“Đối với chuyện tình Yến Bắc Vương phủ, ngươi biết bao nhiêu?” Nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, Nhâm Dao Kỳ hỏi Đông Sinh.
Đời trước nàng đối với Yến Bắc vương phủ biết không nhiều, đời này cũng không cố ý đi tìm hiểu, những gì biết được bất quá mọi người cũng đều biết.
Chẳng qua Đông Sinh là gã sai vặt bên người được Lý Thiên Hữu bồi dưỡng, sư phụ hắn là người bên cạnh ngoại tổ phụ Trịnh Quốc Lương, coi như là quản gia Lý gia.
Nàng trước kia luôn cảm thấy giọng nói Trịnh quản gia có chút kỳ lạ, sau này mới hiểu được Trịnh quản gia hẳn là thái giám từ trong cung.
Gã sai vặt của Lý Thiên Hữu không cần thiết phải quan hệ rộng, nhưng hắn nhất định phải biết làm thế nào giúp đỡ chủ tử xu lợi tránh hại. Cho nên Đông Sinh đối với tình hình bên trong các gia tộc rất rõ ràng.
“Chính phi lão Yến Bắc vương đã qua đời là hoàng thứ nữ, mẹ đẻ là quý tần, mười lăm tuổi được tiên đế tứ phong là Thường Đức Công chúa gả vào Yến Bắc Vương phủ. Chẳng qua lão Yến Bắc vương được tứ hôn lúc ấy đã cùng trưởng nữ Vân gia Vân Dao định hôn, lúc ấy tổ phụ Yến Bắc vương Yến Bắc vương đời thứ tư Tiêu Kỳ Sơn còn tại thế, từng hướng tiên hoàng trần tình.”
“Tiên hoàng cân nhắc mãi sau cùng dùng lý do dân chúng đồn đãi mà trấn an Tiêu Kỳ Sơn, liền cho phép Yến Bắc Vương phủ tại công chúa vào cửa đồng thời cho Tiêu Diễn cưới Vân gia trưởng nữ Vân Dao làm tiểu thiếp hơn nữa nhận lời đợi Tiêu Diễn thừa kế Yến Bắc vương vị sau, Vân Dao nếu có con trai liền nâng lên trắc phi, như vậy Tiêu Diễn chính phi Thường Đức Công chúa và trắc phi Vân thị là cách nhau một ngày trước sau vào cửa.” (Rất muốn chửi tên cẩu hoàng đế này).
“Chỉ là Thường Đức Công chúa từ khi vào của Tiêu gia ngoài trừ sinh được một người con gái sau đó không thấy động tĩnh, mà Vân Thái phu nhân lại sinh được trưởng tử Tiêu Diễn cho Yến Bắc vương. Sau công chúa lại để Yến Bắc lão vương gia đón một bàng chi Tô gia vào phủ làm quý thiếp, con thứ Lão vương gia Tiêu Hành là do quý thiếp này sinh ra, Tô quý thiếp thân mình không tốt, Tiêu Hành sinh ra không lâu sau liền qua đời, Tiêu Hành thuở nhỏ được nuôi dưới danh nghĩa Thường Đức Công chúa.”
Đông Sinh đối với mấy chuyện cong cong quẹo quẹo của thế gia danh môn biết rất rõ ràng, tinh tế. Thuộc như lòng bàn tay.
“Đời thứ tư Yến Bắc vương Tiêu Kỳ Sơn sống đến sáu mươi tuổi, cho nên lúc Lão Yến Bắc vương kế vị cũng đã ba lăm tuổi. Lúc ấy vì chuyện lập thế tử Yến Bắc vương phủ đã từng ồn ào rất lâu.”
“Thường Đức Công chúa yêu cầu lập con quý thiếp là Tiêu Hành, mà lão Yến Bắc vương lại thiên hướng Tiêu Diễn. Nghe nói Thường Đức Công chúa còn đã từng gạt lão Yến Bắc vương viết mật thư xin tiên hoàng vì nàng ta làm chủ.”
“Hết lần này tới lần khác lúc ấy thái tử chết, tiên hoàng phát bệnh, là thời điểm Khang vương cùng Vinh vương tranh trữ lợi hại, thu công chúa lặng lẽ đưa vào cung như đá chìm đáy biển. Mà lão Yến Bắc vương lại có đi mệnh Tiêu Kỳ Sơn lưu lại làm lý do vào cung xin lập trưởng tử làm thế tử, lúc ấy giám quốc Khang vương cùng Vinh vương tranh trữ khó phân thắng bại, ai cũng chẳng muốn vào thời điểm đó đắc tội Yến Bắc Vương phủ, bởi vậy Tiêu Diễn thuận lý thành chương trở thành thế tử. Lại qua hai năm, tiên hoàng đột nhiên lành bệnh. Khang vương cùng Vinh vương trước sau bởi vì ngỗ nghịch đắc tội tên bị giết, sau đó không lâu lão Yến Bắc vương cũng chết bất đắc kỳ tử, Tiêu Diễn kế vị làm Yến Bắc vương. Cũng xin phong trưởng tử Tiêu Tĩnh Khang làm thế tử.”
“Bởi vì chuyện tình ‘Hai vương loạn’ của Khang vương cùng Vinh vương, sau khi tiên hoàng lành bệnh cũng không để ý đến chuyện tình Yến Bắc vương phủ, cho nên Tiêu Diễn kế vị cùng xin phong thế tử lại rất thuận lợi, chỉ là tiên hoàng yêu cầu thế tử Yến Bắc vào Quốc Tử Giám trong cung đọc sách, thực chất là làm chất tử*. Cho nên Yến Bắc thế tử thuở nhỏ liền ở kinh thành lớn lên. Ngay khi còn bé đã được tiên hoàng ban hôn với con gái Trường An công chúa Triệu Anh Nga. Nghe nói vị thế tử này văn chương vô cùng tốt vẽ tranh cũng xuất sắc, chỉ là kỵ xạ hoang phế.”
*chất tử: con tin. Ở đây không ghi rõ là con tin để hợp với văn phong cổ đại.
Nhâm Dao Kỳ vẫn trầm mặc nghe, Đông Sinh nói những việc này có việc nàng biết, có chút nàng không biết.
Yến Bắc Vương phủ nước sâu nàng có thể nghĩ đến, nhưng nay nghe Đông Sinh nói tinh tế như vậy vẫn làm nàng kinh tâm.
” Chính phi đương nhiệm Yến Bắc vương Tiêu Diễn là mẹ đẻ hắn, cháu gái ruột Vân Thái phu nhân. Là trưởng nữ của Vân Thịnh gia chủ Vân gia hiện tại, Vân Sơ Tuyết, vị Vương phi này sinh hai con nam một nữ, đang tại kinh thành thế tử Tiêu Tĩnh Khang. Nhị công tử Tiêu Tĩnh Tây, quận chúa Tiêu Tĩnh Lâm. Yến Bắc vương đệ đệ Tiêu Hành cưới vợ Tô thị, sinh Tam công tử Tiêu Tĩnh Nhạc cùng Tiêu Nhị tiểu thư Tiêu Tĩnh Viện, còn có mấy cái thứ nữ con vợ kế. Nữ nhi duy nhất Thường Đức Công chúa Tiêu Vi gả cho đương nhiệm Ninh Hạ Tổng binh Ngô Tiêu Hòa, sinh có một nữ.”
Nhâm Dao Kỳ trong lòng vừa động: “Yến Bắc vương Tiêu Diễn cùng đệ đệ hắn Tiêu Hành quan hệ như thế nào?”
Đông Sinh nghĩ nghĩ. Chi tiết nói: “Người ngoài nhìn coi như là huynh hữu đệ cung, chẳng qua… Ngài xem bọn hắn từng người ngoại gia Vân gia cùng Tô gia quan hệ thông gia có thể hiểu được. Sự tình cũng không giống ở mặt ngoài đơn giản như vậy. Vân gia cùng Tô gia từ khi Tiêu Kỳ Sơn làm Yến Bắc vương bắt đầu bên ngoài đã bắt tay giảng hòa, thân như một nhà, kỳ thật ở sau lưng hai nhà vẫn như cũ tranh chấp không ngừng. Tô gia nắm trong tay vài mã trường ở Tây Bắc, tất cả ngựa Yến Bắc quân kỵ binh đều lấy từ mã trường của Tô gia, Vân gia là lão bài thế gia, nội tình không phải Tô gia có thể so sánh, nhưng trên phương diện kinh doanh lại không thể so với Tô gia. Hai năm qua hai nhà đang tranh đoạt vài vựa muối lân cận Khánh Châu, huyên náo Yến Bắc vương cũng rất đau đầu.”
Tây Bắc mã trường… Ninh Hạ Tổng binh… Cùng Đại Chu tranh đoạt mã trường Đảng Hạng tộc… Vân gia cùng Tiêu gia, Lão vương phi cùng Yến Bắc vương mâu thuẫn…
Nhâm Dao Kỳ cảm giác mơ hồ có một sợi dây sâu chuỗi những chuyện kiếp trước nàng biết và những chuyện Đông Sinh vừa kể sâu chuỗi với nhau, làm cho trước mắt nàng sáng lên…
Đời trước triều đình hạ lệnh cắt giảm quân lương vừa ra, Tây Bắc liền xảy ra tranh chấp mã trường với Đảng Hạng tộc, sau đó Yên bắc quân đội bị phân hoá, một phần đưa cho Ninh Hạ Tổng binh quản lý giúp hắn (Ngô Tiêu Hòa) tiêu diệt Đảng Hạng tộc.
Nàng vốn cũng cho rằng đây là kế sách song toàn của Yến Bắc vương để bảo tồn lực lượng.
Nhưng bây giờ xem ra, Ngô Tiêu Hòa là nữ tế lão vương phi Thường Đức công chúa, hắn thật có thể cùng Yến Bắc vương một lòng? Yến Bắc vương thật cam tâm tình nguyện đưa quân đội mình cho muội phu? Sợ là chưa chắc đi? Nhìn càng giống như cả hai đều hại chọn lấy cái nhẹ hơn mà thôi.
Tuy rằng sau này bởi vì có Yến Bắc Vương Nhị công tử Tiêu Tĩnh Tây tham gia, những quân nhân đó cũng đưa về hơn phân nửa, nguyên khí chưa từng thương, nhưng đúng là vẫn có thiệt hại.
Mà Tằng Phô năm đó có thể rất nhanh ngồi vững vàng vị trí Ninh Hạ Tổng binh, cùng với việc hắn trước khi Tiêu Tĩnh Tây mang binh về thành công xúi giục một đám hạ tầng tướng lĩnh Yến Bắc quân có quan hệ. Nhờ một số ít người này cuối cùng thành trợ giúp hắn tấn thăng.
Cho nên nghĩ biện pháp làm thế nào để quân đội Yến Bắc không vào Ninh Hạ, cũng chặt đứt con đường thăng tiến của Tằng Phô.
Không thể phủ nhận, Nhâm Dao Kỳ hận Tằng gia, hận Tằng Phô cùng Tằng Khuê.
Mặc dù đời này chuyện gì cũng chưa phát sinh, nhưng mỗi khi nghĩ đến Tằng gia đều không ngăn nổi lãnh ý, mối hận khắc sâu vào xương tủy nàng.
Lúc này sân bên ngoài lại vào vài người. Là Hạ Sinh, Hương Cần, Tang Châm các nàng dẫn nha hoàn của Nhâm Dao Hoa về.
Vu Tinh các nàng vài cái trên người mười phần nhếch nhác, có hai nha hoàn trên mặt tràn đầy nước mắt, vào sân đến còn khóc thút thít không ngừng, có thể thấy được lúc trước là ăn đau khổ.
Đợi thấy Nhâm Dao Hoa đứng dưới mái hiên, các nàng như ong vỡ tổ chạy hết lại, ngươi một lời ta một câu tố cáo ủy khuất, cái sân nho nhỏ lập tức ồn ào cả lên.
Vẫn là Vu Tinh chín chắn nhịn không được đem các nàng răng dạy.
Nhâm Dao Kỳ chỉ nghe thanh âm Nhâm Dao Hoa lạnh lùng vang lên ở trong sân: “Ta sẽ cho các ngươi một cái công đạo!”
Vốn Lý Thiên Hữu ở một bên xem náo nhiệt lại trợn trắng mắt. Mang theo Hạ Sinh chắp tay sau lưng vào phòng.
Trong phòng vang lên giọng nói trầm tĩnh của Nhâm Dao Kỳ: “Có một biện pháp, chẳng qua ngươi cần bất chấp nguy hiểm. Có lẽ tất cả mọi người đều phải bất chấp nguy hiểm, ngươi có nguyện ý làm hay không?”
Đông Sinh sửng sốt. Có chút do dự hỏi: “Biểu tiểu thư nói mọi người là chỉ ai? Chủ tử bọn họ cũng muốn mạo hiểm sao?”
Nhâm Dao Kỳ nhìn Đông Sinh không chút gợn sóng: “Ngươi cho là hiện tại cữu cữu sẽ không bị liên lụy? Thay vì chờ tai nạn đến, không bằng quay giáo một kích.”
Hiến vương Lý Kiền một nhà tại Yến Bắc tình cảnh vốn hết sức khó xử.
Mẹ đẻ Lý Kiền Lý Uyển phi lúc trước là sủng phi, là lúc trẻ tiên hoàng mang về từ ngoài cung, là một dân nữ bình thường, vào cung chẳng qua sáu tháng liền sinh ra Lý Kiền.
Cho nên tuy rằng tiên hoàng thừa nhận thân phận hoàng tử của Lý Kiền, nhưng sau này, Lý Kiền lại thành chỗ bẩn của hắn.
Trong kinh ẩn có lời đồn, Uyển quý phi trước khi tiến cung là một ca cơ hát rong, đã sớm cùng người lỡ lầm mang thai. Sau này tuy rằng đi theo tiên hoàng, kỳ thật nghi ngờ cũng không phải con của tiên hoàng. Chỉ là Uyển quý phi thủ đoạn cao minh, làm tiên hoàng thừa nhận đứa con tiện nghi này, còn phong làm Hiến vương.
Tiên hoàng đã chết. Lời đồn đãi này cũng không thể chứng thực, chẳng qua lúc lựa chọn tân đế, các quan lại đại thần đều tự động bỏ qua Lý Kiền mà càng thêm chú ý đứa trẻ mới sinh của Nhan phi.
Uyển quý phi tuyệt vọng liền tiên hạ thủ vi cường. Lấy di chiếu tiên hoàng cách chức con trai mình làm thứ dân, đày hắn đến Yến Bắc không được động đến kinh thành, đời đời con cháu hắn đều không thể vào cung.
Ngày một nhà Hiến vương đến Yến Bắc, Uyển quý phi uống rượu độc tự sát.
Kỳ thật những năm gần đây, một nhà Hiến vương cũng nhờ sự bao che của Yến Bắc vương phủ. Nếu không hắn không có khả năng có thể bình an sống đến hôm nay. Tuy rằng uất ức. Nhưng đúng là vẫn còn còn sống.
Bùi tiên sinh lúc cùng Nhâm Dao Kỳ nói đến đoạn thâm cung bí sử này còn cảm thán một phen, năm đó Uyển quý phi đúng là một đại nhân vật.
Nàng không chỉ có dung mạo khuynh thành. Đa tài đa nghệ, còn co được dãn được, quả quyết tàn nhẫn tuyệt, hơn nữa thắng được thua được.
Đáng tiếc chung quy hồng nhan bạc mệnh.
Nhâm Dao Kỳ chưa từng thấy qua vị tằng ngoại tổ mẫu này, nhưng thời điểm nàng ở kinh thành từng gặp qua bức họa của nàng từ một vài tài tử bí mật cất giữ cùng với một số bài thơ viết về Uyển quý phi.
Bùi tiên sinh từng cười nói, ông sở dĩ đòi nàng từ tay Lô Đức, là vì lần đầu tiên nhìn thấy nàng cảm thấy nàng lớn lên rất giống một nữ tử trong bức họa hắn từng thấy.
Nàng vốn cho là hắn nói đùa, sau này nàng nhìn thấy bức họa kia mới biết được Bùi tiên sinh nói nàng lớn lên giống tằng ngoại tổ mãu nàng, Uyển quý phi.
Mà nàng cũng là khi đó mới hiểu được vì sao Bùi tiên sinh chẳng qua cùng Lô Đức nói nói mấy câu, Lô Đức mới liền tống nàng cho người.
Lô Đức là người triều đình cử đi làm Ninh Hạ giám quân, mà Đại Chu triều hoàng thất luôn luôn thích dùng cận thị làm giám quân, Lô Đức chẳng qua là thái giám mới vào cung, toàn bộ vinh sủng của hắn đều là chủ tử ban cho.
Mà chủ tử của hắn Nhan Thái hậu cùng Uyển quý phi năm đó thị tử đối đầu, Nhâm Dao Kỳ cùng Uyển quý phi dung mạo tương tự sẽ mang đến cho hắn phiền toái.
Khi đó nàng thật là vạn phần cảm tạ khuôn mặt này.
Rất nhiều thái giám bởi vì thân thể không trọn vẹn, về chuyện nam nữ sẽ có chút cố chấp. Mặc dù bọn hắn trên chuyện phòng the vô năng, lại vẫn đang thích cưới vợ nuôi thiếp. Nhâm Dao Kỳ rất không muốn nhớ lại đoạn ký ức lúc nàng rơi vào tay Lô Đức, đó là chuỗi ngày sống không bằng chết.
Đông Sinh bị giọng nói lạnh nhạt như thấu hết sự đời của Nhâm Dao Kỳ chấn trụ.
Bọn họ đi theo Hiến vương đều hiểu tình cảnh Hiến vương nhất mạch tại Yến Bắc như giẫm băng mỏng. Bọn họ chẳng những muốn thời thời khắc khắc lo lắng Nhan thị ở kinh thành có thể phái người đến ám sát họ hay không, còn muốn lo lắng Yến Bắc vương phủ có khi nào đưa họ cho Nhan thị xử lý hoặc giả thay Nhan thị xử lý bọn họ hay không.
Chỉ cần Nhan Thái hậu cùng con trai của bà ta còn tại vị, chỉ cần Nhan thị bộ tộc còn cầm giữ triều chính, thì không thời khắc nào chủ tử nhà hắn cùng hắn có thể chân chính an tâm.
“Muốn thuộc hạ làm như thế nào, xin biểu tiểu thư cứ sai bảo.” Đông Sinh cắn chặt răng, cung kính hỏi.
…
Thời điểm Nhâm Dao Hoa phái người tiến vào gọi Nhâm Dao Kỳ thì Nhâm Dao Kỳ đã công đạo rõ ràng cho Đông Sinh.
Đông Sinh đứng ngốc ở đó hồi lâu không có động tĩnh, biểu tình trắng bệch như giấy, làm nha hoàn đi vào cũng hoảng sợ, còn tưởng rằng Ngũ tiểu thư vừa mới hung hăng dạy bảo Đông Sinh.
Nhâm Dao Kỳ than nhẹ một tiếng, trước khi ra ngoài bỗng lên tiếng: “Ngươi cẩn thận ngẫm lại, cũng có thể cùng bọn Hạ Sinh bàn bạc, nếu có chuyện thì phái người đưa tin cho ta.”
Nhâm Dao Hoa thấy Nhâm Dao Kỳ đi ra cau mày nói: “Tại sao lâu như thế? Sắc trời không còn sớm, người cũng đã trở lại, chúng ta trở về đi.”
Nhâm Dao Kỳ ngẫm lại những gì nên nói cũng đã nói, liền lên tiếng đáp ứng.
Nhâm Dao Hoa lại không lập tức dời bước, nhìn hướng sau lưng Nhâm Dao Kỳ, tựa như muốn chờ Đông Sinh ra ngoài.
Nhâm Dao Kỳ cười nói: “Muội đã dạy dỗ qua hắn, hắn cũng không dám nữa, hơn nữa muội còn phân phó hắn đi làm một chuyện, lần này bỏ qua cho hắn đi?”
Nhâm Dao Hoa có chút bất mãn: “Sự tình gì cần hắn đi làm? Chúng ta Nhâm gia không có ai sao?”
Nhâm Dao Kỳ không thể nói, chỉ có thể mềm giọng năn nỉ: “Tam tỷ, coi như là muội thiếu tỷ một nhân tình được không? Lúc muội dạy dỗ hắn đã đáp ứng hương tỷ cầu tình.”
Lúc này Đông Sinh từ phòng trong đi ra, sắc mặt hắn như trước thật không đẹp mắt, Nhâm Dao Hoa thoáng nhìn liền có chút tin lời Nhâm Dao Kỳ.
Nhâm Dao Kỳ lại vội vàng nói: “Hơn nữa chúng ta cũng không tiện vượt qua ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu cùng cữu cữu phạt người Lý gia, chúng ta dù sao cũng họ Nhâm, nếu bị người khác đã biết sợ muốn thuyết tam đạo tứ*. Về phần nha hoàn bà tử hôm này mỗi người thưởng một lượng bạc xem như tiền an ủi đi.”
*thuyết tam đạo tứ: trách móc, phê bình, đàm tiếu.
Nói xong Nhâm Dao Kỳ lại đến gần chút, nhỏ giọng nói, “Hiện tại chúng ta còn đi theo Đại bá mẫu ở bên ngoài, không tốt sinh sự. Muốn giáo huấn hắn sau này còn nhiều cơ hội, không cần nóng lòng nhất thời.”
Nhâm Dao Hoa lúc này mới khẽ hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Nhâm Dao Kỳ nhìn Đông Sinh liếc mắt một cái, chậm rãi đi theo Nhâm Dao Hoa ra cửa.
*****************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận