Lâm gia là thương gia lớn nhất Yến Bắc về lương thực.
Hiện đang làm đại đươn gia Lâm gia là trưởng phòng Đại lão gia cũng chính là phụ thân của Ngũ thái thái Lâm thị.
Vài thập niên trước khi ông nội của phụ thân Lâm thị qua đời (tức ông cố), Lâm gia đã từng phân nhà một lần. Cửa hàng lương thực cũng được phân cho hai anh em Lâm gia, cũng chính là tổ phụ cùng thúc tổ phụ Lâm thị. Dưới sự cố gắng của hai huynh đệ đã đưa cửa hàng phát triển gấp đôi như hiện nay.
Chỉ tiếc thúc tổ phụ Lâm thị cùng đường thúc trong một lần đi xa nhà gặp sơn tặc, bị cướp giết, Lâm gia chi thứ hai này chỉ còn lại thê tử đường thúc lúc ấy đang mang thai.
Vị đường thẩm này của Lâm thị có thai đã tám tháng, đột nhiên nghe được tin dữ của công công cùng phu quân không chịu nổi đả kích nên sinh non, cuối cùng nàng nỗ lực sinh được một tiểu tử sau rồi chết trên giường sinh.
Sau Lâm gia trưởng phòng thuận lý thành chương tiếp nhận việc buôn bán của chi thứ hai, đem đứa cháu trai đưa vào phủ chăm sóc, đặt tên hắn là Lâm Côn. (Bỗng nhiên nhớ Thành Côn trong Ỷ Thiên)
Lâm Côn bởi vì tám tháng sinh non, sinh chỉ hơn hai cân một chút(Chú thích của tác giả: Một cân 16 lạng (chú thích editor: đây là theo người xưa)), tất cả mọi người đều cho rằng nuôi không lớn. Hết lần này tới lần khác sinh mệnh lực đứa nhỏ phi thường ương ngạch, cứ vậy bình an lớn lên.
Lâm Côn từ nhỏ được nuôi bên cạnh lão thái thái Khưu thị, tình như tổ tôn ruột thịt. Khi Lâm Côn mười bảy tuổi, hắn khẩn cầu Lâm lão thái thái hỏi cưới Nhâm gia cô nương Nhâm Thời Giai.
Nhâm Thời Giai là là cháu gái nhà mẹ đẻ Lâm lão thái thái, bà dĩ nhiên là vui mừng tác thành. Nhâm gia năm đó không biết suy tính điều gì, cũng không cự tuyệt khi Lâm gia đến cầu thân, đem con gái Nhâm Thời Giai gả cho Lâm Côn.
Năm đó Lâm gia trưởng phòng tiếp nhận việc buôn bán của chi thứ hai bất quá chỉ là tùy cơ ứng biến, theo lý khi Lâm Côn trưởng thành thì phải trả lại việc buôn bán cho hắn. Nhưng đã nhiều năm như vậy, Lâm gia cũng không có ý tứ trả lại cửa hàng chi thứ hai cho Lâm Côn, chỉ coi hắn như con cháu trong ruột trong nhà mà đối đãi.
Nhưng trưởng phòng Lâm gia con cháu đông đúc, Lâm Côn là con chi thứ hay là con phòng lớn, đợi tương lai thừa kế gia sản lại có khác biệt rất lớn.
Lúc này Đại thái thái Vương thị bước, Nhâm Thời Giai cười kêu một tiếng đại tẩu.
Đại thái thái ấm giọng nói: “Ta đã phái người đi thu dọn Noãn Hương các cho muội, muội có muốn đi xem không?”
Lão thái thái lúc này mở mắt ra, nói với Lâm thị: “Con cùng Giai Giai trước giờ rất thân, biết rõ sở thích của nó. Con cùng Đại tẩu con đi Noãn Hương các giúp đỡ đi. Con nếu hài lòng thì Giai Giai cũng hài lòng thôi. Nó mới trở về, thân mình nặng nhọc, ở nơi này nghỉ ngơi cho tốt.”
Lâm thị vội vàng cười đứng dậy, nói với Nhâm Thời Giai: “Ta đây phải đi giúp muội xem phòng, có nơi nào cần đổi thì ta đổi luôn, nhưng muội đến lúc đấy đừng nói là không thích đó.”
Nhâm Thời Giai sẵng giọng: “Ngũ tẩu thích. Muội nhất định là thích. Đa tạ đại tẩu cùng Ngũ tẩu, để các tẩu mệt nhọc rồi.”
“Nói gì vậy? Muội có thể trở về, chúng ta đều cao hứng đây.”
Lâm thị vỗ vỗ tay Nhâm Thời Giai. Cùng Đại thái thái hành lễ lui xuống, vừa đi vừa nói những sở thích của Nhâm Thời Giai khi vẫn còn là cô nương.
Lý thị nhìn hai mẹ con Nhâm lão thái thái cùng Nhâm Thời Giai, Lão thái thái hơi hơi nhắm mắt tựa trên Giường La Hán không nói lời nào, Nhâm Thời Giai cúi đầu rủ mắt nhìn hoa văn trên váy ánh mắt tan vỡ tựa như đang nghĩ chuyện gì, Lý thị có chút đứng ngồi khó khăn. Liền cũng đứng lên nói: “Nếu muội muội muốn nghỉ ngơi, ta liền dẫn bọn nhỏ đi xuống trước.”
Bà nhìn ra, Nhâm Thời Giai lúc này trở về nhất định là có chuyện, chỉ là lúc trước vẫn không có cơ hội cùng Nhâm Lão thái thái một mình nói chuyện, liền thức thời phải rời khỏi.
Lão thái thái rốt cục mở mắt gật gật đầu: “Các ngươi đi xuống trước đi.”
Nhâm Thời Giai cũng hữu hảo cười nói: “Ngày mai Tam tẩu nếu là rảnh rỗi, nhớ mang Dao Hoa cùng Dao Kỳ đi sân muội chơi. Noãn Hương các một năm rồi không có người ở, lạnh lẽo.”
Lý thị trả cho nàng một nụ cười tươi tắn, gật gật đầu.
Thái độ Nhâm Thời Giai đối với Lý thị coi như thân mật, nhất là nàng gả vào Lâm gia vẫn chưa có con. Bởi vậy cũng đặc biệt hiểu được sự khổ sở của Lý thị khi không có con.
Lý thị mang theo tỷ muội hai người Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm Dao Hoa lui xuống.
Nhâm Lão thái thái lúc này mới xua đuổi nha hoàn hậu hạ bên người, ngồi dậy: “Tại sao lại trở lại lúc này? Đã xảy ra chuyện gì?”
Nhâm Thời Giai nghe vậy đột nhiên ánh mắt đỏ lên, cúi đầu khóc nức nở.
Nhâm Lão thái thái nhướng mày, thở dài: “Con khóc cái gì? Cẩn thận tổn hại thân thể, đối với con không tốt.”
Nhâm Thời Giai tiếng khóc lập tức dừng. Vội vàng lấy khăn xoa xoa nước mắt, hít hít mũi nói: “Nương. Con rất sợ hãi, con… Con không dám ở Lâm gia đợi.”
Nhâm Lão thái thái vốn còn tưởng rằng Nhâm Thời Giai trở về là vì vợ chồng hai người náo loạn cái gì, nay lại nghe được nàng nói như vậy, không khỏi cả kinh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhâm Thời Giai đột nhiên nhào tới trong lòng Nhâm Lão thái thái, sắc mặt có hơi trắng: “Sau khi con có bầu Lâm gia có phân cho con một phòng bếp nhỏ, trước con đi tìm dì, cầu dì giúp tìm một đầu bếp Giang Nam. Trước đó vài ngày dì đưa tới cho con hai người đầu bếp, một người am hiểu đồ ăn Giang Hoài, một người tinh thông dược thiện.”
Dì trong miệng Nhâm Thời Giai là thân tỷ tỷ Nhâm Lão thái thái, Giang Ninh Phương gia Lão thái thái, cũng chính là mẹ cả Phương di nương.
Nhâm Lão thái thái nhẹ nhàng vỗ lưng Nhâm Thời Giai: “Chuyện này nương nghe dì con nói qua trong thư. Hai người đầu bếp đó có vấn đề gì sao?”
Nhâm Thời Giai lắc lắc đầu: “Không phải đầu bếp có vấn đề, mà… Là Lâm gia có vấn đề. Cái đầu bếp làm dược thiện kia còn biết trị vài bệnh phụ khoa, lần đó con để nàng ta xem bào thai trong bụng có khỏe mạnh không, nàng ta thế nhưng phát hiện mấy lần đẻ non trước của con … là có người động tay động chân!”
“Cái gì!” Nhâm Lão thái thái cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nàng đè lại bả vai Nhâm Thời Giai, lạnh lùng nói “Giai nhi, con biết mình đang nói gì không?”
Nhâm Thời Giai lòng còn sợ hãi gật gật đầu: “Nữ nhi biết. Nữ nhi lần đầu nghe nói như vậy cũng rất hoảng sợ, khôn dám tin. Mấy năm nay nữ nhi ở Lâm gia, Lão thái thái cùng đại phu nhân đối con rất tốt, Lão thái thái còn để con đi theo đại phu nhân quản gia, mấy tỷ muội phòng chính còn không được.
Con không thể vì tướng công sinh con, lão thái thái cũng không vì thế mà cưới thiếp cho tướng công, đã vậy còn bảo đại thái thái khuyên nhủ con, con lúc ấy cảm thấy mình là một nàng dâu may mắn. Nhưng… Nhưng lần này con đem những lời đầu bếp nói cho tướng công, tướng công lại lặng lẽ tìm đại phu y thuật cao siêu về cho con, đại phu kia nói con cùng tướng công đều thân thể khỏe mạnh, theo lý thuyết không nên thường xuyên đẻ non, con nối dòng gian nan.”
Nhâm Lão thái thái nhíu mày hoài nghi nói: “Đại phu lúc trước không nhìn ra có gì không đúng ư? Nương không phải cho con vài bà đỡ kinh nghiệm phong phú sao? Các nàng ta cũng không nhìn ra?”
Nhâm Thời Giai nói: “Con sau lại đem hai bà đỡ kia tìm tới hỏi, các nàng nói chẳng qua là cảm thấy con thể hư khí huyết không đủ, bởi vậy trong ngày thường cũng chú ý giúp nữ nhi bổ huyết kiện khí, chỉ là bọn họ không nhìn ra thân thể con là do bẩm sinh hay bị người khác làm hại.
Còn mấy đại phu ngày thường bắt mạch cho con, đều là người của Lão thái thái. Con… Nương, con nên làm gì bây giờ? Nữ nhi sợ hãi đứa bé này cũng sẽ bị người khác hại. Qua năm con đã ba mươi, bà đỡ nói đến lúc đó muốn mang thai đứa nhỏ, sinh sản thì càng khó khăn hơn. Nương người cứu con, người cứu con đi…”
Nhâm Lão thái thái nghe được hết hồn, vội vỗ nhẹ lưng nữ nhi an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, có nương ở đây, ai cũng không thể tổn thương con. Nương lập tức tìm đại phu vào phủ bắt mạch. Nhất định giúp con giữ bào thai trong bụng, con cứ an tâm dưỡng thai. Lâm gia khoan hẳn về.”
“Nữ nhi lần này lấy cớ cùng tướng công tranh cãi mà về nhà mẹ đẻ, trên đường Lão thái thái cùng Đại thái thái phái hai đợt người khuyên con trở lại. Các nàng nhất định sẽ còn phái người tới.” Nhâm Thời Giai lo lắng nói.
Nhâm Lão thái thái cau mày nghĩ nghĩ: “Nương sẽ ngăn trở giúp con, con cái gì cũng đừng nghĩ, cứ an tâm dưỡng thai là được”
Nhâm Thời Giai từ trong lòng Nhâm lão thái thái ngồi thẳng dậy: “Nương, nếu chuyện này là thật, nữ nhi phải làm sao? Nếu là thật sự, các nàng, các nàng cũng quá độc ác. Lão thái thái nhưng là thân cô tổ mẫu của con a!”
Nhâm Lão thái thái cau mày ở trong lòng thầm suy nghĩ, không trả lời Nhâm Thời Giai, chỉ nói: “Chờ phụ thân con trở về, nương sẽ cùng cha con bàn bạc, con trước cứ giả như cái gì cũng không biết.” Nói xong Nhâm Lão thái thái gọi nha hoàn tiến vào, để nàng ta tìm vài đại phu ngày thường quen biết bắt mạch cho Nhâm Thời Giai.
Chờ nha hoàn đi ra ngoài, Nhâm Lão thái thái lại dặn dò Nhâm Thời Giai nói: “Những gì con vừa nói nhất định không được nói cho Ngũ ca với Ngũ tẩu con, cũng không nên để bọn chúng gì ra điều gì. Với bên ngoài con cứ khăng khăng là vì mâu thuẫn với cô gia mới trở lại, biết không?”
“Đúng, nương, nữ nhi đã biết.” Nhâm Thời Giai vội bảo đảm nói.
Không lâu sau Ngũ thái thái Lâm thị lại đây nói, Noãn Hương Các của Nhâm Thời Giai nàng ta đã nhìn rồi, chỉ thay đổi vài vật nhỏ.
Nhâm Lão thái thái liền để Nhâm Thời Giai trở về sân mình mà nghỉ ngơi.
Chờ đại phu vào phủ, Lão thái thái trước tìm đại phu vào viện mình một hồi, mới để hắn đi Noãn Hương các bắt mạch cho Nhâm Thời Giai.
Giữa trưa, Nhâm Lão gia tử trở lại, Lão thái thái lại cho người lui ra ngoài, lúc này mới nói đến chuyện của Nhâm Thời Giai.
“… Lại nói, ta sớm đã nhận thấy có cái gì không đúng, cho nên lần này Giai nhi mang thai ta đã để ý rất nhiều, cố ý tặng nó hai bà đỡ đáng tin. Mấy năm trước, Lâm gia còn nói muốn Giai nhi nhận một đứa cháu phòng chính làm co thừa tự. Nhưng cha mẹ thân sinh nó còn chưa chết đâu, về sau trưởng thành còn không phải hướng về cha mẹ ruột thịt của mình sao? Phòng chính tính toán cũng thật hay.”
“Lễ Sinh nói thế nào?” Nhâm Lão thái gia chậm rãi dạo vài bước, lại dừng chân giọng bình tĩnh hỏi.
Lễ Sinh trong miệng ông là tên tự của Lâm Côn vị hôn phu của Nhâm Thời Giai.
Nhâm Lão thái thái nói: “Cô gia tính tình lão gia còn không biết ư? Hắn là người thông minh! Ta lúc trước cũng là nhìn trúng điểm này của hắn, mới đồng ý gả con gái, không nghĩ lại có kết quả như vậy. Lâm gia lúc trước đi cầu cưới Giai nhi nói rất hay, cô mẫu của ta nói vì cháu trai nhị phòng mà cầu hôn, nhưng hôm nay này chi thứ hai thành đích tôn(??). Giai nhi nếu thật sự có cái gì không ổn, Lâm gia bọn họ cũng đừng mong sống yên ổn! Thật sự là buồn cười! Ta đem nữ nhi Lâm gia bọn họ xem như con ruột, bọn họ lại đối xử con gái ta như thế.”
Nhâm Lão thái thái càng nói càng tức, có chút không khống chế được thanh âm của mình.
************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận