Cô nương Lưu gia Quế Đông phường Vân Dương thành?
Nhâm Dao Kỳ nghe vậy trong lòng chợt động, nhìn Nhâm Dao Hoa bên cạnh.
Nhâm Dao Hoa mặc dù không nhìn Nhâm Dao Kỳ, lại có thể phát hiện Nhâm Dao Kỳ đang nhìn mình, không để người khác phát hiện gật gật đầu.
Nhâm Dao Kỳ minh bạch, hôm nay Đại thái thái đến đây chính là muốn Nhâm Ích Quân xem mắt một trong hai người này. Chỉ không biết chính xác là vị nào.
Kia hai vị cô nương vừa nghe hai người là người Nhâm gia, cũng tò mò nhìn lại, nói vậy cũng biết chuyện hôm nay.
Chỉ là Nhâm Dao Kỳ cảm thấy hai vị cô nương này cũng không quá trầm ổn, vị tiểu cô nương có vài phần tư sắc kia ánh mắt nhìn người khác quá rõ ràng, không e dè, nhất là thời điểm nhìn chằm chằm Vân Văn Phóng, chẳng qua mười hai mười ba tuổi tiểu cô nương lại mang theo vài phần mị thái.
Ngược lại vị lớn tuổi thì trầm ổn hơn, chỉ là trên gương mặt miễn cưỡng coi như thanh tú, biểu tình lạnh như băng, chỉ cùng vị biểu ca bên người nói chuyện, cả khi các nàng hướng bọn họ chào hỏi cũng ngó lơ không quan tâm.
Lấy ánh mắt nhìn người Đại thái thái, hai cô nương này đều không được cửa đầu tiên, chuyện hôm nay chỉ sợ thất bại.
Nhâm Dao Kỳ đang suy nghĩ chuyện của Nhâm Ích Quân, không nghĩ câu tiếp theo của Tô Doãn Sâm đã thành công thu hút sự chú ý của nàng.
“Mùng tám tháng sau là ngày huynh trưởng ta đón dâu, đến lúc đó Editor rằng các ngươi đều phải đến dự.”
Huynh trưởng Tô Doãn Sâm, Tô gia đích tôn Đại thiếu gia Tô Doãn Du, Nhâm Dao Kỳ nhớ rõ hắn.
Thê tử hắn sắp cưới họ Tằng, là cháu gái bà con xa của Tây Xương Hầu phu nhân, Tằng Phô người ba năm sau đảm nhiệm chức Ninh Hạ tổng binh là thúc thúc ruột của nàng ta.
Mặc dù đã đã trải qua một đời, lần nữa nghe chuyện liên quan đến Tằng gia, Nhâm Dao Kỳ vẫn không nhịn được toàn thân rét run.
Bây giờ Tằng Phô, hiện tại đang là quan Lục phẩm giáo úy dựa vào gia tộc che chở. Ai có thể dự đoán được, chỉ ba năm hắn có thể không ngừng luồng cúi lấy được thưởng thức của Nhan đại nhân, cuối cùng được triều đình phái tới làm quân cờ kiềm chế Yến Bắc vương phủ
Bây giờ mọi người còn không hiểu, vì sao Tô gia sẽ để con trưởng lấy cháu gái bà con xa của một gia tộc đang xuống dốc.
Bởi vì thê tử hiện tại là Tô gia gia chủ tái giá lần hai. Đích tôn Đại lão gia Tô Khắc Cần cùng với bà cô gả đến Nhâm gia là con vợ cả. Cho nên mọi người liền đoán là vị Tô Lão thái thái này cố ý tìm thông gia không ra gì như vậy cho con vợ cả để lại.
Lúc này có bà tử chạy tới, đến bên tai Lưu gia Đại tiểu thư nhỏ giọng nói vài câu, vị kia Lưu gia tiểu thư tuy rằng như cũ biểu tình lạnh lùng, nhưng trên mặt lại xuất hiện ánh đỏ khả nghi.
“Đã biết, ta cùng với muội muội đến ngay.”
“Vân Nhi biểu muội, là dì gọi muội cùng Châu Nhi biểu muội qua đó?” Đường gia Đại thiếu gia thấp giọng hỏi.
Lưu Vân gật gật đầu, rồi lại nói với Lưu Châu: “Mẫu thân đang tìm phương trượng giải sâm, người gọi chúng ta qua đó xin một quẻ. Chúng ta nên đi thôi, đừng để mẫu thân đợi lâu.”
Lưu Châu thu hồi tầm mắt đặt trên người Vân Văn Phóng, tươi cười xinh đẹp đáp lời. Đi theo tỷ tỷ phía sau.
Lưu gia hai tỷ muội hướng mọi người cúi chào, liền rời khỏi đình.
Nhâm Dao Kỳ thấy Lưu thị hai tỷ muội làm vẻ ta đây, có chút không yên lòng Nhâm Ích Quân. Không biết hai tỷ muội này có phải sát tinh của Nhâm Ích Quân hay không.
Đứng ở nơi đó do dự hồi lâu. Nhâm Dao Kỳ vẫn là quyết định cùng qua xem. Vạn nhất chuyện gì xảy ra, nàng cũng có thể đúng lúc khuyên trụ Nhâm Ích Quân, không cho hắn gặp rắc rối.
Dù sao liên lụy đến mạng người.
“Tam tỷ, muội muốn đi thay quần áo.” Nhâm Dao Kỳ nhỏ giọng cùng Nhâm Dao Hoa nói.
Nhâm Dao Hoa nghe vậy nhíu mày nhìn chung quanh: “Chung quanh đây sợ là không có chỗ để thay quần áo, chúng ta trở lại chàu đi.”
“Ta đây đi về trước. Chậm chút lại tới tìm các ngươi.”
Nhâm Dao Hoa gật gật đầu, không nói gì thêm.
Nhâm Dao Kỳ cùng mọi người nhún gối thi lễ, dẫn theo nha hoàn bà tử rời khỏi.
Không nghĩ mới đi được một đoạn, Nhâm Dao Kỳ cảm giác có người đi theo, quay đầu liền thấy Vân Văn Phóng thanh thản đi về phía bên này.
Nhâm Dao Kỳ ngừng bước chân, hướng hắn mỉm cười: “Văn công tử trước hết mời.”
Vân Văn Phóng không quan tâm nàng. Đi đến bên người nàng liền dừng lại.
Nhâm Dao Kỳ thở dài, nhìn thẳng vào hắn nói: “Văn công tử, ta muốn đi thay y phục.”
Vân Văn Phóng nhìn nàng một cái.”Ừ.” Vẫn như cũ không động.
Nhâm Dao Kỳ không có biện pháp, chỉ có thể làm như không thấy, tiếp tục đi. Vân Văn Phóng không nhanh không chậm theo sát. Tại lúc nàng phân phó nha hoàn đi hỏi phòng Nhâm Dao Âm nghỉ ngơi lúc sáng, quay đầu rốt cục phát hiện Vân Văn Phóng đi.
Nhâm Dao Kỳ lúc này quay người đi hướng Đại thái thái xin săm.
Đáng tiếc đến nơi đó, Đại thái thái các nàng đã sớm rời đi. Hỏi tiểu hòa thượng mới biết được Đại thái thái cùng Lưu phu nhân đi điện thờ phụ bên cạnh chuyên dùng cho khách quý nghỉ ngơi.
Nhâm Dao Kỳ lại đi điện thờ mà tiểu hòa thượng nói.
Mới đi ra khỏi đại điện, quẹo khỏi khúc quanh liền nhìn đến thân ảnh Nhâm Ích Quân.
Chính là không chỉ một mình Nhâm Ích Quân, mà còn có hai tỷ muội Lưu gia.
Nhâm Dao Kỳ vừa vặn nghe được cái Lưu Châu cô nương cười lạnh nói: “… Đại tỷ của ta bất quá là chướng mắt ngươi, cho nên trước tiên báo cho biết ngươi một tiếng thôi, ngươi dám chửi Đại tỷ của ta là người quái dị? Ngươi mới là cái ma ốm, bệnh quỷ! Vừa thấy chính là đồ đoản mệnh, ai gả cho ngươi chính là quả phụ!”
Nhâm Dao Kỳ tâm lộp bộp một tiếng, vội vàng hướng Nhâm Ích Quân nhìn lại, quả nhiên Nhâm Ích Quân mặt âm hàn đứng ở nơi đó.
Mà cái Lưu Châu cô nương kia, không biết theo ai học, bày ra tư thái chanh chua, tiếp tục nói: “Người như ngươi, nên sớm nói với người nhà chuẩn bị một cổ quan tài, chết sớm siêu sinh sớm! Vì sao còn muốn đi ra gieo họa cô nương nhà người ta…”
“Câm mồm!”
Lời này thật sự là có chút quá đáng, Nhâm Dao Kỳ nghe không nổi nữa, lạnh giọng ngăn lại Lưu Châu, hướng Nhâm Ích Quân đi tới.
“Ngươi là cái Nhâm gia tiểu thư vừa rồi?” Lưu Châu bị ngắt lời, trong lòng không vui, liếc xéo Nhâm Dao Kỳ nói.
Nhâm Dao Kỳ cũng không thèm nhìn nàng ta, chỉ quay đầu nhìn về phía Nhâm Ích Quân, dịu dàng trách cứ hắn nói: “Tam ca, chúng ta tìm ca thật lâu, ca như thế nào tới nơi này? Nơi này ngư long hỗn tạp, sa cơ thất thế không thể gặp người loại gì cũng có, vạn không cẩn thận gặp được, là không thể lý luận.”
Tiếp theo không đợi mọi người phản ứng kịp, Nhâm Dao Kỳ liền quay đầu phân phó bà tử nói: “Đi, cho hai cái cản đường kia mỗi người năm lượng bạc. Nhâm gia chúng ta trước giờ nghe hát chưa bao giờ thiếu bạc, cũng không phí công chất giọng của nàng ta.”
“Ngươi… Ngươi mắng ta là… Là con hát?” Lưu Châu nhi phản ứng kịp, chỉ vào Nhâm Dao Kỳ nói.
Không ngờ nàng ta tay mới nâng lên, đã bị cái gì bay tới nện vào, nàng ta thét lên đau đớn.
Một đồng tiền “đông” một tiếng lăn xuống đất, cạnh chân nàng ta lăn vài vòng mới dừng lại.
Nhâm Dao Kỳ quay đầu, liền thấy Vân Văn Phóng không biết khi nào đã tới, khóe miệng khẽ nhếch đứng ở nơi đó, một bộ muốn góp vui.
“Vân Nhị thiếu gia, ngươi có ý gì!” Vẫn đứng ở bên cạnh nhìn muội muội nháo Lưu gia Đại tiểu thư Lưu Vân lạnh mặt nói.
Vân Văn Phóng nhếch nhếch khóe miệng, miễn cưỡng nói: “Thấy các ngươi hát tốt, cho tiền thưởng. Ngươi tiếp tục hát, bản thiếu gia tiếp tục thưởng.”
Lưu Vân gương mặt đỏ lên, nói chuyện cũng không phải, không nói lời nào cũng không phải.
Cuối cùng Lưu Châu bên người nàng “Oa ——” một tiếng khóc lên, chất giọng quả thật trong trẻo hết sức.
Nhâm Dao Kỳ sợ bị hai tỷ muội đưa tới người khác vây xem, nàng cũng không muốn mất mặt xấu hổ, liền lôi kéo Nhâm Ích Quân đi.
Chờ khi không còn nghe thấy giọng tỷ muội hai người họ, Nhâm Dao Kỳ mới nhìn Nhâm Ích Quân vẫn không nói lời nào bên cạnh.
Nhâm Ích Quân mặt không chút thay đổi, Nhâm Dao Kỳ đang muốn dẫn hắn nói chuyện tán tán lửa giận của hắn, không nghĩ Nhâm Ích Quân bất ngờ cười ra tiếng.
Nhâm Dao Kỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn cười đến không còn hình tượng, trầm mặt không nói gì.
Chờ Nhâm Ích Quân rốt cục cười đủ, Nhâm Dao Kỳ mới bất đắc dĩ nói: “Tam ca, ngươi đừng dọa người như vậy được không.”
Nhâm Ích Quân đánh giá nàng nửa ngày: “Ta còn tưởng rằng ngươi gần đây tính tình thay đổi tốt hơn, không nghĩ vẫn như vậy…”
Thấy Nhâm Ích Quân trong lòng tốt hơn nhiều, Nhâm Dao Kỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi, theo lời của hắn nói: “Vẫn như vậy cái gì?”
Nhâm Ích Quân nhíu mày nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc lắc đầu, không nói.
Nhâm Dao Kỳ cũng không hỏi, trước kia Nhâm Dao Kỳ nhất định là cùng Nhâm Ích Quân nhìn nhau chán ghét.
“Tam ca, ngươi còn tức giận sao? Còn muốn trút giận hay không?” Nhâm Dao Kỳ thăm dò hỏi, chỉ cần Nhâm Ích Quân không ra chiêu tàn nhẫn, không quậy chết người, hắn muốn dạy dỗ hai tỷ muội Lưu gia một chút, nàng cũng không ngăn cản.
Năm đó Nhâm Ích Quân tức giận mang nàng đi đập từ đường, nàng hiện tại giúp hắn ác chỉnh cô nương.
Lại nói tiếp, vẫn là Nhâm Ích Quân dạy Nhâm Dao Kỳ hiểu rõ khi nào nên đem tam quan cùng tiết tháo đặt xuống, để mình vui vẻ một chút.
Không nghĩ Nhâm Ích Quân không hứng thú nói: “Thôi đi, ta cũng mắng lại người ta.”
Nhâm Dao Kỳ hỏi mới biết được, vừa rồi Lưu gia tỷ muội gọi Nhâm Ích Quân đi ra thầm muốn Nhâm Ích Quân không nên vọng tưởng lấy Lưu gia cô nương, Nhâm Ích Quân thuận miệng trả về một câu hắn mới không cưới người xấu xí. Sau đó liền cãi vã.
Hai người đang nói chuyện, bất ngờ một giọng nói mang theo trêu ghẹo cùng thất vọng chen vào: “Ta cũng đã mang tiền thưởng đến xem kịch, sao đã tan rồi?”
Khâu Uẩn cùng Vân Văn Phóng xuất hiện trước mặt hai người bọn họ.
Sau lưng họ còn có Nhâm Dao Hoa cùng Nhâm Dao Ngọc.
Hiển nhiên đều là nghe được tin tức nên mới đến.
Nhâm Dao Ngọc nói: “Cái Lưu gia Nhị tiểu thư kia ta nhìn thì không phải là tốt, nghe mới biết được bất quá là cái thiếp sinh xuất thân không rõ ràng.”
***************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận