Nhâm Dao Kỳ nhìn thấy bộ dạng họ như vậy liền biết lúc trước nhất định có chuyện gì đó xảy ra, lên tiếng hỏi: “Cữu cữu mọi người dừng chân nơi nào? Cách nơi này gần không?”
Lý Thiên Hữu nhìn bốn phía một chút: “Không xa đi? Từ chỗ ta nghỉ ngơi cũng có thể thấy đỉnh núi này.” Hắn chỉ vào ngọn núi phía xa xa nói.
Nhâm Dao Kỳ theo tay Lý Thiên Hữu nhìn lại, chỉ có thể thở dài. Đang nghĩ có nên nhắc nhở hắn điều này không thể nói lên hai nơi gần nhau được.
Cũng may Hạ Sinh lên tiếng nói: “Cách nơi này có chừng hai khắc lộ trình.”
Nhâm Dao Kỳ nhìn mình lại nhìn Nhâm Dao Hoa một thân nhếch nhác, đối Hương Cần cùng Tang Châm ở phía sau nói: “Các ngươi trở về tìm cho ta với Tam tỷ bộ y phục sạch sẽ cùng giày mới mang đến đây”
Hai nha hoàn vâng một tiếng rồi rời đi, Nhâm Dao Hoa quay sang nói với Hạ Sinh: “Ta nhớ rõ phía trước không xa có chỗ cho thuê xe lừa, người đi thuê một chiếc về đây. Đường này càng đi càng lầy lội, không dễ đi.”
Hạ Sinh nhìn về phía Lý Thiên Hữu.
Lý Thiên Hữu khoát tay áo, cho Hạ Sinh đi.
Thấy tại chỗ chỉ còn lại có mình, Lý Thiên Hữu, Nhâm Dao Hoa cùng Đông Sinh bốn người, Nhâm Dao Kỳ cẩn thận đánh giá Nhâm Dao Hoa cùng Lý Thiên Hữu.
Chỉ thấy Nhâm Dao Hoa một thân quần áo đỏ nhạt từ đầu đến chân đều ướt đẫm, biến thành màu đỏ sậm. Nhất là kia một đôi sen màu xanh giầy thêu, phía trên dính đầy bùn lầy cùng khô héo giầy rơm, đã không nhìn ra màu sắc nguyên thủy, toàn thân cao thấp có thể dùng chật vật không chịu nổi để hình dung.
Tóc mai có mấy sợi ướt dính vào mặt, sắc mặt hơi tái, môi cũng hơi tái nhợt. Không biết là tức giận hay bị đông lạnh.
Đây là lần đầu tiên Nhâm Dao Kỳ thấy Nhâm Dao Hoa có bộ dạng như vậy trước mặt người khác.
Chẳng qua nó làm nàng thêm vài phần yếu ớt cùng bình bị gần gũi, nếu bỏ qua nét lạnh lùng có thể đông lạnh chết người thì không thể tốt hơn.
Đông Sinh bộ dáng so với Nhâm Dao Hoa cũng không khá hơn bao nhiêu, xiêm y hắn màu sắc đậm ngược lại sau khi bị ướt đẫm làm người khác không nhận ra được mùa vốn có của nó là màu nâu sẫm. Đôi giày vải thô nửa cũ nữa mới thì giống với Nhâm Dao Hoa, dính đầy bùn lầy cùng cỏ khô. Nhất là sắc mặt của hắn. Không phải khí sắc tức giận như Nhâm Dao Hoa, mà là kinh cụ cùng bất an.
Nhâm Dao Kỳ trong lòng có chút lo lắng.
Nhâm Dao Hoa lúc ra cửa dẫn theo mấy người bà tử cùng nha hoàn, hiện tại bao gồm Vu Tinh trong đó tất cả hạ nhân đều không thấy. Chỉ có hai người bọn họ một thân chật vật trở lại, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng qua xem bộ dáng bọn họ lúc này, đây không phải nơi thích hợp để nói chuyện.
Nhâm Dao Kỳ chỉ có thể trước cởi ra áo tơi cùng đấu lạp cho Nhâm Dao Hoa đội, che giấu nét chật vật trên người nàng.
Không bao lâu, Hạ Sinh thuê được xe lừa trở về. Lý Thiên Hữu vuốt cằm vòng quanh chiếc xe lừa kia quan sát nửa ngày, một mặt mới lạ hỏi Nhâm Dao Kỳ nói: “Đồ chơi này ngươi ngồi qua chưa? Nó kéo được xe lớn như vậy sao? Nhìn qua bộ dáng không khí lực gì.” Nói xong xòe bàn tay ra, vỗ vỗ đầu con lừa kia, rước lấy ánh mắt không vui của phu xe.
Yến Bắc bởi vì có mã trường. Cho nên ngựa so với phía nam phải nhiều, nhưng dân chúng bình thường vẫn thích dùng xe lừa, bởi vì cỏ khô dùng để nuôi một đầu lừa ít hơn nhiều so với nuôi một đầu ngựa.
Với lại lừa sức chịu đựng tốt hơn ngựa. Không dễ sinh bệnh như ngựa, lúc già hoặc chết đi còn có thể ăn thịt. Cho nên bình dân dân chúng Đại Chu triều nếu trong nhà dư dật chút đều sẽ nuôi lừa.
Nhất là nơi ít ngựa như Giang Nam, lừa liền thông dụng hơn chút.
Nhưng thế gia đại tộc xuất hành thường không dùng xe lừa, vì xe lừa không đủ phô trương.
Lý Thiên Hữu hỏi như vậy là bởi vì hắn chưa từng có ngồi qua xe lừa, mặc dù là lúc nhỏ còn tại kinh đô ít ngựa, hắn cũng chỉ mới ăn thịt lừa.
Chẳng qua nói tóm lại, Lý Thiên Hữu có thể phân chia xuất mã cùng lừa khác nhau, mà không để hắn nhận nhầm là bò hoặc là trâu, hoặc cái gì khác cũng là một chuyện vô cùng đáng khen ngợi.
Nhâm Dao Kỳ phân phó Hạ Sinh ở lại đợi Hương Cần cùng Tang Châm đến, sau đó mang theo bọn họ cùng thuê xe đi sau.
Chính mình cùng Nhâm Dao Hoa lên xe lừa, sau đó Lý Thiên Hữu cũng ngồi lên. Đông Sinh cùng xa phu ngồi bên ngoài đánh xe.
Không bao lâu, xe lừa ngừng ngay trước cửa một tiểu viện.
Viện tử thuê trong chùa đều vô cùng đơn sơ, có vài viện tử dùng đất vàng đắp thành tường.
Nơi Lý Thiên Hữu đặt chân là một tiểu viện gạch xanh ngói đen. Lại đi vào sau liền phát hiện. Trong sân được thu thập rất sạch sẽ, hiển nhiên có người thường xuyên đến quét dọn.
Cùng với việc cho tá điền thuê ruộng đất giống nhau, những tiểu viện cho thuê này cũng là nguồn thu nhập chính của chùa miếu.
“Cữu cữu ngươi tới Bạch Long tự đã bao lâu?” Nhâm Dao Kỳ vừa đi theo phía sau hắn vào sân, vừa nói.
“Hôm qua đến, có người hẹn ta lại đây chọi gà. Không nghĩ lúc nửa đêm gà bị người trộm. Cũng may ta lần này đến đây cũng chỉ xem. Mang chỉ bình thường mặt hàng, mất liền mất đi. Vốn định hôm này liền rời khỏi. Không nghĩ cuối cùng gặp được… Khụ, ừ, một người quen.” Lý Thiên Hữu sờ sờ mũi nhìn chung quanh nói.
Nhâm Dao Kỳ liền cũng không hỏi nhiều thêm.
Chờ vào phòng, từng người ngồi xuống, Nhâm Dao Kỳ mới nhìn sắc mặt luôn không tốt Đông Sinh hỏi: “Những người đi cùng Tam tỷ ta đâu?”
Nhâm Dao Hoa ánh mắt dao nhìn thẳng vào mặt Đông Sinh, lại nhếch môi chẳng nói được lời nào, hiển nhiên là quá tức rồi.
Đông Sinh nhìn Nhâm Dao Kỳ một cái, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đều bị ta đánh hôn mê.”
“…”
“Ngươi như thế nào không đem ta đánh hôn mê ném vào trong động luôn đi?” Nhâm Dao Hoa giọng mỉa mai nói, còn hung hăng liếc Lý Thiên Hữu đang ngồi một bên xem náo nhiệt.
Lý Thiên Hữu lập tức khổ mặt kêu oan: “Cũng không phải là ta kêu hắn làm như vậy. Hơn nữa Đông Sinh từ trước đến giờ rất biết điều nghe lời, nói không chừng là nha hoàn bên cạnh ngươi làm gì chọc hắn tức giận! Có phải hay không, Đông Sinh?” Lý Thiên Hữu lặng lẽ hướng Đông Sinh nháy mắt.
Đông Sinh là lắc đầu thành thật nói: “Là thuộc hạ lỗ mãng.”
Nhâm Dao Hoa hừ lạnh nói: “Bất quá là con hát, xưng cái gì thuộc hạ? Chủ tử không quy củ, chiều được hạ nhân cũng dần dần mất quy củ!”
Lời này Lý Thiên Hữu không thích nghe, hắn đưa tay khoát lên vai Đông Sinh liếc Nhâm Dao Hoa một mắt: “Hắn là người của gia, gia nói hắn là thuộc hạ thì hắn chính là thuộc hạ, gia nói hắn là ca ca, thì hắn chính là ca ca! Ngươi lại không họ Lý, mắc mớ gì tới ngươi?”
Đông Sinh hoảng sợ, vội hỏi: “Gia. Thuộc hạ không dám nhận…”
Lý Thiên Hữu dùng bàn tay nặng nề đẩy đầu của hắn một chút: “Cũng đúng, gia phải nói ngươi là đệ đệ. Cho ngươi là ca ca gia, người cũng không có lá gan kia.”
Nhâm Dao Hoa nhìn chủ tớ hai người ồn ào, không thể nhịn được nữa: “Các ngươi rốt cuộc muốn đưa nha hoàn của ta về hay không! Nếu là các nàng có cái gì sai lầm, ngươi cho là ngươi có thể thoát khỏi liên can!”
Lý Thiên Hữu lúc này mới nhớ tới, ho nhẹ một tiếng nhỏ giọng hỏi Đông Sinh nói: “Ngươi giấu người nơi nào? Vẫn là trả lại cho nàng đi? Hảo nam không cùng nữ đấu.”
Đông Sinh cúi đầu nói: “Liền ở trong một sơn động, lúc ta đánh ngất bọn họ có chú ý lực đạo, giờ này hẳn đã tỉnh.”
Nhâm Dao Kỳ nhíu mày: “Vẫn là nhanh phải người đi xem một chút, miễn cho bọn họ sau khi tỉnh lại không thấy Tam tỷ trở về báo Đại thái thái biết, vậy thì phiền toái.”
Đông Sinh gật đầu nói: “Là ta sơ sót. Ta phải đi đem người đưa lại đây.”
Lúc này bên ngoài lại có người vào được, Nhâm Dao Kỳ nghe được Hương Cần giọng nói, liền nói với Đông Sinh: “Hạ Sinh có biết sơn động kia không? Nếu hắn biết thì để hắn mang hai nha hoàn của ta đi thôi. Miễn cho các nàng nhìn thấy ngươi lại nổi lên tranh chấp.”
Nàng kỳ thật còn có rất nhiều lời muốn hỏi Đông Sinh.
Lúc này Hạ Sinh vừa vặn cùng hai nha hoàn mang theo bọc quần áo đến.
Nhâm Dao Kỳ để Đông Sinh cùng bọn họ nói. Chính mình cùng Nhâm Dao Hoa đém quần áo cùng giày ướt đều đổi.
Các nàng xuất hành đều đã dự bị hơn mấy thân xiêm y chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Nói chung vì khẩn cấp, những thứ này xiêm y phần lớn là sắc hoa cùng kiểu dáng đều tương tự. Như vậy nếu là xiêm y ô uế, thay đổi đi cũng miễn một ít xấu hổ không cần thiết.
Nói thí dụ như nữ tử mười một mười hai tuổi gặp quỳ thủy lần đầu, loại trường hợp xấu hổ này cũng có thể tránh đi một ít, trách bị chê cười.
Nhâm Dao Kỳ thay một chiếc váy màu phỉ thúy cùng cái nàng mặc lúc trước cực kỳ tương tự. Trên chân giầy thêu hoa văn tuy rằng có chút bất đồng, kiểu dáng cùng màu sắc cũng như nhau, không nhìn kỹ một chút thì sẽ không phát hiện.
Nhâm Dao Hoa cũng thay đổi một thân quần áo đỏ nhạt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận