Bên này nàng vừa đứng xong, bên kia đã nghe thanh âm thỉnh an lão thái gia, lão thái thái truyền đến.
Thắt lưng Nhâm Dao Kỳ lập tức cứng đờ, hít sâu một hơi bắt buộc mình thả lỏng.
Trong Đông sương phòng, mấy cha con đang ngồi nghe vậy liền lập tức đứng dậy, Đại thái thái vốn tự mình dọn bàn ăn cũng vội vàng đặt đĩa rau trộn phúc lộc đậu hũ xuống bàn, bước vội đến cánh cửa tròn khắc hoa.
Nhâm Dao Kỳ cùng bọn tỷ muội đều đồng loạt thẳng lưng hai tay để cùng một chỗ đặt trước bụng, đầu cúi thấp, mắt khẽ rũ.
Đại thái thái mới tiến lên ba bốn bước, Nhâm lão thái gia cùng lão thái thái đã tiến vào.
Nhâm lão thái gia năm nay đã năm mươi có hơn, nhưng lại cao lớn uy nghiêm, inh thần quắt thước, mắt sáng như đuốc. Đứng cạnh ông Nhâm lão thái thái nhỏ hơn vài tuổi, mi thanh mục tú, hai bên má có lúm đồng tiền, lúc không cười lại giống như cười, vô duyên cô cớ lại thêm vài phần hiền lành.
Nhâm Dao Kỳ nhìn hai người mỗi người một bên ngồi trên kháng, cúi đầu theo mọi người tiến lên cho Nhâm lão thái gia cùng Nhâm lão thái thái dập đầu.
Động tác nàng hành lễ vấn an không sai, lại nghe thanh âm hùng hậu của Nhâm lão thái gia vang lên ” Đều đứng lên đi.”
Không biết như thế nào nàng liền nhớ đến kiếp trước lúc rời khỏi Nhâm gia, cũng là thanh âm hùng hậu đó dùng ngữ khí uy nghiêm nhưng chân thật đáng tin nói với nàng ” Mặc dù rời khỏi Nhâm gia nhưng ta muốn con thời thời khắc khắc nhớ kỹ con là người Nhâm gia, là Nhâm gia cho con áo cơm không lo mà trưởng thành. Chỉ khi Nhâm gia sừng sững không đổ thì nữ nhi Nhâm gia sống bên ngoài mới có khả năng đứng vững gót chân.”
Nàng không biết có phải mỗi một nữ nhi Nhâm gia trước khi ra khỏi cửa đều bị Nhâm lão thái gia giảng dạy như vậy hay không, lúc đó nàng chỉ có cười lạnh, thật không ngờ một người lại có thể đem những lời vô sỉ nói ra bằng ngữ khí nghiêm trang đàng hoàng như vậy.
Nhâm lão thái gia có phải hay không quên rằng, nàng lúc đó rời khỏi Nhâm gia cũng không phải nữ nhi xuất giá.
Cả đời nàng bị hủy, ông ta lại có thể tâm bình khí hòa nói cho nàng phải dùng chút sức lực cuối cùng vì gia tộc hưng thịnh.
Cánh tay bị người khẽ đụng, Nhâm Dao Kỳ mới phục hồi tinh thần, quay sang liền thấy Tứ tiểu thư Nhâm Dao Âm nhìn mình với khuôn mặt kinh ngạc.
Thì ra mọi người đã đứng lên chỉ còn một mình nàng qùy ở nơi đó như trước không nhúc nhích.
Nhâm Dao Kỳ làm bộ có chút suy yếu đứng dậy, Nhâm Dao Âm đưa tay đỡ nàng dậy nhẹ giọng nói: “Ngũ muội muội có phải bệnh còn chưa khỏi hẳn?”
Ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn lại đây, Đại thái thái bước đến nâng tay đặt tại trán nàng hỏi:” Sao lại thế này, không phải đã tốt hơn rồi sao?”
Nhâm Dao Kỳ bất động thanh sắc đem tay đang nắm chặt trong ống tay áo buôn lỏng:” Sáng nay lúc thức dậy có uống thang thuốc cuối cùng, có lẽ là dược hiệu bắt đầu có tác dụng. Quả thật bệnh đã rất tốt.”
Nhâm lão thái thái lãnh đạm nói:” Đã như thế còn đến đây làm gì, ở nơi này của ta còn thiếu một hai người đến thỉnh an sao?”
Đại thái thái vội vàng giảng hòa:” Ngũ nha đầu đây là hiếu thuận, bệnh vừa thuyên giảm liền đến thỉnh an.”
“Được rồi để bọn trẻ lui xuống dùng bữa đi.” Nhâm lão thái gia lên tiếng làm không khí dịu xuống không ít, trong phòng nhất thời im lặng.
Nhâm lão thái thái khoát tay áo, ánh mắt đảo qua nhóm vãn bôi:” Hoa Nhi cùng Âm nhi lưu lại trong phòng ta, còn lại đều lui xuống hết đi.”
Mọi người cúi đầu lui ra, Nhâm Dao Anh bĩu môi nhìn Nhâm Dao Hoa cùng Nhâm Dao Âm, ánh mắt có chút không cam lòng.
Lúc này bên ngoài vang lên một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, sau đó màng cửa bị vén lên, một phụ nhân khoảng chừng hai mươi tuổi nắm một tiểu cô nương vẻ mặt không tình nguyện đi vào.
Phụ nhân này mặc một kiện áo gấm màu tím thêu bách điệp, váy màu vàng, đầu vấn kiểu nguyên bảo kế, manh vài cây trâm ngọc, nhìn đến diện mạo phụ nhân này thì thấy gương mặt nàng khá xinh đẹp, lại có chút say lòng người.
“Yêu, hôm nay ta đến chậm sao?” Phụ nhân kia kinh ngạc nhìn mọi người, tựa như đối với việc mình đến trễ thập phần ngoài ý muốn, lập tức thay bằng nụ cười ngọt ngào:” Phụ thân mẫu thân, thỉnh người tha lỗi cho tức phụ đi, nhị lão cũng biết thường ngày tức phụ rất tích cực thỉnh an, hiếm khi lại đến trễ. Tức phụ dập đầu cho hai người.”
Nói xong nàng nhanh chóng lôi kéo tiểu cô nương bên ra đứng giữa phòng, đứng đắn qùy, kính cẩn dập đầu.
Đợi nàng đứng lên nhóm vãn bối mới thi nhau hành lễ với nàng, gọi một tiếng:”Ngũ thẩm.”
Nhâm lão thái thái liếc mắt nhìn nàng một cái trầm giọng nói:” Ta đang nghĩ có phải cái quy củ này muốn phá bỏ rồi không, một người hai người đều cáo ốm không đến, ta đang định cùng lão gia bàn xem cái quy củ sớm chiều thỉnh an này miễn đi, hảo hợp tâm ý các ngươi.”
Ngũ thái thái Lâm thị nghe vậy cũng không sợ hãi, ngược lại che miệng cười bộ dáng thập phần xinh đẹp:” Nương người đây là đang nói cái gì? Người khác tức phụ không biết nhưng riêng tức phụ thì ngày nào không đến Vinh Hoa Viện thỉnh an người ngay cả cơm cũng chưa ăn. Ngọc nhi nhà cũng như vậy, phải không Ngọc nhi.” Nói xong còn không quên kéo tay áo nữ nhi mình một cái.
Bát tiểu thu Nhâm Dao Ngọc bộ dạng cùng nương nàng có bảy tám phần tương tự, nghe vậy liền nâng mắt nhìn lão thái thái, gật gật đầu.
Nhâm lão thái thái khẽ hừ một tiếng trên mặt không thể nhìn ra là bình thường hay khó coi, hiển nhiên là không quá tức giận.
“Phụ thân, mẫu thân tức phụ hầu hạ hai người dùng bữa.”
Nói xong còn thật sự vén tay áo, đem đôi vòng tay phỉ thúy tháo xuống đưa cho nha hoàn bên cạnh đó, chính mình tiến lên đứng bên cạnh lão thái thái, cầm một đôi đũa bạc chuẩn bị chia thức ăn.
Nhâm lão thái thái trừng mắt nhìn nàng:”Được rồi, lúc này đến làm cái gì? Vướng tay vướng chân! Để đại tẩu ngươi cùng đại chất tức là được.”
Lâm thị hé miệng cười, cũng không kiên trì lập tức đưa đũa cho Đại thái thái, còn cười nói một câu:” Mẫu thân là ghét bỏ ta tay chân vụng về, Đại tẩu luôn là niềm vui của mẫu thân a.”
Đại thái thái khiêm tốn cười, cũng không cùng nàng tranh luận.
Nhâm lão thái thái nhìn Lâm thị lại nhìn Nhâm Dao Ngọc từ lúc tiến vào liền đứng ở đó khó yên tĩnh, thỉnh thoảng ánh mắt còn hướng ra bên ngoài cửa sổ phía nam.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận