“Đất thiện thì miêu thinh, trạch cát thì nhân vinh*. Khi tằng tổ phụ ta còn tại thế, vô cùng tin những cái phong thủy thuật này.” Nhâm Dao Kỳ nhạt giọng trả lời.
*đất tốt thì mầm tốt, nhà tốt thì người lên. Đại loại gần như thế
“Ồ? Chẳng lẽ Ngũ tiểu thư cũng tin những thứ này?” Hàn Vân Khiêm mỉm cười.
“Hàn công tử không tin sao?”
Hàn Vân Khiêm trầm mặc một lát, giống như đang suy tư.
Nhâm Dao Kỳ từ phía sau nhìn bóng lưng của hắn, Hàn Vân Khiêm thân như tu trúc, lưng thẳng eo thon, lúc không nói chuyện có loại khí chất yên tĩnh lặng lẽ.
Hơn nửa ngày, hắn chậm rãi nói: “Tổ phụ ta cũng không tin những thứ này, nhớ vài năm trước tổ trạch ở Kế Châu muốn sửa lại, thúc bá trong tộc đều nói muốn tìm phong thủy sư xem ngày, để thịnh vượng sau này, bị tổ phụ ta cự tuyệt.”
“Ta cũng không quá tin những thứ này.” Nhâm Dao Kỳ mỉm cười, “Tòa nhà này cũng không phải là tổ trạch Nhâm gia, đây là do tằng tổ phụ ta mua được từ tay một hộ giàu, chủ nhân tòa nhà bởi vì trốn Liêu nhân đi Nam Thiên. Nếu như phong thủy linh nghiệm, bọn họ lúc này không phải bình an vô sự ngồi ở đây sao? Cớ gì phải đi Nam Thiên.”
Hàn Vân Khiêm nhìn về phía Nhâm Dao Kỳ, bởi vì hắn đứng ngược sáng, Nhâm Dao Kỳ nhìn không thấy vẻ mặt hắn.
Một lát sau hắn cười, gật đầu đồng ý nói: “Ngũ tiểu thư nói có đạo lý.”
“Nghe nói Hàn gia nhiều thế hệ định cư Kế Châu?” Nhâm Dao Kỳ thuận miệng hỏi.
“Trên gia phổ Hàn gia là như vậy.” Hàn Vân Khiêm dịu dàng nói.
“Ta không đi qua Kế Châu, không biết tập quán sinh hoạt người Kế Châu cùng người Yến Châu chúng ta có khác nhau nhiều không. Bất quá gặp được công tử cùng Du tỷ tỷ thì thấy không khác nhau gì mấy. Trong nhà công tử có người sinh ở Yến Châu sao?”
Hàn Vân Khiêm nghe vậy, cúi đầu nghĩ nghĩ, mỉm cười trả lời: “Không có. Bất quá nguyên quán ngoại tổ phụ hình như gần đây, chẳng qua đã cách mấy mươi năm, thân thích ở Yến Châu năm đó đã không tìm thấy. Khả năng cũng đã đi Nam Thiên. Nghe nói năm đó thời điểm Yến Bắc loạn lạc, Yến Châu thì mười phòng có chín là trống.”
Nhâm Dao Kỳ lại là đang suy nghĩ, Hàn Vân Khiêm trả lời thật đúng là không có bất kỳ sơ hở. Thậm chí ngay cả tổ phụ hắn thỉnh thoảng nói khẩu âm Yến Châu cũng có thể giải thích rõ ràng.
“Ngũ tiểu thư là tới dạo hoa viên sao?” Hàn Vân Khiêm nhìn Nhâm Dao Kỳ cười hỏi.
Nhâm Dao Kỳ thuận miệng nói: “Ta từ trong hành lang thấy bên này có bóng người. Nhìn bóng dáng có chút giống Đông phủ Nhị đường huynh. Vốn nghĩ đến chào hỏi một tiếng, không ngờ lại là Hàn công tử.”
Đông phủ Nhâm Ích Lâm con vợ kế Nhị lão gia có chiều cao cùng Hàn Vân Khiêm không sai biệt lắm, nhìn bóng dáng quả thật có chút tương tự.
Hàn Vân Khiêm bật cười, nhìn Nhâm Dao Kỳ nói: “Thì ra là thế, ngược lại Vân Khiêm đường đột, kính xin Ngũ tiểu thư tha lỗi.”
Lúc này phía sau giống như truyền đến tiếng bước chân vài người, Nhâm Dao Kỳ quay đầu, liền thấy Nhâm Ích Quân và Nhâm Ích Hồng đang hướng về bên này mà đến, mà phía sau bọn họ còn đi theo Nhâm Dao Hoa, Nhâm Dao Đình cùng Hàn Du.
“Ngũ muội muội. Ngươi đến đây lúc nào? Ta đang muốn làm cho người đi gọi ngươi cùng Bát muội muội cùng nhau tới đây chứ.” Nhâm Ích Ngôn thấy Nhâm Dao Kỳ đứng cùng Hàn Vân Khiêm hơi sững sờ, lập tức cười nói.
Nhâm Dao Hoa, Nhâm Dao Đình, Hàn Du ba người cũng nhìn thấy Nhâm Dao Kỳ, Nhâm Dao Đình ánh mắt tại trên người Nhâm Dao Kỳ cùng Hàn Vân Khiêm ngừng hồi lâu, bỗng nhiên có chút cười như không cười nói: “Ngũ tỷ tỷ là ra vườn đi dạo? Thật khéo.”
Nhâm Dao Hoa đối Nhâm Dao Kỳ thản nhiên nói: “Không phải để nha hoàn nói với muội, chờ ở đình phía trước sao?”
Lời này ý là nàng cho người kêu Nhâm Dao Kỳ đến.
Nhâm Dao Đình nghi hoặc nhìn Nhâm Dao Hoa một cái, lại nhìn Nhâm Dao Kỳ một chút, sắc mặt hơi dịu lại.
Hàn Vân Khiêm mỉm cười nói: “Là ta nghe thấy có người đến, còn tưởng rằng là Ích Ngôn huynh, liền lại đây chào hỏi, không ngờ lại gặp Ngũ tiểu thư. Là ta thất lễ.”
Nhâm Dao Hoa nhìn Nhâm Dao Kỳ, hơi hơi hất đầu đi, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhâm Dao Kỳ đi đến bên cạnh các nàng. Cười hỏi Nhâm Dao Đình: “Thất muội muội là khi nào thì tới?”
“Ta nghe nói Du muội muội đến đây, mẫu thân vì hôn sự Nhị ca đã đến Kế Châu, ta liền đến đây nhìn xem.” Nhâm Dao Đình quay đầu hướng về phía Hàn Du cười một tiếng.
“Nhị bá mẫu đi Kế Châu?” Nhâm Dao Kỳ hơi kinh ngạc.
“Ừ. Sáng sớm hôm nay đã đây, đoán chừng muốn hai ngày nữa mới về.” Nhâm Dao Đình thuận miệng nói.
Nhâm Dao Đình nói Nhị phu nhân là vì hôn sự con vợ kế Nhâm Ích Lâm đi Kế Châu, chẳng qua Nhâm Dao Kỳ biết Nhị phu nhân thật ra là đi từ hôn.
Nhị phu nhân Tô thị ở trong mắt người ngoài là một chủ mẫu rất tốt, nàng trị gia có cách, làm người ôn hòa khiêm tốn. Không ghen tị. Đông phủ vài vị thiếp đều quy củ, rất ít ra xảy ra nhiễu loạn. Hai người con vợ kế Nhâm Ích Lâm cùng Nhâm Ích Tín với người mẹ cả này cũng mười phần tôn kính.
Cho nên nàng sẽ vì hôn sự con vợ kế bôn tẩu cũng không kỳ quái.
Chẳng qua Nhâm Dao Kỳ nghĩ cũng phải, chẳng qua không biết đời này vị cô nương nhà Lưu cử nhân kia có vì chuyện hôn sự mà nghĩ quẩn tự sát.
“Nay xuân sắc vừa vặn, không bằng đi đình kia ngồi một lát, thế nào?” Nhâm Ích Ngôn đề nghị.
“Đình tỷ tỷ nói muốn đánh đàn cho chúng ta nghe, đi trong đình vừa vặn.” Hàn Du cao hứng nói.
Nhâm Dao Đình hé miệng cười một tiếng: “Ta là tới bêu xấu, muội làm gì lớn tiếng cho mọi người biết?”
Hàn Du nháy mắt: “Dù sao đợi lát nữa cũng đều nghe được.”
“Như thế rất tốt, ta đây để người về lấy cầm.” Nhâm Ích Ngôn cười nói.
“Muội đã kêu nha hoàn trở về lấy rồi.” Nhâm Dao Đình vội nói.
Nàng ngược lại có chuẩn bị mà đến.
Mấy người hướng trong đình mà đi.
Nhâm Dao Kỳ phát hiện vốn Nhâm Dao Âm nên đến lại không thấy mặt. Thuận miệng hỏi.
Nhâm Ích Ngôn: “Tứ muội muội nàng thương hàn, cổ họng có chút đau, nói rằng lần sau sẽ cùng Hàn công tử cùng Hàn tiểu thư tạ tội.”
Cầm Nhâm Dao Đình cần rất nhanh liền tới, nàng dâng hương rửa tay, ngồi trong đình, bàn tay trắng nõn đánh Đàn ngọc.
Bình tĩnh mà xem xét cầm Nhâm Dao Đình đánh được coi như không tệ, cũng khó trách nàng dám bêu xấu. Tất cả mọi người hoặc ngồi hoặc đứng, im lặng nghe.
Hàn Vân Khiêm vốn là mặt nhìn về phía ao hoa sen, đột nhiên “Boong boong tranh ——” một tiếng, Hàn Vân Khiêm nhíu mày quay đầu nhìn lại, lại vừa mặt đối diến ánh mắt ẩn tình của Nhâm Dao Đình.
Hàn Du đột nhiên “Phì” cười một tiếng, thấy mọi người đều nhìn về nàng, nàng có chút ngượng ngùng mà nói: “Là ta cùng Đình tỷ tỷ nói, ca ca ta hắn nhĩ lực vô cùng lợi hại, chỉ cần tiếng đàn sai một chút ca ca đều có thể nghe được. Đình tỷ tỷ nghe xong không tin, vừa rồi liền thử thử một lần. Mọi người nhìn, ta nói đúng đi? Ngươi đánh thật tốt hắn sẽ không chú ý, ngươi nếu sai âm hắn sẽ nhíu mày nhìn qua.”
Những người tinh thông âm luật liền hồi tưởng lại, vừa mới Nhâm Dao Đình giống như thật đánh sai một âm, tuy rằng cũng không rõ ràng, nhưng Hàn Vân Khiêm thật đúng lập tức liền nhận ra.
Chẳng qua đây cũng làm mọi người nhớ đến một câu: “Khúc có lầm, chu lang cố.”
Trong truyền thuyết vị chu lang này cùng Hàn Vân Khiêm giống nhau tinh thông âm luật, mặc dù là uống đến say khướt, người đánh đàn đánh sai hắn cũng có thể lập tức liền phát hiện, sau đó hướng người đánh đàn nhìn lại, nhìn nàng mỉm cười. Đã từng có không ít nữ tử ngưỡng mộ chu lang cố ý đánh sai, chỉ vì muốn được chu lang chú ý.
Nhâm Dao Đình đây coi như là trắng trợn ám chỉ nàng có ý với Hàn Vân Khiêm sao?
Hàn Du tâm tính đơn thuần, vốn cũng không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua nàng thấy sắc mặt mọi người có chút kỳ quái, cẩn thận nghĩ nghĩ liền hiểu rõ, trên mặt không khỏi có chút xấu hổ.
Vẫn là Nhâm Ích Ngôn dịu dàng cười thay Hàn Du giải vây: “Nguyên lai Hàn huynh cũng có tật xấu này? Ta Tam đệ cũng thích âm luật, ngày khác thời điểm hắn nghe cầm, ta cũng phải thử một lần. Nếu hắn nghe không hiểu, ta liền chê cười hắn là học đòi văn vẻ.”
Vị Nhâm Ích Ngôn này ngày thường rất có phong phạm huynh trưởng, cùng các đệ muội cũng quan hệ khá tốt, mọi người đều nể mặt cười một tiếng.
Hàn Vân Khiêm như cái gì cũng không có phát hiện, hắn nhàn nhạt cười, dịu dàng hữu lễ, ánh mắt cũng không chút gợn sóng.
Đương nói chuyện, liền có nha hoàn chạy đến, hành lễ xong sau đối Nhâm Dao Kỳ nói: “Ngũ tiểu thư, Tam lão gọi người về Noãn các.”
Noãn các nha hoàn nói chính là địa phương lúc trước Nhâm Thời Mẫn, Nhâm Ích Quân cùng Hàn Vân Khiêm đánh cờ. Nằm ở hướng tây bắc, cách đình này không tính quá xa.
“Tam thúc trở về lúc nào?” Nhâm Ích Ngôn kinh ngạc hỏi.
Nha hoàn kia đáp lời: “Tam lão gia vừa tới Noãn các không lâu, nghe nói mấy vị thiếu gia tiểu thư ở nơi này, liền cho nô tỳ lại đây mời Ngũ tiểu thư đi qua.”
Nhâm Dao Kỳ đứng dậy, cáo lỗi với mọi người một tiếng, đi theo nha hoàn hướng Noãn các đi.
Nhâm Dao Kỳ đi vào liền nhìn thấy Nhâm Thời Mẫn chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, thấy nàng vào liền quay đầu nhìn lại: “Lại đây cùng phụ thân đánh vài ván cờ.”
Nhâm Dao Kỳ khó hiểu nhìn bóng lưng Nhâm Thời Mẫn hỏi: “Phụ thân bảo con đến vì chơi cờ?”
Nhâm Thời Mẫn nhìn Nhâm Dao Kỳ, đột nhiên thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: “Ta mới từ ngoại viện trở về, tổ phụ con đang cùng phụ thân của Hàn Vân Khiêm nói chuyện đám hỏi hai nhà Nhâm Hàn.”
Nhâm Dao Kỳ cả kinh, như thế nào nhanh như vậy?
Nhâm Thời Mẫn nhìn biểu tình Nhâm Dao Kỳ, không khỏi lắc lắc đầu: “Nghe nói chuyện mở mỏ muốn rất thuận lợi, vô luận là Nhâm gia hay là Hàn gia đều đầu tư không ít, cho nên…”
Cho nên dùng một cuộc hôn nhân đến củng cố quan hệ hai nhà?
Nhâm Dao Kỳ nhíu mày.
Có lẽ là nàng với Hàn gia có thành kiến, nàng như thế nào cảm thấy Hàn gia đang rất cấp bách muốn cùng Nhâm gia bàn chuyện hôn sự?
“Tổ phụ người vừa kêu ta đi qua, nghe ý tứ của ông, chuyện lần này có lẽ là định tỷ tỷ Dao Hoa của ngươi.”
Nhâm Dao Kỳ sắc mặt càng thêm khó coi.
Cái hôn ước này đến quá nhanh, nàng căn bản chưa nghĩ được biện pháp ngăn cản. Vốn cho là đời này không có Nhâm Thời Mẫn cùng Nhâm Ích Quân xáo trộn, Hàn gia cùng Nhâm gia muốn kết thân cũng phải qua một đoạn thời gian.
Dù sao Hàn gia hôm nay mới tính là lần đầu tiên vì chuyện này tới cửa.
Chẳng lẽ đây là cái gọi mệnh trung chú định?
“Quyết định của tổ phụ người không ai có thể thay đổi, trước đó ta có hỏi ông có tính toán nữ nhi Nhâm gia nào khác không? Ông nói ông đều có sắp xếp, sau đó liền kêu ta ra ngoài.”
Đều có sắp xếp? Nhâm Dao Kỳ không nhịn được cười lạnh.
Thật muốn nghe sắp xếp của hắn là gì, để tất cả các nàng không ai có kết cục tốt.
“Việc đã đến nước này, con về sau vẫn nên cách Hàn Vân Khiêm xa một chút.” Nhâm Thời Mẫn đột nhiên nghiêm túc nói.
*****************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận