng Nhâm Dao Kỳ đều đã nói ra khỏi miệng hắn cũng chỉ có thể gật đầu: “Vậy con đi thư phòng cha nghiên mực kia đưa cho Vân Khiêm.”
Hàn Vân Khiêm dĩ nhiên nhìn ra Nhâm Thời Mẫn rất thích chiếc nghiên mực kia, trầm tĩnh chắp tay nói: “Bá phụ, Vân Khiêm có thể lấy nghiên mực đổi một ván cờ với Nhâm Ngũ tiểu thư được không?”
Nhâm Dao Kỳ sửng sốt, nhìn về phía Hàn Vân Khiêm. Chẳng lẽ người này thật đúng là cờ si?
Nhâm Thời Mẫn quay đầu nhìn Nhâm Dao Kỳ.
Nhâm Dao Kỳ nghĩ nghĩ, vẫn là gật đầu.
Vì thế trong thư phòng Nhâm Thời Mẫn, Nhâm Dao Kỳ cùng Hàn Vân Khiêm ngồi đối diện nhau, bày cờ. Nhâm Thời Mẫn ngồi cuối bàn xem cuộc chiến.
Nhâm Dao Kỳ ngẩng đầu cười một tiếng: “Hàn công tử trước hết mời.” Tỏ ý để Hàn Vân Khiêm cầm quân đen.
Hàn Vân Khiêm tuy rằng lần này sẽ không tiếp tục khinh địch, nhưng cũng không muốn chiếm tiện nghi, tiện tay từ bát đựng cờ lấy một quân đen: “Đoán tử quyết định đi.”
Cuối cùng vẫn là Nhâm Dao Kỳ đoán sai, Hàn Vân Khiêm nắm quân đen.
Hai người đối cục khí định thần nhàn, lạc tử không tiếng động.
Chơi một ván liền một canh giờ, ván cờ chưa xong Hàn Vân Khiêm đã dẫn đầu chịu thua.
Nhâm Dao Kỳ nhìn ván cờ, ngước mắt cười nói: “Hàn công tử, thắng bại còn chưa phân.”
Hàn Vân Khiêm cũng cười, Nhâm Dao Kỳ chưa bao giờ thấy qua nụ cười của hắn, không nghĩ nụ cười của hắn ngược lại như xuân về hoa nở mang theo một cổ phóng túng cùng thản nhiên làm người không thể dời mắt.
Bình tĩnh xem xét, Hàn Vân Khiêm đích thực là mỹ nam tử nam xứng với thực.
“Không, đã phân, Vân Khiêm tài nghệ không bằng người.”
Cao thủ chơi cờ, đi một bước xem ba bước.
Nhâm Thời Mẫn ở một bên ha ha cười một tiếng: “Chơi cờ luôn có thua có thắng, một ván làm sao có thể xác định thắng bại?”
Hàn Vân Khiêm lại nhìn Nhâm Dao Kỳ, đứng dậy hướng Nhâm Thời Mẫn thi lễ một cái: “Vân Khiêm cáo từ. Ngũ tiểu thư có phái người theo Vân Khiêm lấy họa?”
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, cũng đứng lên.
Nhâm Thời Mẫn đang cúi đầu nghiên cứu ván cờ trước mặt, tùy ý khoát tay nói: “Các ngươi đi thôi.”
Hai người từ thư phòng đi ra, Hàn Vân Khiêm đột nhiên mở miệng nói: “Ta hôm nay vẫn chưa đem họa mang đến.”
Nhâm Dao Kỳ hơi khựng một chút, cau mày nhìn Hàn Vân Khiêm âm thanh hơi tức giận: “Hàn công tử đây là ý gì?”
Hàn Vân Khiêm quay đầu nhìn nàng trong chốc lát, lại cười một tiếng: “Cho nên ta muốn để Ngũ tiểu thư phái người theo ta trở về lấy.”
“…”
“Vân Khiêm có một chuyện không rõ.” Nhìn trên mặt Nhâm Dao Kỳ không có biểu tình quá mức, khóe miệng hắn khẽ nhếch, thấp giọng chậm rãi nói.
“Hàn công tử cứ nói đừng ngại.” Nhâm Dao Kỳ vô cùng khách khí.
“Vân Khiêm có chỗ nào đắc tội Ngũ tiểu thư mà Ngũ tiểu thư không thích Vân Khiêm như vậy?” Hàn Vân Khiêm dừng bước chân xoay đầu lại, con ngươi đen nhánh không thấy đáy chống lại ánh mắt Nhâm Dao Kỳ.
Thiếu niên đôi mắt như ánh trăng dưới hồ, nhìn kỹ lại luôn có một tầng hơi nước không thể tiêu tan.
Nhâm Dao Kỳ nhìn thẳng hắn trong chớp mắt, sau đó không hiểu nghiêng đầu nói: “Hàn công tử sao nói lời ấy?”
Hàn Vân Khiêm như cũ nhìn nàng không nói lời nào.
Nhâm Dao Kỳ mặt không đổi sắc, thản nhiên cười nói: “Hàn công tử sợ là suy nghĩ nhiều rồi? Ta với công gặp nhau tổng cộng không quá vài lần, cùng công tử không gọi là quen thuộc. Sao có thể nói “không thích”?”
Hàn Vân Khiêm rốt cục chậm rãi dời ánh mắt, trầm mặc nửa ngày mới nói: “Như thế rất tốt.”
**************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận