Lúc trước ánh mắt Lưu Châu nhìn Vân Văn Phóng làm cho Nhâm Dao Ngọc cực kỳ không vui, lại thấy các nàng ta cùng Tô Nhị thiếu gia quen biết mà đối với các nàng có chút kiêng dè, bởi vậy Lưu gia tỷ muội vừa ly khai nàng liền sai người đi thám thính Lưu thị tỷ muội chi tiết.
Tuổi lớn dung mạo bình thường Lưu Vân là đích trưởng nữ Lưu gia, còn Lưu Châu tuổi nhỏ là do Lưu lão gia cùng một thị thiếp được chuộc về từ kỹ viện sinh ra. Lưu gia mấy năm gần đây mới lên được phú hộ, không có nhiều quy củ như danh môn thế gia.
Nhâm Dao Ngọc đang phân phó nha hoàn nói lại chuyện tình hai tỷ muội Lưu gia lúc trước nghe ngóng được, Đại thái thái đã phái bà tử đến, gọi Nhâm Ích Quân qua đó.
Nhìn biểu tình bà tử kia, có lẽ Đại thái thái đã biết được chuyện vừa rồi.
Nhâm Ích Quân bĩu môi, nói với Nhâm Dao Kỳ: “Ta đi gặp mẫu thân, chuyện này vốn vì ta mà có, không liên quan đến các ngươi.”
Nhâm Dao Kỳ cũng không phải lo lắng Nhâm Ích Quân bị Đại thái thái trách cứ, dù sao cũng là mẹ con, Đại thái thái lại như thế nào, có thể đưa ra lời trách móc với Nhâm Ích Quân. Không cần “người ngoài” như nàng chen vào chuyện nhà người khác.
Hơn nữa chuyện lần này cũng không nháo lớn như kiếp trước, mâu thuẫn với Lưu gia, Đại thái thái tự có cách giải quyết.
Vì thế Nhâm Dao Kỳ cười cười, trừng mắt nhìn Nhâm Ích Quân : “Vậy chúc tam ca may mắn!”
Nhâm Ích Quân nghe vậy giận cười, lườm nàng một cái mới chắp tay sau lưng khí thế hiên ngang bước đi.
Chờ Nhâm Ích Quân đi, Nhâm Dao Kỳ mới phát hiện Nhâm Dao Hoa có chút kỳ quái. Tỷ ấy lại không đứng ra dạy dỗ nàng xen vào việc của người khác?
Nhâm Dao Kỳ không khỏi nhìn Nhâm Dao Hoa đứng bên cạnh, lại phát hiện Nhâm Dao Hoa tâm tư căn bản không ở đây, nàng hơi khẽ cau mày một bộ như có điều suy nghĩ.
Nhâm Dao Kỳ đang muốn nói chuyện với nàng, Nhâm Dao Ngọc cũng đi tới nói: “Ngũ tỷ tỷ lúc trước không phải nói muốn đi thay quần áo sao? Lúc này còn đi hay không?”
Nhâm Dao Kỳ nhớ tới lúc trước mình lấy cớ muốn thay quần áo rời đi, liền gật đầu: “Vừa mới bởi vì gặp tỷ muội Lưu gia mà trì hoãn.”
“Vậy thì thật tốt muội cũng muốn đi, chúng ta cùng nhau đi.” Nhâm Dao Ngọc nói.
Nhâm Dao Kỳ ngược lại không sao cả, liền hỏi Nhâm Dao Hoa: “Tam tỷ muốn hay không cùng chúng ta đi chung?”
Nhâm Dao Hoa lắc đầu: “Các ngươi đi thôi. Ta đi dạo trong chùa một chút.”
Nhâm Dao Kỳ nghĩ đợi lát nữa không có ai lại nói chuyện với Nhâm Dao Hoa, liền cùng Nhâm Dao Ngọc rời đi trước.
Trên đường, Nhâm Dao Ngọc phá lệ thái độ mười phần thân mật ôm lấy cánh tay Nhâm Dao Kỳ.
Nhâm Dao Kỳ kinh ngạc nhìn về phía nàng, lại nghe thấy nàng ra vẻ thần bí nhỏ giọng nói: “Ngũ tỷ tỷ, tỷ cảm thấy Văn công tử người này như thế nào?”
Nhâm Dao Kỳ âm thầm nhíu mày, ngoài miệng lại nói: “Văn công tử? Dù sao cũng là bằng hữu của biểu ca, hẳn là tốt đi? Ta cùng với hắn cũng chưa quen thuộc, Bát muội muội như thế nào hỏi tới cái này?”
Nhâm Dao Ngọc che miệng cười một tiếng, liếc xéo Nhâm Dao Kỳ oán trách nói: “Ngũ tỷ tỷ thật chưa quen thuộc? Tỷ nhưng đừng lừa muội. Vừa rồi, tỷ vừa rời khỏi hắn cũng rời đi, còn có hôm qua. Nghe nói hắn đi Tử Vi viện tìm tỷ, sau lại cùng tỷ đi Noãn Hương Các của cô cô.”
Nhâm Dao Kỳ dừng bước, nhíu mày nghiêm mặt nói: “Bát muội muội. Loại chuyện không đúng sự thật này vẫn không nên nói lung tung. Muội coi như không vì khuê dự của ta suy tính, cũng nên vì Văn công tử, đừng để người khác nói hắn của chỉ hành vi lỗ mãng. Vừa rồi Văn công tử chẳng qua muốn tìm một nơi để đổi y phục thôi, về phần hôm qua hắn là cùng biểu ca đi thỉnh an phụ mẫu ta, cùng đi Noãn Hương Các bất quá là tiện đường. Muội nếu không tin có thể đi hỏi biểu ca, hắn hôm qua cũng vẫn luôn tại.”
Nhâm Dao Ngọc nghiêm túc quan sát Nhâm Dao Kỳ nửa ngày. Cuối cùng đem cánh tay của nàng bỏ ra, sau đột nhiên lại đổi bộ dạng ngạo nghễ, hừ nhẹ một tiếng nói: “Như vậy là tốt nhất! Nếu để ta phát hiện hành vi ngươi không biết kiểm điểm, ta liền nói cho tổ mẫu. Miễn cho ngươi làm ra cái gì không biết liêm sỉ bại hoại gia phong Nhâm gia, làm cho chúng ta những thứ tỷ muội cũng đi theo ngươi chịu liên lụy.”
Nhâm Dao Kỳ nhìn nàng bộ dạng lên mặt dạy người, giận quá thành cười: “Vậy thì đa tạ Bát muội muội ngươi nhắc nhở rồi.”
Nhâm Dao Ngọc lại hừ lạnh một tiếng. Bỏ lại Nhâm Dao Kỳ lập tức đi.
Dọc theo đường đi, hai người không nói câu nào.
Chờ từ tịnh phòng đi ra, Nhâm Dao Ngọc đã chẳng biết đi đâu. Nhâm Dao Kỳ đi tìm Nhâm Dao Hoa. Biết được Vân Văn Phóng cùng Khâu Uẩn hai người được người Nhâm Ích Kiện tìm tới gọi đi, Nhâm Dao Ngọc đi ra sau cũng đi theo. Nhâm Dao Hoa nói muốn đi hạnh hoa lâm bên kia, nên không đi theo.
Nhâm Dao Kỳ nhớ tới những lời Nhâm Dao Ngọc nói lúc trước, càng thêm chắc chắn Vân Văn Phóng chính là một tai tinh, về sau có thể rời xa liền rời xa. Nàng cũng không muốn dây vào những chuyện tiểu cô nương tranh giành tình nhân gì đó.
Vì thế nàng mang theo người của mình đi tìm Nhâm Dao Hoa.
Chỉ là Nhâm Dao Kỳ đem hạnh hoa lâm sau núi tìm vài lần. Vẫn không thấy thân ảnh Nhâm Dao Hoa.
Nhâm Dao Kỳ cũng không để ý, tùy ý đi dạo vài đại điện trong chùa. Cũng không quản trong điện cung phụng là cái Bồ Tát gì, dù sao thấy Phật liền bái.
Nàng đời trước không tin Phật, đời này cũng chưa hề tin.
Từ điện thờ Vô Lượng Thọ Phật, Quan Âm Bồ Tát đi ra, Nhâm Dao Kỳ nghe được phía sau lưng cây bạch quả già có tiếng nói chuyện của hai bà tử không biết thuộc nhà nào.
“… Tìm chỗ chết nha! Ngươi nói đều là thật?”
“Nếu có giả, để thiên lôi đánh xuống! Nghe nói nam tử kia lúc từ lân cận Bạch Vân am đi ra còn xiêm y bất chỉnh, bị thân thích của vị ni cô tục gia kia đuổi chạy khắp núi, nghe nói còn chạy đến bên trong Bạch Long tự!”
“Thật là đạo đức bại hoại! vị ni cô cũng không biết xấu hổ! Nếu phàm tâm không chết, cũng không cần xuất gia. Nay biến Phật môn thanh tịnh thành nơi thanh tịnh cũng không được, cũng không sợ ngẩng đầu ba thước có thần linh, tương lai hạ xuống đạo thiên lôi đánh chết nàng!”
“Hừ! Ngươi không biết, nghe nói cái Lương ni cô này lúc chủ nhà còn chưa chết liền không an phận hết lần này tới lần khác làm ra chuyện bại hoại gia phong, thân thích trong gia tộc phu quân nàng ta nhắc đến không có lời nào hay! Nhà nàng tướng công sau khi đi, nàng cấu kết với cái quý nhân gì đó, cuối cùng mang theo phu gia tài sản vào am ni cô, có miếu thờ phù hộ ngay cả thân thích phu gia nàng ta cũng không làm gì được. Nay nàng còn không được tự do? Có tiền bên người còn nuôi nam tử trẻ tuổi làm trai lơ! Ngày qua được tiêu dao tựa thần tiên, nơi nào còn kiêng dè cái gì ngẩng đầu ba thước có thần linh? Phật tổ họ gì nàng sợ là đều đã quên!”
“Kia Am chủ Bạch Vân am mặc kệ không quản sao? Liền tùy ý nàng ở trước mặt phật tổ làm càn như vậy hay sao?”
“Ngươi chưa từng nghe qua có tiền có thể sai ma khiến quỷ sao? Hơn nữa ni cô cũng đều là người phàm cả?”
…
Nhâm Dao Kỳ mặc dù không cố ý nghe lén, lại đem câu chuyện hai bà tử nghe được đại khái.
Đi theo phía sau vài nha hoàn tuổi trẻ sắc mặt ửng đỏ, lại tràn đầy tò mò.
Kia bà tử đứng sau cây hình như phát hiện có người đến, thu giọng, không nói gì nữa.
Nhâm Dao Kỳ đang muốn đến phía sau đường Long Vương xem, lại thấy đại nha hoàn Hương Cần bên cạnh Nhâm Dao Hoa vừa đi vừa nhìn chung quanh, giống như đang tìm người nào.
Nha hoàn bình Quả của Nhâm Dao Kỳ ánh mắt tinh. Lại cùng Hương Cần quan hệ tốt, liền hướng bên kia ngoắc. Vừa vặn Hương Cần cũng nhìn thấy đoàn người Nhâm Dao Kỳ, vội bước nhanh tới.
Nhâm Dao Kỳ kinh ngạc hỏi nàng: “Ngươi như thế nào một người ở trong này? Tam tỷ đâu?”
Hương Cần nhìn nha hoàn bà tử phía sau nàng một lúc, cuối cùng nói: “Tam tiểu thư tại Tứ tiểu thư nơi đó nghỉ ngơi, muốn nô tỳ đến tìm Ngũ tiểu thư nói chút ít chuyện.”
Trong miệng nàng nói là việc nhỏ, lại chỉ nói một câu vậy không nói thêm nữa, chỉ lặng lẽ hướng Nhâm Dao Kỳ nháy mắt.
Nhâm Dao Kỳ biết nhất định là có chuyện gì, liền gật đầu nói: “Vài tòa đại điện trước này khá nhiều người, ta đang muốn đi đường Long Vương phía sau xem chút, ngươi cùng ta đi thôi.”
Hương Cần cúi đầu lên tiếng vâng. Tiến lên đây đỡ một bên tay Nhâm Dao Kỳ.
Đường Long Vương địa thế khá cao, vị trí cũng tới gần phía sau núi, bởi vậy khá vắng vẻ. hơn nữa là đường mới tu kiến nên ít người lui tới.
Nhâm Dao Kỳ thấy bên cạnh đường Long Vương có một tiểu đình, bèn kêu vài bà tử rời đi, ai muốn dâng hương thì dâng hương, ai muốn đi ngoài thì đi ngoài, chính mình mang theo Hương Cần đi hướng tiểu đình bên kia.
Không nghĩ mới đi vài bước. Liền thấy 3, 4 nữ nhân vội vội vàng vàng tới bên này. Mấy phụ nhân kia trẻ có già có, đều vừa đi vừa nhìn xung quanh, thở hồng hộc, như là đang tìm cái gì.
“… Tứ thẩm, có thể không hắn không trốn trong miếu? Tìm khắp nơi cũng không tìm được gã gian phu kia.” Một phụ nhân tuổi trẻ hơn hỏi trung niên phụ nhân dẫn đầu.
Trung niên phụ nhân tuy rằng trên mặt cũng có chút không xác định. Lại lắc đầu nói: “Đương gia nhà ta thấy hắn chạy vào trong núi, bọn họ lại ở dưới chân núi canh chừng, hắn không trốn thoát được. Trên núi này có thể giấu được người cũng chỉ có Bạch Long tự… Hẳn là không sai được! Chúng ta lại cẩn thận tìm xem. Chờ tìm được người rồi trở về nhất định phải đem cái dâm phụ kia trầm sông!”
“Tứ tẩu nói rất đúng, muội còn chưa thấy qua nữ nhân không biết liêm sỉ như vậy! Thanh danh Trương gia nhà chúng ta đều bị nàng ta làm mất hết! Nếu tìm được gian phu rồi, xem nàng ta chống chế thế nào!” Một trung niên nữ nhân gương mặt phẫn nộ nhưng không giấu được nét hưng phấn nói.
Những người kia thấy chủ tớ Nhâm Dao Kỳ, chỉ nhìn các nàng một lát liền hướng đường Long Vương bên kia đi.
Hương Cần ngẩn người, không hiểu ra sao nhìn về phía Nhâm Dao Kỳ: “Ngũ tiểu thư. Các nàng làm cái gì vậy?”
Nhâm Dao Kỳ nhớ lại lúc trước nghe được câu chuyện hai bà tử sau cây bạch quả, có thể là tìm gian phu của vị Lương ni cô kia. Liền lắc đầu nói: “Mặc kệ những thứ này, ngươi tìm đến ta là do Tam tỷ để người tới tìm sao? Tam tỷ thật đang ở chỗ Tứ tỷ?”
Hai người rảo bước đến bên đình, Hương Cần lắc lắc đầu đang muốn nói chuyện, lại đột nhiên từ ngã ba bên cạnh đi ra một người.
(Chuyện hay bắt đầu, từ đây coi như khởi đầu của mọi căn nguyên. (^_^))
******************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận