Đông Sinh há miệng, dừng một chút, mới thấp giọng nói: “Triều đình cắt giảm quân lương Yến Bắc, sau lại dự mưu phái người tại trong quân bộ Yến Bắc gây rối loạn, cũng dẫn phát sự phẫn nộ của dân chúng, bất quá là vì lay động quân tâm, chọn gây rối, vì đây là cách tốt nhất cắt giảm sức chiến đấu của quân đội Yến Bắc. Quân Yến Bắc vẫn luôn là tâm bệnh của triều đình, mà Nhan thị cho rằng mười mấy năm mưu tính hiện tại thời cuộc trong triều đã ổn định, thời cơ suy yếu Tiêu gia cũng đã thành thục.”
Tiêu Tĩnh Tây cười, có chút không chút để ý nhẹ nhàng vuốt ve vành chén thanh hoa: “Nếu ta nhớ không lầm, chủ tử của ngươi là họ Lý đi?”
Đông Sinh gật đầu mặt không đổi sắc: “Công tử nói không sai, tiểu nhân chủ tử họ Lý, nhưng là cũng không họ Nhan, huống hồ chủ tử tiểu nhân càng muốn sống. Nếu là Yến Bắc quân bị Nhan gia cầm giữ, thì người đầu tiên bị hại chính là chủ tử của tiểu nhân. Cho nên tiểu nhân so với bất luận kẻ nào đều hi vọng Yến Bắc quân đội cường thịnh.”
Tiêu Tĩnh Tây khóe miệng chứa một chút ý nghĩa không rõ cười, giọng nói trầm thấp xinh đẹp: “Lời này lại là người chủ tử nào của ngươi nói?”
Đông Sinh cúi đầu không nói.
Tiêu Tĩnh Tây cũng không thèm để ý, cười ấm giọng nói: “Tự cổ quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Bằng không năm đó chủ tử người cũng không tránh về Yến Bắc. Nếu là triều đình muốn giải trừ quân bị, Yến Bắc cũng chỉ có thuận theo quân ý.”
Tiêu Tĩnh Tây lời này Đông Sinh tự nhiên nửa chữ cũng không tin, vì thế hắn trầm giọng nói: “Nhưng tướng ở ngoài lệnh vua có đôi khi cũng không cần phải theo, chẳng lẽ Yến Bắc còn muốn tái diễn lại cảnh tượng vài thập niên trước sao? Tiểu nhân tuy rằng bất tài, nhưng cũng biết Liêu nhân tuy rằng bị Yến Bắc quân đuổi khỏi Yến Bắc mấy thập niên, lại như cũ như hổ rình mồi thời khắc nghĩ muốn ngóc đầu trở lại, mà Tây Bắc biên cảnh lại có Đảng Hạng tộc quấy rầy dân an. Nếu không có Yến Bắc quân tọa trấn Yến Bắc, dân chúng Yến Bắc lại làm như thế nào? Như năm đó dưới thiết kỵ Liêu nhân lay lắt qua ngày heo chó cũng không bằng sao? Cho nên Yến Bắc quân không thể bại cũng tuyệt không thể lui.”
Tiêu Tĩnh Tây lúc này mới đem tầm mắt ném đến trên người Đông Sinh, nghiêm túc nhìn hắn vài lần, đột nhiên cười nói: “Vậy ngươi có cách gì có thể giải quyết chuyện triều đình giải trừ quân bị Yến Bắc?”
Đông Sinh nghe vậy nhìn gã sai vặt Đồng Hạ bên cạnh Tiêu Tĩnh Tây một cái.
Đồng Hạ không đợi Tiêu Tĩnh Tây hạ lệnh, liền cúi đầu lui ra ngoài, cửa cũng đóng lại.
Tiêu Tĩnh Tây ánh mắt dịu dàng nhìn Đông Sinh. Mỉm cười chờ hắn nói tiếp.
Đông Sinh nói: “Chủ tử thích nghe hí khúc, chúng tiểu nhân cũng sẽ biết hát vài câu. Tiểu nhân nhớ rõ có một đoạn chuyện xưa nam hát là ‘Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương’.”
Tiêu Tĩnh Tây ngồi dựa vào thành ghế, mâu quang thâm trầm chợt lóe, không nói gì.
“Tiểu nhân biết đương nhiệm Ninh Hạ Tổng binh Ngô Tiêu Hòa là muội phu Yến Bắc vương gia, năm đó lão Yến Bắc vương để quận chúa cùng Ngô gia kết thân cũng có ý tứ vào lúc mấu chốt hai nhà cùng nhau trấn giữ. Cho nên, nếu một ngày kia triều đình muốn hạ lệnh giải trừ quân bị, Yến Bắc Vương phủ có khả năng phải nghĩ biện pháp điều một phần quân đội vào Ninh Hạ, lấy phân tán lực chú ý của triều đình, bảo toàn thực lực quân Yến Bắc.”
Tiêu Tĩnh Tây nghe vậy trong mắt kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất. Đây là nước cờ lúc trước khi qua đời của lão Yến Bắc vương. Hắn tuy rằng không cho là đúng, nhưng phụ vương lại tán đồng.
Nhưng người trước mắt lại như thế nào đoán được?
Lúc Hiến vương năm đó bị đày đi Yến Bắc, những người bên cạnh hắn lúc bấy giờ cũng đã bị Yến Bắc Vương phủ từng cái tra xét một lần. Cho nên Tiêu Tĩnh Tây biết nay Hiến vương nuôi gánh hát kia nhưng thật ra là ngọa hổ tàng long.
Chẳng qua bởi vì Hiến vương cùng Yến Bắc Vương phủ không có xung đột lợi ích. Những người đó cũng không tạo nổi sóng gió gì, Yến Bắc Vương phủ liền mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Lại lúc ấy tổ phụ của hắn cho rằng Hiến vương ở lại Yến Bắc đối với bọn họ sau này chưa chắc không có tác dụng.
Tuy là như thế, Hiến vương cùng Hiến vương thế tử đều là tính tình nhàn tản không tranh đua, mặc dù loại này nhàn tản chỉ là cái mặt ngoài, hắn cũng không cho rằng bọn họ có thể đoán được lão Yến Bắc vương bố cục.
Bên ngoài tiếng mưa rơi càng nóng nảy. Bên trong lại yên tĩnh mà nặng nề.
Đông Sinh giọng nói cũng dần dần trầm ổn tự tin lên: “Nhưng tiểu nhân không cho đây là một biện pháp tốt. Chỉ có cầm trong tay của mình thì mới an tâm, đổi tay chính là đổi họ, từ xưa vua nào triều thần ấy chính là đạo lý này. Lời nói có chút không xuôi tai, mặc dù Ngô Tiêu Hòa là nữ tế Yến Bắc vương phủ, nhưng hắn cũng không họ Tiêu, cho dù giao tình Tiêu gia cùng Ngô giả ở đó. Cuối cùng cũng không lay chuyển được một chữ ‘Lợi’. Thời gian lâu dài, ai có thể nói được điều gì? Suy ngẫm lại, mặc dù Ngô gia cùng Tiêu gia vẫn cùng tiến cùng lui. Ngô gia từ đầu đến cuối đều lấy Tiêu gia làm chủ, sai đâu đánh đó, nhưng vạn nhất đến thời điểm Ngô gia thân bất do kỷ lại có thể thế nào?
Quan võ mặc dù có thể cha truyền con nối, chức Tổng binh của Ngô Tiêu Hòa chính là kế tục từ phụ thân hắn Ngô Hầu Thuần, nhưng thiên hữu bất trắc phong vân, nhân dã hữu đán tịch họa phúc*. Thừa kế vị trí cũng không có nghĩa có thể vẫn phòng thủ kiên cố. Thay vì đem hi vọng ký thác trên người minh hữu. Không bằng đem lực lượng nắm giữ ở trong tay của mình.”
*trời không thể dự đoán phong vân, người cũng có họa phúc sớm chiều.
Tiêu Tĩnh Tây ánh mắt khó lường dẫn theo một chút thâm ý, khóe miệng vẫn như cũ treo nhợt nhạt cười. Không nói lời nào cũng không tỏ thái độ.
Đông Sinh nói tới đây âm thầm đánh giá thần sắc Tiêu Tĩnh Tây, lại là cái gì cũng nhìn không ra, không khỏi lại có chút bất an.
Lúc này một trận gió thổi vào từ cửa sổ đang mở, cũng mang đến hơi nước ẩm ướt, Tiêu Tĩnh Tây nhíu mi nhẹ ho.
Đông Sinh phát hiện thiếu niên trước mắt mặc dù ho khan, cũng có dáng vẻ tao nhã mà người thường không thể làm được.
Hắn lúc này mới nhớ tới Tiêu gia Nhị thiếu gia thân thể vẫn luôn không tốt, lần trước thời điểm rời kinh nghe nói bệnh được sắp chết. Sau khi trở về tuy rằng thân thể khá hơn nhiều, vẫn như cũ cần thường xuyên tĩnh dưỡng.
Nhưng từ lúc Đông Sinh đi vào đến trước lúc nãy thôi hắn liền quên mất chuyện này, trên người Tiêu Tĩnh Tây có một loại thần thái, loại này thần thái có thể hấp dẫn chú ý người khác, bỏ qua thân thể bệnh tật của hắn, chỉ nhìn thấy hắn tốt đẹp.
Lúc này Đông Sinh đánh giá hắn mới phát giác, Tiêu Tĩnh Tây dung mạo quả nhiên là xuất sắc, lại cũng không như thế nhân lan truyền “Tuyệt sắc”, bất quá mỗi cái giơ tay nhấc chân, ánh mắt của hắn, giọng nói ngữ điệu đều thuộc về phong vận đặc biệt chỉ Tiêu Tĩnh Tây mới là nguyên làm người khác không thể rời mắt.
Đông Sinh lăng lăng nhìn một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, không khỏi có chút lúng túng dời đi mắt, thầm mắng mình cử chỉ điên rồ.
Tiêu Tĩnh Tây tuy rằng xuất sắc, cũng là cái loại xuất sắc thuộc về nam tử, mà hắn cũng xác định chính mình không có bất kỳ cổ quái, cho nên với chuyện chính mình nhìn một người nam nhân nhìn ngây người, Đông Sinh có chút buồn bực.
Tiêu Tĩnh Tây ho khan trong chốc lát, gã sai vặt Đồng Hạ luôn chờ bên ngoài vội vã hỏi: “Công tử, cần tiểu nhân tiến vào hầu hạ sao?”
Tiếng ho khan dần dần bình ổn, hắn thu khăn, nhạt giọng nói: “Không cần.”
Bên ngoài liền không có thanh âm.
Đông Sinh thấy cửa sổ còn mở, không khỏi nói: “Ta giúp ngài đem cửa sổ đóng đi? Có mưa thổi vào.”
Tiêu Tĩnh Tây thần sắc lạnh nhạt an ninh nhìn ngoài cửa sổ một chút, ánh mắt yên tĩnh như chảy nước, hắn cười lắc đầu: “Không cần, buồn bực càng không thoải mái.”
Đông Sinh liền lui về đứng ngay ngắn.
Tiêu Tĩnh Tây lại đem tầm mắt nhìn về phía hắn, dịu dàng mà nói: “Xin lỗi, ngươi tiếp tục.”
Đông Sinh nghĩ nghĩ, rồi nói tiếp: “Nên tiểu nhân cho rằng, Yến Bắc quân đội chỉ có đợi tại Yến Bắc mới có thể phát huy uy lực cùng tác dụng lớn nhất của nó. Phân mà hóa (biến hóa) là hành động cực kỳ mạo hiểm.”
Tiêu Tĩnh Tây nhìn Đông Sinh một lát lẳng lặng mỉm cười nói: “Có lẽ ngươi nói không sai, nhưng ta vẫn câu nói kia, quân lệnh không thể trái.”
Đông Sinh nghĩ nghĩ, nói thẳng: “Ý của công tử là Yến Bắc tạm thời còn không tính toán muốn cùng triều đình chính diện đối kháng sao?” Những lời này liền cực kỳ thẳng thắn, đem lý do đường hoàng của Tiêu Tĩnh Tây bộc lộ hoàn toàn.
Tiêu Tĩnh Tây lại cũng không có tức giận, cười mà không nói.
Đông Sinh cũng mỉm cười: “Đây là mục đích hôm nay tiểu nhân tới gặp công tử. Tiểu nhân tuy rằng muốn cầu công tử giúp đỡ tiểu nhân, nhưng tiểu nhân cũng sẽ không nhận không ân huệ của ngài. Cái này cùng ăn cơm phải trả tiền cùng một đạo lý.”
Tiêu Tĩnh Tây nhẹ cười ra tiếng, giọng nói như trước trầm nhẹ khàn khàn: “Không ngại một lời, nếu có thể nói động được ta, ta liền đảm bảo ngươi cùng chủ tử ngươi bình yên vô sự.”
Hắn giọng nói thân thiện tùy tiện, giống như là nói đùa, lại làm cho người ta một loại cảm giác an tâm.
Đông Sinh không khỏi vui vẻ, hắn dĩ nhiên là nghe qua về Tiêu Tĩnh Tây, phàm chuyện hắn đã nhận lời nhất định không nuốt lời, rất có phong thái quân tử nhất ngôn cửu đỉnh.
Hắn dây dưa nửa ngày, chẳng qua là vì nghe đến một câu hứa hẹn như vậy.
Vì thế Đông Sinh không chút do dự nói: “Công tử nói rất đúng, triều đình muốn giải trừ quân bị, Yến Bắc không nên cùng cứng đối cứng ngạnh kháng. Nếu không sẽ đứng bên mặt đối nghịch với đám hủ nho cả ngày đem liêm sỉ treo trên miệng. Tuy nói thư sinh tạo phản ba năm không thành, nhưng đem những đám thư sinh miệng lưỡi này cột chung một chỗ ai cũng không chịu được. Cho nên Yến Bắc hẳn phải thuận thế mà làm.”
Không đợi Tiêu Tĩnh Tây hỏi, Đông Sinh tự giác nói ra: “Công tử người xem nay Yến Bắc chúng ta giàu có nhất là ai?”
Tiêu Tĩnh Tây nghe vậy hơi sững sờ.
Đông Sinh cười nói: “Tiểu nhân cảm thấy không phải Tô gia, Nhâm gia, Lâm gia, Vân gia…Cũng không phải bất kỳ thế gia nào, mà là…”
Đông Sinh nói xong chỉ chỉ dưới chân mình, vừa chỉ chỉ trời.
“Mà là nơi Phật môn thanh tịnh này. Trăm họ thường nói, thế gian tài phú mười phần, Phật chiếm bảy phần.”
Tiêu Tĩnh Tây thoáng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mỉm cười, hiển nhiên hắn cũng không phản đối ý kiến này.
“Toàn bộ chùa miếu lớn nhỏ ở Yến Bắc ước chừng có đến tám trăm, mượn Bạch Long tự mà nói, danh nghĩa điền sản ghi lại trong danh sách, tín đồ khách hành hương quyên tặng, hơn nữa khai khẩn đất hoang hàng năm có thể nuôi sống ít nhất hai ba ngàn miệng ăn, đây là chưa kể những loại thu nhập khác. Mà toàn bộ Yến Bắc chùa chiền ngang hàng cùng Bạch Long tự chừng chừng có hai mươi cái.”
***************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận