Nhâm gia lấy kinh doanh mỏ than lập nghiệp, nhiều thế hệ định cư tại Yến Bắc U châu.
Tại thời điểm mười sáu châu bị thiết kị Liêu nhân giẫm đạp, dù tan gia bại sản, tộc nhân suy tàn, Nhâm gia cũng không theo chân triều đình Nam Thiên rời đi mảnh đất này.
Sau đời thứ tư Yến Bắc vương Tiêu Kỳ Sơn không phụ lòng dân chúng công ơn tổ tiên, đã dẫn dắt con dân vùng lên giành lại U Yến mười sáu châu, đem người Liêu chặn lại ngoài Gia Tĩnh quan, Yên Bắc địa khu lại về tay Đại Chu.
Lúc này trăm việc đều cần tiền, ngay lúc đó Nhâm gia gia chủ Nhâm Bảo Minh lấy hết gia tài thê tử cất giấu, không để ý đến mọi người ngăn cản, được ăn cả ngả về không đánh cược mua lại một ngọn núi hoang vu trong Vân Dương thành.
Quả thật Nhâm gia chuyển mình, ngọn núi này quả đúng lại một bảo địa, ngọn núi kia Nhâm gia mua bốn năm, đào lên đều là than đá chất lượng tốt, mỗi năm sản lượng không chỉ có có thể cung ứng toàn bộ U châu địa khu còn có thể buôn đến châu thành xung quanh.
Hơn nữa Nhâm gia gia chủ thích sống khép mình, chẳng qua mấy năm cửa hàng than đá Nhâm gia liền mở ra ở Yến Bắc.
Đại tài thì khí thô, Nhâm gia từ nay về sau tự xưng là gia tộc quyền thế ở yến Bắc.
Yến Bắc lúc đó liền bắt đầu, các gia tộc quyền thế như măng mọc sau mưa, nhiều không đếm hết.
Ngoài nhiều thế hệ trấn thủ Yến Bắc là Yến Bắc vua không ngai Yến Bắc Vương phủ, sau khi chiến tranh kết thúc một số ít gia tộc lâu đời như Vân gia, còn có những người đi theo Yến Bắc vương công phạt Liêu nhân bộc lộ tài năng mà được trọng dụng như Tô gia, cùng với những gia tộc bằng vào các loại vận may thủ đoạn mà có được một khoản tiền khổng lồ như Nhâm gia.
Mới cũ quý tộc trong đó không ai phục ai, nhóm tân quý tộc nhìn không vừa mắt mấy lão đầu rõ ràng nghèo kiết hủ lậu lại lúc nào cũng mắt cao hơn đầu, nhóm thế gia quý tộc lâu năm lại khinh thường bọn tân quý tộc còn thiếu khuyết khí độ, đôi bên nhân mã tranh đấu gay gắt đùa giỡn tâm cơ ngáng nhau một chân.
Cho đến khi Yến Bắc vương đứng giữa giải hòa, hơn nữa hai phái đứng đầu là Vân gia cùng Tô gia làm gương bắt tay giảng hòa, Yến Bắc thế cục mới chính thức ổn định lại.
Vài thập niên sau đó, tân phái cùng cổ phái gia tộc trong lúc đó mặc dù còn có tranh chấp, lại bị Yến Bắc vương phủ ngày càng lớn mạnh tạo áp lực đè ép, trong đó không thiếu những chuyện lấy con cái làm công cụ.
Nhâm gia gia chủ đương thời Nhâm Vĩnh Hoà cùng vợ sinh tại Kế Châu thế gia Khâu gia, Khưu thị phụ thân kia nhất mạch tuy không phải Khâu gia dòng chính, lại bởi vì Khâu gia tộc trưởng không con mà đem Khưu thị ca ca cho làm con thừa tự, bởi vậy tộc trưởng đương nhiệm Khưu thị kì thật là huynh trưởng ruột thịt của Nhâm Lão thái thái, Khưu thị cũng bởi vì tầng quan hệ này mà tại Nhâm gia càng thêm kiêu ngạo. Dù sao Nhâm gia cũng nhờ cơ may mới trở thành gia tộc quyền thế tại Yến Bắc, so với những gia tộc lâu đời như Vân gia Khâu gia thì vẫn kém xa.
Nhâm gia chủ trạch ngoài Vân Dương thành hơn chín mươi dặm về phía tây nam nằm ở Bạch Hạc trấn, Bạch Hạc trấn tuy rằng kém với đệ nhất thành Yến Bắc –Vân Dương thành phồn hoa, lại bởi vì là nơi trọng yếu nam bắc giao nhau mà hưng thịnh, là nơi nhiều người tranh nhau mà đến.
Chủ trạch Nhâm gia cực kì rộng lớn, rường cột chạm trổ, đình đài lầu các đép không hề thua kém so với Nam Đô lâm viên.
Nghe nói nơi này trước đây từng là tổ trạch của một đại gia tộc, bởi vì cả tộc dời nam mà đem nơi này bán đi, sau bị Nhâm gia gia chủ mua lại, tu sửa một phen sau mang gia đình tiến vào.
Nhâm Dao Kỳ từ khi ra đời liền ở nơi này, tại thời điểm mười sáu tuổi rời khỏi Nhâm gia, trước đó nàng rất ít khi đến ngồi ở đây, tuy rằng vách tường đổ nát, gỗ mục kiến lên đã được thay bằng lầu son ngói lưu ly trang hoàng tráng lệ.
Sau khi lành bệnh lần đầu tiên Nhâm Dao Kỳ ra khỏi Tử Vi Viện, đi qua dãy hành lang khúc khuỷu, nhìn thấy lầu viện trước mắt, trong lòng lại một đánh giá khác.
Bình tĩnh mà suy xét thì Nhâm gia gia chủ trước đó là tằng tổ phụ của nàng mua căn nhà này cũng có chút ánh mắt, nhà trước tinh xảo xa hoa không nói, cả tòa lậu viện này nhìn thế nào cũng thấy phong thủy thật tốt.
Nó Đông Nam cao Tây Bắc thấp, sau lưng tựa núi tây, trước có sông, đây là “thiên địa chỉ thế” theo đuổi sự thịnh vượng trong phong thủy. Lại bởi vì núi tây quanh co uốn lượn phập phồng mà thành địa thế “sinh khí”, khiến cho cả tòa nhà trở thành nơi giấu gió, tụ khí.
Mà lầu các như mây, phòng xá cao thấp, đan xen hợp lí, đường lớn ngõ nhỏ tám phương hô ứng. Vinh Hoa viện nơi gia chủ nghỉ ngơi lại là vị trí trung tâm, bố cục tựa Thái Cực âm dương, nội viện cùng ngoại viện tổng cộng tám cái hình thành thái cực bát quái đồ.
Đất tốt thì cây tốt, nhà tốt thì người tốt.
Lúc trước xây nên dinh thự này nhất định lủ có cao thủ phong thủy sư nhúng tay vào.
Chỉ là tòa dinh thự như vậy dù là long tử phượng tôn cũng khó mà ở được, mà Nhâm gia tuy rằng có thể tạm thời mượn vận thế cuả nó, nhưng thời gian lâu dài cũng không thể áp chế được quý khí của nó, sợ là bị nó phản phệ.
Cũng khó tránh vài năm sau khi nàng rời khỏi Nhâm gia lại nghe nói Nhâm gia xuống dốc, tòa nhà này lại thay chủ.
Về phần những người khác trong này đi nơi nào, nàng không có hứng thú biết.
Xuyên qua cửa viện Vinh Hoa viện mái ngói lưu ly vách tường xây cao lớn , đầu tiên đập vào mắt là giữa đình viện, đặt trong ao lớn là một tòa linh bích thạch, bởi vì kia tảng đá hình dạng rất giống dãy núi mà đặt tên là “Thương Sơn Hùng cứ”.
Nghe nói tảng đá kia là tiền nhiệm Nhâm gia gia chủ Nhâm Bảo Minh tiêu phí món tiền khổng lồ từ An Huy ngàn dặm xa xôi mua trở về, coi như là Nhâm trạch một nơi kỳ cảnh.
Vòng qua linh bích thạch chính là ba cửa phòng khách Vinh Hoa viện, trong ngày thường môn đều đóng, chỉ tại ngày tết cùng thời điểm tiếp khách toàn bộ mở ra, nhiều thời điểm khách nhân đến có thể dùng hai phòng bên cạnh.
Qua khỏi tiền sảnh là tiền đình Vinh Hoa viện.
Nhâm gia Lão thái thái Khưu thị có một chút cổ quái, nàng không thích hoa cỏ cùng cây cảnh, ghét bỏ cảnh ngày xuân tươi đẹp lại bị vài con sâu con bướm quấy nhiễu. Cho nên toàn bộ đình viện lọt vào trong tầm mắt chỉ có vài hòn giả sơn kiểu dáng đơn giản đường lối chỉnh tề, cũng chỉ có mùa xuân mùa hè tại chân tường lộ ra vài cọng cỏ nhỏ mới có thêm chút sắc xanh, đáng tiếc vừa ló đầu khỏi đất lại bị đám thô sử bà tử quét tước đình viện trừ bỏ tận gốc.
Tuyết lớn rơi liền hai ngày cũng dần dừng lại, tuyết đọng chưa kịp tan lại bị Bắc phong mạnh mẽ thổi bay, Nhâm Dao Kỳ đoạn đường này cũng là trái cong phải quẹo tìm nơi đặt chân.
Đình viện Vinh Hoa Viện lại sạch sẽ không chút dấu vết băng tuyết, trên mặt đất nếu có vài bông tuyết cũng bị đám nha hoàn quét sạch.
Lúc này, trên tảng đá giữa tiểu đình đang quỳ hai tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi.
Các nàng mặc trang phục mùa đông của nhị đẳng nha hoàn tại Nhâm phủ, hai chân quỳ thẳng nơi đó đoan chính thành kính, thân mình lại hơi rụt lại giống như cành lá khô, cũng không biết là vì đông lạnh hay vì sợ.
Nhâm Dao Kỳ từ bên cạnh các nàng vòng qua, thời điểm giẫm lên bậc thềm nối liền nhà giữa và đình viện còn có thể nghe tiếng các nàng thút thít.
“Là Phương Nhi cùng Hủy Nhi hầu hạ Bát tiểu thư.”Thanh Mai vốn đi sau một bước liếc mắt nhìn các nàng một cái, rồi lại tiến nhanh hai bước, ra vẻ thần bí nửa che miệng tại bên tai Nhâm Dao Kỳ bẩm báo, không khó nghe ra trong âm thanh của nàng có điểm hưng phấn.
Nhâm Dao Kỳ ngoảnh mặt làm ngơ, đứng ngoài rèm chờ nhóm bà tử hướng bên trong bẩm báo.
Nhâm gia quy củ thật lớn, nhất là Vinh Hoa viện của Nhâm Lão thái gia cùng Nhâm Lão phu nhân, nhà chính bên trong nếu không lên tiếng trả lời thì không được đi vào. Lý thị trở về ngày ấy, cũng vì Nhâm lão thái thái không cho vào phải quỳ ngoài tuyết một canh giờ mà phát bệnh.
Cũng may hôm nay Lão thái thái không muốn ép buộc Nhâm Dao Kỳ, bà tử trông cửa rất nhanh vén rèm cúi người mời Nhâm Dao Kỳ đi vào: “Ngũ tiểu thư xin mời.”
Trong phòng gió mát chạm mặt mà đến, Nhâm Dao Kỳ cất bước đi vào.
Thấy Nhâm Dao Kỳ tiến vào, hai người nha hoàn giữ cửa quỳ gối thi lễ một cái, đem mành thêu mở ra, trong gian phòng bên phải truyền ra tiếng vang rất nhỏ, còn kèm theo một cỗ mùi hương.
Rất nhanh đến thời điểm lão thái gia cùng lão thái thái dùng điểm tâm.
Nhâm gia bọn vãn bối đến thỉnh an đều phải là bụng rỗng, chờ hầu hạ trưởng bối dùng xong bữa mới trở về viện dùng điểm tâm.
Nhâm Dao Kỳ đi vào liền thấy Đại thái thái Vương thị đang dẫn con dâu trưởng của nàng Triệu thị sắp xếp bàn ăn.
Dựa vào bắc tường một cái bàn lớn bên trên đã mang lên tất cả lớn nhỏ hơn mười dạng đồ ăn, còn có mấy nha hoàn mang theo giỏ đồ ăn bên kia còn chưa mở.
Đại lão gia Nhâm Thời Trung dẫn con cùng cháu trai ngồi ở hai bên ghế gia chủ, Tam tiểu thư Nhâm Dao Hoa, Tứ tiểu thư Nhâm Dao Âm, Cửu tiểu thư Nhâm Dao Anh đứng dưới cửa sổ phía nam.
Nhâm Dao Hoa cùng Nhâm Dao Kỳ cùng ở chung một viện, đến Vinh Hoa viện thỉnh an lại chưa bao giờ cùng bước qua. Lúc trước Nhâm Dao Hoa tại Nhâm gia thời điểm mỗi tháng có một nửa thời gian ở lại Noãn các phía đông Vinh Hoa viện, ở Tử Vi viện mỗi ngày đến thỉnh an đều sớm hơn so với nàng.
Nhâm Dao Kỳ nhìn một vòng bên trong phòng, cúi người cùng trưởng bối chào hỏi.
Đại thái thái quay đầu nhìn nàng cười nói: “Ngũ nha đầu thân mình tốt hơn chưa? Lão thái thái hôm qua còn nói muốn ngươi nghỉ ngơi nhiều mấy ngày, sáng đến thỉnh an cũng không cần vội.”
Nhâm Dao Kỳ cúi đầu nói: “Đã tốt lắm, nếu lại lười nhác không đến thì không thể nào nói nổi.”
Đại thái thái gật đầu cười: “Đứa bé ngoan. Ngươi có thể khôi phục nhanh như vậy cũng đừng quên công lao Phương di nương mới phải, Đại bá mẫu tuy rằng quản lý trong nhà, nhưng lần này lo lắng thu xếp đại phu đều là di nương ngươi.”
Nhâm Dao Kỳ nhìn Đại thái thái liếc mắt một cái, cười cười, cúi đầu đáp phải.
Vương thị vị này chưởng gia tại Nhâm gia thanh danh cũng không tệ lắm, xử sự công chính, thưởng phạt phân minh.
Nên quản thì quản, không nên quản liền mở một mắt nhắm một mắt.
Công lao nàng không ham, trách nhiệm tự nhiên cũng không cần nàng lãnh.
Nhâm Dao Kỳ cùng Đại thái thái hàn huyên xong rồi liền đi cửa sổ phía nam cùng Nhâm Dao Hoa các nàng đứng, nhúng gối hành lễ cho Tam tiểu thư Nhâm Dao Hoa cùng Tứ tiểu thư Nhâm Dao Âm.
Nhâm Dao Hoa trước sau như một đối với nàng làm như không thấy, Tứ tiểu thư Nhâm Dao Âm ngược lại hướng nàng hiền lành cười cười còn hoàn lễ. Nhỏ hơn nàng Cửu tiểu thư Nhâm Dao Anh bĩu môi, tâm bất cam tình bất nguyện hướng nàng hành lễ cho qua, Nhâm Dao Kỳ chỉ gật gật đầu, liền đứng bên cạnh Nhâm Dao Âm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận