Lúc ấy Nhâm Dao Kỳ nghĩ, trên đời này rất nhiều chuyện không công bằng.
Có người sinh mà phú quý, có người thiên phú dị bẩm, có người tài hoa xuất chúng, cũng có người vừa xuất hiện có thể hấp dẫn tầm mắt mọi người, như chân trời minh nguyệt, như tuyệt thế mỹ ngọc, như tuyết lĩnh hoa.
Bước chậm đi tới là một vị thiếu niên, tóc đen như mực dưới ánh mặt trời có tia tử sắc, nổi bật gương mặt ưu mỹ phát ra ánh sáng nhu hòa như ngọc thạch, hắn bước bước chân rõ ràng không chậm, lại làm cho người cảm giác được nhàn vân lững thững tao nhã cùng cao quý.
Loại này tao nhã cao quý cùng chút vô ý này, làm hắn chỉ cần bước tới như vậy cũng có thể lu mờ mọi cảnh vật xung quanh.
Một đôi mắt đen nhánh ấm áp cùng ánh mắt Nhâm Dao Kỳ gặp nhau giữ không trung.
Nhâm Dao Kỳ không biết như thế nào, cảm giác trong lòng giống như bị gì đó gõ một cái.
Nhâm Dao Kỳ từng nghe danh sĩ bình luận mỹ nhân, một người có đẹp hay không, quan trọng nhất không phải dung mạo, mà là khí chất. Rất nhiều người ngồi một chỗ không nói lời nào cũng được xưng tụng mỹ, nhưng vừa động một lời nói lại phá hủy một danh cổ họa, phá hủy một phần mỹ cảm kia.
Mà thiếu niên này ngay cả độ cong vạt áo hơi hơi chớp lên cũng có thể làm cho người ta cảm thấy vừa đúng.
Bạch ngọc vô hạ*, tuyệt thế vô song, chính là hình dung người như thế.
(*ý chỉ như bạch ngọc không có khuyết điểm)
Đây là lần đầu tiên Nhâm Dao Kỳ đánh giá dung mạo một nam tử cao như vậy.
Chính là đợi thiếu niên đến gần nàng mới phát hiện môi của hắn có chút tái nhợt, dáng người tuy rằng thon dài cân xứng lại hơi hơi gầy gọt, làm nhan sắc bức người của hắn thêm vài phần nhu hòa.
Trên người hắn vận chiếc áo bào màu trắng thêu đồ án thanh vân, tinh xảo tao nhã, lại vì ống tay phải như bị người kéo rách, nhìn có chút đột ngột.
Hương Cần dựa sát lại, sắc mặt cổ quái đến bên tai Nhâm Dao Kỳ nói nhỏ: “Tiểu thư, người nói vị công tử này có phải người thân mật với tiểu ni cô bị mấy phụ nhân kia truy lùng không?”
Nhâm Dao Kỳ nghe vậy sửng sốt, lại còn thật sự nhìn thiếu niên kia một cái.
Thiếu niên kia ánh mắt nhàn nhạt hướng Hương Cần đảo qua. Tầm mắt tuy rằng làm người ta nhìn không ra cái gì cảm xúc, lại làm Hương Cần theo bản năng cúi đầu.
Nói thật, Nhâm Dao Kỳ thật sự không thể đem một thiếu niên như vậy cùng gã trai lơ lúc trước nghe được gộp cùng một chỗ. Nhưng hắn lại tình cờ xuất hiện ở đây, còn một bộ “Quần áo xốc xếch”.
Nhâm Dao Kỳ ho nhẹ một tiếng, nhìn sang nơi khác, một bộ không có việc gì nói với Hương Cần: “Chúng ta đi trong đình ngồi một chút.” Nói xong liền hướng đình bên kia đi.
Thế nhưng, vẫn chưa đi vài bước liền nhìn đến mấy phụ nhân lúc trước chạy đến đường Long Vương phía sau tìm người chạy vọt lại đây. Hẳn là còn chưa tìm được người, đành phải trở về.
Nhâm Dao Kỳ dừng chân, muốn quay đầu nhìn thiếu niên kia, đầu mới vừa thoáng động. Lại chung quy nhịn được. Loại chuyện này vẫn nên tránh càng xa càng tốt.
Không nghĩ tới thiếu niên kia lại đi đến bên cạnh nàng, đứng phía bên trái nàng, cùng nàng chỉ cách một lớp vải cộc. Được xưng tụng là sóng vai mà đi.
Nhâm Dao Kỳ sửng sốt, quay đầu nhìn về phía hắn. Thiếu niên kia biểu tình thanh thản, bước chân thư nhã, giống như hắn nguyên bản chính là đứng ở bên người nàng, một bộ như đang cùng nàng tản mạn.
Còn mang theo chút lạnh lẽo gió xuân đến. Mang đến một luồng vô cùng thanh vô cùng nhạt mùi thuốc, ngửi thấy làm lòng người an tường.
Hương Cần ánh mắt mở thật lớn, như là thấy quỷ. Mạnh hướng Nhâm Dao Kỳ nháy mắt.
Nhâm Dao Kỳ quay đầu, bước đi không đổi đến ghế ngồi trong đình ngồi xuống, thiếu niên kia tư thế ưu nhã ngồi xuống đối diện nàng.
Hương Cần vẻ mặt đau khổ đứng ở sau Nhâm Dao Kỳ, ánh mắt khi thì liếc nhìn thiếu niên kia, khi thì vụng trộm nhìn mấy phụ nhân đang chạy về phía này.
“Việc lạ! Tình nhân của con tiện nhân kia trốn đến nơi nào?”
“Tứ thẩm, tứ thúc có phải hay không là nhìn lầm rồi? Đoạn đường này chúng ta đã tìm kỹ rồi, vẫn không thấy bóng dáng nam tử áo trắng nào cả?”
Hương Cần khóe mắt giật giật, liếc nhìn nam tử áo bào trắng một cái. Vụng trộm đưa tay đi kéo ống tay áo Nhâm Dao Kỳ.
Thiếu niên kia khóe miệng hiện ra một chút tươi cười nhàn nhạt, như nguyệt hạ lưu thủy, thanh phong phất qua mặt. Hắn ngẩng đầu nhìn chủ tớ phía đối diện.
Hương Cần ngẩn ngơ qua đi sắc mặt đỏ lên, buông xuống tay, chôn đầu thật sâu. Không còn động tác.
Nhâm Dao Kỳ thần sắc thanh thiển, vừa không nhìn bên ngoài cũng không nhìn thiếu niên kia, chỉ nghiêng đầu ngắm nhìn gốc hoa ngọc lan bên cạnh đình, đóa hoa trắng thuần tựa nở mà không nở thu hút nàng chú ý.
Mấy phụ nhân kia đã đến bên ngoài đình, nhìn thấy bên trong có người liền dừng chân.
Trên tay áo trắng thiếu niên không biết lúc nào thêm một chuỗi đàn mộc, không chút để ý nhẹ nhàng đùa giỡn, hạt châu trên chuỗi hạt không quy luật va chạm vào nhau, phát ra thanh âm của kim thạch.
Nhâm Dao Kỳ lúc này mới xoay đầu lại, có chút tò mò nhìn chuỗi hạt kia, nguyên lai chuỗi hạt kia là đàn mộc lại không phải đàn mộc.
Thiếu niên kia hướng tới Nhâm Dao Kỳ nhợt nhạt cười một tiếng, tay đưa chuỗi hạt cho Nhâm Dao Kỳ, chậm rãi nói: “Đây là ‘Kim Thạch mộc, nhìn cùng đàn mộc cực kỳ tương tự, còn có mùi đàn hương, kỳ thật không phải vậy. Phía trên Phật châu khắc lại cả bài Kim Cương Kinh, chữ nhỏ cực nhỏ, cần một loại gương đặc thù mới nhìn thấy được.”
Giọng nói của hắn trầm thấp mềm mại, giống như mang theo một loại ma lực đặc biệt. Nhâm Dao Kỳ không tự chủ nhận chuỗi hạt hắn đưa đến, cầm vào tay cảm thấy hơi trầm, lại lạnh lẽo.
Dùng ngón cái vuốt phẳng, hạt châu kia quả nhiên hơi gập ghềnh, lấy ánh mắt nhìn lại, chỉ có thể nhìn đến phía trên che kín những hoa văn không quy tắc, không nhìn ra phía trên là có chữ viết.
Mấy phụ nhân nhìn quét qua bọn họ vài lần lại thu hồi tầm mắt, một bên thấp giọng trò chuyện với nhau vừa rời đi.
Thiếu niên chậm rãi đứng dậy, Nhâm Dao Kỳ đang muốn trả lại chuỗi hạt, hắn cũng đã xoay người rời khỏi. Cũng không thấy bước chân hắn mau, trong khoảnh khắc biến mất khỏi tầm mắt. Mùi thuốc nhàn nhạt cũng theo đó rời đi.
Hương Cần lúc này mới phản ứng được, nhỏ giọng kêu lên: “Nha, Ngũ tiểu thư, chuỗi Phật châu hắn còn không lấy đi.”
Nhâm Dao Kỳ lẳng lặng nhìn chuỗi hạt, trong mắt như có điều suy nghĩ.
Hương Cần nhìn phương hướng hắn vừa rời đi, mười phần thương tiếc thở dài một hơi: “Thật sự là đáng tiếc, một nhân vật như vậy thế nhưng là trai lơ.”
Thấy Nhâm Dao Kỳ không nói lời nào, Hương Cần lại có chút nghi ngờ nói: “Tiểu thư, hắn là đang lợi dụng chúng ta thoát khỏi những người đó sao? Hạt châu này là hắn đưa tạ lễ cho người?”
Nhâm Dao Kỳ không trả lời, chỉ đem chuỗi châu kia đưa cho Hương Cần: “Ngươi thu trước, coi như là nhặt được. Về sau nếu có cơ gặp lại sẽ trả lại.”
Hương Cần vội đáp, đem khăn tay của mình bọc chuỗi hạt kia lại, cẩn thận đặt vào túi hương bên eo.
Nhâm Dao Kỳ lúc này mới hỏi: “Lúc trước ngươi muốn nói với ta chuyện gì?”
Hương Cần nghe vậy vội hỏi: “Ngũ tiểu thư, Vu Tinh nói với nô tỳ lúc trước khi tỷ ấy đi thêm tiền hương khói cho phu nhân có nhìn thấy Đông Sinh bên cạnh cửu lão gia.”
“Đông Sinh?” Nhâm Dao Kỳ hơi sững sờ, lập tức ngẩng đầu, “Ngươi nói Vu Tinh thấy được Đông Sinh? Không phải Hạ Sinh?”
Hương Cần khó hiểu lại nghi ngờ nói: “Vu Tinh nói là Đông Sinh, cũng sẽ không nhìn lầm đi? Đông Sinh cùng Hạ Sinh tên tuy rằng chỉ cách một chữ, diện mạo lại cách xa vạn dặm. Ngũ tiểu thư, Tam tiểu thư nói Đông Sinh cùng Hạ Sinh hai người từ trước đến giờ cữu lão gia ở đâu bọn họ ở đó, hắn xuất hiện trong này, vậy cữu lão gia nhất định ở lân cận, liền dẫn Vu Tinh cùng hai người bà tử đi tìm người.”
Nhâm Dao Kỳ cau mày ngồi chỗ kia, suy nghĩ bay xa.
Những năm gần đây nhà ngoại nàng nuôi không nổi nô bộc, nhưng lại nuôi một gánh hát.
Sinh, đán, tịnh, mạt, xấu xí*, mọi thứ đầy đủ hết, có thể mở biểu diễn tại nhà. Mỗi khi cữu cữu cùng ngoại tổ phụ hưng trí, sẽ nghe thấy trong viện tử nho nhỏ cũ nát vang lên tiếng đàn sáo, hai phụ tử có khi sẽ lên đài thanh thanh cổ họng hát vài câu, phía sau cánh cửa đóng kín náo nhiệt đến không được.
(*Đoạn này mà dịch sát nghĩa quá thì không hay lắm, với lại ta cũng không thể bắt nghĩa chính xác được.)
Mỗi người đều nói hai cha con phế Hiến vương đều là hạng người sống mơ mơ màng màng ngu ngốc. Cũng có người lặng lẽ khinh bỉ nói, thật may là năm đó tiên hoàng chưa kịp lập được thái tử liền bệnh qua đời, bằng không giang sơn Đại Chu triều thật khiến người lo lắng.
Chỉ là Nhâm Dao Kỳ sau này vào kinh, cữu cữu vụng trộm dẫn người lẻn vào kinh, nàng mới biết được mỗi người dù là vai hề, võ sinh, lão niên, tư sinh đều là cao thủ thâm tàng bất lộ.
Bọn họ có người là ám vệ hoặc hộ vệ khi Hiến vương phủ còn huy hoàng, có người là thân tín nhà mẹ đẻ Uyển quý phi. Khi một nhà Hiến vương bị giáng chức đày đến Yến Bắc, lặng lẽ theo đuôi mà đến, che dấu tai mắt người hóa thân làm con hát đi theo bên cạnh Hiến vương phụ tử. Bọn họ có thể gọi là tử sĩ Hiến vương phủ.
Xuân Sinh, Hạ Sinh, Thu Sinh cùng Đông Sinh bốn người là thường xuyên đi theo bên cạnh Lý Thiên Hữu, Xuân Sinh, Hạ Sinh cùng Thu Sinh này ba người bởi vì lúc trước đi theo cậu vào kinh, cho nên Nhâm Dao Kỳ nhớ rõ. Nhất là Hạ Sinh, sau khi cữu cữu bị nàng thuyết phục hắn còn thầm lặng đi theo nửa năm, xác định nàng thật sự bình an vô sự mới rời kinh trở về Yến Bắc.
Chỉ là với Đông Sinh thì nàng không có ấn tượng gì. Nghe Hạ Sinh nói, Đông Sinh có một năm đi theo cậu ra ngoài, đột nhiên liền mất tích, sau này bất kể bọn họ tìm thế nào cũng không tìm thấy người, hắn không còn trở về, sống không thấy người chết không thấy xác.
Lúc này Nhâm Dao Kỳ đột nhiên nghe được tên Đông Sinh, không khỏi thất thần.
Thì ra Đông Sinh còn chưa mất tích.
***************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận