Nhâm Dao Kỳ nhận thấy lời nên nói cũng đã nói, liền đứng lên nói: “Đã không còn sớm, ta về trước.”
Nàng gần đây bời vì mang bệnh trong người, mỗi khi dùng thuốc xong đều muốn ngủ, hôm nay đã quá giờ nàng đi ngủ, lại nói nhiều như vậy, nàng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Chu ma ma thấy nàng bước đi có chút phù phiếm, biết nàng nhất định không thoải mái, vội vàng ra lệnh cho Hỉ Nhi lên đỡ nàng: “Ngũ tiểu thư, để cho Hỉ Nhi đưa ngươi trở về phòng đi, đêm nay để nàng trực đêm, ma ma cùng nha hoàn bên cạnh người đều không đáng tin, đề phòng một chút vẫn tốt hơn.”
Nhâm Dao Kỳ để mặc Chu ma ma giúp nàng mặc áo choàng và đội mũ trùm đầu: “Hỉ Nhi tỷ tỷ sau khi đưa ta trở về thì vẫn nên quay lại chỗ mẫu thân đi, các ngươi mới trở về, Tử Vi Viện lại thêm không ít người, nhân thử thiếu hụt. hai nha hoàn bên cạnh ta kia tuy là người Ngũ di nương sắp xếp, nhưng cũng bởi vậy bọn họ càng không dám không tuân theo lời ta, các nàng đã hầu hạ ta một đoạn thời gian, không có ra quá lớn đường rẽ. Huống hồ bệnh của ta cũng chuyển biến tốt, không thể so mẫu thân đang cần chăm sóc.”
Chu ma ma nghe vậy, vẻ mặt hơi ấm: “Phu nhân bên cạnh còn có nô tỳ đây, Ngũ tiểu thư cứ việc yên tâm.”
Nhâm Dao Kỳ vẫn là lắc đầu: “Lúc này nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Liền tạm thời như thế, mấy ngày nữa nếu bệnh tình ta không tốt lên thì ma ma để Hỉ Nhi tỷ tỷ đến chăm sóc ta cũng không muộn.”
Chu ma ma là quản sự Lý thị tin tưởng nhất, Hỉ Nhi, Thước Nhi, cùng với Oanh Nhi và Chu Nhi bị điều đi ngoại viện là bốn nha hoàn thân tín mà Lý thị đích thân dạy dỗ. Người như vậy vẫn ở bên cạnh Lý thị thì tốt hơn.
Chu ma ma thấy Nhâm Dao Kỳ kiên trì, cũng không tiếp tục khuyên, chỉ tự mình đưa nàng ra cửa, cho đến khi bóng lưng các nàng ra khỏi cửa chính mới bằng lòng quay lại nhà giữa.
Vào Đông sương phòng, nhìn thấy Nhâm Dao Hoa vẫn ngồi chỗ cũ, đôi tay nhàm chán cầm một cây gậy bạc khêu khêu bấc đèn làm bằng gốm sứ Thanh Hoa, ánh nến bị nàng đùa bỡn được lay động không chừng.
Chu ma ma than nhẹ một tiếng đi đến phía trước nhẹ nhàng đem cây gậy trong tay Nhâm Dao Hoa lấy đi: “Tam tiểu thư, cẩn thận nóng tới tay.”
Nhâm Dao Hoa đối với Chu ma ma lão nô bộc tận trung này từ trước đến nay vẫn luôn kính trọng, nghe bà nói vậy cũng không nhiều lời.
“Tam tiểu thư, ngày mai Phương di nương đến thỉnh an, nếu nàng ta yêu cầu chăm sóc bệnh tình phu nhân, vẫn nên thay phu nhân từ chối đi thôi. Nàng ta tính tình giả dối, phu nhân lại bản tính đôn hậu, đến khi bị nàng ám toán cũng không biết. Ngài tuy rằng có thể chế trụ nàng, nhưng dù sao cũng kém bối phận. Nhà ai đạo lý đích nữ lại ra mặt dạy dỗ thiếp thất của phụ thân, truyền ra ngoài đối với thanh danh ngài cũng không tốt.”
Nhâm Dao Hoa nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Nàng tuy rằng không sợ danh tiếng của mình truyền đi không xuôi tai, Nhâm Dao Kỳ lời nói nhưng cũng không phải là không có đạo lý. Nàng không đáng rơi vào bẫy của tiện nhân kia, muốn thu thập bà ta, về sau sẽ có cơ hội.
“Cái này Phương di nương tính toán thật tốt, ta thế nhưng không ngờ rằng nàng có thể âm hiểm ác độc như thế. Ngài nếu là trúng kế của nàng, thanh danh hỏng rồi, không chỉ có thất sủng nơi Lão thái thái, còn có thể đắc tội cái chủ tử khác trong phủ. Tử Vi Viện nếu không có ngài trước mặt Lão thái thái nói giúp, cuộc sống phu nhân sau này nhất định càng thêm gian nan, chúng ta Tam Phòng từ trên xuống dưới chẳng phải liền nằm trong tay của nàng, tùy nàng sắp đặt?”
Nghĩ đến đây, Chu ma ma không nhịn được một thân mồ hôi lạnh. Phương di nương mặc dù là thiết kế làm cho Nhâm Dao Hoa đắc tội Lão thái thái, Đại thái thái, hai vị phu nhân, người bên cạnh Ngũ thái thái, nhưng Chu ma ma biết những thứ này tại những nha hoàn bà tử đắc lực ở thời điểm mấu chốt có thể sinh ra những tác dụng như thế nào.
“Chuyện lần này, ta sẽ ghi nhớ!” Trên gương mặt còn vẻ non nớt của Nhâm Dao Hoa, vẻ tàn nhẫn chợt lóe rồi biến mất, làm cho Chu ma ma không cẩn thận thoáng nhìn cũng không khỏi rùng mình một cái.
Chu ma ma nhìn thần sắc đen tối không rõ của Nhâm Dao Hoa, trong lòng có chút lo lắng: “Tam tiểu thư, Ngũ tiểu thư nàng nếu đã muốn tốt cho ngài như vậy, về sau tỷ muội hai người vẫn nên hảo hảo sống chung với nhau.”
Nhâm Dao Hoa nhìn Chu ma ma liếc mắt một cái, âm thanh lạnh lùng nói: “Nàng tính kế ta, để ta bị đuổi khỏi Nhâm gia, món nợ này cứ thế quên đi?”
Chu ma ma nghẹn lời, chỉ có thể cẩn thận khuyên nhủ: “Ngũ tiểu thư lúc ấy chỉ có chín tuổi, Phương di nương lại gian xảo như thế, nàng phân không rõ thị phi bị người lợi dùng là chuyện thường. Ngài lại nhìn nàng hôm nay nói những lời này, có câu nào không vì muốn tốt cho ngài? Hai người là tỷ muội ruột, phải nâng đỡ lẫn nhau đồng tâm hiệp lực mới đúng, nếu không chẳng phải là vừa vặn ý của nữ nhân kia, lại chọc phu nhân bởi vì tỷ muội các ngài bất hòa mà âm thầm rơi lệ?”
Nhâm Dao Hoa vẻ mặt không thay đổi ngồi nơi đó không nói lời nào.
Chu ma ma cẩn thận dò xét thần sắc của nàng, còn muốn khuyên nữa, Nhâm Dao Hoa cũng đã đứng dậy: “Chạy đường một ngày đêm, tất cả mọi người đều mệt mỏi, hôm nay nghỉ ngơi sớm chút đi. Ta đi về trước, ngày mai sáng sớm lại tới thăm mẫu thân.”
Chu ma ma thấy nàng như thế, cũng chỉ đè lại những lời muốn nói trong lòng không nhắc đến, nghĩ tới chờ sau này có cơ hội lại từ từ nói sau. Tỷ muội hai người này một quả quyết, một trí tuệ. Nếu là có thể đồng tâm, nơi nào còn phải lo lắng cái Phương di nương kia?
Nhâm Dao Kỳ trước một đêm thổi gió, ngày thứ hai tỉnh lại thời điểm liền chậm, còn có chút hỗn loạn.
Nhưng muốn Phương di nương đến thỉnh an Lý thị không biết có hay không xảy ra chuyện gì, ngủ không được. Đang muốn muốn đem nha hoàn gọi tiến vào, hầu hạ nàng đứng dậy, lại nghe giang ngoài truyền đến giọng Hỉ Nhi nha hoàn bên cạnh mẫu thân.
“… Hiện nay thời tiết lạnh, trà này lúc nào cũng nên để trên bếp than, chuẩn bị các chủ tử tùy thời giải khát. Chỉ là các ngươi cũng biết, dù là loại than tốt nhất nếu đốt lâu cũng khiến người ta buồn bực khó chịu. Cho nên hỏa lò này chi bằng đặt trong phòng thông gió, mà nước trà trong nội thất chủ tử nhất định phải ba canh giờ đổi một lần.”
“lúc chúng tôi vào phủ, di nương đã đưa chúng tôi đến chỗ Nghiêm quan gia bên người Đại thái thái học quy củ, cũng không ai dạy chúng tôi những thứ này.” Thanh Mai có chút không phục than thở.
Hỉ Nhi âm thanh lạnh lùng nói: “Ta bây giờ không phải đang dạy các ngươi sao? Nếu ngay cả chút quy củ này cũng học không được, ta phải đi chỗ Phương di nương nói, đuổi mấy nha hoàn mà Ngũ tiểu thư có thể sai bảo được! Các ngươi làm nhị đẳng nha hoàn bên cạnh tiểu thư, mỗi tháng lấy tám trăm tiền, tiền này lấy thật tốt!”
Hai nha hoàn đều im tiếng.
Nhâm Dao Kỳ vì thế hướng ra ngoài nhẹ kêu một tiếng.
Không bao lâu, Hỉ Nhi liền xốc mành đi vào, đi nhanh lên đến trước giường hướng Nhâm Dao Kỳ thi lễ một cái, cười nói: “Ngũ tiểu thư ngài tỉnh? Hiện tại muốn đứng dậy dùng bữa sáng sao? Nô tỳ đã bảo các nàng đặt bữa sáng trên lò than, chờ ngài ăn sáng xong thì nên uống thuốc.”
Nhâm gia ngoài trừ những ngày lễ tết, mỗi ngày ba bữa phải phái người đi phòng bếp nhận cơm canh. Ngoài ra chỉ có trong Vinh Hoa viện Nhâm Lão thái thái có phòng bếp nhỏ, ngay cả Đại thái thái cũng phải đi phòng bếp nhận cơm.
Đương nhiên, ngoài phân lệ đã định, nếu cho thêm bạc, phòng bếp thể nấu thêm.
Thấy Nhâm Dao Kỳ gật đầu, Hỉ Nhi liền lập tức phân phó Thanh Mai cùng Tuyết Lê hai nha hoàn đi lấy nước tới cho Nhâm Dao Kỳ rửa mặt. Chính mình là tiến giúp Nhâm Dao Kỳ mặc một chiếc áo nhỏ màu xanh thêu hoa sen, còn đội thêm một chiếc mũ nhỏ.
Loại này áo nhỏ là quần áo mùa đông, nếu không cần ra ngoài gặp khánh thì mặc, thoải mái nhẹ nhàng, lại giữ ấm.
“Ngươi tại sao cũng tới?” Nhâm Dao Kỳ thấy trong phòng chỉ có mình cùng Hỉ Nhi hai người ở đây, liền lên tiếng hỏi.
Hỉ Nhi một bên cài nút áo cho nàng, vừa cười nói: “Phu nhân biết ngài bị bệnh, như thế nào cũng lo lắng, nô tỳ nếu không phải sang đây xem ngài, phu nhân sẽ phải chính mình xuống giường đến đây. Ngũ tiểu thư ngài coi như đau lòng phu nhân, trăm ngàn đừng đuổi nô tỳ đi.”
Nhâm Dao Kỳ nghe nói là Lí thị cho Hỉ Nhi đến, cũng không tiện nói làm cho nàng trở về.
“Mặt khác, Chu ma ma bảo nô tỳ nói với Ngũ tiểu thư một tiếng, Phương di nương hôm nay sáng sớm đã đi qua thỉnh an phu nhân, nói muốn hầu hạ phu nhân những ngày bệnh, bị phu nhân khuyên đi trở về. Chu ma ma bảo ngài an tâm dưỡng bệnh, đừng để phu nhân lo lắng, bên phu nhân đã có Chu ma ma, sẽ không xảy ra chuyện.”
Lời này người khác không thể nói, nhưng Chu ma ma bên người Lý thị lại có thể. Nàng tính tình cương trực nghiêm khắc, nhìn thấy các tiểu chủ tử có nơi nào không đúng,cũng không tị hiềm mà nói ra, không sợ ghi hận hay quở trách.
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, bày tỏ mình đã biết.
Không bao lâu, Thanh Mai cùng Tuyết Lê dẫn vài tiểu nha hoàn mang chậu đồng, khăn mặt cùng ống nhổ đi vào.
Hỉ Nhi để cho Thanh Mai cùng Tuyết Lê ở một bên nhìn, chính mình tự mình làm mẫu một lần như thế nào hầu hạ chủ tử rửa mặt, chà răng.
Hỉ Nhi là Chu ma ma tự mình dạy dỗ, cẩn thận chu đáo tự nhiên Thanh Mai cùng Tuyết Lê không thể sánh bằng.
Rửa mặt hoàn tất, Hỉ Nhi lại tự mình động thủ hầu hạ Nhâm Dao Kỳ ăn điểm tâm.
Thời điểm bưng thuốc lên, Nhâm dao Kỳ cẩn thận ngửi, phát hiện lại đổi về phương thuốc trước đây nàng vẫn dùng.
Không biết là bởi vì sợ đám người Lý thị đã trở lại phát hiện trong dược có vấn đề, hay là nhận thấy kĩ xảo ngăn cản quan hệ của nàng cùng Lý thị và Nhâm Dao Hoa tốt lên không có tác dụng nên dứt khoát thu tay.
Phương di nương từ trước đến giờ là một người biết xem xét thời thế, làm việc quả quyết.
Tới ngày thứ ba, Nhâm Dao Kỳ thân mình đã tốt lên nhiều lắm.
Kiếp trước lúc này, nàng đã nổi lên ý nghĩ cũng Nhâm lão thái gia và Nhâm lão thái thái sớm chiều phụng dưỡng.
Nhưng, vài năm sau, nàng phải đối mặt với cái gọi là huyết mạch chí thân.
Xin lỗi mọi người lâu như vậy mới đăng chương mới, ta vừa thi xong liền lập tức quay lại. Chúc mọi người nghỉ hè vui vẻ!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận