Phật giáo truyền thừa từ Thiên Trúc, đời sống tăng nhân Trung Nguyên cũng không lưu hành loại hành khất* như tăng nhân Thiên Trúc.
*khất: khất cái, ăn xin => đi hóa duyên xin cơm chay.
Nhân dân Đại Chu hết lòng tin Phật, bắt đầu từ tiền triều, triều đình liền đối với Phật môn mười phần nâng đỡ, ban thưởng xây chùa viện, cung cấp nuôi dưỡng tăng nhân, ban cho thổ địa cùng đặc quyền, hết sức thông thường.
Tích lũy lâu dần, chùa miếu Đại Chu triều đều mười phần giàu có.
Gần như mỗi một chùa chiền lớn đều có tá điền mướn đất ruộng, chùa miếu ngoài việc cho thuê đất, sân cùng các Phật khí, với người ngoài còn cho vay tiền, lấy lãi suất.
Như thế liền xuất hiện tình huống Phật tổ cùng trăm họ còn có triều đình tranh lợi, cũng khó trách dân gian sẽ xuất hiện câu “Thế gian tài phú mười phần, Phật chiếm bảy phần’.”
Đông Sinh nguyên bản được bồi dưỡng như gã sai vặt bên người chủ tử, người như thế đều rất thông minh, tài ăn nói cũng tốt.
Lời muốn nói đều nói xong, vốn đứng trước mặt Tiêu Tĩnh Tây lãnh đạm bình tĩnh làm hắn cảm giác khẩn trương hiện tại thì tốt hơn nhiều, mồm miệng cũng càng linh mẫn: “… Tiểu nhân cho rằng, chi bằng trước khi bị triều đình đưa lệnh giải trừ quân bị, Yến Bắc Vương phủ dẫn đầu đem quân đội chỉnh đốn một lần, để một bộ phận ‘tá giáp quy điền’*. Dù sao Yến Bắc chúng ta có nhiều chùa miếu như vậy, cũng không sợ sẽ nuôi không nổi những tướng sĩ có thể gánh có thể vác này.”
*‘tá giáp quy điền’: đại nghĩa không làm binh lĩnh nữa mà về làm nông.
Tiêu Tĩnh Tây có chút nghiền ngẫm nhìn hắn: “Ngươi sẽ không sợ Phật tổ giáng tội?”
Đông Sinh nghe vậy, nghiêm mặt nói: “Đều là Phật tổ thủ hạ tín đồ, lão nhân gia người cũng sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia!”
Tiêu Tĩnh Tây không khỏi nhẹ cười ra tiếng.
Đông Sinh nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo chút khẩn trương: “Tiêu Nhị công tử, người xem có thể làm sao?”
Tiêu Tĩnh Tây hơi hơi thu mắt, ngón tay bạch ngọc trên bàn cờ khẽ gõ nhẹ, Đông Sinh trong lòng cũng bất ổn theo.
Chỉ thấy Tiêu Tĩnh Tây bỗng nhiên cười nhẹ: “Ý nghĩ mặc dù có chút kỳ lạ… Chẳng qua nếu bố trí một phen thì không phải không được.”
Đông Sinh trước mắt sáng ngời.
“Đây là chính ngươi nghĩ ra được?” Tiêu Tĩnh Tây không chút để ý hỏi.
Đông Sinh nhìn Tiêu Tĩnh Tây một mắt, cúi đầu nói: “Là tiểu nhân nghĩ.”
Hắn cũng không thể đem biểu tiểu thư liên lụy vào.
Tiêu Tĩnh Tây hơi hơi nghiêng đầu, tầm mắt nghiền ngẫm tại trên người hắn quét một lần, nhu hòa tươi cười giống như ngày đông nắng ấm lại khiến người khác không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì, hắn chậm rì rì mà nói: “Như thế. Vậy ngươi sau này sợ là không thể lại trở về hầu hạ bên cạnh chủ tử người được rồi.”
Đông Sinh nghe vậy sắc mặt đầu tiên là trắng bệch, nhìn Tiêu Tĩnh Tây, lại có chút không xác định mà nói: “Ý của Tiêu nhị công tử là?”
Tiêu Tĩnh Tây cười một tiếng, lạnh nhạt nói: “Ngươi đã có đảm lượng hướng ta hiến kế, vậy sau này dĩ nhiên là người bên cạnh ta. Trung thần không hầu hai chủ không phải chính là đạo lý này sao?”
Đông Sinh trầm mặc một lát, sau đó quả quyết cúi đầu, quỳ một gối xuống trước mặt Tiêu Tĩnh Tây thành khẩn hô: “Tiểu nhân Đông Sinh, gặp qua chủ tử.”
Hắn vốn liền ôm quyết tâm phải chết, nay kết quả như thế đã là tốt nhất, ít nhất chủ tử sẽ không bị hắn liên lụy. Mà mạng của hắn cũng không có quăng đi. Chỉ là nghĩ đến chủ tử Lý Thiên Hữu chính mình hầu hạ nhiều năm như thế, hắn cảm thấy vẫn còn có chút ảm đạm.
Tiêu Tĩnh Tây ngược lại đối với hắn quả quyết kinh ngạc một chút, lập tức mỉm cười. Nhu hòa mà nói: “Trở về cùng chủ tử người từ giã đi, ngày mai tới tìm gã sai vặt Đồng Hạ bên người ta.”
Đông Sinh lên tiếng thuận theo, kính cẩn lui xuống.
Ngoài cửa sổ dông tố đùng đùng, trong không khí tràn đầy hương vị bùn đất cùng mùi cỏ xanh.
Đông Sinh không chút do dự đi vào trong mưa, nước mưa như xối từ đầu xuống mặt không chừa chỗ nào. Bóng lưng không tính cường tráng lại cực kỳ kiên định, rất nhanh liền biến mất ở trong tầm mắt.
“Người tới.” Tiêu Tĩnh Tây nhạt giọng nói.
Giọng nói của hắn không lớn, rất dễ dàng bị tiếng mưa bên ngoài át mất, nhưng chẳng qua một lát, gã sai vặt Đồng Hạ liền đẩy cửa đi đến: “Công tử, ngài có gì phân phó?”
Tiêu Tĩnh Tây cầm lấy lá thư lúc trước Đông Sinh đưa đến. Cũng không thèm nhìn nội dung bên trong liền đưa cho Đồng Hạ, Đồng Hạ vội vàng khom người tiếp nhận.
“Giao cho Đồng Đức, để hắn xử lý.” Tiêu Tĩnh Tây tùy ý nói.
“Vâng.” Đồng Hạ lên tiếng. Thấy Tiêu Tĩnh Tây không có phân phó khác, liền lại lui ra ngoài.
Tiêu Tĩnh Tây quay đầu lẳng lặng nhìn phía ngoài cửa sổ, con ngươi đen nhánh như hắc diệu thạch làm người ta không nhìn thấu cảm xúc.
Đông Sinh sau khi đi ra từ biệt viện của Tiêu Tĩnh Tây, cũng không lập tức trở về, mà đi một chuyến Bạch Long tự.
Nhâm Dao Kỳ lúc ấy vừa vặn dùng xong bữa tối. Cùng Nhâm Dao Hoa uống trà ở Tây Sương phòng.
Nghe thấy bà tử trông cửa đến báo có người của Cữu lão gia tìm Ngũ tiểu thư, Nhâm Dao Kỳ lập tức nghĩ đến Đông Sinh.
Nàng buông bát trà. Phân phó với bà tử kia: “Trước dẫn hắn đi Nam phòng, ta một lát sau sẽ đến.”
Nhâm Dao Hoa nhìn về phía Nhâm Dao Kỳ nói: “Ngươi bảo hắn làm cái gì? Bên cạnh ngươi không có người sao?”
Nhâm Dao Kỳ lắc đầu: “Cũng không phải đại sự gì, muội chỉ muốn hắn tìm giúp muội một ít tiểu ngoạn ý thôi, hắn ở bên ngoài tiện, trong nhà những người đó chưa chắc có thể mua được thứ muội muốn. Muội đi một chút rồi về.”
Nhâm Dao Hoa liền cũng không để ý tới nàng nữa.
Nhâm Dao Kỳ mang hai nha hoàn dọc theo hành lang gấp khúc đi đến nam phòng, nơi này vốn còn ngồi vài cái bà tử đang trực đêm, thấy Nhâm Dao Kỳ vào được vội đứng dậy thi lễ một cái, lui xuống.
Đông Sinh toàn thân đều ướt đẫm, hắn lại không thèm để ý, thời điểm đi lên hành lễ Nhâm Dao Kỳ còn kém chút bị nước trên tay áo hắn văng đến.
Để Bình Quả cùng Tang Châm hai người đi giữ cửa, Nhâm Dao Kỳ ra hiệu Đông Sinh cùng nàng đi phòng trong nói chuyện.
Đi ra ngoài, mang ít người, cũng không có nhiều quy củ rườm rà như vậy.
“Ngươi gặp qua Tiêu Tĩnh Tây?” Nhâm Dao Kỳ nhìn bộ dáng hắn một thân nhếch nhác, hỏi thẳng.
Đông Sinh trầm mặc gật gật đầu: “Thuộc hạ theo lời ngài nói nói một lần, hắn đã đồng ý giúp ta che lấp chuyện này.”
Trái tim treo trên cao cuối cùng cũng hạ xuống, trên mặt cũng không khỏi dẫn theo chút sắc mặt vui mừng: “Hắn cảm thấy có thể làm?”
Thời điểm Nhâm Dao Kỳ đem ý nghĩ của chính mình nói cho Đông Sinh, cũng không xác nhận kế sách có thể làm hay không, nàng bất quá đánh cuộc một lần.
Đông Sinh gật gật đầu: “Tiêu Nhị công tử nói sẽ cẩn thận sắp xếp, đều không phải không thể được.”
Tảng đá lớn trong lòng Nhâm Dao Kỳ rốt cuộc buôn lỏng chợt phát hiện thần sắc Đông Sinh có chút không đúng, nàng sâu sắc mà nói: “Còn có cái gì không thuận lợi?”
Đông Sinh lắc đầu, thần sắc chán nản nói: “Không có gì không thuận lợi, chẳng qua… Tiểu nhân về sau không thể bên cạnh gia hầu hạ, Tiêu Nhị công tử muốn tiểu nhân sau này đi theo hắn.”
Nhâm Dao Kỳ nghe vậy sửng sốt, có chút kỳ quái mà nói: “Ngươi phải làm tùy tùng bên cạnh Tiêu Tĩnh Tây?”
Đông Sinh như cũ gật đầu: “Hắn hình như là ý tứ này. Hắn hỏi kế sách kia là ai nghĩ ra được, tiểu nhân dựa theo những gì chúng ta thỏa thuận mà trả lời, hắn nói lại không thể tiếp tục ở cạnh chủ tử hầu hạ.”
Nhâm Dao Kỳ nghĩ nghĩ, khẽ thở dài: “Vậy cũng tốt hơn so với đánh mất tính mạng. Cữu cữu bên kia…”
Đông Sinh mấp máy môi: “Chuyện này vốn do tiểu nhân gây ra, nay nếu đã giải quyết, tiểu nhân cũng không muốn làm cho chủ tử phí công. Ngũ tiểu thư, chuyện này có thể đừng nhắc với chủ tử hay không? Cứ để bọn họ nghĩ rằng Đông Sinh đã chết. Tiểu nhân cũng chỉ là một gã sai vặt bên cạnh gia, biết chút ít công việc hầu hạ người, thời gian cũng ít, mất đi ta, chủ tử bên cạnh cũng sẽ không có thay đổi gì.”
Nhâm Dao Kỳ nghe vậy trầm mặc.
Đời trước Đông Sinh không nói một tiếng rời đi, đời này phục vụ bên cạnh Tiêu Tĩnh Tây, không biết đời trước hắn là cái cảnh ngộ gì.
Nàng biết những người này thực chất không có ký khế ước bán thân với Hiến vương phủ, cho nên đi hay ở hoàn toàn do bọn hắn, chỉ là bọn hắn sẽ không dễ dàng rời bỏ.
“Ngươi phải đi về cùng bọn họ nói lời từ biệt sao?” Nhâm Dao Kỳ hỏi.
Đông Sinh gật gật đầu: ” còn muốn đi dập đầu với chủ tử. Về sau không thể ở bên cạnh hắn hầu hạ, tiểu nhân cuối cùng muốn… Dù sao vẫn nói một tiếng.” Nói đến đây người lớn như Đông Sinh không nhị được nghẹn ngào.
Hắn cũng có chút ngượng ngùng, dùng tay áo ướt đẫm nước mưa lau mặt, một hồi lâu mới khôi phục.
Nhâm Dao Kỳ không biết nói cái gì cho phải, theo lý thuyết có thể hầu hạ bên cạnh Nhị công tử Yến Bắc vương phủ, nhất định tốt hơn so với đi theo Lý Thiên Hữu. Chẳng qua nhóm người Đông Sinh không đồng dạng như vậy, bọn họ rất nhiều người vừa sinh ra đã được dãy dỗ vì Hiến vương phủ mà sống.
Chỉ là Nhâm Dao Kỳ nghĩ không ra, Tiêu Tĩnh Tây vì sao nhất định phải đem Đông Sinh đến bên cạnh hắn. Hắn không có khả năng không hiểu được trình độ trung thành của những người này với hiến vương phủ.
Đông Sinh dùng hai tay xoa nhẹ mặt: “Biểu tiểu thư bảo trọng, thuộc hạ cáo lui.”
Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, vốn nàng còn muốn nói nếu chuyện chùa miếu tàng quân có gì tiến triển thì nói cho nàng biết, nhưng nghĩ đến Đông Sinh về sau là người của Tiêu Tĩnh Tây, mà chủ tử kiêng kị nhất chính là chuyện người dưới bất trung, nàng liền không có nói ra.
Nếu Tiêu Tĩnh Tây thật sự tiếp thu ý kiến của nàng, nàng cuối cùng sẽ phát hiện động tĩnh.
Dù sao cái phương pháp kia chỉ là biện pháp che mắt mà thôi, cũng không có khả năng thật sự giấu diếm được mọi người.
Đông Sinh lui ra ngoài.
Nhâm Dao Kỳ cũng từ trong nam phòng đi ra, vừa vặn gặp được Vân Văn Phóng cùng Khâu Uẩn từ mái hiên đi ra.
Đông Sinh lúc đi ra cùng bọn họ chạm mặt, vội vàng thi lễ một cái liền lại vọt vào trong mưa, đi xa.
Khâu Uẩn nhìn bóng lưng Đông Sinh vuốt cằm cười nói: “Đây là gã sai vặt từ đâu đến?”
Nhâm Dao Kỳ nói: “Là cữu cữu ta có chuyện nhờ ta nhắn lại với mẫu thân, nên mới để tùy tùng đến đây chuyển lời. Biểu ca cùng Văn công tử đây là muốn đi đâu?”
Khâu Uẩn nhìn Vân Văn Phóng một mắt, cười tủm tỉm trả lời: “Nghe nói Tiêu gia Nhị công tử đang ở gần đây dưỡng bệnh, Tử Thư đang muốn mang ta đi bái phỏng. Nga, Tam biểu ca cũng đi, chúng ta ở chỗ này chờ hắn.”
Đang nói như vậy, quả nhiên nhìn Nhâm Ích Quân từ Đông Sương phòng hướng bên này đi tới, phía sau còn đi theo một gã sai vặt tay cầm áo choàng vừa đi vừa khuyên.
Đối với người như Tiêu Tĩnh Tây, đại đa số mọi người đều muốn kết thân, ngay cả Nhâm Ích Quân cũng không ngoại lệ.
“Bất quá hắn nhất định ít gặp người ngoài, các ngươi cũng đừng ôm hi vọng quá lớn. Lại nói tiếp, ta cũng chưa từng thấy qua hắn vài lần.” Vân Văn Phóng miễn cưỡng nói.
********************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận