Oanh Nhi cùng Chu Nhi bị gả cho gã sai vặt ngoại viện, trở thành ma ma ngoại viện.
Nhâm gia ngoại viện cùng nội viện giới hạn rõ ràng, có vài người mặc dù tại Nhâm gia làm việc suốt đời, thế nhưng muốn bước chân vào nội viện là vô cùng khó khăn.
“Trước khác nay khác! Nay chúng ta đã trở lại, nàng còn có thể duỗi tay dài được như vậy hay sao?” Nhâm Dao Hoa hai mắt rét lạnh, âm thanh lạnh lùng nói, “Ngày mai ta liền an bài cho các nàng vào nội viện, nguyên bản là nha hoàn đắc lực bên cạnh nương nay lại bị đuổi ra ngoài.”
Chu ma ma khuyên nhủ: “Tam tiểu thư, chúng ta mới trở về, chuyện này hay là trước tạm thời để sau? Chúng ta mang người về không ít, trong viện còn cần công việc để bọn họ làm đây, cho dù là muốn chọn người hoặc mua người cũng phải nói với Lão thái thái bên kia một tiếng. Huống hồ muốn đuổi người cũng cần có lý do, không thể vô duyên vô cớ đã đem người trong viện đuổi đi, làm như vậy không chỉ làm bọn hạ nhân rét lạnh trong lòng, còn khó bề ăn nói với lão thái thái bên kia.”
Nhâm Dao Hoa trong lòng đối Phương di nương đã là hận vô cùng, nghe Chu ma ma nói xong liền nhướng mày nói: “Tổ mẫu bên kia ta lo, còn về phần duyên cớ sao? Vậy còn không đơn giản? Lười nhác, miệng mồm không sạch sẽ, ăn cắp, bất kính chủ tử… Chủ tử định tội cho các nàng, các nàng còn dám phản kháng sao?”
“Tam tiểu thư…”
“Tam tỷ chính là muốn đem trên dưới Nhâm gia đắc tội kỳ hết mới chịu bỏ qua sao?” Nhâm Dao Kỳ đột nhiên lên tiếng nói.
Nhâm Dao Hoa gương mặt lanh lùng hướng Nhâm Dao Kỳ nhìn lại, Nhâm Dao Kỳ đối với việc nàng tức giận làm như không thấy nhạt giọng nói: “Phương di nương sắp xếp không ít người vào Tử Vi Viện, chỉ trừ Chu ma ma bên cạnh ta cùng hai nha hoàn là người của nàng, còn lại đều không phải…”
“Không phải là người của nàng?” Chu ma ma nghĩ nghĩ, trầm ngâm nói, “Theo lý thuyết hơn một năm thời gian thì những người này hẳn phải sớm là người cuả nàng ta? Nàng cũng không có vô dụng đến vậy.”
Quan hệ là cần phải kinh doanh, Chu ma ma giúp Lý thị kinh doanh mười mấy năm bất quá chỉ được mười mấy nha hoàn thân tín, lại bị đuổi mất hai người.
Thế nhưng Nhâm gia mấy phu nhân khác cũng không phải ngồi không, làm sao có thể để Phương di nương phát triển quá mức, dẫm lên đầu bọn họ?
Nhâm Dao Kỳ gật đầu: “Hiện tại trong Tử Vi viện nha hoàn bà tử, phần lớn là khoảng một năm trước được tuyển chọn từ các thôn trang mà đưa đến đây.”
Nhâm Dao Hoa cười lạnh liếc mắt Nhâm Dao Kỳ nhìn một cái: “Viện này là Phương di nương quản, chọn người không phải từ tay nàng sao? Những người này mặc dù trước đó cùng nàng không có can hệ gì, nhận lời lộc từ nàng cũng không thành người của nàng?”
Nhâm Dao Hoa tuy rằng tính tình cương liệt, cũng không phải người ngu dốt. Tuổi tuy rằng không lớn, lại bởi vì thuở nhỏ đã giúp Lý thị yếu đuối quyết định không ít chuyện, mà sớm rất có chủ kiến.
Nhâm Dao Kỳ nghe Nhâm Dao Hoa nói như thế cũng không phủ nhận, ngược lại gật đầu đồng ý nói: “Tam tỷ nói không sai, những người này được Phương di nương mua chuộc không ít, được công việc nhàn như vậy tiền lương lại không thấp, hầu hết mọi người đều biết ơn nàng, một năm nay thanh danh của nàng trong phủ tốt lên rất nhiều.”
Lý thị cùng Nhâm Dao Hoa đi thôn trang, trong Tử Vi viện chủ tử ít đi, phân lệ lại vẫn như cũ, Phương di nương lại không trừ, cho nên chuyện xấu của Tử Vi Viện là các nô tài Nhâm gia công nhận lời nhiều mà làm ít.
Lúc này sắc mặt Nhâm Dao Hoa càng khó coi hơn, nhưng không lập tức bộc phát.
Đại nha hoàn Hỉ Nhi không nhịn được nghi ngờ nói: “Nhưng không phải ban đầu Ngũ tiểu thư nói những người này không phải người Phương di nương sao? Hiện tại còn nói là người của nàng… Kia đến cùng phải hay không người của nàng?”
Nhậm Dao Kỳ nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Những người này tuy rằng đều là Phương di nương mới từ trong thôn trang đưa đến, nhưng lại cùng những nha hoàn bà tử đắc lực trong sân Lão thái thái, Đại thái thái, Nhị phu nhân, Ngũ thái thái không phải có quan hệ họ hàng thì cũng là sinh tử chi giao. Cũng tỷ như người giữ chìa khóa trong sân viện chúng ta là em gái của đại nhi tức của Quế ma ma trong viện Lão thái thái, người lo việc trà nước ngoài phòng khách là thân muội muội của nhất đẳng nha hoàn Thu Phân trong sân Đại thái thái, Lưu bà tử người phụ trách đun nước mặc dù cách nội viện Nhâm một cánh cửa, chẳng qua gái của nàng là quản trướng trong sân Ngũ thái thái…”
Chu ma ma cũng được xem là lão nhân lăn lộn lâu năm trong hậu viện, nghe vậy liền nghĩ đến đầu mối quan trọng, trong lòng như có sóng to gió lớn.
Nha hoàn Thước Nhi cũng là kinh sợ nói: “Nàng thế nhưng lại dùng những nha hoàn bà tử Tử Vi Viện chúng ta để lấy lòng những chủ tử khác của Nhâm gia!”
Nhâm Dao Kỳ lắc lắc đầu, nàng liếc mắt nhìn Nhâm Dao Hoa một cái.
Nhâm Dao Hoa môi môi mím thật chặt, làm cho gương mặt lạnh lùng của nàng hiện lên nét quật cường, trong con ngươi lửa giận bùng cháy.
“Nàng làm như vậy cố nhiên có thể lấy lòng người bên cạnh Lão thái thái, Đại thái thái, chẳng qua mục đích chủ yếu nhất cũng không phải cái này.”
Mọi người nghe vậy, đem ánh mắt đều đầu hướng về phía Nhâm Dao Kỳ.
Nhâm Dao Kỳ nhìn Nhâm Dao Hoa: “Mục đích của nàng là Tam tỷ cùng mẫu thân.”
Không nhìn mấy ánh mắt kinh ngạc của những người khác, Nhâm Dao Kỳ tiếp tục không nhanh không chậm nói, “Nàng là biết rõ tính tình Tam tỷ, biết ngươi nhất định là không chấp nhận được nàng an bài người ở lại Tử Vi viện, trở lại sẽ bắt tay vào rửa sạch nội viện. Kỳ thật những người này cùng nàng không có chút nào can hệ, bị đánh hay điều đi tới nơi nào cũng không liên quan đến nàng. Thế nhưng tỷ lại vì đuổi những người đó đi mà đắc tội với người trong viện Lão thái thái, Đại thái thái.”
Nhâm Dao Hoa nói như thế nào cũng là nữ nhi Nhâm gia, hơn nữa Nhâm Lão thái thái đối với nàng có vài phần yêu thương, dù có bị bắt đến thôn trang nàng cuối cùng sẽ trở lại Nhâm gia. Phương di nương từ đầu đến cuối đều hiểu điểm này, cho nên nàng chưa bao giờ nghĩ tới có thể đem Nhâm Dao Hoa cùng Lý thị hoàn toàn đuổi khỏi Nhâm gia.
Nàng là thiếp thất, mặc dù sinh con cũng không thể phù chính, vì thế cái nàng muốn là nắm trong tay quyền quản gia của tam phòng.
Dù cho Lý thị cùng Nhâm Dao Hoa có quay trở lại cũng không thể lay động địa vị của nàng.
“Cái độc phụ hèn hạ vô sỉ này!” Hỉ Nhi cắn răng mắng.
Nhâm Dao Hoa ngược lại là vì giận dữ mà dần dần bình tĩnh lại, dùng ngữ điệu lạnh lùng mà gằn từng chữ: “Bà ta chờ đi, ta chắc chắn làm cho bà ta đẹp mắt!”
Nhâm Dao Kỳ bình tĩnh hỏi: “Tỷ phải làm như thế nào để cho bà ta đẹp mắt? Để cho bà ta đến chỗ mẫu thân lập cái quy củ, sau đó nhân cơ hội sửa trị nàng?”
Nhâm Dao Hoa giương mắt, trầm mặt nhìn Nhâm Dao Kỳ.
Chu ma ma sợ hai tỷ muội người lại cãi vã, vội vàng hoà giải: “Tam tiểu thư muốn ta đi theo nàng một năm, tại Nhâm gia chỉ còn lại Phương di nương, không có phu nhân ở đây, bọn người đó đều quên mất chủ tử của họ là ai. Nay lấy chuyện Phương di nương đến cấp phu nhân quy củ để phu nhân lập uy.”
Nhâm Dao Kỳ cũng không muốn cùng Nhâm Dao Hoa ầm ĩ, liền gật gật đầu: “Ý tưởng không sai, nhưng thời cơ không đúng.”
“Ồ? Như thế nào không đúng?” Nhâm Dao Hoa nhíu mày, lạnh lùng nói.
Nhâm Dao Kỳ nghiêm túc nói: “Ban nãy ta không phải hỏi Tam tỷ muốn làm sao để Phương di nương đẹp mắt sao? Lúc trước, trước khi ngươi rời phủ quả là làm nàng vài lần phải mất mặt, chẳng qua ngươi có nghĩ tới hay không, vì sao người có thể làm nàng đẹp mắt, có oan mà không có chỗ giải?”
Nhâm Dao Hoa không nói gì, Hỉ Nhi lại lên tiếng: “Đương nhiên là Tam tiểu thư chúng ta ở trước mặt Lão thái thái so với Phương di nương càng được yêu thích! Có Lão thái thái làm chỗ dựa, Phương di nương thấy Tam tiểu thư tự nhiên không dám làm càn.”
Nhâm Lão thái thái không thích Lý thị, nhưng đối với cháu gai Nhâm Dao Hoa này thật tốt.
Lúc trước Nhâm Dao Hoa đẩy Nhâm Ích Hồng rơi xuống nước, Lão thái thái cũng cho rằng nàng là còn tuổi trẻ khí thịnh, lại thêm bà nghĩ Nhâm Doa Hoa là nhỡ tay, cũng không có ý định hãm hại tính mạng đệ đệ, nên mới nói vài lời tốt đẹp trước mặt Nhâm lão gia tử.
“Phương di nương cũng biết điểm này. Cho nên nếu có một ngày Lão thái thái không đứng về phía Tam tỷ, đây phải làm sao?”
“Điều này sao có thể, Lão thái thái từ trước đến giờ rất yêu thương Tam tiểu thư, thời điểm chúng ta ở tại thôn trang nàng cũng sai người đưa thức ăn cho Tam tiểu thư.” Thước Nhi vội vàng lắc đầu.
Nhâm Dao Hoa cùng Chu ma ma trầm mặc không nói.
Bên cạnh Lão thái thái cũng không thiếu nhóm tiểu bối hầu hạ, nay Tứ tiểu thư Nhâm Dao Âm con của Đại thái thái cùng Nhâm Dao Ngọc con của Ngũ thái thái rất được sủng ái, thường thường được Lão thái thái cho ngủ lại Đông Noãn các tại Vinh Hoa viện.
Hôm nay Nhâm Dao Hoa cùng Lý thị đi thỉnh an Lão thái thái, Lão thái thái thấy Nhâm Dao Hoa tuy rằng rất là vui mừng, nhưng thời điểm Nhâm Dao Hoa cầu tình thay cho Lý thị lại bị bà lạnh mặt mắng cho một phen.
Trước kia tại Nhâm gia, Nhâm Lão thái thái không hề nói với Nhâm Dao Hoa một câu nặng lời. Mỗi lần Nhâm Lão thái thái khó xử Lý thị, có Nhâm Dao Hoa ở một bên hoà giải, Nhâm Lão thái thái liền sẽ cho cháu gái vài phần thể diện.
“Cho nên Tam tỷ hiện tại quan trọng nhất không phải nghĩ cách gây sự với Phương di nương, để người có mục đích đàm tiếu ai ai cũng biết Tam tiểu thư Nhâm gia là người ngang ngược. Mà là cố gắng củng cố địa vị chính mình ở trước mặt Lão thái thái. Chỉ cần ngươi vẫn là cháu gái được Lão thái thái sủng ái nhất, ngươi về sau muốn dạy dỗ Phương di nương còn nhiều cơ hội.” Nhâm Dao Kỳ bình tĩnh lại khách quan mà vạch lối.
Không ai chú ý tới trong phần bình tĩnh này của nàng, khi nói về Nhâm Lão thái thái lại vô cùng lạnh lùng. Dường như trong lòng nàng, Nhâm Lão thái thái chỉ là công cụ để nàng tồn tại ở Nhâm gia, mà không phải là tổ mẫu ruột thịt của nàng.
“Tam tiểu thư, Ngũ tiểu thư nói có đạo lý.” Chu ma ma suy nghĩ những gì Nhâm Dao Kỳ, càng nghĩ lại càng kinh hãi.
Phương di nương đầu tiên là loại bỏ người của Lý thị ở Tử Vi Viện, một là có thể chặt đứt liên lạc của Lý thị cùng Nhậm gia chủ trạch, làm cho ngăn cách của Nhâm Dao Kỳ cùng Lý thị, Nhâm Dao Hoa càng thêm sâu sắc. Hai là cho nàng lấy được tâm những người mới của Tử Vi Viện.
Nàng làm như vậy, chờ Nhâm Dao Hoa hồi phủ sau nhất định sẽ nổi giận, đây chính là hậu chiêu của nàng.
Làm cho Nhâm Dao Hoa hoàn toàn thất sủng, cũng đắc tội trên dưới các chủ tử nô tài Nhâm gia, cho nên nói mục đích cuối cùng của nàng là đẩy Nhâm dao Hoa lâm vào thế cô lập.
Nhâm Dao Hoa lúc này cũng suy nghĩ minh bạch, không khỏi bực tức trong lòng, nàng trào phúng hỏi lại Nhậm Dao Kỳ một câu “Tổ mẫu không còn yêu thương ta, không phải vừa vặn ý nguyện của ngươi sao?”
Nhưng khi nhìn đến đôi con ngươi trầm tĩnh kia, Nhâm Dao Hoa vẫn đem những lời đó nuốt xuống.
Nhâm Dao Hoa tuy rằng từ chối cho ý kiến, nhưng là Chu ma ma rất hiểu rõ nàng, biết nàng nhất định là nghe lọt được. Liền hết sức vui mừng đối với Nhâm Dao Kỳ cười nói: “Ngũ tiểu thư quả nhiên là trưởng thành, việc này phu nhân cùng lão nô đều không có nghĩ tới đâu.”
Nhâm Dao Kỳ rủ mắt không nói, nàng kiếp trước là học trò của đế sư* Bùi Nghiên Chi, những thứ cong cong quẹo quẹo gì đó ở trong cung nàng đều xem đủ, giống như múa rối, nắm con rối trong tay, giơ tay giơ chân người thông mình liền nháy mắt hiểu rõ.
*Đế sư: thầy của hoàng đế.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận