Tại Bạch Hạc trấn cùng Vân Dương thành, Bạch Long Tự không thể xem như chùa miếu nổi tiếng ở U Châu, nhưng tuyệt đối được coi là tòa miếu tinh xảo nhất U Châu. Bên trong chùa, điện thờ huy hoàng, cảnh trí hợp lòng người, đồ chay cũng coi là nhất.
Bởi vì nó cách U châu đệ nhất thành-Vân Dương thành-chẳng qua một canh giờ đường xe, cho nên ngày thường người phú quý lui tới cho Bạch Long tự rất nhiều, nhất là những môn đồ Phật giáo, ngoài ra khách hành hương cũng không phải người bình thường.
Cũng may hôm nay cũng không phải ngày quan trọng của Phật gia, tuy nói như thế, lúc đoàn xe ngựa Nhâm gia tiến đến cửa Bạch Long tự, vẫn thấy được không ít xe ngựa lui tới.
Nhâm Dao Kỳ cũng đã đến Bạch Long tự một hai lần, chẳng qua kia đã là chuyện của đời trước.
Xuống xe ngựa, Đại thái thái cùng nàng dâu Triệu thị đi ở phía trước, hai người đang thấp giọng nói chuyện với nhau. Bọn tiểu bối đi theo phía sau hai người.
Nhâm Dao Ngọc nhỏ giọng hướng đệ đệ nàng oán giận:”Lúc trước không phải nói chỉ có ca ca tỷ tỷ vài người thôi? Như thế nào Đại bá mẫu cùng đại tẩu cũng tới?”
Nhâm Ích Kiện đang cùng Nhâm Ích Hồng nói chuyện, cũng không quan tâm nàng, thành ra nàng ta tự tìm mất mặt. Chẳng qua Nhâm Dao Ngọc cũng không dám cùng hắn nháo chuyện, gần đây nàng ta có chuyện muốn nhờ hắn giúp đỡ.
Cách cửa vào Bạch Long tự không xa, giữa con đường trắng xóa, nằm ngang một cây cầu đơn độc hướng nam bắc. Cả cây cầu dài chừng ba bốn trượng rộng chừng một trượng, cao cũng chừng một trượng. Chẳng qua dưới cầu cũng không phải nước, mà là lấy gạch xanh tạo thành một ‘kim thủy hà’ đạo. Hai bên vòm cầu có treo một cái chuông đồng.
Đoàn người Nhâm Dao Kỳ đang cách cầu không đến hai trượng đi ngang qua vòm cầu, Nhâm Ích Kiện vội nói với bà tử phía sau: “Mau cho thiếu gia mấy đồng tiền ” một bên còn đối Nhâm Ích Hồng khoe khoang nói, “Mỗi lần ta từ nơi này đi qua đều bách phát bách trúng.”
Nguyên lai tiền trên chuông đồng kia là do khách hành hương thả, đứng ở lan can bên này ném tiền đồng vào chuông, nếu có thể nghe được một tiếng “Đinh”, có thể lấy được phúc vận.
Bọn nhỏ rất thích chơi cái loại này, thường thường không nghe được chuông vang là không chịu đi. Nhâm Dao Kỳ trước kia đến đây có thử qua. Chẳng qua không một lần trúng.
Trên lan can đã vây quanh khá nhiều người, khi thì có thể nghe được “Đinh” một thanh âm vang lên, cùng tiếng hoan hô.
Đại thái thái cũng xoay đầu lại hướng Nhâm Ích Kiện đang nóng lòng muốn thử nói: “Kiện nhi, chúng ta đi vào trước cho Phật tổ nén nhang, sau các ngươi có thể tại trong Bạch Long tự du ngoạn.”
Nhâm Ích Kiện nhìn Đại thái thái gương mặt hiền lành, bất đắc dĩ đem vật trong tay thu về.
Đại thái thái lại quay đầu lại vừa đi vừa cùng đại thiếu phu nhân nói chuyện.
Đại thái thái tin Phật, chuyện Phật từ trước đến giờ thành kính, bởi vậy Nhâm gia mấy người vãn bối đều quy củ đi theo phía sau nàng, ngay cả Nhâm Dao Ngọc, mẹ nàng không ở trong này. Nàng tại Đại thái thái trước mặt cũng thành thật không ít.
Tuy rằng Đại thái thái đối xử với bọn Nhâm gia tiểu bối từ trước đến giờ đều hòa ái, chẳng qua bà đương gia lâu, trên người sẽ có khí chất không giận tự uy. Cho nên bọn vãn bối trước mặt bà đều rất quy củ, không dám làm càn.
Đi theo Đại thái thái vào trong điện dâng hương xong, Đại thái thái liền quay đầu nói với mấy người: “Ta cùng đại tẩu các con muốn đi xin xăm, các con ở trong chùa đi lanh quanh một chút, đến lúc dùng cơm lại quay về. Chỉ là phải nhớ kỹ không được một mình. Nhất là vài cô nương. Tấn Nguyên, Dao Hoa, hai người các ngươi lớn tuổi lại tính tình trầm ổn, phải cẩn thận nhiều hơn, trông coi đệ muội.”
Tất cả mọi người đáp vâng, Nhâm Ích Kiện lập tức kéo Nhâm Ích Hồng liền đi. Một bên còn hỏi Vân Văn Phóng cùng Khâu Uẩn: “Biểu ca hai người có muốn đi cùng chúng đệ không?”
Khâu Uẩn trong tay quạt xếp khép khép mở mở, lắc đầu cười nói: “Chúng ta không phải tiểu hài tử, không chơi cái kia.”
Nhâm Ích Kiện trợn trắng mắt. Chạy xa.
Nhâm Ích Quân nhìn mẫu thân hắn một lúc, vụng trộm hướng Nhâm Dao Kỳ bên này đi, Đại thái thái cau mày nói: “Ích Quân con lại đây, cùng nương và đại tẩu con đi xin xăm.”
Nhâm Ích Quân lúc này vẫn tương đối nghe lời của mẫu thân hắn, bởi vậy tuy rằng khuôn mặt không cam lòng. Cũng chung quy ngừng bước chân, đi trở về bên cạnh mẫu thân của hắn. Biểu tình buồn rầu trên mặt có thể làm người ta tránh lui ba thước.
Đại thái thái nói rồi khẽ quay sang Nhâm Dao Âm sắc mặt có chút khó coi đang tụa vào bà tử bên cạnh nói: “Ta đã thông tri nhà chùa cho chúng ta một phòng nghỉ ngơi, con theo ta đi nghỉ một lát.”
Nhâm Dao Âm chịu không nổi xe ngựa xóc nảy, có chút không thoải mái. Nàng không thể ngồi xe ngựa đi đường xa, Ngũ thái thái hay nói đùa Nhâm Dao Âm là bệnh yếu ớt, sau này chỉ có thể gả chồng gần không thể gả chồng xa.
Nhâm Dao Kỳ cũng đang do dự có đi cùng với Nhâm Ích Quân hay không, nghĩ nghĩ nàng vẫn nói với Đại thái thái: “Đại bá mẫu, con cũng cùng người đi xin sâm đi.”
Đại thái thái có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái, lại dịu dàng mà nói: “Con tuổi còn nhỏ không nên đi, vẫn nên cùng tỷ muội đi chơi là tốt nhất. Bá mẫu nhớ rõ phía sau Bạch Long tự này có một khu rừng hạnh hoa, lúc này không biết có nở hoa rồi không.”
Nhâm Dao Ngọc bĩu môi nhỏ giọng: “Năm rồi không lạnh hạnh hoa cũng phải tháng ba tháng tư mới nở hoa, năm nay so với năm rồi lạnh, làm sao có thể sớm như vậy nở hoa?”
Đại thái thái cũng đã cùng đại thiếu phu nhân, Nhâm Dao Âm đi ra ngoài, Nhâm Ích Quân chắp tay sau lưng đi theo đằng sau các nàng, một bộ dáng vô tình, bị Đại thái thái nhìn thấy, xoay đầu lại thuyết giáo hắn vài câu, hắn chỉ có thể miễn cưỡng lên tinh thần.
Nhâm Dao Ngọc thấy Đại thái thái các nàng đi, nói với Khâu Uẩn: “Biểu ca, chúng ta đi nơi nào?”
Khâu Uẩn nhìn Vân Văn Phóng, lại nhìn một chút Nhâm gia tỷ muội.
Nhâm Dao Ngọc mặt đầy tươi cười nhìn hắn, Nhâm Dao Hoa cùng Nhâm Dao Kỳ hai tỷ muội không biết là đang suy nghĩ gì, lực chú ý không đặt trên người bọn họ.
“Chúng ta không bằng trước đi rừng hạnh hoa sau núi. Mặc dù hạnh hoa chưa nở, nhưng đến đó ngắm cảnh cũng không tồi. Vốn chúng ta không phải định đến đạp thanh hay sao? Này trong chùa miếu chỉ có Bồ Tát, đại điện chạm trổ tượng phật, không có chút cảnh sắc tươi mới.”
Mấy người cũng không có ý kiến.
Khâu Uẩn với Bạch Long tự cũng không xa lạ gì, không cần hòa thượng trong chùa dẫn đường, dẫn đầu đưa người ra phía sau núi. Một bên không dứt lời giới thiệu cho mọi người nguồn gốc của Bạch Long tự, bên cạnh đó còn có một số kiến trúc cổ trong chùa.
Khâu Uẩn là một người như vậy, hắn nếu muốn biểu hiện được thân thiết hữu hảo, vậy hắn chính là người thân thiết nhất, bằng hữu biết điều nhất của ngươi. Nhưng hắn nếu muốn cùng ngươi giữ một khoảng cách, vậy hắn chính là một tên khó gần nhưng trên phương diện lễ nghi thì không thể bắt bẻ.
Chính bởi vì như thế, đời trước Nhâm Dao Kỳ rất chán ghét hắn. Đời này, nàng cũng chỉ muốn cùng hắn giữ một khoảng cách.
Năm nay đầu xuân, phía sau Bạch Long tự hạnh hoa quả nhiên còn chưa kịp nở hết, chẳng qua có vài cành lát đát nở vài bông hoa.
“Chúng ta đến đình bên kia ngồi một chút?” Khâu Uẩn một bộ là người dẫn đường tốt chỉ đình bên kia nói với mọi người.
Mấy người đến gần lại phát hiện bên trong đã có người, hai người thiếu niên, hai thiếu nữ, đều là khoảng mười ba mười bốn tuổi.
Khâu Uẩn bước chân chậm lại, khẽ nhíu mày nhỏ giọng nói với Vân Văn Phóng: “Nguy rồi, là người quen. Ngươi có muốn tránh mặt một lúc hay không?”
Vân Văn Phóng hơi hơi nhíu mày nhìn vài người trong đình, giật giật khóe miệng: “Không cần, chẳng lẽ ta còn sợ bọn họ đi cáo trạng sao?”
Vừa vặn thiếu niên áo lam ngồi trong đình cũng nhìn về phía này, đợi tầm mắt đối diện Khâu Uẩn cùng Vân Văn Phóng, hắn hơi sững sờ, lập tức lập tức đứng dậy cao giọng hô: “Tử Thư, Tấn Nguyên, các ngươi sao lại ở chỗ này?”
Khâu Uẩn cười đi ra phía trước: “Tô huynh, không nghĩ tới lại gặp huynh nơi đây.”
Nhâm Dao Kỳ cũng nhìn vào trong đình, chỉ thấy thiếu cùng Khâu Uẩn, Vân Văn Phóng đánh tiếng diện mạo thanh tú, trên người nhàn nhạt tỏa ra khí chất người tri thức, giơ tay nhấc chân mười phần ổn thỏa, vừa thấy là biết xuất thân không kém.
Khâu Uẩn gọi ngượi nọ là “Tô huynh”, chẳng lẽ là người Tô gia Vân Dương thành?
Đáng tiếc đời trước Nhâm Dao Kỳ ở tại Yến Bắc cũng không được Nhâm lão thái thái sủng ái, rất ít có cơ hội ra ngoài. Nhâm gia người đi Vân Dương thành số lần cũng không ít, nhưng Nhâm Dao Kỳ lại rất ít, bất quá chỉ đi nhà ngoại rồi lại về.
Đời trước nàng gặp chưa chắc đã nhận ra, đời này càng đừng nói.
Trong đình một thiếu niên khác diện mạo chỉ coi như bình thường, xiêm y trên người lại không phải loại tầm thường. Hai thiếu nữ, một miễn cưỡng có thể xưng là thanh tú, trên mặt còn hơn mấy đốt tàn nhang. Một người khác tuổi nhỏ hơn lớn lên không tồi, đáng tiếc một đôi mắt quá mức linh hoạt, làm cho người ta nhìn không thích.
Bên kia, thiếu niên họ Tô đang mười phần hữu hảo hướng Vân Văn Phóng nói: “… Hồi lâu không thấy Tử Thư, nghe ca ca ngươi nói ngươi xa nhà?”
Vân Văn Phóng lưng dựa đình trụ, một bộ lười nhác, nghe vậy bất quá là “Ừ” một tiếng làm như trả lời, giống như đối với việc thiếu niên bắt chuyện làm thân rất khinh thường.
Khâu Uẩn đúng lúc tiến lên ngắt lời, vỗ trán nói: “Đúng rồi, nhìn ta thất lễ. Tô huynh, đây là Nhâm gia ba vị biểu muội của ta. Tam biểu muội, Ngũ biểu muội, Bát biểu muội, vị này là Tô gia Nhị thiếu gia Tô Doãn Sâm. Đông phủ nhị biểu thẩm là thân cô cô của Tô huynh, lại nói tiếp Tô huynh cũng em như là biểu huynh của các muội.”
Nguyên lai thật đúng là người Tô gia.
Nhâm Dao Kỳ mấy người vội hành lễ chào.
Tô Doãn Sâm mười phần hữu lễ hoàn lễ, lại hướng đoàn người Nhâm Dao Kỳ giới thiệu ba người khác trong đình.
“Đây là Đường gia Đại thiếu gia, Tử Thư, Tấn Nguyên các ngươi phải biết mới được, Đường huynh năm mới sẽ vào thư viện chúng ta. Hai vị cô nương này là biểu muội hắn, Lưu gia hai vị cô nương Đông Quế phường tại Vân Dương thành.”
***********
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận