Thời điểm Nhâm Dao Kỳ quay ra, quả nhiên Khâu Uẩn cùng Vân Văn Phóng còn đang chờ ở ngoài.
Khâu Uẩn ngẩng đầu nhìn bầu trời, không biết từ nơi nào lấy ra một cái quạt, cầm bên tây trái phật một cái hướng Nhâm Dao Kỳ nói:“Ngũ muội muội động tác thật nhanh nhẹn, ta còn nghĩ chúng ta còn phải đợi muội một canh giờ cơ.”
Lời này của hắn cũng chỉ trêu đùa nàng, Nhâm Dao Kỳ nói về phòng chuẩn bị, tất cũng không có ý kéo dài thời gian. Bởi vì nàng biết, lấy tính tình Vân Văn Phóng, cho dù nàng có kéo dài đến tối, hắn vẫn ở bên ngoài chờ.
Nàng không nghĩ bởi vì chút chuyện nhỏ này mà chọc giận hai vị đại gia.
Đối với Khâu Uẩn trêu ghẹo, Nhâm Dao Kỳ bất quá là khẽ cười cười, cũng không nói cái gì.
Nhâm Dao Kỳ thế này mới phát hiện Khâu Uẩn là một người rất nhiều lời, trên đường đi hắn không đợi Nhâm Dao Kỳ hỏi hắn, liền tự mình giới thiệu xuất cứ cái quạt trong tay:“… Là Vân Văn Đình từ Kinh đô mang về, chữ phía trên là do chính tay hắn viết. Đều nói Vân gia đại thiếu gia chữ viết rất tốt, Ngũ muội muội, muội thấy thế nào?”
Nhâm Dao Kỳ nhìn thoáng qua, Vân gia đại thiếu gia Vân Văn Đình ở Vân Dương thành cũng là một tài tử nổi danh, kiếp trước lúc Vân gia đến đón Vân Văn Phóng về, nàng cũng có duyên gặp qua một lần, diện mạo phong lưu phóng khoáng. Nếu nói Vân Văn Đình tự như người, thì như vậy vẫn chưa đủ.
“Ân, tốt.” Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, đồng ý.
Khâu Uẩn đắc ý đem cây quạt giơ giơ trước mặt Vân Văn Phóng:“Xem, ngũ biểu muội cũng kêu đẹp. Chỉ có ngươi nói chữ hắn khó coi! Có thể thấy được là ngươi ghen tị!”
Vân Văn Phóng nhìn Nhâm Dao Kỳ một cái, âm thanh lạnh lùng nói:“Trời lạnh, cẩn thận cảm lạnh.”
Khâu Uẩn cũng không thôi ngược lại càng phất mạnh hơn, chậm rãi nói:“Chuyện này ngươi không hiểu đi? Nhân sĩ kinh đô từ đầu đến cuối ai cũng mang theo một cây quạt. Người ta lấy quạt không phải vì quạt gió, mà là vì như vầy…” Nói xong Khâu Uẩn dùng cây quạt che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của mình, chỉ chừa lại đôi mắt.
“Như vậy đem mặt ngăn trở. Nói cho người khác, ta hiện tại không muốn trò chuyện với ngươi. Xin cứ tự nhiên! Người Kinh đô kêu đây là ‘Liền mặt’.” (Không rõ từ này lắm, đại loại giống từ chối khéo)
Nhâm Dao Kỳ cúi đầu cười, nàng sống ở kinh đô nhiều năm, biết thói quen này. Khâu Uẩn nói không sai. Nguyên bản chỉ có các nữ tử dùng, sau đó các tài tử bên ngoài cũng bắt đầu dùng theo, bất quá nữ tử dùng là quạt tròn.
Khâu Uẩn bày trò như vậy, không khí bỗng tự nhiên hơn hẳn.
Vân Văn Phóng lúc này đột nhiên nói với Nhâm Dao Kỳ:“Nghe nói Hàn Vân Khiêm thua ngươi một bức họa?”
Nhâm Dao Kỳ đã muốn lười truy vấn ai đem chuyện này nói ra ngoài, nàng gật gật đầu,“Vậy ngươi cũng cùng ta đổ một hồi.” Vân Văn Phóng ngừng một chút, tiếp đó mặt không chút thay đổi lên tiếng yêu cầu.
Nhâm Dao Kỳ rốt cục hiểu được tại sao mình lại đối đầu với hắn, cho dù là nàng hôm nay, cũng không nhịn được muốn giáo huấn hắn một phen.
Ngươi muốn đánh cuộc gì?” Nhâm Dao Kỳ tùy ý tiếp lời.
Vân Văn Phóng biểu tình trì hoãn, nghĩ nghĩ nói:“Tùy tiện đánh cuộc. Ngươi nếu thua sẽ đưa ta một bức họa, ta nếu thua… Ta nếu thua, điều kiện do ngươi đặt!”
Nhâm Dao Kỳ vẻ mặt khó xử:“Không đổ được không?”
“Không được!” Vân Văn Phóng trảm đinh chặt sắt trả lời.
Nhâm Dao Kỳ dừng lại bước chân, xoay người nhìn về phía hắn, lập tức trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, trên mặt lại biểu tình bất đắc dĩ gật đầu:“Vậy được rồi.”
Vân Văn Phóng trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Nhâm Dao Kỳ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lúc này bọn họ vừa lúc đi đến Noãn Hướng các , Nhâm Dao Kỳ chuyển mắt liền nhìn thấy phía sau tường viện Noãn Hương các có vài nhành trúc vươn sang, nơi ấy có một rừng trúc nhỏ .
Nhâm Dao Kỳ hướng Vân Văn Phóng cùng Khâu Uẩn vẫy vẫy, đi đầu theo hướng bên phải Noãn Hương các về phía rừng trúc.
Vân Văn Phóng cùng Khâu Uẩn liếc nhau, Khâu Uẩn vuốt cằm mỉm cười, Vân Văn Phóng đi theo phía sau Nhâm Dao Kỳ, Khâu Uẩn cũng theo.
Rừng trúc phía sau Noãn Hương các chỉ là một nơi nhỏ, cho nên chủ tử đến đây không nhiều, nhưng vì thường ngày hay có người để ý đến, bởi vậy cũng sum sê xanh ngắt, cực có một phen ý nhị.
Nhâm Dao Kỳ dừng bên ngoài lối vào rừng trúc, đất bên trong có chút nhão, Nhâm Dao Kỳ thầm nghĩ tốc chiến tốc thắng, không muốn dẫm hư đôi giày da hươu mới của nàng.
“Lộ địch duyên phấn tiết, phong diêu thanh ngọc chi. Y y tự quân tử. Vô địa bất tương nghi.” Khâu Uẩn phe phẩy cây quạt, rung đùi đắc ý thì thầm,“Khó trách cổ nhân nói ‘Thà rằng thực vô thịt, không thể cư vô trúc.’ nơi này đến thật sự là một nơi tốt!”
Nhâm Dao Kỳ với chuyện Khâu Uẩn làm thơ không mấy quan tâm, nàng một bên đánh giá cây trúc một bên đi qua đi lại, sau đó quay đầu nói chuyện với Vân Văn Phóng:“Ngươi xác định ta nói đánh cuộc cái gì đều tính?”
Vân Văn Phóng nhìn Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, Khâu Uẩn cũng đã đi tới hứng thú nhìn Nhâm Dao Kỳ, tò mò nàng muốn ra đề gì.
Nhâm Dao Kỳ mỉm cười cười, đôi mắt sinh động:“Được thôi, ta nói ta có thể nhận ra cây trúc nào là công hay mẫu, các người có tin không?”
Khâu Uẩn đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười khẽ ra tiếng:“Ta chưa bao giờ nghe nói trúc cũng có thể phân ra công mẫu, biểu muội lời này đổ thật đúng là có chút ý tứ.” Hắn thế nào không phát hiện, Ngũ biểu muội là một người thú vị, quả nhiên trước kia nhìn nhầm rồi.
Vân Văn Phóng cũng yên lặng nhìn Nhâm Dao Kỳ, hồi lâu mới lắc lắc đầu:“Không tin.”
Nhâm Dao Kỳ xoay người phủ phủ một nhành trúc bên cạnh, nghiêng đầu nói:“Vậy được rồi, chúng ta liền đổ cái này. Ta nếu có thể phân rõ cây nào là trúc công, cây nào là trúc mẫu, thì là ta thắng. Nếu là không thể hoặc phân biệt sai, thì là Văn công tử thắng.”
Vân Văn Phóng còn chưa trả lời, Khâu Uẩn lại mở miệng trước:“Đợi đã, đợi đã. Này cũng tính là đánh cuộc? Ta tuy rằng là biểu ca muội, cũng không thể thiên vị. Theo cách đánh cuộc của muội, thua hay thắng không phải do một câu nói của muội ư? Cây trúc này cũng không thể đứng ra tranh cãi?”
Nhâm Dao Kỳ giống như biết trước nói:“Đến lúc đó muội tự nhiên có thể xuất ra bằng chứng làm hai người tin phục, để biểu ca làm người chứng kiến đi, đến lúc đó ai thua ai thắng liền từ huynh quyết định thế nào?”
Khâu Uẩn gấp quạt khẽ gõ gõ cằm, nghĩ nghĩ, gật đầu nói cười:“Thành! Chỉ là đến lúc đó biểu muội cũng đừng trách ta thiên vị huynh đệ không thiên vị muội.”
Nhâm Dao Kỳ mỉm cười, lại nhìn về phía Vân Văn Phóng, Vân Văn Phóng ôm cánh tay ở một bên, thân ảnh thon dài như hòa vào một thể với rừng trúc, giống nhau đều cao ngất tuấn tú.
“Ta không ý kiến.”
Nhâm Dao Kỳ vừa lòng gật gật đầu:“Ta nếu thua, liền cho ngươi một bức họa, nếu ta thắng,” Nhâm Dao Kỳ đôi mắt hơi đổi, miệng cười đơn thuần vô hại,“Ngươi về sau không tìm ta gây phiền toái”
Khâu Uẩn cười đến thắt lưng đều không đứng thẳng được.
Vân Văn Phóng sắc mặt chuyển đen, cắn răng gầm nhẹ nói:“Ta lúc nào tìm ngươi gây phiền toái!”
Nhâm Dao Kỳ vô tội trừng mắt nhìn, vẻ mặt khó xử:“Làm sao bây giờ? Chúng ta hai người giống như đối chuyện ‘phiền toái này’ này lý giải bất đồng. Kia như vậy đi, sau này nếu ta cự tuyệt ngươi chuyện gì, cự tuyệt chính là cự tuyệt, ngươi không được tức giận cũng không được trả thù!”
Khâu Uẩn tiếng cười lớn hơn nữa, còn kém cười nằm úp sấp xuống đất.
Vân Văn Phóng sắc mặt rất khó xem, ánh mắt híp lại nhìn về phía Nhâm Dao Kỳ.
Nhâm Dao Kỳ vẻ mặt sợ hãi, chỉ vào hắn nói:“Xem, đây là bộ dạng tức giận!”
Vân Văn Phóng:“!”
“Rốt cuộc đánh cuộc hay không? Không đổ ta đi đó.” Nhâm Dao Kỳ mỉm cười nói, khôi phục bộ dạng nhu thuận dịu ngoan thường ngày.
“Đổ.” Vân Văn Phóng từ này giống như nghiến răng nghiến lợi mà nói, lại như là cố ý thu liễm tính tình của mình.
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, chỉ vào cây trúc Vân Văn Phóng dựa vào khẳng định nói:“Đây là cây mẫu!
Vân Văn Phóng nhíu mày nhìn cây trúc phía sau mình, vẻ mặt buồn bực. Không khỏi trừng nhìn Nhâm Dao Kỳ.
Khâu Uẩn chạy đến bên người Vân Văn Phóng, vuốt cằm cẩn thận quan sát nhành trúc kia nửa ngày, thế nào cũng không phát hiện nó khác với những cây khác ở chỗ nào, cười nhạo một tiếng, tà nghễ nhìn Nhâm Dao Kỳ chậm rãi nói:“Biểu muội, biểu ca nói trước sẽ không giúp người thân đâu.”
Nhâm Dao Kỳ chậm rãi nói:“[ Bản thảo cương mục ] có ghi:‘ Trúc hữu thư hùng, đãn khán căn thượng đệ nhất chi, song sinh giả tất thư dã, nãi hữu duẩn’ nói ngắn gọn chính là, xem từ phần gốc đi lên, đốt thứ nhất nếu mọc mầm thì là trúc mẫu.”
Hai người theo Nhâm Dao Kỳ chỉ, quả nhiên nhìn thấy mầm mới mọc ra. (mọc măng ý)
Khâu Uẩn sắc mặt quái dị nhìn về phía Nhâm Dao Kỳ, kỳ quái kêu lên:“Bản thảo cương mục? Muội cư nhiên xem Bản thảo cương mục!”
Nhâm Dao Kỳ nghiêm trang nói:“Có một lần không ngủ được, kêu nha hoàn mang quyển sách dày nhất ra đọc. Một chiêu này quả nhiên hữu dụng, đã vậy còn có thể biết thêm nhiều thứ, biểu ca không ngại thử xem.”
Khâu Uẩn “Phốc xích” Cười.
Nhâm Dao Kỳ nhìn về phía Vân Văn Phóng đâng mím môi không nói:“Văn công tử không tin có thể trở về lật sách xem thử.”
Vân Văn Phóng khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi nơi khác.
Nhâm Dao Kỳ mỉm cười đi ra ngoài, một bên nói:“Thời gian không còn sớm , đi thăm cô cô thôi.”
Khâu Uẩn nhịn cười tiến lên cùng Vân Văn Phóng nhỏ giọng nói chuyện:“Thua liền thua, không có gì dọa người , dù sao Hàn Vân Khiêm cũng không có thắng.”
Vân Văn Phóng trong lòng dễ chịu chút.
Nhâm Thì Giai nhìn ba người đến sân của nàng, thập phần cao hứng, phân phó nha hoàn đem điểm tâm mang từ Vân Dương thành đem ra.
Nàng nhận ra Vân Văn Phóng , cũng từ chỗ Lão thái thái biết được nguyên nhân Vân Văn Phóng đến Nhâm gia, bởi vậy cũng chỉ cùng Khâu Uẩn giống nhau gọi hắn ‘Tử thư’.
Khâu Uẩn cùng Vân Văn Phóng cũng không ngồi lâu, hỏi thăm vài câu, ngồi một lát rồi cáo từ.
Khâu Uẩn trước khi rời đi còn không quên nhắc nhở Nhâm Dao Kỳ:“Nhớ rõ ngày mai ra ngoài, chúng ta thỉnh an Lão thái thái xong sẽ đi.”
Khâu Uẩn với người quen sẽ không bày ra tư thái cao ngạo, ngược lại thực hay nói đùa, kiếp này thái độ của hắn với Nhâm Dao Kỳ so với kiếp trước tốt hơn không ít.
**********************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận