“Được rồi, chuyện này ta sẽ giải quyết.” Nhâm Lão thái gia nhạt giọng cắt đứt lời Nhâm Lão thái thái, “Đại phu nói thế nào?”
Nhâm Lão thái thái thu tính tình, hạ thấp thanh âm: “Cũng nói có thể là vì mấy lần trước sinh non mà tổn thương căn cơ, đại phu bảo Giai Nhi phải dưỡng thai cho tốt. Còn nói nếu cái thai lần này mà không giữ được thì sau này muốn có thai lại cũng khó.”
Nhâm Lão thái gia nghĩ nghĩ: “Trước ta nghe nói Giai Nhi vì Lễ Sinh thu một đứa nha hoàn bên cạnh nó mà cùng Lễ Sinh nên mới trở về.”
Nhâm Lão thái thái lắc đầu: “Kia chỉ là hỏa mù thôi, cô gia là người đoan chính.” Nói tới đây, Nhâm Lão thái thái cười lạnh, “Nữ nhi Nhâm gia gả đi chịu ủy khuất lớn như vậy, hắn còn muốn cưới vợ bé hay sao? Nghĩ cũng không cần nghĩ!” Nhâm Lão thái thái lần này là thật sự tức giận.
Nhâm Lão gia tử nghe vậy cũng lạnh giọng quát lên: “Hồ nháo!”
Nhâm Lão thái thái sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hướng Nhâm Lão gia tử.
Nhâm Lão gia tử đi đến noãn trướng vén áo ngồi xuống, chậm giọng nói: “Thời Giai thân thể ngươi cũng thấy, đứa bé này có thể an toàn sinh ra hay không còn chưa biết. Cứ coi như sinh ra, là nam hay nữ cũng không biết, nhưng đại phu nói Thời Giai về sau có khả năng không sinh được. Ngươi là mẫu thân của nó, chẳng lẽ còn không biết làm thế nào mới thật sự tốt cho nó sao? Hành động theo bản năng như thế có chỗ nào tốt!”
“Ý của ông là…” Nhâm Lão thái thái nhìn trượng phu nhíu mày.
Nhâm Lão thái gia nhìn Nhâm Lão thái thái một cái, nhạt giọng nói: “Bà là nên khuyên Giai Nhi vì cô gia mà nạp lương thiếp.”
Nhâm Lão thái thái nghe vậy, trong lòng mười phần không thoải mái.
Bà gả cho Nhâm Lão thái gia nhiều năm, Nhâm Lão gia tử không phải người tham tiền háo sắc, cho nên hậu trạch chỉ có một mình bà, mấy năm nay qua được vô cùng tốt.
Không nghĩ nữ nhi duy nhất lại chịu khổ sợ cha mẹ chưa từng qua. Mệt nàng lúc trước còn cảm thấy Lâm gia là mối hôn sự tốt, đem nữ nhi gả cho nhà đó.
Nhâm Lão gia tử cùng Nhâm Lão thái thái làm vợ chồng nhiều năm, dĩ nhiên là nhìn được bà không vui. Chậm giọng khuyên nhủ: “Thời Giai nếu thật sự không muốn vậy thì nạp cái thông phòng đi, chờ thông phòng sinh đứa nhỏ lại đưa người đi là được. Lâm gia chi thứ hai con nối dòng quá mức đơn bạc, coi như về sau phân phủ, cũng không chống đỡ được bao lâu!”
“Phân phủ?” Nhâm Lão thái thái kinh ngạc nhìn về phía Nhâm Lão gia tử, “Ngươi có biện pháp có thể làm cho Lâm gia đáp ứng phân phủ?”
Nhâm Lão gia tử trầm ngâm một lát: “Chờ đứa nhỏ sinh hạ rồi nói sau, việc này cần bàn bạc kỹ lưỡng. Chẳng qua nếu Thời Giai dưới gối không có con nối dòng, coi như phân phủ thì như thế nào? Còn không phải bị chi chính nắm trong lòng bàn tay?”
Nhâm Lão thái thái lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: “Lão gia tử ông nói không sai, lúc trước là tôi thiển cận. Bất quá là cái nha hoàn thông phòng thôi, đó chính là nô tài! Chờ sinh đứa nhỏ bán đi ra ngoài là xong. Đợi một đoạn thời gian nữa, tôi phải thay Giai Nhi chuẩn bị hai đứa mới được…”
“Việc này bà xem mà làm. Từ bên ngoài mua cũng được. Từ mấy đứa nha hoàn Nhâm gia cũng có thể.” Nhâm Lão gia tử cau mày nói, “Bà nếu sớm chuẩn bị cho Thời Giai thì bây giờ cũng không luống cuống tay chân như thế.”
“Phía trước không phải nghĩ tới nó vẫn còn trẻ. Có thể sinh sao? Dù cho nuôi ở bên cạnh nhưng thiếp sinh cùng thân sinh đương nhiên khác nhau?” Nhâm Lão thái thái bĩu môi cãi lại nói.
Nhâm Lão gia tử cũng lười cùng Lão thái thái nói những thứ này, chỉ nói thêm vài câu rồi phân phó bày cơm.
Cơm xong, Nhâm Lão thái thái không có nghỉ trưa, tự mình dẫn người đi Noãn Hương Các tìm Nhâm Thời Giai.
Nhâm Lão thái thái đem những lời Nhâm Lão gia tử nói đều nói cho nàng, hi vọng nàng lập thông phòng. Nhâm Thời Giai sững sờ nửa ngày, lập tức phản đối.
Nhâm Lão thái thái liền vì nàng tinh tế phân tích tình thế Lâm phủ hiện tại, lại cho nàng biết Nhâm gia dù muốn ra mặt giúp đỡ nhưng nàng không có con cũng là công dã tràng.
“Ai nói con không con? Trong bụng con không phải sao. Con để mấy bà đỡ có kinh nghiệm sờ qua, đều nói là con trai!” Nhâm Thời Giai kiên trì nói.
Nhâm Lão thái thái nhíu mày, bà không thể nói cho nữ nhi biết dù có là con trai cũng khó thể nuôi lớn. Lại một đứa bé quá mức đơn bạc. Cuối cùng chỉ có thể cương quyết dạy dỗ nàng một chút.
Nhâm Lão thái thái khuyên nhủ thật lâu, phân tích lợi hại. Cuối cùng Nhâm Thời Giai mới miễn cưỡng thỏa hiệp.
Nhâm Lão thái thái mới hài lòng dặn dò nàng an thai, dẫn người rời khỏi Noãn Hương Các.
Bà vừa đi, Nhâm Thời Giai khóc phục trên giường, nha hoàn bà tử khuyên thế nào cũng vô dụng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm gia quả nhiên lại phái người đến, người tới là một quản sự ma ma rất có tiếng nói bên người Lâm Đại thái thái.
Ngũ thái thái Lâm thị hoan hoan hỉ hỉ nhận người đi Vinh Hoa viện gặp Lão thái thái.
Nhâm Thời Giai nói thân mình khó chịu, không có xuất hiện.
“Nương. Đây là Vinh ma ma bên cạnh mẫu thân. Bà phụng mệnh tổ mẫu qua đón Giai Giai trở về.” Lâm thị ngồi vào bên cạnh Nhâm Lão thái thái, ôm một bên cánh tay bà cười nói. Nhìn qua bộ dạng giống như quan hệ với Lão thái thái rất tốt.
Nhâm Lão thái thái nhìn Lâm thị, trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái, vỗ vỗ tay nàng, quay đầu nói với ma ma kia: “Hạnh khổ ngươi tới đây một chuyến.”
Lâm thị hướng cười một tiếng nhìn Vinh ma ma, có vẻ đắc ý. Trong nhà tỷ muội đều hâm mộ nàng có thể gả đến Nhâm gia, tướng công cùng nàng là thanh mai trúc mã, đối với nàng nồng tình mật ý, bà bà xem nàng như con gái. Mỗi lần Lâm thị về nhà mẹ đẻ, khoe khoang không ít trước mặt bọn tỷ muội.
Ma ma kia là thân tin mẫu thân Lâm thị, nhìn Lâm thị lớn lên, thấy nàng như thế trên mặt cũng lộ ra ý cười, sau đó trả lời Nhâm Lão thái thái: “Chúng ta Lão thái thái cùng Đại thái thái đều rất lo lắng Lục Thiếu phu nhân, Lục Thiếu phu nhân hôm qua muốn về đây, Đại thái thái có ngăn qua nhưng vẫn không cản được người.”
Nói tới đây, ma ma kia lại thấp giọng nói nhỏ “Lục thiếu gia cũng rất hối hận, đem cái nô tỳ không biết trên dưới kia giao cho Lão thái thái xử lý. Lão thái thái lại cho người bán đi còn răn dạy Lục thiếu gia một hồi.”
Nhâm Thời Giai vị hôn phu Lâm Côn nếu dựa vào hàng thứ Lâm gia dòng chính thì đứng thứ sáu, cho nên Lâm gia đều gọi Lâm Côn là Lục thiếu gia.
Nhâm Lão thái thái nghe vậy gật gật đầu: “Thời Giai không hiểu chuyện, đa tạ Lão thái thái rộng lượng.”
Mẹ cười nhìn Lâm thị một cái nói: “Ngài sao lại nói như vậy. Tiểu thư của chúng ta còn không phải luôn nói ngài xem nàng như thân nữ nhi sao? Lại nói Lão thái thái cũng là cô tổ mẫu ruột thịt của Lục thiếu phu nhân, đương nhiên phải vì nàng mà tính toán rồi.”
Nhâm Lão thái thái cúi đầu rủ mắt, giật giật khóe miệng, không nói gì.
Ma ma cũng không có chú ý sự khác thường của bà, chỉ nói: “Lục Thiếu phu nhân còn không chịu trở về sao? Có thể để nô tỳ đi khuyên một chuyến hay không?”
Nhâm Lão thái thái thở dài: “Đa tạ ngươi, ngươi muốn đi thăm nó dĩ nhiên là có thể. Chỉ là hôm qua sắc mặt nó không tốt, ta có mời đại phu thay nó chuẩn mạch, đại phu nói có căn cơ yếu. Hôm qua tức giận một hồi, lại đi mấy canh giờ, tốt nhất vẫn nên thành thật tĩnh dưỡng. Vạn không thể lại bôn ba mệt nhọc. Tuy Bạch Hạc trấn cùng Vân Dương thành chỉ các hai canh giờ đường xe, nhưng ta lo lắng thân mình Giai nhi chịu không nổi. Làm phiền ma ma sau khi trở về thay ta báo một tiếng với Đại thái thái, cứ nói ta giữ Giai nhi ở ở mẹ đẻ đến khi sinh song, bất quá cũng chỉ có ba tháng.”
Ma ma nghe vậy, có chút do dự: “Ý của ngài là muốn cho Lục Thiếu phu nhân ở nhà mẹ đẻ dưỡng thai?”
Nhâm Lão thái thái liếc nàng một cái: “Như thế nào? Không ổn?”
Ma ma vội cười làm lành: “Không có, không có. Nơi này là nhà mẹ đẻ Lục Thiếu phu nhân, nơi nào sẽ không ổn? Nô tỳ sau khi trở về sẽ đem ý của ngài chuyển đạt.”
Nhâm Lão thái thái cười cười, nói với Lâm thị đang ngồi đối diện: “Con cùng vị Vinh ma ma này đi sân của Giai Nhi đi. Lão thái thái cùng đại phu nhân quan tâm nó như thể, phải để cho nó biết mới phải.”
Lâm thị nghe vậy cười đứng dậy: “Vâng, nàng dâu đã biết.”
Lâm thị cùng ma ma rời khỏi Vinh Hoa viên, các nàng vừa đi, Nhâm Lão thái thái liền cười lạnh ra tiếng.
Bà tử hầu hạ trong sân Nhâm Thời Giai thấy Lâm thị cùng ma ma kia đến, ngăn đón nói bà cô mới uống thuốc ngủ rồi.
Cho nên cuối cùng Vinh ma ma cũng không có thể nhìn thấy Nhâm Thời Giai, chỉ đem hai nha hoàn Nhâm Thời Giai mang về từ nhà chồng căn dặn một phen.
Chờ ra khỏi Noãn Hương các, Vinh ma ma liền lặng lẽ hỏi Lâm thị: “Lục Thiếu nãi nãi lúc trở lại có nói gì hay không?”
Lâm thị sửng sốt, nghi ngờ nói: “Nói cái gì?”
Mẹ nói: “Chính là nguyên nhân thái thái về nhà mẹ đẻ.”
Lâm thị khó hiểu: “Không phải là Lục đệ thu nha hoàn không hỏi qua ý kiến của nàng sao?”
Ma ma thở dài, không nói gì nữa.
Lâm thị cho rằng bà vì chuyện không thể khuyên Nhâm Thời Giai trở về mà lo lắng: “Ma ma trở về cùng tổ mẫu mẫu thân nói, ta sẽ khuyên bảo Giai Giai cũng Lục đệ hòa hảo. Nương bên kia ta cũng sẽ nói tốt vài câu cho Lục đệ.”
Ma ma cũng nói: “Lúc nô tỳ đến, phu nhân cố ý dặn dò nô tỳ nói cho ngài, không cần xen vào chuyện của Lục Thiếu phu nhân. Hết thảy đều có Lão thái thái cùng Đại thái thái, ngài chỉ cần lo sống tốt với cô gia là được.”
Lâm thị bĩu môi: “Nương ta nàng luôn coi khinh ta, cảm thấy ta chuyện gì đều làm không xong.”
Ma ma nhìn nàng từ ái mà nói: “Phu nhân bà chỉ muốn ngài sống tốt, không muốn ngài vì kẹp giữa nhà chống với nhà mẹ đẻ mà khó xử.”
Lâm thị không cho là đúng: “Bất quá là chút chuyện nhỏ thôi, cái gì khó xử hay khó dễ? Thời Giai hiện tại bất quá là phát cáu thôi, ta rất hiểu nàng, qua không bao lâu là tốt.”
Ma ma nghe vậy có chút muốn nói lại thôi, đến cuối cùng vẫn đem lời nuốt xuống, chỉ lại dặn dò Lâm thị không nên dính vào chuyện này.
Không nghĩ đến buổi tối thời điểm Nhâm gia vãn bối cùng đi Vinh Hoa viện thỉnh an, Nhâm Thời Giai đã ở, Lâm thị liền lôi kéo trượng phu của mình Ngũ lão gia Nhâm Thời Mậu cùng nhau ở trước mặt Lão thái thái khuyên Nhâm Thời Giai: “… Vợ chồng nào có chuyện giận qua đêm? Lục đệ về sau bảo đảm sẽ không làm chuyện hồ đồ này, ngươi cũng đừng cùng hắn tức giận. Coi như là vì đứa nhỏ trong bụng mình suy nghĩ…”
Không để nàng nói hết lời, Nhâm Lão thái thái đã nổi trận lôi đình, đem bát trà ném về phía nàng, trà nóng làm Lâm thị hét lên một tiếng, nhảy thật xa.
“Ta còn chưa có chết đâu! Các ngươi liền không tha cho nó! Ta nếu là chết các ngươi còn muốn ngược đãi nó thế nào!” Nhâm Lão thái thái tức giận đến người có chút phát run nói.
**********
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận