Nhâm Dao Kỳ nhìn ngoài cửa sổ trầm ngâm không nói.
Sau cơn mưa không khí còn rất ẩm ướt, không biết từ nơi này bay ra ngoài một chú chim én, từ trong mái hiên xẹt qua, lại đột nhiên rơi trên mặt đất, phát ra vài tiếng kêu rất nhỏ.
Lý Thiên Hữu không biết từ nơi nào lắc lư đi ra, chắp tay sau lưng đi đi tới nơi chú chim én rơi xuống mà ngồi xổm nơi đó, sau đó lấy tay chọc nhẹ vào chú chim nhỏ không ngừng nhảy lên nhưng không thể nào bay nổi, một bên ngửa đầu nhìn chung quanh như đang tìm cái gì, đợi đến khi nhìn tới dưới mái hiên mới nâng chú chim lên.
“Đông Sinh, trong viện này có cây thang nào hay không! Một con chim ngốc từ trong tổ rơi ra.” Thanh âm vui vẻ của Lý Thiên Hữu vang dội trong sân.
Đông Sinh đối Nhâm Dao Kỳ cáo lỗi một tiếng, vội chạy ra ngoài đi đến bên cạnh Lý Thiên Hữu đáp lời.
Lý Thiên Hữu liền đem tiểu tử đang không ngừng phịch phịch trong tay cho hắn, khoát tay nói: “Vậy ngươi đem nó thả về đi.”
Đông Sinh cúi đầu cẩn thận tiếp nhận, lại chạy trở về.
Nhâm Dao Kỳ liền nhìn đến Lý Thiên Hữu chắp tay sau lưng đứng trong sân không ngừng chỉ huy, mặt mày hớn hở.
Qua một lát Đông Sinh đã trở lại, trong tay còn cầm một khối khăn vải thô vừa đi vừa lau tay.
Bên ngoài dưới mái hiên lại vang lên thanh âm Nhâm Dao Hoa cùng Lý Thiên Hữu không biết vì chuyện gì lại cãi nhau, náo nhiệt thật sự.
“Chặn lại triều đình mật thư là ai?” Nhâm Dao Kỳ nhẹ giọng hỏi.
Bạch Vân tự nằm ở trung đoạn giữa Bạch Hạc trấn cùng Vân Dương thành, vừa lúc ở lân cận quan đạo nam bắc thông nhau.
Đông Sinh đứng bên cạnh Nhâm Dao Kỳ, nhỏ giọng trả lời: “Ta không nhìn thấy quá trình đánh nhau, không tốt vọng đoán. Chẳng qua lá thư này là triều đình sắp sửa cắt giảm quân lương của Yến Bắc quân.”
Nhâm Dao Kỳ nghe vậy cả kinh.
Cùng Yến Bắc Vương phủ có liên quan?
Yến Bắc quân trên danh nghĩa mặc dù là Đại Chu triều quân đội, nhưng trên thực tế bọn họ là trực hệ quân đội Yến Bắc vương, cũng có thể nói là “Tiêu gia quân”.
Nhâm Dao Kỳ từng nghe Bùi tiên sinh đề cập qua, Yến Bắc thuế má hơn phân nửa muốn trình lên triều đình, nhưng quân lương Yến Bắc quân triều đình hàng năm chỉ đưa một phần cực ít, trên thực tế phần lớn quân lương đều là Yến Bắc Vương phủ tự gánh vác.
Nàng nhớ đời trước Yến Bắc đã từng phát sinh một lần quân đội bất ngờ làm phản. Lúc ấy có vài binh sĩ hạ tầng Yến Bắc quân vì bất mãn triều đình cắt giảm quân lương, liền kết đàn vào trong thành cướp bóc cửa hàng phú hộ, đưa tới bạo loạn.
Cuối cùng có người trên triều buộc tội nói Yến Bắc quân số lượng quá mức khổng lồ, miếu nhỏ hòa thường nhiều, đâu mới là căn nguyên phát sinh bạo động, yêu cầu Yến Bắc quân cắt giảm quân đội.
Không lâu sau, biên cảnh Ninh Hạ phát sinh chuyện Đảng hạng tộc vì cướp đoạt tài nguyên cỏ nuôi gia súc cùng mã tràng mà đưa tới chiến tranh biên giới, Yến Bắc Vương phủ đáp ứng Ninh Hạ Tổng binh Ngô Tiêu Hòa xin điều phái viên vào Yến Bắc giúp Ngô Tiêu Hòa dẹp loạn. Sau vài năm một phần Yến Bắc quân trú đóng Ninh Hạ, kế hoạch triều đình muốn tiêu giảm Yến Bắc quân cũng không thực hiện.
Bất quá làm Ninh Hạ tổng binh Ngô Tiêu Hòa lúc này là con rể lão Yến Bắc vương, đương nhiệm muội phu Yến Bắc vương Tiêu Diễn.
Cho nên rất nhiều người cho rằng Yến Bắc quân vào Ninh Hạ nhưng thật ra là Yến Bắc vương vì bảo toàn Yến Bắc quân đội. Một loại sách lược dời đi triều đình lực chú ý.
Đáng tiếc ba năm sau, Ninh Hạ Tổng binh Ngô Tiêu Hòa chết, triều đình phái tới Tằng Phô. Cho Yến Bắc Vương phủ đến một người rút củi dưới đáy nồi.
Ngay lúc đó Tằng Phô còn không có danh tiếng gì, Yến Bắc cũng cho rằng hắn bất quá là dựa vào quan hệ thông gia với Tây Xương hầu phủ cùng với Nhan gia nhà mẹ đẻ Thái Hậu mà nhận được chức quan này, chỉ đem lực chú ý đặt ở trên người Lô Đức người cùng Tằng Phô đảm nhiệm chức giám quân.
Nhưng cuối cùng Tằng Phô biểu hiện lại ngoài dự đoán mọi người, Ngô Tiêu Hòa quân đội bị hắn hợp nhất hơn phân nửa, đánh Yến Bắc Vương phủ không kịp trở tay.
Mà Tằng Phô quật khởi. Cũng là Nhâm gia bắt đầu tai nạn.
Nhâm Dao Kỳ nghĩ đến đây hơi hơi rủ mắt.
Nàng tự sau khi tỉnh lại luôn nghĩ như thế nào thay đổi kết cục đời trước.
Nhưng triều đình cách nàng quá xa.
Nếu dựa theo quỹ đạo vốn có, Tằng Phô như trước vẫn sẽ như một quân cờ triều đình dùng để đối kháng Yến Bắc mà đưa vào Yến Bắc, dựa vào năng lực Tằng Phô, Nhâm gia vẫn sẽ muốn đi nịnh bợ hắn.
Một khi nghĩ đến điều này, nàng luôn sẽ gặp ác mộng.
Đời này, mặc dù là nàng không nghĩ báo thù đời trước. Nhưng nếu kẻ thù như trước tìm tới cửa nàng lại có thể thế nào? Nàng một khuê các nữ tử, có thể làm bất quá là châu chấu đá xe thôi.
Kết cục như thế nào, rất khó nói.
Đời trước triều đình tính toán tiêu giảm Yến Bắc quân xảy ra khi nào nàng không biết. Không sai biệt lắm hình như nằm trong hai năm này. Đông Sinh nói mật hàm, rất có thể liền là điềm báo chuyện này.
Thế nào mới có thể ngăn cản Tằng Phô kế nhiệm Ninh Hạ Tổng binh, hoặc là thế nào mới có thể làm cho Tằng Phô mặc dù là làm tới Ninh Hạ Tổng binh cũng chỉ có thể hữu danh vô thực?
Tim Nhâm Dao Kỳ không tự chủ đập thình thịch.
“Biểu tiểu thư?” Đông Sinh thấy Nhâm Dao Kỳ sắc mặt không tốt, nhẹ giọng kêu.
Nhâm Dao Kỳ hít sâu một hơi, để trái tim bình phục lại. Nàng nhắc nhở chính mình không nên gấp gáp, từ từ sẽ đến. Nàng không tin chính mình trọng sinh lại một đời còn đi theo vết xe đổ đời trước, luôn sẽ có biện pháp.
“Biểu tiểu thư, người chặn lại phong mật báo kia rất có thể là người Yến Bắc vương phủ. Trong mật báo nhắc tới, lúc người nhận được mật báo cắt giảm quân lương, thì sắp xếp cho người gây xích mích với hạ tầng binh sĩ Yến Bắc quân. Nghe nói Yến Bắc Vương phủ Nhị công tử đang ở một trang viên gần đây dưỡng bệnh, người xem có phải hay không là hắn phái người…” Đông Sinh nhỏ giọng nói.
Nhâm Dao Kỳ nghe vậy ngẩng đầu cau mày nói: “Ngươi nói là Yến Bắc Vương phủ Nhị công tử Tiêu Tĩnh Tây? Hắn tại lân cận Bạch Long tự?”
Đông Sinh gật gật đầu.
Nhâm Dao Kỳ đột nhiên nhớ lại lúc trước tại Bạch Long tự trên đường gặp phải nam tử kia. Nàng cùng Hương Cần ngộ nhận hắn là cái người thân mật với ni cô kia.
Nhưng sau Nhâm Dao Kỳ đối với thân phận hắn có chút hoài nghi, từ phong tư khí độ người đó đến xem, không hề giống người sẽ thông đồng với người khác. Nhất là khi hắn tặng nàng Kim Đồng phật châu, trong lòng nàng càng thêm do dự.
Nàng đã từng gặp quá thứ tốt, phật châu kia chính là bảo bối khó kiếm trên đời, nhưng hắn lại đưa cho nàng, báo đáp chút ân tình không tính là đại ân.
Sau này Lý Thiên Hữu xuất hiện, Lý Thiên Hữu thừa nhận mình chính là cái trai lơ của ni cô kia, vậy nam tử đó là ai?
Hắn tại sao lại muốn tránh đi mấy phụ nhân đó?
Hắn cũng mặc áo trắng, có phải hay không bị những người đuổi theo Đông Sinh nhận nhầm là Lý Thiên Hữu? Mà hắn lúc ấy tại lân cận Bạch Long tự làm cái gì? Còn làm rách tay áo bản thân?
Nghĩ tới dung mạo trong truyền thuyết của Nhị công tử Yến Bắc Vương phủ, Nhâm Dao Kỳ không nhịn được hoài nghi hắn chính là Tiêu Tĩnh Tây. Nhưng phái người chặn lại triều đình tín sử là hắn?
Nghĩ như vậy, chẳng biết tại sao, Nhâm Dao Kỳ nhưng vẫn dựa vào trực giác của mình lắc lắc đầu: “Ta nghe nói Yến Bắc Vương phủ Nhị công Tử thông minh hơn người, kinh tài tuyệt diễm. Hắn mặc dù muốn ngăn lại triều đình mật báo cũng sẽ không chọn dùng loại cực đoan thủ đoạn này. Loại chuyện trọng đại này, triều đình phái người đưa tin đến Yến Bắc không chỉ có một người. Tiêu Tĩnh Tây cho dù cản lại phong thư thì như thế nào? Tin tức cuối cùng vẫn vào tay người nơi đây, mà Yến Bắc Vương phủ cũng đả thảo kinh xà.”
Chuyện Nhâm Dao Kỳ nàng có thể nghĩ đến, nàng không tin cái kia được bùi tiên sinh khen ngợi lại không nghĩ được.
Đông Sinh nghĩ nghĩ, cũng không có chủ ý: “Vậy kia là ai?”
“Ta nói không phải Tiêu Nhị công tử, lại không nói không phải người Yến Bắc Vương phủ.” Nhâm Dao Kỳ cũng không phải rất khẳng định nói, bất quá đây hết thảy chỉ là phán đoán của nàng thôi.
Nắm giữ tin tức quá ít, nàng cũng không có cách nào phán đoán. Hơn nữa nếu người nàng gặp kia chính là Tiêu Tĩnh Tây, thời cơ hắn xuất hiện không khỏi quá trùng hợp.
***************
Bên này, Nhâm Dao Kỳ đang cùng Đông Sinh suy đoán thân phận người chặn lại triều đình mật thư cùng giết người đưa thư.
Bên kia cũng có người đang truy tra hướng đi mật thư.
Đã đổi lại một thân áo dài lam sắc thiếu niên giống như vậy đứng bên cửa sổ, lắng nghe một nam tử thân mặc cẩm bào chân quỳ trên đất hồi báo, đôi ngươi đen như mực lẳng lặng nhìn mưa bụi bên ngoài nhỏ dần rồi từ từ tạnh hẳn, trong mắt giống như cũng bảo phủ một làn sương mù không người nhìn thấu.
Khe hở giữa mái ngói có giọt mưa đứt quãng nhỏ xuống, tí tách rơi trong hồ cá ba mặt đá hoa cương có khắc hoa sen dưới mái hiên, nước trong hò tràn ra ngoài.
Thiếu niên giọng nói trầm khàn nhẹ nhẹ vang lên, giọng nói rõ ràng không lớn nhưng đủ lấn áp tiếng mưa rơi bên ngoài: “Đem thi thể đưa cho Tiêu Tĩnh Nhạc, hỏi hắn xử lý như thế nào, ta chỉ tới Bạch Long tự dưỡng bệnh.”
Quỳ thuộc hạ sửng sốt, cẩn thận ngẩng đầu liếc chủ tử một mắt, thử thăm dò hỏi: “Kia Tam công tử đến lúc đó phủ nhận chính mình phái người tới làm sao bây giờ?”
Thiếu niên nghe vậy nghiêng nghiêng đầu, cười như không cười nhìn thuộc hạ của mình, có chút kinh ngạc mà hỏi: “Hắn còn có thể phủ nhận?”
Kia thuộc hạ lập tức cúi đầu: “Thuộc hạ hiểu. Chỉ là Tam công tử muốn chặn lại lá thư này lại rơi vào tay người khác, cần thuộc hạ hay không phái người đi…”
Thiếu niên thu hồi tầm mắt, giống như nghĩ nghĩ, nhạt giọng hỏi: “Ngươi xác định người nọ là người của Lý gia?”
“Thuộc hạ xác định, người nọ là tùy tùng của tiền Hiến vương thế tử Lý Thiên Hữu, lúc ấy cùng với hắn còn có một nữ tử, là Bạch Hạc trấn Nhâm gia tiểu thư.”
“Nhâm gia?” Thiếu niên ngữ điệu như trước chậm rãi bình thản, giữa lông mày lại là có chút suy nghĩ, chẳng qua một cái chớp mắt hắn liền cười nhạt gật đầu nói “Đã biết, ngươi đi đi.”
Hắc y thuộc hạ sửng sốt, chủ tử đây là không muốn quản?
Nhưng lấy thủ đoạn làm người của Tam công tử, sợ là không ít người sẽ bị liên lụy đến nỗi khó giữ được tính mạng, ngay cả vị thế tử Lý gia kia sợ là…
****************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận