Một bên Hương Cần che miệng cười lên.
Nhâm Dao Kỳ bất đắc dĩ gọi lại người đương muốn chạy trốn: “Cữu cữu, con nhìn thấy người rồi!”
Lý Thiên Hữu mười phần buồn bực dừng bước chân, Nhâm Dao Kỳ đi đến gần còn nghe thấy hắn đang dạy dỗ tùy tùng: “…Kêu người thường ngày ăn ít một chút! Ngươi xem ngươi lớn như vậy hại gia mỗi khi ra ngoài đều bị người nhận ra, ngươi chính là cái đích sống! Về sau mỗi bữa chỉ được ăn hai chén… Không… Một chén cơm! Có nghe thấy không!”
Từ trước đến giờ vẫn im lặng chịu đựng hán tử lên tiếng vâng.
Lý Thiên Hữu trợn trắng mắt, càng thêm nhỏ giọng : “Ngươi xem một chút là đứa cháu ngoại nào của ta? Là còn bé hung dữ kia hay là đứa giống phụ thân nó hai mắt hướng lên trời?”
Nhâm Dao Kỳ dở khóc dở cười nhìn kia hán tử mặt đen thật nghiêm túc nhìn nàng một cái, sau đó trả lời: “Gia, là cái người thích ‘hai mắt hướng lên trời’ kia.”
Nhâm Dao Kỳ: “…”
Lý Thiên Hữu thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người lại, đợi thấy Nhâm Dao Kỳ đứng sau lưng hắn liền hoảng sợ, lại đi trừng tùy tùng chính mình: “Người ngay phía sau gia sao ngươi không nhắc nhở gia một câu!”
Nhâm Dao Kỳ thấy vẫn còn mưa, cũng không tính toán với hắn những thứ này, chỉ hỏi: “Cữu cữu có thấy Tam tỷ con không?” Tuy rằng nàng từ cuộc đối thoại chủ tớ hai người mà suy đoán, khả năng Lý Thiên Hữu gặp qua Nhâm Dao Hoa không lớn.
Quả nhiên Lý Thiên Hữu lắc lắc đầu, nước trên đấu lập văng lên mặt Nhâm Dao Kỳ: “Không thấy được, thấy cũng chạy.”
Nhâm Dao Kỳ bất đắc dĩ lau bọt nước trên mặt: “Vậy Đông Sinh đâu? Cữu cữu hôm nay ra ngoài không phải dẫn theo Đông Sinh với Hạ Sinh sao?”
Lý Thiên Hữu đang bận với tay áo khoát nghe vậy thuận miệng trả lời: “Không biết, Đông Sinh phía trước đi giúp ta dẫn … Đông Sinh đi làm việc. Tiểu tử kia thân hình linh hoạt, nhưng lại là một tên ngốc, lâu như vậy còn chưa trở lại, hại gia gặp mưa! Chờ hắn trở lại xem gia dạy dỗ hắn thế nào!”
Nhâm Dao Kỳ nghe vậy sắc mặt trắng bệch, lăng lăng nói không ra lời.
Nếu là Đông Sinh là lần này mất tích. Kia Nhâm Dao Hoa đi tìm hắn hay không cũng mất tích?
Lý Thiên Hữu cũng phát hiện Nhâm Dao Kỳ sắc mặt không đúng, hoài nghi hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Nhâm Dao Kỳ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Hạ Sinh phía sau Lý Thiên Hữu, nghĩ nghĩ, nói: “Tỷ tỷ của ta nàng nói thấy được Đông Sinh, cho nên đuổi theo, nhưng nàng đi hơn một canh giờ vẫn chưa về.”
Lý Thiên Hữu hoảng sợ: “Cái gì? Tiểu Dạ xoa đuổi theo Đông Sinh? Nàng, nàng, nàng, nàng sẽ không bị, bị những người đó cho bắt được đi?” Câu sau cùng là hỏi Hạ Sinh bên cạnh.
Nhâm Dao Kỳ bắt được mấu chốt trong lời hắn nói. Vội vàng hỏi: “Cữu cữu nói ai? Bọn họ tại sao muốn bắt tỷ tỷ của con?”
Lý Thiên Hữu nghe vậy có chút rối rắm đem đấu lạp trên đầu kéo xuống, phì phì xuy xuy không nói nguyên do.
Nhâm Dao Kỳ nghiêm mặt nói: “Cữu cữu, người nếu không nói cho con, nếu tỷ tỷ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó người làm sao đối mặt nương con!”
Lý Thiên Hữu mặt mày nhăn nhó, có chút đau đầu. Nghĩ nghĩ, hắn nhìn Hạ sinh rồi nói: “Ngươi tới đi…”
Hạ Sinh đang muốn mở miệng, Lý Thiên Hữu lại vội bổ sung một câu: “Chọn cái quan trọng mà nói. Những cái không liên quan thì đừng nói.”
Hạ Sinh trầm mặc một hồi mới nói: “Gia vốn đang…”
“Ngừng!” Lý Thiên Hữu hét lớn một tiếng, ngăn lại Hạ Sinh, trừng mắt nhìn hắn: “Gia kêu ngươi, chọn cái quan trọng mà trả lời!”
Gương mặt Hạ Sinh hàng năm không chút thay đổi hiện tại cũng không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại đang thầm gào thét: Tôi còn không nói gì mà!
“Thôi, vẫn để ta nói đi. Cho ngươi nói không biết bị bẻ cong thành bộ dáng gì nữa!” Lý Thiên Hữu có chút ghét bỏ nhìn Hạ Sinh. Đối Nhâm Dao Kỳ nói: “Ta vốn cùng một người có chuyện quan trọng, nên kêu Hạ Sinh cùng Đông Sinh rời đi. Không ngờ người đó lại đắc tội với vài người trước đó, sau đó… Sau đó vào thời điểm mấu chốt bọn họ xông vào. Ta liền từ cửa sau chạy. Không nghĩ tới đám người kia lại đuổi theo gia đến tận đây!”
Nói tới đây Lý Thiên Hữu trên mặt có chút căm giận: “Bọn họ đuổi theo gia không thôi, hoàn hảo Đông Sinh cũng không có nghe lời ta đi xa. Cho nên hắn đổi xiêm y của ta chạy đi rồi. Sau đó thì Hạ Sinh tìm được ta. Sau chúng ta lại cùng nhau tìm Đông Sinh. Tiểu Dạ xoa nhất định là lúc trước nhìn thấy Đông Sinh giả thành bộ dạng của gia nên mới đuổi theo đi.”
Nhâm Dao Kỳ nghe sắc mặt có chút cổ quái, không khỏi quan sát Lý Thiên Hữu vài lần, đột nhiên hỏi: “Cữu cữu lúc trước người mặc xiêm y như thế nào ạ?”
Lý Thiên Hữu nghĩ nghĩ: “Một chiếc áo choàng ngắn màu trắng. Bên trên còn thêu hạc trắng, gia mặc còn rất uy vũ khí phách. Xiêm y này vẫn là lần đầu tiên mặc đấy. Chậc —— trở về nhất định sẽ bị Ỷ Hồng lầm bầm một phen.” Lý Thiên Hữu có chút buồn bực.
Nhâm Dao Kỳ càng hết chỗ nói rồi. Nàng cảm giác mình đã biết được cái gì rồi.
Thời gian mọi người nói chuyện, mưa cũng đã tạnh.
Nhâm Dao Kỳ quay người phân phó hai bà tử phía sau: “Các ngươi đi Bạch Vân Am tìm kiếm xem, một người nghe ngóng tin tức, một người ở xung quanh đó tìm người.”
Lời nàng cofn chưa nói hết, Lý Thiên Hữu đã xù lông nhảy dựng lên: “Ngươi, ngươi, ngươi, làm sao ngươi biết Bạch Vân… Cái kia?”
Nhâm Dao Kỳ không chút thay đổi tiếp tục phân phó bà tử đi làm, mới quay đầu nhìn về phía Lý Thiên Hữu: “Đoán.”
“Kia, kia, kia, vậy ngươi còn đoán được cái gì?” Lý Thiên Hữu chưa từ bỏ ý định nói.
Nhâm Dao Kỳ không nói gì, Hương Cần vẫn đứng sau lưng nàng đột nhiên kinh hô một tiếng, lấy tay ôm miệng mình, trợn to mắt nhìn Lý Thiên Hữu: “Cái tên trai, trai, trai lơ kia?”
Lý Thiên Hữu nghe vậy sửng sốt, không giải thích được “Học gia nói chuyện làm cái gì? Cái gì trai lơ?”
Hương Cần nhìn Nhâm Dao Kỳ, sau đó cúi đầu bịt chặt miệng mình, không chịu nói chuyện, chỉ là khóe mắt luôn vụng trộm nhìn Lý Thiên Hữu.
Hạ Sinh lại như là biết gì đó, nhẹ nhàng tiến lại bên tai Lý Thiên Hữu nói gì đó.
Lý Thiên Hữu nháy mắt đỏ mặt, sau đó quái dị nói: “Cái tên khốn kiếp nào ở sau lưng nói xấu gia? Cái gia gia hắn mới là trai lơ! Gia bất quá là trộm hương, trộm ngọc!”
Hương Cần cùng hai người nha hoàn nghe vậy mặt hồng thấu.
Nhâm Dao Kỳ lắc lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Mưa đã tạnh, qua lát nữa bá mẫu con sẽ khởi hành trở về, vẫn là trước tìm được Tam tỷ quan trọng hơn. Bằng không thì phiền toái.”
Lý Thiên Hữu ủ rũ mà nói: “Vậy thì đi tìm đi.”
Mấy người liền quay lại Bạch Long tự.
Đi chưa được bao lâu, thấy vài bà tử vội vàng chạy ra ngoài, Hương Cần vội nói: “Ngũ tiểu thư, là bà tử bên cạnh Đại thái thái.”
Mấy bà tử kia cũng nhìn thấy Nhâm Dao Kỳ. Vài bước chạy tới, hành lễ nói: “Ngũ tiểu thư, cuối cùng tìm được ngài. Vừa mới Đại thái thái để nô tỳ đi tìm ngài nhưng nhà hoàn của ngài lại nói ngài đã ra ngoài. Đại thái thái lại cho nô tỳ vội đi tìm. Tam tiểu thư không ở cùng ngài sao?” Nói xong bà ta có chút kinh ngạc nhìn Lý Thiên Hữu, âm thầm phán đoán thân phận của hắn.
Nhâm Dao Kỳ nói: “Tam tỷ nàng tìm nơi tránh mưa, ta đang cho người đi tìm tỷ ấy. vừa lúc gặp được cữu cữu đến đây.”
Bà tử kia thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng hướng Lý Thiên Hữu thi lễ, kêu một tiếng cữu lão gia, rồi hướng Nhâm Dao Kỳ nói: “Nếu Ngũ tiểu thư gặp cữu lão gia, vậy thái thái yên tâm rồi. Lúc trước thái thái để nô tỳ đi tìm Ngũ tiểu thư chính là muốn thông báo cho ngũ tiểu thư một tiếng. Bởi vì trời mưa thông đạo phía trước bất ngờ xảy ra lũ, vài chiếc xe ngựa bị lật trong khe núi, vừa rồi có người tìm đến nhờ tăng nhân hỗ trợ mò xe tìm người. Đại thái thái nói chúng ta chậm một chút lại về miễn cho có chuyện gì xảy ra.”
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu: “Vậy thì thật phiền ma ma đi một chuyến, chờ lúc trở về ta nhất định đi Đại bá mẫu nơi đó thỉnh tội.”
Bà tử kia liền trở về phục mệnh.
Hiện tại không vội mà trở về, thời gian liền dư dả một ít.
Nhâm Dao Hoa không thấy, nàng tình nguyện chính mình tìm không được cũng không muốn tìm Đại thái thái cho người Nhâm gia đi hỗ trợ. Nàng không tín nhiệm người Nhâm gia.
Vạn nhất Nhâm Dao Hoa xảy ra chuyện gì. Nàng còn có thể thử dấu diếm. Nhưng nếu để người Nhâm gia biết, hậu quả không lường trước được.
Nhâm Dao Kỳ cùng Lý Thiên Hữu đang định phân công nhau đi tìm, mới vừa tách ra không được bao lâu Lý Thiên Hữu ở phía sau kêu: “Dao Kỳ, Dao Kỳ, mau tới đây. Đông Sinh bọn họ đã trở lại!”
Nhâm Dao Kỳ vội quay đầu bước nhanh đi tới.
Quả nhiên thấy được Nhâm Dao Hoa toàn thân đều ướt, sau lưng Nhâm Dao Hoa là một nam tử khuôn mặt bình thường màu da trắng nõn. Chính là cái võ sinh kêu Đông Sinh kia.
Nhâm Dao Kỳ nhìn Nhâm Dao Hoa không nói một lời, nhíu mày hỏi: “Tam tỷ ngươi đi nơi nào? Nha hoàn bà tử bên cạnh tỷ đâu?” Nàng nhớ rõ thời điểm Nhâm Dao Hoa đi ra ngoài bên cạnh có mang theo vài người. Nhưng hiện tại chỉ có nàng cùng Đông Sinh trở lại.
Nhâm Dao Hoa nghe vậy sắc mặt mười phần không tốt quay đầu nhìn Đông Sinh một cái, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi hỏi hắn xem hắn đã làm chuyện tốt gì rồi!”
Lý Thiên Hữu vụng trộm hỏi Đông Sinh: “Ngươi làm cái gì?”
Lại phát hiện Đông Sinh sắc mặt như tro tàn đứng ở nơi đó. Nghe vậy há miệng, lại cố chết nuốt xuống không nói ra lời.
Lý Thiên Hữu cùng Hạ Sinh cũng có chút kinh ngạc, Đông Sinh cùng Hạ Sinh tính tình hoàn toàn ngược lại. Hạ Sinh không thích nói chuyện không thích cười, hỏi một câu trả lời một câu, Đông Sinh lại là người tính tình hoạt bát. Gặp người khác lúc nào cũng tươi cười chào hỏi
*******************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận