Lâm thị bị dọa đến ngây dại, đau cũng quên hô.
Ngược lại Ngũ lão gia Nhâm Thời Mậu, vội đi đến trước mặt Lâm thị lo lắng hỏi: “Có bị bỏng chỗ nào hay không?” Lại quay đầu đi nói với Lão thái thái, “Nương, Huệ Quân cũng chỉ là có ý tốt, không muốn nhìn thấy muội muội cùng muội phu ồn ào thôi. Người sao có thể dùng trà nóng hắt nàng?”
Nhâm Lão thái thái tức giận chỉ vào mũi hắn mắng: “Ngươi cũng là một con bạch nhãn lang! Ăn cây táo, rào cây sung, ta đã nuôi không ngươi rồi! Cút! Đều cút ra ngoài cho ta!”
Ngũ lão gia bởi vì là con út, cho nên từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn, chưa bao giờ bị chỉ vào mũi mắng những lời này, lúc này cũng bị dọa có chút không biết làm sao.
Những người khác cũng bị lão thái thái đột nhiên nổi giận dọa đến ngẩn người, nhất thời không ai phản ứng.
Nhâm Dao Kỳ đứng rất xa khuất sau một ma ma, âm thầm đánh giá thần sắc mọi người trong chính đường.
Cho đến khi Nhâm Thời Giai đứng ra, nhỏ giọng khuyên bảo Nhâm Lão thái thái: “Nương, Ngũ tẩu cùng Ngũ ca cũng vì tốt cho con. Không liên quan bọn họ.”
Nhâm Lão thái thái liếc nhìn mọi người một vòng, cuối cùng vẫn nể mặt nữ nhi còn đang mang thai, hít sâu một hơi, có chút mệt mỏi mà nói: “Các ngươi đều đi xuống đi.”
Tất cả mọi người khom người thi lễ với Lão thái thái, mà Lâm thị rốt cục phục hồi tinh thần, bụm mặt khóc chạy ra ngoài.
Ngũ lão gia muốn đuổi theo, nhưng nhìn đến mẫu thân sắc mặt lạnh băng, sợ chính mình không để ý đuổi theo thê tử làm mẫu thân thêm khó chịu. Chỉ có thể đi theo mọi người cùng nhau chậm rãi ra khỏi phòng, chờ vừa ra khỏi cửa hắn liền kéo một bà tử hỏi thăm hướng đi của Lâm thái thái cuối cùng mới đuổi theo.
Bộ dạng của hắn chọc mấy đứa nhỏ Nhâm gia đều nở nụ cười, Đại lão gia Nhâm Thời Trung nhẹ ho một tiếng, nhìn lướt qua nhóm con cháu, làm bọn họ im miệng.
Mọi người từng người đều về việm của mình.
Ngày thứ hai, Ngũ thái thái Lâm thị ở trước mặt Lão thái thái ăn thiệt mọi người Nhâm gia từ trên xuống dưới đều biết, cũng không biết ai đem chuyện này lan truyền ra ngoài.
Đầu mùa xuân Yến Bắc tuy rằng còn rất rét lạnh. Nhưng khắp nơi cũng tràn ngập hơi xuân. Góc tường, trên nhánh cây cũng bắt đầu nảy mầm xanh biếc, sức sống tràn trề.
Viên tẩu tử lại vào phủ một lần, mang đến đây hai đôi giày xuân, nói là Chúc gia tiểu muội làm cho Nhâm Dao Kỳ.
Lần đó sau khi Tết nguyên tiêu qua hai ngày, Viên tẩu tử theo như Nhâm Dao Kỳ phân phó vào phủ, Nhâm Dao Kỳ bảo nha hoàn thông báo nàng ta Tam lão gia đã nói chuyện với bên thợ mỏ, chờ mấy ngày nữa có thể để Chúc Nhược Mai đi. Làm Viên tẩu tử vui mừng không thôi.
Quả nhiên Viên tẩu tử trở về ngày thứ hai, mỏ than quản sự đã đem Chúc Nhược Mai khế ước bán thân trả lại cho hắn, cho hắn kết tiền công thời điểm còn nhiều hơn kết liễu một phần. Nói là Tam lão gia cùng Ngũ tiểu thư ân điển.
Người nhà họ Chúc vui mừng không thôi, Chúc Nhược Mai ngày đó liền dẫn mẫu thân và muội muội đi Vân Dương thành cầu y.
Trong đoạn thời gian này, mỗi lần Viên tẩu tử đến đều đem theo chút đồ Chúc gia nhờ đưa tới. Có đôi khi là một ít món ăn thôn quê, da lông, có khi là Chúc gia tự làm.
Nhâm Dao Kỳ đều nhận, có lúc còn đưa quad đáp lễ, còn thường hỏi thăm bệnh tình của Chúc tẩu tử.
Chúc gia tiểu muội làm hai cặp giày nguyên liệu thêu tuy rằng bình thường. Nhưng boe không ít tâm tư, đường may mười phần tinh xảo, Nhâm Dao Kỳ đưa chân ướm thử phát hiện rất vừa chân, đi đường rất thoải mái. Lần trước Viên tẩu tử đến có hỏi Hương Cần số giày của nàng nên chuyện này cũng không có gì lạ.
Phân phó nha hoàn Bình Quả đem hai cặp giày cất xong chờ thời tiết lại ấm áp chút thì lấy ra mang, Nhâm Dao Kỳ gọi nha hoàn Tuyết Lê hầu hạ mình thay quần áo, nàng hôm nay muốn đi Noãn Hương Các của Nhâm Thời Giai xem một chút.
Không nghĩ mới thay xong xiêm y đi ra. Liền nghe được Bình Quả nhỏ giọng khóc, cùng âm thanh răng dạy của Thanh Mai.
Nhâm Dao Kỳ gọi hai người các nàng lại đây.
Thanh Mai lớn tiếng doạ người nói: “Tiểu thư, cái tân tiểu nha hoàn này thật không hiểu quy củ. Người cho nàng trông coi trang phục nàng lại để quần áo cùng lông thú cùng một chỗ, lúc nãy nô tỳ lấy quần áo thì thấy trên đó có dính lông thú.”
“Không phải nô tỳ, lúc nô tỳ nhận thì đã như vậy rồi.” Bình Quả nức nở nói.
“Ngươi còn dám nguỵ biện!” Thanh Mai quát lên.
Tết âm lịch qua đi, trong phòng Nhâm Dao Kỳ đến đây bốn nha hoàn mới, đem mấy nha hoàn vốn Phương di nương sắp xếp đưa ra ngoài. Quan sát khoảng vài ngày. Nhâm Dao Kỳ để Chu ma ma đưa Bình Quả cùng một nha hoàn khác là Tang Châm lên làm nha hoàn bậc hai.
Nay trong phòng Nhâm Dao Kỳ còn có Tuyết Lê cùng Thanh Mai là hai người lúc trước Phương di nương lưu lại.
Đối mặt loại biến cố này, Tuyết Lê tính tình tương đối trầm ổn. Trong ngày thường với Nhâm Dao Kỳ càng thêm kính cẩn làm việc cũng càng thêm chịu khó. Mà Thanh Mai lại mười phần kiêu căng, bởi vậy mấy ngày nay luôn luôn tìm mấy nha hoàn mới tới làm khó dễ. Mới được nâng lên làm nha hoàn bậc hai cùng với tính cách hàm hậu nên Bình Quả chịu không ít khổ.
Nhâm Dao Kỳ đều biết nhưng không can thiệp. Bên cạnh nàng rất thiếu người để dùng, cứ như vậy sau này không phương tiện làm việc. Về phần ai có thể được trọng dụng, nàng cần quan sát lại quyết định.
Nàng để lại Tuyết Lê là vì cảm thấy nha hòn này rất thức thời, đầu óc cũng đủ linh hoạt, chỉ cần có thể bắt bí được nàng ta thì vẫn có thể coi như một trợ lực.
Về phần Thanh Mai, lưu nàng lại chỉ để ma luyện mấy nha hoàn mới đến. Còn có, Thanh Mai còn chỗ để dùng.
Vừa muốn trung tâm vừa muốn có năng lực, đây chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Làm được việc cùng trung tâm, có cái đầu tiên đã xem như không tồi.
“Tuyết Lê.” Nhâm Dao Kỳ kêu một tiếng.
“Có nô tỳ.”
“Chu ma ma còn đang tìm quản phòng ma ma, trước khi ma ma đến mọi chuyện trong phòng, bao gồm xử lý tranh chấp giữa mấy nha hoàn đều do người quản lý.” Nhâm Dao Kỳ khoát tay nói.
Tuyết Lê cúi đầu lên tiếng, nhìn về phía Thanh Mai cùng Bình Quả.
“Trước khi Bình Quả đến, là ai trông coi xiêm ý bốn mùa của tiểu thư?” Mặc dù là hỏi như vậy nhưng nàng ta lại nhìn chăm chằm vào Thanh Mai.
Thanh Mai cắn răng một trận.
Nhâm Dao Kỳ đối với hai nha hoàn vốn là người của Phương di nương này luôn sử dụng biện pháp chèn ép một, thổi phồng mười. Bởi vậy vốn quan hệ hai người này rất hòa hợp, cuối cùng lại thành vô cùng mâu thuẫn.
“Thanh Mai?” Thấy Thanh Mai không nói lời nào, Tuyết Lê lại gọi nàng một tiếng.
Nhìn thoáng qua Nhâm Dao Kỳ, Thanh Mai cắn răng nhấn từng từ: “Đúng, là, nô, tì!”
“Ta nhớ rõ quần áo mới năm nay phòng thêu vẫn còn chưa đưa tới, trong rương, áo xuân cũng là quần áo năm ngoái. Ngươi không lâu mới đây đưa chìa khóa cho Bình Quả, thời điểm kiểm kê hòm xiểng ta cũng ở tại chỗ, những thứ xiêm y nàng ta còn không có động tới.”
Thanh Mai trừng mắt nhìn Tuyết Lê, hận khí xoay đầu một bên, môi mấp máy, không biết đang âm thầm mắng cái gì.
Tuyết Lê làm như không thấy, tiếp tục nói: “Thanh Mai làm hư xiêm y tiểu thư, còn trốn tránh trách nhiệm, phạt nửa tháng tiền tiêu hàng tháng. Nếu như tái phạm, cứ giao cho Chu ma ma xử trí. Ngươi có phục hay không ?”
Thanh Mai dĩ nhiên là không phục, chẳng qua vì sợ Tuyết Lê thật sự đem nàng giao cho Chu ma ma xử trí, Chu ma ma nghiêm khắc trong Tử Vi viện mọi người đều biết, nàng cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Nhâm Dao Kỳ lúc này mới đứng lên hỏi: “Xử lý xong?”
Tuyết Lê cúi đầu khom người nói: “Vâng, tiểu thư, đã xử lý xong.”
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, đi ra ngoài: “Ta muốn đi thăm tiểu cô, các ngươi chuẩn bị một chút, ta trước đi xem mẫu thân nơi đó.”
Bọn nha hoàn nhất tề lên tiếng vâng dạ.
Nhâm Dao Kỳ mới vào phòng Lý thị ngồi xuống, bên ngoài đã có ma ma thông báo biểu thiếu gia cùng Văn thiếu gia đến thăm.
Lý thị nghe vậy hết sức kinh ngạc, biểu thiếu gia là chỉ cháu trai của Lão thái thái Khâu Uẩn, hắn đến Nhâm gia chưa bao giờ đến Tử Vi viện thỉnh an, hôm nay không biết như thế nào đến đây. Về phần Văn thiếu gia, Vân Văn Phóng kia lại khách ít đến.
“Mời vào đi.” Lý thị vội hỏi.
Nhâm Dao Kỳ âm thầm nhíu mày, hai người này hôm nay lại đây không biết muốn làm cái gì?
Khâu Uẩn cùng Vân Văn Phóng là tới thỉnh an.
Khâu Uẩn nói : “… thường xuyên đến Nhâm gia nhưng lại ít đến nơi này của tam thẩm, xin hãy tha thứ cháu trai vô lễ.”
Vân Văn Phóng ở trước mặt Lý thị nói chuyện cũng rất có lễ phép, chỉ là lúc ngưởi không chú ý lại luốn đưa mắt nhìn Nhâm Dao Kỳ.
Nhâm Dao Kỳ cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giả bộ cái gì cũng không biết.
Chỉ nghe Khâu Uẩn nói: “… Cảnh xuân vừa vặn, cháu trai muốn mời vài vị huynh đệ biểu tỷ biểu muội đi ngoại thành đạp thanh, thuận tiện đi ngoài thành Bạch Long tự ăn đồ chay. Nếu là tam thẩm có thời gian rảnh rỗi, có thể cùng đi vậy thì càng tốt hơn.”
Lý thị mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cười nói: “Huynh đệ tỷ muội các ngươi đi là được rồi, tam thẩm không đi.”
Khâu Uẩn ngẩng đầu vui vẻ nói: “Vậy tam thẩm đáp ứng cho ngũ muội muội và Tam muội muội cùng đi?”
Lý thị nhìn về phía Nhâm Dao Kỳ, tươi cười từ ái nói: “Nếu tất cả mọi người đi, con cùng tam tỷ con cũng đi chứ?”
Lý thị dĩ nhiên là hi vọng tỷ muội Nhâm Dao Kỳ có thể cùng Khâu Uẩn và vị Văn thiếu gia này quan hệ thân thiết. Hai tỷ muội các nàng không có thân huynh đệ, nếu sau này có thể được vị biểu huynh này chăm sóc thì không thể tốt hơn.
Nhâm Dao Kỳ cũng nhìn về phía Khâu Uẩn hỏi: “Tam ca của ta, Tứ tỷ, Thất muội, Bát muội cũng đi?”
Khâu Uẩn cười híp mắt gật đầu: “Tự nhiên sẽ cùng đi, ta đã cùng bọn họ nói tốt rồi.”
Nhâm Dao Kỳ không nói gì, Lý thị đã thay nàng đáp, nàng còn có thể như thế nào?
Khâu Uẩn mục đích đã đạt đến, liền có lễ đứng dậy cáo từ.
Lý thị nói với Nhâm Dao Kỳ: “Trước con không phải muốn đi thăm cô cô của con sao, con cứ cùng mọi người ra ngoài đi. Mẫu thân hôm nay sẽ không đi Noãn Hương Các.”
Nhâm Dao Kỳ cũng liền đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi phòng Lý thị, Nhâm Dao Kỳ cười nói chuyện với Khâu Uẩn cùng Vân Văn Phóng: “Biểu huynh cùng Văn công tử đi thong thả, ta còn muốn trở về phòng thu thập một chút.”
Vân Văn Phóng nhíu mày: “Ta cùng với Tấn Nguyên cũng đang muốn đi thỉnh an Nhâm gia cô cô, cùng đi chứ?”
Nhâm Dao Kỳ tổng cảm thấy hôm nay Vân Văn Phóng có chút quái lạ, nàng hiểu rõ tính tình hắn không đạt mục đích thề không bỏ qua, chỉ có thể miễn cưỡng gật gật đầu, trở về phòng mình thu thập một ít đồ dùng.
*******************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận