Đưa mắt nhìn ba người kia đi ra ngoài, Nhâm Dao Kỳ cũng xoay người trở về phòng.
Trên đường đi không nhịn được hồi tưởng bộ dạng thiếu niên mình gặp được lúc trước.
Bởi vì chuyện của Đông Sinh, nàng đại khái có thể xác định người đó chính là Tiêu gia Nhị công tử.
Những cái khác tạm thời không nói, nhưng chỉ dựa vào khí chất cùng dung mạo đó quả thật là một nhân vật xuất sắc.
Không biết Tiêu Tĩnh Tây có làm theo mưu kế của nàng hay không, nếu mọi chuyện phát triển giống như nàng hi vọng không biết Tằng Phô có như kiếp trước được triều đình phái đến Yến Bắc nữa không.
Nghĩ như vậy, Nhâm Dao Kỳ đi vào phòng của nàng cùng Nhâm Dao Hoa, đang đi thì bỗng nhiên nhìn thấy Hương Cần cùng Vu Tinh đang trò chuyện trước cửa phòng.
Thấy Nhâm Dao Kỳ vào, hai người vội vàng hành lễ.
Nhâm Dao Kỳ cười nói: “Nói cái gì náo nhiệt như thế? Tam tỷ đâu?”
Hương Cần cùng Nhâm Dao Kỳ quen thuộc hơn, cảm thấy nàng là một chủ tử tốt tính dễ nói chuyện, nên cũng không sợ nàng: “Tam tiểu thư ngại phòng ở buồn chán, đi tìm thiếu nãi nãi muốn hoa văn (thêu), để bọn nô tỳ ở lại dọn phòng. Tam tiểu thư ghét bỏ trong chăn có mùi long não nên bảo bọn nô tỳ ra xe ngựa lấy chăn đệm.”
Nói xong đi chậm đến bên cạnh Nhâm Dao Kỳ nhỏ giọng nói: “Nhóm nô tỳ đang nói chuyện Bạch Vân am. Ngũ tiểu thư, nghe nói nam nhân kia buổi chiều đã tìm được rồi.”
Nhâm Dao Kỳ hơi kinh ngạc, Hương Cần nói nam nhân chắc là nam nhân cùng ni cô Bạch Vân am thân mật, nhưng Lý Thiên Hữu hẳn đang đợi ở tiểu viện dưới chân núi mới đúng.
Vu Tinh đỏ mặt, tại trên eo Hương Cần nhéo một cái: “Ngươi tại sao có thể cùng Ngũ tiểu thư nói những thứ này, cũng không sợ bẩn lỗ tai tiểu thư! Nếu bị Chu ma ma biết, không phải lột da ngươi sao!”
Hương Cần kinh hô một tiếng, lập tức trốn ra phía sau Nhâm Dao Kỳ: “Ngũ tiểu thư đây không phải đang hỏi ta sao, ta cũng không thể nói dối nha! Lại nói nơi này cũng không có người ngoài, Chu ma ma làm sao có thể biết? Ma ma nếu biết nhất định là ngươi cáo trạng!”
Vu Tinh còn muốn giáo huấn nàng, Nhâm Dao Kỳ cười nói: “Thôi. Hương Cần chính là hầu tử, người đừng chấp nhặt với nàng ta.”
“Ngũ tiểu thư ngài cứ che chở nàng đi!” Vu Tinh dậm chân, trừng mắt nhìn Hương Cần một cái chạy đi.
Hương Cần với bóng lưng nàng ấy làm mặt quỷ, thấy Nhâm Dao Kỳ nhìn lại, vội lại lấy lòng cười.
Nhâm Dao Kỳ thấy nàng phô trương, cũng không nhịn được mỉm cười.
“Bị bắt là ai?” Nhâm Dao Kỳ nghĩ nghĩ, hay là hỏi. Dù sao cũng là cùng Lý Thiên Hữu có liên quan.
Hương Cần thấy nàng hỏi, vội trả lời: “Nghe nói là một tá điền mỗi ngày đều đến Bạch Vân Am dọn phân, sống ở chân núi. Là bị tộc thúc của chồng trước cái ni cô kia chộp được, huyên náo Bạch Vân am gà bay chó sủa. Chẳng qua nô tỳ nghe một bà từ đi xem về ở khách viện cách vách nói.
Ni cô kia tư thái bộ dạng xinh đẹp nõn nà là một mỹ nhân hiếm thấy, mà tá điền nọ cũng được bốn mươi tuổi, đầy mặt nếp nhăn xấu không chịu được. Ni cô kia mặc dù là người xuất gia. Nhưng mười phần mạnh mẽ, đem thân thích gia phu mắng đến cẩu huyết lâm đầu, cầm gậy gộc quơ đánh đuổi ra ngoài.
Người thân thích đó ở trọng một tiểu viện nhỏ của Bạch Vân Tự không chịu đi, nói là nếu Bạch Vân tự không cho bọn hắn một công đạo, ngày mai để người đi báo quan. Bởi vì trời mưa bên kia mới tạm thời yên tĩnh. Chẳng qua ngày mai khẳng định lại là một hồi làm ầm ĩ.”
Nhâm Dao Kỳ vừa nghe cùng Lý Thiên Hữu không quan hệ tạm thời yên tâm, nghĩ tới ngôn hành của mấy phụ nhân tìm người lúc trước, cái tá điền nọ nhất định là được tìm đến tạm thời buộc tội ni cô kia.
Trong lòng suy nghĩ, ngày mai trước khi rời đi nhất định phải để Lý Thiên Hữu rời đi nơi này trước, miễn cho hắn đến lúc đó u mê hồ đồ bị liên lụy vào chuyện tranh giành trong nhà người khác.
Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn. Trên đời này có vài người. Vì những thứ vàng bạc ia mà chuyện dơ bẩn nào cũng có thể làm.
Đêm nay Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm Dao Hoa cùng sạp mà ngủ.
Hai tỷ muội lần đầu tiên cùng người khác chung giường có chút không quen, đầu hôm Nhâm Dao Kỳ vẫn cảm giác được Nhâm Dao Hoa nằm ngoài lăn qua lộn lại.
Nàng cũng không quen cùng người khác ngủ. Chẳng qua nàng nằm nơi đó trong lòng nghĩ chuyện trước đây mà quên đi cái không quen này. Cho nên cuối cùng nàng mơ mơ màng màng ngủ rồi.
Hôm sau lúc thức dậy, Nhâm Dao Kỳ liền nhìn thấy dưới mí mắt Nhâm Dao Hoa có quần thâm.
Dùng xong đồ ăn sáng, hai người ra cửa, Nhâm Dao Kỳ thấy nàng ngáp một cái bậc cười hỏi: “Tam tỷ tối hôm qua ngủ không ngon?”
Nhâm Dao Hoa quay đầu nhìn nàng tinh thần giống như rất tốt, có chút buồn bực trừng mắt nàng nói: “Ngươi ngủ ngược lại tốt. Cả đêm khò khè (ngáy), ta àm sao ngủ được!”
Nhâm Dao Kỳ ngạc nhiên. Nàng không nhớ mình có thói quen ngủ ngáy nha, đây không phải là ngậm máu phun người sao?
Đang muốn phản bác, lại nghe phía sau có người nói: “Ai cả đêm khò khè?”
Hai người quay đầu, liền thấy Nhâm Dao Ngọc cùng Nhâm Dao Âm hai người cũng từ cách vách đi ra, mặt đầy hứng thú nhìn các nàng.
Nhâm Dao Hoa dừng một chút, mím môi chỉ mình bên cạnh Hương Cần nhạt giọng nói: “Ta đang nói nha hoàn đây. Ngày thường thì không sao, đổi địa phường liền thích ngủ ngáy.”
Hương Cần nhìn chủ tử nhìn chủ tử nhà mình, lại lặng lẽ cúi đầu nhìn chân.
Khó trách thời điểm nàng vừa mới vào phủ Chu ma ma đã dạy các nàng như thế này: Chủ tử đều không hề sai cũng không có khuyết điểm, nếu là có, đó cũng là do nha hoàn các nàng.
Hương Cần lại một lần cảm thấy nha hoàn phần này việc, thật không tốt làm.
Vu Tinh nhìn bộ dạng rối rắm của Hương Cần, ở bên cạnh cười trộm.
Sáng hôm nay mưa đã tạnh, trải qua một ngày rửa tội khí trời trở nên sạch sẽ, còn hơi hơi nhuộm màu nắng sớm, dường như cả đất trời đều thay đổi, trở nên tràn đầy sức sống.
Tỷ muội mấy người đi tới phòng Đại thái thái để nghe bà sắp xếp về hành trình trở về, vừa ra khỏi cửa đã thấy có mấy người chạy tới, tựa như có chuyện gấp cần bẩm báo.
Nhâm Dao Ngọc thấy bộ dạng vội vàng của hò liền lên tiếng gọi người “Người, lại đây.”
Nhâm Dao Âm nhận ra đó là bà tử nhị đẳng trong sân mẹ nàng, nhẹ giọng nói với Nhâm Dao Ngọc: “Nhất định là có việc gấp muốn đi bẩm báo, ngươi ngăn đón bà ta làm cái gì? Để người đi thôi.”
Nhâm Dao Ngọc bĩu môi: “Nay đang ở bên ngoài thì có chuyện gì gấp? Đơn giản là hành trình hôm nay thôi, muội hỏi bà ta trước để có thể sắp xếp tốt hơn không phải ư?”
Nói xong sẽ không để ý Nhâm Dao Âm, nhất định phải hỏi bà tử kia đã xảy ra chuyện gì.
Bà tử nọ ấp a ấp úng: “Chỉ là bên ngoài Bạch Vân am xảy ra chút việc, có chút làm ầm ĩ, nô tỳ sợ trì hoãn hành trình hồi phủ hôm nay, cho nên tới hỏi Đại thái thái một chút.”
Nhâm Dao Ngọc càng tò mò: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Bà tử càng khó xử, nhất định không chịu mở miệng, ngược lại Nhâm Dao Âm đột nhiên đánh gãy lời Nhâm Dao Ngọc, mặt lạnh nói với bà tử kia: “Vậy ngươi còn chậm chạp ở nơi này làm gì, còn không nhanh bẩm báo.”
Kia bà tử như được đại xá, đi nhanh lên.
Nhâm Dao Ngọc bất mãn nói: “Muội còn không có hỏi rõ ràng đây!Tỷ… chẳng lẽ tỷ biết là chuyện gì?” Nhâm Dao Ngọc có chút hoài nghi đến nói.
Nhâm Dao Âm trên mặt chợt lóe xấu hổ rồi biến mất, rất nhanh nàng liền nghiêm mặt nói: “Bát muội muội, bà ta nếu đã đi báo tin cho trưởng bối, có một số việc không phải chúng ta nên nghe, ngươi khó xử họ làm gì?”
Nhâm Dao Ngọc hừ nhẹ một tiếng, bỏ Nhâm Dao Âm qua một bên chạy nhanh đi chính phòng, một bên nói lầm bầm: “Càng gạt ta, ta càng muốn đi nghe rốt cuộc là chuyện gì.”
“Bát muội muội!” Nhâm Dao Âm nhíu mày đi theo.
Nhâm Dao Kỳ cùng Nhâm Dao Hoa hai người liếc nhau, cũng đi theo.
Thời điểm đi tới cửa vừa vặn nghe được giọng nói có chút không vui của Đại thái thái: “Đây là phật môn thanh làm sao có thể xuất hiện loại việc dơ bẩn này? Đơn giản là…”
Đợi khi đến cửa lại nghe nha hoàn bẩm báo các tiểu thư đến đây, giọng nói của Đại thái thái liền ngưng bặt, chỉ nói với Tào ma ma ở phía sau: “Ngươi phái người đi nói với phương trượng một tiếng, để bọn cử người đi xử lý một chút, dù sao đây cũng là nơi họ quản lý, chúng ta đợi khi nào yên tĩnh xuống rồi lại đi. Phân phó xuống dưới, người trong sân không được ra ngoài thám thính tin tức, một khi phát hiện, tất cả đều bán ra ngoài.”
Nhâm Dao Kỳ không khỏi nhíu mày, Bạch Long tự bên kia lại xảy ra chuyện gì? Lý Thiên Hữu không sẽ dính vào đi?
Đại thái thái tuy rằng không muốn người Nhâm gia dính vào chuyện này, nhưng cũng không ngăn được lòng hiếu kỳ của đám nha hoàn bà tử.
Cho nên đợi Nhâm Dao Kỳ từ chỗ Đại thái thái trở về, liền nghe được ngọ nguồn từ Hương Cần.
Nguyên lai thân thích của vị phu quân đã mất của vị ni cô họ Lương kia ở lỳ ngoài Bạch Long tự không chịu đi, không nghỉ đến sáng sớm hôm nay có người phát hiện một vị thẩm thẩm của vị phu quân của ni cô họ Lương nọ cùng một người đàn ông ôm nhau trong phòng củi sau viện.
Nay vị thẩm thẩm kia tìm chết tìm sống, cả nhà loạn thành một đoàn, không còn ai có tâm tư tìm ni cô họ Lương gây phiền phức nữa.
Chẳng qua cũng có người nói vị ni cô này lòng dạ độc ác, ngay cả chuyện tình thiếu đạo đức này cũng làm ra được.
Nhâm Dao Kỳ vội phái người đi chỗ Lý Thiên Hữu đặt chân xem hắn đã đi chưa, bà tử trở về nói cữu lão gia vừa mới đi không lâu.
Nhâm Dao Kỳ liền yên tâm.
Người Nhâm gia đến tận buổi trưa mới rời Bạch Long tự, Nhâm Dao Kỳ ngồi không trên xe ngựa nghe bên ngoài Nhâm Ích Kiện đang hỏi Khâu Uẩn chuyện hôm qua đi gặp Tiêu nhị công tử.
Khả năng bởi vì bọn hắn đột nhiên đến, thịnh tình không thể chối từ, Tiêu Tĩnh Tây thật sự đi ra gặp bọn họ một hồi, thậm chí còn cùng Nhâm Ích Quân hạ một bàn cờ.
Tiêu Tĩnh Tây làm người rất dịu dàng, cờ phong lại cực kỳ sắc bén, giết Nhâm Ích Quân không còn mảnh giáp, bởi vậy ấn tượng của Nhâm Ích Quân với người này đặc biệt tốt.
*******************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận