Sau khi từ Bạch Long Tự trở về, mấy ngày nay đều thiên tinh vạn lý.
Một ngày này, sau khi thỉnh an buổi sáng xong, Nhâm Lão gia tử cùng Nhâm Lão thái thái đem con trai cùng con dâu giữ lại, những người khác đều đuổi đi.
Nhâm Dao Hoa vốn đều dùng điểm tâm ở sân lão tháu thái, lúc này liền cùng Nhâm Dao Kỳ cùng nhau trở về Tử Vi viện.
“Không biết hôm nay tổ phụ tổ mẫu muốn cùng phụ thân, thúc bá bọn họ bàn bạc chuyện gì?” Trên đường, Nhâm Dao Hoa thuận miệng nói.
Nhâm Dao Kỳ nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Lần trước đem mọi người lưu lại là bàn về chuyện gì?”
Nhâm Dao Hoa nói: “Cuối năm trước Tổ phụ giữ mọi người lại bàn về chuyện mở mỏ than gần kinh thành.”
“Gần nhất trong nhà có làm ăn lớn gì sao?”
Nhâm Dao Hoa nghĩ nghĩ: “Ngày hôm trước tổ mẫu cùng Đại bá mẫu có nhắc tới, giống như Hàn gia có được vài mỏ muối, có lẽ muốn cùng Nhâm gia ta hợp tác.”
“Hàn gia?” Nhâm Dao Kỳ vừa nghe đến Hàn gia liền cau mày, nàng tổng cảm thấy Hàn gia là lạ.
“Hàn gia có gì không đúng?” Nhâm Dao Hoa nhíu mày nhìn Nhâm Dao Kỳ.
Nhâm Dao Kỳ lắc lắc đầu: “Muội chỉ là không nghĩ đến Hàn gia còn muốn mở ruộng muối, muội nghe nói cái này một vốn bốn lời, lại không phải ai cũng làm được.”
“Cho nên Hàn gia mới muốn cùng Nhâm gia chúng ta hợp tác.” Nhâm Dao Hoa lơ đễnh nói.
Nhâm Dao Kỳ lại đang suy nghĩ, đời trước từng phát sinh chuyện này hay không. Nhưng không biết là nàng không nghĩ ra, hay là nàng trước kia căn bản không quan tâm những thứ này, đúng là không có ấn tượng, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ qua.
Hai tỷ muội chờ Nhâm Thời Mẫn cùng Lý thị trở về dùng đồ điểm tâm, ngược lại đợi hơn nửa canh giờ Nhâm Thời Mẫn cùng Lí thị mới trở về.
Nhâm Dao Kỳ chú ý Nhâm Thời Mẫn mặc dù không có biểu hiện gì, nhưng trên mặt Lý thị lại nhàn nhạt có sự vui sướng, có đôi khi lại đột nhiên sẽ nhăn mày trong chốc lát, không biết đang suy nghĩ gì.
Chờ người một nhà dùng xong điểm tâm, Nhâm Dao Kỳ lơ đãng hỏi: “Tổ phụ cùng tổ mẫu hôm nay có chuyện gì quan trọng sao?”
Nhâm Thời Mẫn chậm rãi súc miệng, vô tình nói: “Là chuyện Nhâm gia cùng Hàn gia mở mỏ muối.”
Nhâm Dao Kỳ nhìn Lí thị một cái. Cười nói: “Chỉ vì chuyện này sao? Kia vì sao mẫu thân cùng các thẩm thẩm cũng đều lưu lại?”
Lí thị thấy Nhâm Dao Kỳ hổ ráo riết, oán trách nói: “Con hỏi nhiều như vậy làm gì? Con ngày thường nên học nữ hồng nhiều chút, đi theo Chu ma ma học thêm cách quản gia mới tốt. Nhất là Dao Hoa, con nữ hồng thì bình thường, quản gia thì nên học thêm một ít. Ngày mai bắt đầu sau khi điểm tâm xong thì bỏ nửa canh giờ theo Chu ma ma đi.”
Nhâm Dao Kỳ nghe Lí thị đột nhiên nhắc tới những thứ này trong lòng khẽ động, chẳng lẽ hôm nay Nhâm Lão gia tử cùng Nhâm Lão thái thái nhắc tới việc hôn nhân của Nhâm Dao Hoa?
Nhâm Thời Mẫn phải ra ngoài, Lí thị lôi kéo Nhâm Dao Hoa ở một bên nhỏ giọng dặn dò gì đó, Nhâm Dao Kỳ cùng Lí thị nói một tiếng liền vội vàng đi theo Nhâm Thời Mẫn ra ngoài.
Nhâm Thời Mẫn đi vài bước phát hiện Nhâm Dao Kỳ theo tới, quay đầu lại nói: “Con thế nào không theo mẫu thân nghe dạy bảo? Theo cha ra ngoài làm gì?”
Nhâm Dao Kỳ cười dài đi mau vài bước. Đi bên tay phải Nhâm Thời Mẫn: “Con đến tiễn phụ thân ra ngoài.”
Nhâm Thời Mẫn nghe vậy bật cười, liếc nhìn Nhâm Dao Kỳ một cái: “Rốt cuộc chuyện gì? Nói đi, phụ thân vội phải ra ngoài đây.”
Nhậm Dao Kỳ nghĩ nghĩ. Nhỏ giọng nói: “Hôm nay gia gia ngoài nói chuyện mở muối, thật sự không nói gì khác sao?”
“Con hỏi chuyện này để làm gì?” Nhâm Thời Mẫn nhíu mày.
Nhâm Dao Kỳ lấy lòng cười: “Phụ thân liền nói cho con biết đi? Bằng không con hôm nay vẫn luôn tò mò, làm gì đều không có tâm tình.”
Nhâm Thời Mẫn nhìn nàng một cái, lại quay đầu cứ thế mà đi.
Nhâm Dao Kỳ lại kề sát vào một chút, giọng càng nhỏ hỏi: “Phụ thân, gia gia nãi nãi có phải nhắc tới việc hôn nhân của tam tỷ không?”
Nhâm Thời Mẫn nghe vậy đột nhiên bị sặc nước miếng của mình. Nhẹ ho lên, Nhâm Dao Kỳ vội đi lên vỗ lưng cho hắn.
“Dao Dao, con thế nào cái gì cũng dám hỏi? Việc này tới phiên con quản sao?” Nhâm Thời Mẫn trừng mắt Nhâm Dao Kỳ trách cứ.
Nhâm Dao Kỳ nhỏ giọng nói: “Con chỉ là thấy mẫu thân nhắc đến muốn cho Tam tỷ học quản gia nên mới đột nhiên nghĩ tới, cho nên hỏi một câu. Phụ thân, rốt cuộc tổ phụ tổ mẫu có nhắc đến chuyện này hay không?”
Nhâm Thời Mẫn có chút bất đắc dĩ, thấy Nhâm Dao Kỳ một bộ hắn không trả lời liền muốn cùng hắn rốt cuộc tư thế. Hắn chỉ có thể hàm hàm hồ hồ mà nói: “Đúng là có nói chuyện này.”
“Là nhà như thế nào?” Nhâm Dao Kỳ vội hỏi.
Nhâm Thời Mẫn nhíu mày, có chút không vui: “Dao Dao! Những việc này con không nên hỏi.”
Nhâm Dao Kỳ cúi đầu, mặt dày mày dạn đi sát bên cạnh Nhâm Thời Mẫn.
Mắt thời sắp đến cửa ra, Nhâm Thời Mẫn than nhẹ một tiếng: “Hàn gia.”
Giọng nói của hắn không lớn, phun ra hai chữ lại làm cho Nhâm dao sững sờ tại chỗ.
Hàn gia?
Lại là Hàn gia?
Chẳng lẽ đời này như trước vẫn không có biện pháp thoát khỏi đời trước kết cục?
Nhâm Thời Mẫn thấy bước chân Nhâm Dao Kỳ dừng lại, gương mặt ngẩn ngơ đứng nơi nào, cũng dừng bước, cau mày nói: “Con hôm này rốt cuộc là làm sao vậy?”
Nhâm Dao Kỳ mím môi. Đột nhiên nói: “Tam tỷ không thể cùng Hàn Vân Khiêm đính hôn!”
Nhâm Thời Mẫn sửng sốt, lập tức chân mày nhíu chặt hơn. Hắn quan sát Nhâm Dao Kỳ trong chốc lát, đột nhiên như là nghĩ tới điều gì.
Hắn than nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Con theo ta đến thư phòng.”
Nói xong Nhâm Thời Mẫn quay người bước theo hướng Tây viện.
Nhâm Dao Kỳ lặng lẽ theo sau lưng hắn đi thư phòng.
Chờ đến thư phòng, chỉ còn lại có cha và con gái hai người, Nhâm Thời Mẫn mới một mặt nghiêm túc hỏi Nhâm Dao Kỳ: “Dao Dao, con hôm nay hỏi nhiều cái không nên hỏi như vậy, là vì Hàn Vân Khiêm?”
Nhâm Dao Kỳ nghe vậy ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt Nhâm Thời Mẫn hình như là hiểu lầm cái gì.
Nhưng Nhâm Dao Kỳ không có cách nào cùng Nhâm Thời Mẫn giải thích, chẳng lẽ nàng có thể nói Hàn Vân Khiêm cùng Nhâm Dao Hoa đính hôn lại trước hôn kỳ đem hôn ước cho lui sao? Chuyện tình còn chưa xảy ra nàng nói có ai tin.
Mà Hàn gia cùng Hàn Vân Khiêm mặc kệ nhìn từ phương diện nào, cũng đều xem như một của hôn sự tốt.
Vì thế Nhâm Dao Kỳ mấp máy môi, không nói gì.
Nhâm Thời Mẫn lại cho rằng nàng chấp nhận, không khỏi nặng nề thở dài: “Dao Dao, tuổi con còn nhỏ… Tuy nói Hàn gia đưa ra ý muốn cùng Nhâm gia chúng ta kết thân, mà tổ phụ tổ mẫu cùng với Đại bá phụ đều vui mừng khi chuyện thành, chẳng qua dựa theo tuổi, bọn họ nhắm vào là Dao Hoa cùng Dao Âm.”
Nhâm Dao Kỳ nghe đến đó, nguyên lai còn chưa quyết định chọn người nào sao? Chính là muốn chọn giữa một trong hai người Nhâm Dao Hoa cùng Nhâm Dao Âm?
Nhâm Dao Hoa cùng Nhâm Dao Âm vốn được Lão thái thái lựa chọn để gả đến Khâu gia, nay nhiều thêm một Hàn gia, như vậy khả năng nhất là đến lúc đó một cùng Hàn gia kết thân, một người khác trở thành vị hôn thê của Khâu Uẩn.
Nhậm Thời Mẫn thấy nữ nhi sắc mặt không tốt, chỉ có thể một mặt không được tự nhiên khuyên nhủ: “Hàn Vân Khiêm tuy rằng các phương diện nhìn cũng không tệ, nhưng không phải con ghét bỏ hắn kỳ phẩm không tốt sao? Hơn nữa… Hơn nữa còn còn thắng hắn đến hai lần, là nam nhân tâm lý sẽ không thoải mái!”
Nhâm Dao Kỳ vốn đang vắt hết óc ở bên cạnh, nghe thấy Nhâm Thời Mẫn nói như vậy cũng dở khóc dở cười.
“Phụ thân! Người chớ loạn tưởng, con không phải ý đó!”
Nhâm Thời Mẫn nhìn nữ nhi, có chút không tin.
Ai không có thời điểm thanh xuân thiếu niên? Nhớ hắn năm đó cũng từng lặng yên suy nghĩ xem ai là người có thể được hắn vẽ vào bức họa giai nhân.
Năm đó, vốn Nhâm Lão thái thái còn một lòng muốn Phương gia kết thân, muốn hắn đính hôn với dòng nữ chính Phương gia Phương Nhã Tuệ.
Hắn gặp qua vị biểu muội kia vài lần, mặt đẹp như hoa cảm thấy cũng tạm được, nhưng mũi có chút to hơn khó nhìn.
Lúc ấy hắn vẫn còn có chút ưu sầu, nghĩ tới chính mình về sau cũng thể chỉ họa gò má nàng ta đi. Đó là một trong những việc phức tạp nhất thời thiếu niên của hắn.
Nhâm Thời Mẫn cảm giác mình năm đó không khác tâm tình nữ nhi lúc này cho lắm.
Chẳng qua Nhâm Tam lão gia đã quên, sau này việc Nhâm gia cùng Phương gia hôn nhân thất bại, Nhâm Lão gia tử vì hắn cưới nữ nhi của Hiến vương vừa bị đày đến Yến Bắc, hắn đối với chuyện đã giúp hắn giải quyết vấn đề cái mũi của Phương Nhã Tuệ không có nhiều cảm xúc, tuy rằng Lý thị dung mạo tốt đẹp, rất khó tìm thấy khuyết điểm, tuyệt đối là tài nguyên vẽ tranh tốt nhất.
Bởi vì khi đó Nhâm Thời Mẫn đã không thích vẽ chân dung, hắn thích tranh sơn thủy, cũng mê đến ngày hôm nay.
Cho nên kỳ thật lão nhân gia ông ta năm đó cái gọi là thiếu niên ôm ấp tình cảm cùng nữ nhi của hắn thật ra là không đồng dạng như vậy.
Nhìn Nhâm Thời Mẫn một mặt không giải thích được cảm hoài, Nhâm Dao Kỳ vội ngắt lời nói: “Phụ thân, không phải nói kỳ phẩm như nhân phẩm sao? Hàn Vân Khiêm kỳ phẩm không tốt nhân phẩm khẳng định cũng không khá hơn chút nào! Cửa hôn sự này ta không kết thì tốt hơn!”
Nhâm Thời Mẫn phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói: “Đây đều là ý tứ tổ phụ tổ mẫu ngươi, cha làm không thể chủ.”
Chuyện lớn Nhâm gia tuy rằng đều kêu nam tử trưởng thành Nhâm gia tham gia, nhưng quyết định cuối cùng đều không phải là bọn họ, mà là Nhâm Lão gia tử. Hôn sự đám hậu bối cũng như thế.
Nhâm Dao Kỳ cũng nghĩ đến điểm này.
Đời trước Nhâm gia cùng Hàn gia kết thân, ngoài Nhâm Thời Mẫn đồng ý quân trọng nhất thật ra vẫn là Nhâm gia muốn cùng Hàn gia kết thân, Nhâm Thời Mẫn bất quá là đánh bậy đánh bạ. Hắn nếu là tùy tiện coi trọng người đọc sách bình thường nào, Nhâm gia là tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Nhâm Dao Kỳ thở dài một hơi.
Nhâm Thời Mẫn lại lấy phương thức của mình khuyên giải an ủi nữ nhi một phen, sau đó liền đi ra cửa.
Nhâm Dao Kỳ lúc đi ra từ Tây viện chỉ có một ý niệm trong đầu, như thế nào mới có thể ngăn cản hôn ước của Nhâm Dao Hoa cùng Hàn Vân Khiêm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận