Lâm Côn nhìn thê tử trong lòng một bộ quyết tâm, trong đầu hiện lên những gì Nhâm lão thái gia đã nói.
“… Nhâm gia ta không phải người không thấu tình đạt lý, Nhi gả vào Lâm gia ngươi nhiều năm, lại từ đầu đến cuối không sinh con. Nàng vốn là lớn hơn ngươi ba tuổi, ngay tuổi mụ đã hai mươi có chín, đại phu nói nàng mặc dù là bình an sinh hạ một thai này, sau này cũng khó có thể có thai được nữa, chúng ta Nhâm gia cũng không thể nhìn chi thứ Lâm gia các ngươi độc đinh đến đời này lại tuyệt tự… Chờ ngươi có con nối dõi, Nhâm gia cũng danh chính ngôn thuận thay mặt ngươi can thiệp, đến lúc đó Lâm gia người phòng lớn cũng không thể lấy lý do ngươi không có con nối dõi mà làm khó ngươi…”
Lâm Côn rũ xuống mi mắt che đi suy nghĩ trong mắt.
Đột nhiên Nhâm Thời Giai cả kinh kêu một tiếng, Lâm Côn chợt phục hồi tinh thần lại, vội cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?”
Nhâm Thời Giai chỉ cầm bàn tay của hắn áp vào bụng của mình, một mặt vui sướng mà nói: “Tướng công, hắn đang động, đứa nhỏ đang động.”
Quả nhiên, Lâm Côn cảm giác được bàn tay hắn đang áp lên bụng Nhâm Thời Giai như có gì đang đá hắn một cái, hắn không khỏi cũng lộ ra tươi cười: “Ừ, hắn đang động, còn đá ta một cước.”
Nhâm Thời Giai cảm động đến hai mắt đẫm lệ, vội vàng bắt lấy tay trượng phu chứng thực tựa hỏi: “Lần này là một đứa nhỏ khỏe mạnh đúng hay không? Hắn nhất định sẽ bình an ra đời đi?”
Lâm Côn nghe vậy, khẽ nắm chặt tay, hắn nhắm lại mắt, thời điểm mở ra lại một mảnh dịu dàng yên tĩnh: “Ừ, con sẽ bình an.”
Nhâm Thời Giai thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem tay đặt lên mu bàn tay Lâm Côn áp vào bụng mình, tựa trong lòng Lâm Côn, khóe miệng phiếm xuất một tia ý cười thỏa mãn.
Lâm Côn ở trong sân Nhâm Thời Giai dùng cơm, liền tính toán trở về Vân Dương thành.
Lần này hắn đến Nhâm gia với danh là đón thê tử về Vân dương thành, kết quả Nhâm Thời Giai còn đang tức giận, kiên quyết muốn ở lại nhà mẹ đẻ sinh sản. Lâm Côn khổ khuyên không có kết quả chỉ có thể một mình về Vân Dương thành trước.
Sau lưng, vợ chồng hai người cũng hẹn nhau hai tháng tới gặp lại, thời điểm Nhâm Thời Giai sắp sinh Lâm Côn còn đến nữa.
Lúc Lâm Côn từ Noãn Hương Các đi ra, ma ma phụ trách làm dược thiện tình cờ bước vào.
Lâm Côn dừng chân trước mặt bà ta, dùng âm thanh người khác không thể nghe được mười phần lạnh nhạt dặn dò: “Chờ đứa nhỏ sinh hạ đến, ngươi liền rời đi.”
Kia bà tử nghe vậy mỉm cười cúi đầu, cũng cố ý đè thấp giọng nói: “Lâm đại gia yên tâm, nô tỳ sẽ không ở lại đây quấy rầy ngài. Nô tỳ cung chúc Lâm đại gia sớm hoàn thành tâm nguyện!”
Lâm Côn cuối cùng lại nhìn bà ta một cái: “Nói cho chủ tử ngươi biết, tự giải quyết cho tốt!” Nói xong liền cất bước mà đi.
Chờ sau khi hắn đi, bà tử liền thẳng eo lên. Không cho là đúng hơi hơi bĩu môi.
Buổi chiều, Nhâm Lão thái thái lại tới Noãn Hương Các, lần này bà dẫn theo bốn nha hoàn tuổi chừng mười mấy đi theo.
Bốn người nha hoàn đều là nha hoàn có phụ mẫu làm việc ở Nhâm gia, nói rõ hơn chính là cả gia đình đều làm nô bộc tại Nhâm gia. Nhâm Lão thái thái tính toán nếu trong nhà không có người thích hợp lại từ chợ nô lệ mà mua, dù sao mấy nha hoàn này đều là người biết điều.
Mấy người nha hoàn này diện mạo đoan chính lại không quá xuất sắc, nhìn ngôn hành cử chỉ cũng mười phần quy củ. Một người trong đó kêu Kim Liên trước đây hầu hạ bên người Lão thái thái.
Nhâm Thời Giai tuy rằng vẫn còn cảm thấy có chút chua chát, nhưng đã nghĩ thông suốt không ít, nhất là khi nhìn thấy trượng phu vẫn còn áy náy. Cho nên khi Lão thái thái dẫn người đến cũng không bài xích như vậy.
Miễn cưỡng quan sát mấy người nha hoàn kia vài lần, chờ Nhâm Lão thái thái cho người đi xuống, nàng mới nói: “Nương nhìn người nào tốt liền chọn người đó đi, chỉ là tướng công nói muốn chờ đứa nhỏ sinh hạ lại đón con trở về, vẫn nên giữ người lại dạy quy củ cho tốt.”
Nhâm Lão thái thái cũng không phải buộc Nhâm Thời Giai lập tức liền đưa người cho cô gia, thấy nàng thông suốt liền gật đầu hài lòng.
Vì thế nàng nghe Nhâm Thời Giai nói như vậy. Chỉ than nhẹ một tiếng nói: “Vậy theo ý ngươi đi.”
************
Ngày thứ hai, là ngày hẹn với Khâu Uẩn Vân Văn Phóng đi Bạch Long tự ăn đồ chay.
Nhâm Dao Hoa trước một ngày cũng nhận được Lý thị dặn dò, bởi vậy buổi sáng đi Vinh Hoa viện thỉnh an cũng đã làm chuẩn bị trang phục ra ngoài.
Mùa hoa bắt đầu nở, đại đa số mọi người sẽ bỏ đi những lớp xiêm y dày nặng đổi lại là áo mỏng, nhất là tuổi chỉ mười mấy tiểu cô nương, lòng yêu cái đẹp thúc đẩy, sớm đã đổi lại áo xuân.
Đẹp thì đẹp thật, chỉ là sớm muộn cũng sẽ bị đông lạnh như chim trên cành, hết lần này tới lần khác đây còn trở thành một loại tục lệ. Cũng không biết là từ nơi nào truyền đến.
Nhâm Dao Kỳ cuối cùng không có cái tiểu tính tình mà tiểu cô nương tuổi nàng nên có, tuy rằng bỏ đi da lông xiêm y, trên người áo khoác so với người khác muốn dày rất nhiều, duy nhất có thể cùng cảnh xuân đua sắc là bộ váy màu phỉ thúy cùng với mấy bông hạnh hoa bằng lụa trên mái tóc.
Chẳng qua nàng màu da trắng nõn, dung mạo đẹp đẽ, khí chất nhẹ nhàng, ăn mặc tuy rằng không giống với cô nương khác, nhưng nhìn đến lại thấy điềm đạm thanh nhã.
Nhâm Dao Hoa mặc một thân váy áo Dương phi sắc, nàng vô cùng thích xiêm y màu đỏ, với tính cách của nàng cực kỳ xứng đôi.
Nhâm Dao Kỳ vốn cho là lần này đạp thanh chỉ có mấy tiểu bối bọn họ, không nghĩ tới thời điểm xuất phát mới phát hiện nguyên lai Đại thái thái Vương thị cùng đại thiếu phu nhân Triệu thị cũng cùng bọn hắn đi.
Đối với lần này Nhâm Dao Kỳ ngược lại không sao cả, đxa vậy còn cảm thấy có trưởng bối ở đây, mấy người muốn chạy nhảy lung tung cũng thu lại tính tình.
Ngoài tỷ muội Nhâm Dao Kỳ Nhâm Dao Hoa, Đại thái thái, Khâu Uẩn cùng Vân Văn Phóng, còn có Tam thiếu gia Nhâm Ích Quân, Ngũ thiếu gia Nhâm Ích Kiện, Lục thiếu gia Nhâm Ích Hồng cùng với Nhâm Dao Ngọc, Nhâm Dao Đình.
Trên xe ngựa, Nhâm Dao Kỳ nhìn thoáng qua vài thiếu niên cưỡi ngựa bên ngoài, Tam ca Nhâm Ích Quân không có ở đây, mà bị Đại thái thái kéo đi ngồi xe ngựa bên kia.
Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm Dao Hoa tùy ý nói chuyện phiếm: “Trước muội cho rằng Tam ca nói sẽ đến, bất quá là thuận miệng nhận lời một tiếng, không nghĩ ca ấy thật đúng là đến. Ca trước kia không thích cùng mọi người ra ngoài du ngoạn.”
Bởi vì những nam nhân khác của Nhâm gia đều cưỡi ngựa, duy chỉ có hắn giống bọn tỷ muội ngồi xe ngựa.
Nhâm Dao Hoa liếc Nhâm Dao Kỳ một cái, dừng một chút mới nói: “Tam ca vốn không muốn đến, bất quá bị Đại bá mẫu hạ tử lệnh, hắn không thể không đến.”
Nhâm Dao Kỳ vừa nghe lời này cũng biết Nhâm Dao Hoa còn lời chưa dứt.
Nhâm Dao Hoa tuy rằng không ở Vinh Hoa viện, nhưng vì nàng được Lão thái thái yêu thích, cho nên mỗi ngày thời gian nàng ở Vinh Hoa viện còn hơn ở tử Vi viện, Vinh Hoa viện nha hoàn bà tử nàng cũng có thể sai khiến được, bởi vậy chuyện xảy ra ở Vinh Hoa viện hơn phân nửa nàng có thể biết.
Nhâm Dao Kỳ vô cùng có hứng thú, hỏi: “Chẳng lẽ có chuyện gì là muội không biết?”
Nhâm Dao Hoa gần đã quen cùng Nhâm Dao Kỳ thân như vậy, thấy nàng hỏi cũng không giấu diếm: “Ta hôm qua nghe Đại bá mẫu cùng tổ mẫu nói, hôm nay Vân Dương thành Lưu gia Nhị phu nhân sẽ mang theo hai vị tiểu thư cũng đi Bạch Vân tự ăn đồ chay.”
“Lưu gia nhị phu nhân?” Nhâm Dao Kỳ vi lăng, nhất thời không phản ứng kịp là ai.
“Là Lưu gia mở xưởng ép dầu tại Vân Dương thành, trong phủ của chúng ta dầu đều dùng từ xưởng nhà bọn họ.” Thấy Nhâm Dao Kỳ khó hiểu, Nhâm Dao Hoa hàm súc bỏ thêm một câu, “Lưu gia hai vị cô nương, đều là đoan trang hiền thục.”
Nhâm Dao Kỳ hiểu, hôm nay là cho Tam ca Nhâm Ích Quân xem mắt cô nương nhà người ta.
Nhâm Dao Kỳ nhớ rõ đời trước Nhâm Ích Quân vẫn không tìm được hôn nhân thích hợp, hoặc là Đại thái thái ghét bỏ cô nương nhà người ta thô bỉ, hoặc là cô nương nhà người khác ghét bỏ Nhâm Ích Quân thân mình trụ cột mỏng.
Nhâm Ích Quân chính mình tính tình cũng kỳ quái, chuyện như vậy nhiều vài lần sau hắn sẽ không chịu.
Nhất là có một lần hắn không cẩn thận nghe được có một vị cô nương sau lưng nói xấu hắn gió thổi một cái cũng có thể bay, là người đoản mệnh, gả cho hắn đều phải chuẩn bị làm quả phụ.
Nhâm Ích Quân tức giận không thôi, keu kẻ sai vặt đem đuôi mấy thớt ngựa kéo xe nhà ngựa ta đều đốt, kết quả mấy thớt ngựa nổi cơn điên.
Tuy rằng lúc ấy trên mấy chiếc xe ngựa không ai, lại vì dừng xe ở sơn đạo nhỏ hẹp, một bà tử ngủ gục bên xe ngựa bị dẫm chết.
Nhà kia trở về không chỉ rêu rao Nhâm Ích Quân thân thể không tốt, còn tính tình thô bạo, cô nương nhà nào dám coi trọng, không vừa mắt ai liền kêu người đánh chết, còn ồn ào xảy ra án mạng.
Cuối cùng Nhâm gia tốn không ít bạc giải quyết chuyện này, nhưng Nhâm Ích Quân thanh danh cũng hoàn toàn bị hủy. Từ đó về sau càng không có ai nguyện ý cùng hắn kết thân.
Thời điểm Nhâm Ích Quân gặp cô nương nhà ai liền đem người chọc giận rời đi, Đại thái thái vì chuyện này hao tâm không ít, Nhâm Ích Quân tính tình quật cường chỉ nói một câu: Này suốt đời cũng không thành hôn!
Lúc Nhâm Dao Kỳ rời khởi Nhâm gia, cũng không thấy Nhâm Ích Quân thành thân, đến khi Nhâm gia thất thế, nghe nói hắn xuất gia.
Nhâm Dao Kỳ hồi tưởng lại chuyện cũ Nhâm Ích Quân, chỉ có thể thở dài.
Chỉ là không biết Nhâm Ích Quân phóng hỏa đi thiêu đuôi ngựa người ta chuyện này xảy ra lúc nào? Nay nhìn, chuyện kia hẳn là còn chưa có xảy ra. Bây giờ Nhâm Ích Quân đối với hôn sự của mình mặc dù có chút nhăn nhó lại cũng không đến nông nỗi nhắc đến cưới là biến sắc.
Nếu là còn chưa có xảy ra, không biết có thể hay không ngăn cản?
Chỉ là ở kiếp trước, trước trận biến cố đó, nàng cùng Nhâm Ích Quân kết giao không nhiều lắm, chuyện của hắn cũng không chú ý nhiều. Việc này nàng là nghe bà tử trong sân nói. Cho nên nàng không rõ ràng lắm là lúc nào xem mặt thì phát sinh. Có phải là lúc này?
Dọc theo đường đi, Nhâm Dao Kỳ đều đang rối rắm chuyện này, xe ngựa rất nhanh đến cổng Bạch Vân Tự còn nàng vẫn dựa vào thành xe lạc cõi thần tiên.
Kết quả bánh xe ngựa dẫm phải hòn đá, Nhâm Dao Kỳ mất thăng bằng mắt thấy sắp đụng phải tách trà lại được Nhâm Dao Hoa ngồi bên kéo lại.
“Ngươi làm cái gì vậy!” Nhâm Dao Hoa trừng mắt nàng thấp giọng quát lên.
Hai đại nha hoàn hầu hạ trong xe đều nén cười quay đầu.
Nhâm Dao Kỳ sờ sờ trán của mình, lặng lẽ đem bát trà ấm trà hướng Nhâm Dao Hoa bên kia đẩy đi.
Nhâm Dao Hoa: “…”
***************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận