*yêu hoặc
Nhâm Thời Mẫn từ đầu đến cuối đều cho rằng Nhâm Dao Kỳ đối với Hàn Vân Khiêm có chút bất đồng. Hắn nghĩ không sai, nhưng lại chệch hướng.
Nhâm Dao Kỳ lắc lắc đầu: “Phụ thân, con sở dĩ chú ý Hàn gia như thế, chỉ vì Hàn gia làm việc có chút quái dị.”
“Quái dị? Hàn gia làm sao quái dị?” Nhâm Thời Mẫn nghi ngờ nói.
Nhâm Dao Kỳ nghiêm nghị nói cho Nhâm Thời Mẫn: “Đồng lứa với ngoại tổ phụ của Hàn Vân Khiêm, Hàn gia cũng chỉ có chút của cải. Cho đến khi cha Hàn Vân Khiêm xuất hiện, thuyết phục Hàn gia, lợi dụng tài sản vung vài nét bút kinh thương, đến lúc này Hàn gia mới được xem như vững vàng ở đất Kế Châu. Theo lý thuyết, Kế Châu được xem như một trong những thành phồn hoa nhất Yến Bắc, lại là quê hương Hàn gia, vô luận là nhân hòa hay địa lợi, bọn họ không nhất thiết phải rời khỏi Kế Châu đến Bạch Hạc trấn. Hơn nữa Hàn gia cũng không tính là thế gia đại tộc, quy củ lại nhiều hơn so với nhà khác, Hàn gia nữ tử một chuyến xuất môn cũng khó, nhưng nhìn cách nói năng của Hàn Vân Khiêm cùng Hàn tiểu thư cũng không phải hạng người kiến thức nông cạn. Vì cái gì khác thường? Hàn gia làm nữ nhi có chút bất an.”
Nhâm Thời Mẫn nghe vậy nhíu mày nghĩ nghĩ, sau lại lắc đầu cười: “Con cả ngày suy nghĩ mấy chuyện không đâu này làm gì? Có lẽ Hàn gia rời đi là vì chuyện bất đắc dĩ. Gia phong nghiêm cẩn có thể là trưởng bối yêu thương vãn bối. Với lại Hàn gia cũng không phải trống rỗng xuất hiện. Con cũng biết rõ, chúng ta cùng Hàn gia xưa không oán nay không thù, bọn họ vì sao phải trăm phương ngàn kế tính kế chúng ta? Hơn nữa cho dù bọn họ tính kế, tổ phụ con há lại để Nhâm gia chịu thiệt?”
Nhâm Thời Mẫn lời này ngược lại mười phần thẳng thắn, đối với tính khí khôn khéo của phụ thân mình rất rõ ràng.
Nhâm Dao Kỳ lại có chút vô lực, ngay cả Nhâm Thời Mẫn cũng không tin lời nàng, Nhâm gia còn ai sẽ tin tưởng một tiểu cô nương mới hơn mười tuổi “Suy đoán lung tung”?
Mặc dù là nàng, nếu như đời trước chưa từng trải qua, người khác chạy tới nói cho nàng biết người Hàn gia đều là hạng đại gian đại ác. Nàng cũng sẽ không tin. Nhiều năm như thế, Hàn gia làm việc khiêm tốn, là thương nhân biết giữ khuôn phép, mọi người Hàn gia từ trong ra ngoài đều tri thư đạt lý, rất có tu dưỡng.
Nàng cũng không thể đem những gì trải qua đời trước nói cho mọi người biết. Nếu người Nhâm gia biết được, đầu tiên không dùng một cây đuốc đốt chết “Yêu nghiệt” nàng chính là cho nàng bị điên nhốt vào phòng, Nhâm Dao Kỳ châm chọc nghĩ.
Biết nói thêm nữa vô ích, Nhâm Dao Kỳ không thử nói thêm, ngồi xuống cùng Nhâm Thời Mẫn hạ một ván cờ, sau đó cáo từ rời khỏi Noãn các.
Nhâm Thời Mẫn còn không quên dặn dò nàng: “Nếu chán ghét cái Hàn Vân Khiêm kia thì tránh xa một chút. Không được đi tìm hắn gây phiền toái. Con nhớ kỹ hắn đã bại bởi con hai lần, mặt mũi cũng ném mất rồi, tha được thì nên tha.”
Nhâm Dao Kỳ: “…”
Sau khi từ Noãn các đi ra. Trong đình chỉ còn Nhâm Dao Hoa, nàng đứng trong đình mặt hướng ra lan can chắn ao sen, cầm trong tay một chiếc bát thanh hoa viền hồng đựng thức ăn cho cá.
Gió xuân thổi phất trên mặt nàng, sợi tóc khẽ bay, tà váy lưu động. Hình dáng gò má hoàn mỹ mười phần xinh đẹp, là một bức họa cảnh đẹp ý vui.
Chẳng qua ngay sau đó, Nhâm Dao Kỳ liền nhìn đến Nhâm Dao Hoa tùy ý giương tay lên, đem thức ăn trong bát toàn bộ đổ vào ao sen, sau đó nhìn đám cá ngốc trong ao nổi lên tranh ăn.
Nha hoàn Hương Cần đứng bên cạnh kêu lên: “Nha, tiểu thư. Nào có ai cho cá ăn như người! Đây là muốn cá no chết sao.”
Nhâm Dao Kỳ chậm rãi bước qua, đứng ở bên cạnh nàng, hơi hơi thò đầu ra nhìn đàn cá trong nước.
Nhâm Dao Hoa quay đầu nhìn nàng một cái. Lại quay đầu về, như trước nhìn chằm chằm hồ sen không nói.
Hai người ở trong đình không nói gì hồi lâu, Vu Tinh Hương Cần hai người lặng lẽ cho nha hoàn bà tử rời khỏi, mình lại đứng xa xa trông chừng.
“Tâm tư ngươi giống với tứ muội phải không?” Nhâm Dao Hoa đột nhiên mở miệng hỏi.
Nhâm Dao Kỳ nghiêng người tựa vào lan can. Cẩn thận đánh giá Nhâm Dao Hoa. Nhâm Dao Hoa cũng không nhìn nàng, chỉ mím môi nhìn mặt hồ. Dường như người nói câu vừa rồi không phải nàng.
“Nếu đúng như vậy thì sao?” Nhâm Dao Kỳ với chuyện Nhâm Dao Hoa cùng Nhâm Thời Mẫn không mưu mà hợp không biết là nên khóc hay nên cười, chỉ nói một câu như vậy.
Nhâm Dao Hoa lại giống như bị nàng kinh đến: “Ngươi…” Trừng mắt nhìn Nhâm Dao Kỳ nửa ngày, muốn mắng nàng hai câu, vẫn không thể mắng ra miệng, cuối cùng nàng cau mày nói, “Đem mấy tâm tư không nên có đều thu lại đi, việc này không phải ngươi muốn thế nào thì như thế ấy. Một nữ hài tử, tại sao có thể…”
“Tỷ tỷ, nếu muội nói muội ngăn trở chuyện này đều vì tốt có tỷ, tỷ có tin ta không?” Nhâm Dao Kỳ nhàn nhạt đánh gãy lời nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng kêu Nhâm Dao Hoa là tỷ tỷ, Nhâm Dao Hoa sửng sốt, nửa ngày nàng liếc quá đi hừ lạnh một tiếng nói: “Ta chỉ hi vọng ngươi biết mình đang làm gì, về phần chuyện của ta đều có trưởng bối làm chủ, còn không cần ngươi quan tâm!” Nói xong một câu này, nàng liền xoay người rời đi.
(Trước đây đều kêu Tam tỷ)
Nhâm Dao Kỳ than nhẹ một tiếng, không quay đầu lại, như cũ nhìn mặt hồ đang dần dần tĩnh lại.
Không biết trải qua bao lâu, lại có tiếng bước chân hướng tới bên này.
Nhâm Dao Kỳ nghiêng đầu liền thấy được Hàn Vân Khiêm đang chậm rãi đi tới.
“Ngũ tiểu thư sao một người đứng ở đây? Ích Ngôn huynh bọn họ đâu?” Hàn Vân Khiêm mỉm cười với Nhâm Dao Kỳ, hữu lễ hỏi.
“Lúc ta trở lại, họ đã không ở đây. Hàn công tử không đi cùng ca ca bọn họ sao?” Nhâm Dao Kỳ cười hỏi.
Hàn Vân Khiêm đã đi tới, đứng bên cạnh Nhâm Dao Kỳ, giống nhìn ao sen, dịu dàng cười nói: “Không có, ta là…”
Đang lúc lúc này, trên đường mòn đối diện hồ truyền đến một trận tiếng cười: “Nhâm Lão ca quá khen, ta xem Ích Ngôn rất tốt, chẳng những chững chạc hiểu lễ, còn hành xử bất phàm.”
Nhâm Dao Kỳ nghe cái thanh âm thanh âm có chút xa lạ liền nhìn sang, liền thấy Nhâm Lão gia tử cùng một nam tử khoảng chừng năm mươi đang sóng vai về phía này.
Nam tử kia tuy rằng tuổi không nhỏ, vẫn khỏe mạnh, lưng eo thẳng tắp, cái trán rộng lớn, diện mạo đoan chính, mặt mày có chút hồng hào. Nhìn bộ dạng sang sảng thẳng thắn, bình dị gần gũi, rất dễ lấy được hảo cảm của người khác.
Nhâm Dao Kỳ đang suy nghĩ người này là ai, lại thấy Hàn Vân Khiêm sắc mặt biến đổi, không dấu vết kéo dài khoảng cách với Nhâm Dao Kỳ.
Tuy rằng sắc mặt của hắn rất nhanh liền khôi phục bình thường, động tác cũng không rõ ràng, nhưng Nhâm Dao Kỳ vẫn nhận ra. Trong lòng hơi kinh ngạc.
“Là tổ phụ ta đến đây.” Hàn Vân Khiêm hướng Nhâm Dao Kỳ gật gật đầu, nói một câu này, liền xoay người đi ra ngoài đón. Bước chân trầm ổn, không chút hoang mang, trước sau như một.
Vị này chính là Hàn lão gia tử Hàn Đông Sơn? Nhâm Dao Kỳ càng thêm kinh ngạc.
Hàn Đông Sơn cũng không phải Hàn, Hàn là họ bên vợ hắn, họ của bản thân hắn không ai để ý, Hàn Đông Sơn cũng không nhắc tới trước mặt người khác.
Nhâm Dao Kỳ dựa vào suy đoán của mình cùng lời nói từ nha hoàn lần trước gặp được ở Hàn gia, vẫn cho là Hàn Đông Sơn là lão nhân ánh mắt hung ác nham hiểm, biểu tình nghiêm túc. Không nghĩ lại có bộ dạng này.
Trong lòng tuy rằng kinh ngạc vạn phần, Nhâm Dao Kỳ vẫn lập tức đi ra ngoài.
Bên kia cười nói Nhâm Lão gia tử cùng Hàn lão gia tử cũng nhìn thấy bọn họ.
“Khiêm nhi, ngươi như thế nào còn ở nơi này?” Chờ bọn hắn đến gần, Hàn lão gia tử cười hớ hớ nói. Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Nhâm Dao Kỳ trong chớp mắt, mang theo sự rộng lượng trưởng bối đối với vãn bối, không làm người ta chán ghét.
Nhâm Dao Kỳ tiến hành lễ với hai người.
Nhâm Lão gia tử gật gật đầu, thấy Hàn lão gia tử đang quan sát Nhâm Dao Kỳ liền thuận miệng nói ra một câu: “Đây là tiểu nữ nhi nhà lão tam của ta.”
Hàn lão gia tử nghe vậy lại quan sát Nhâm Dao Kỳ từ trên xuống dưới trong chốc lát, bỗng nhiên cười, đối với nàng hiền hoà mà nói: “Ngươi kêu Dao Hoa?”
Nhâm Dao Kỳ vừa nghe cũng biết Hàn Đông Sơn hiểu lầm lời Nhâm lão gia tử nói, ngộ nhận làm Nhâm Dao Hoa, Nhâm Lão gia tử cũng đúng lúc sửa chữa nói: “Dao Hoa là lão Tam trưởng nữ, đây là cháu gái đứng hàng thứ năm của ta.”
Hàn lão gia tử như cũ là cười, lại nhìn thoáng qua Hàn Vân Khiêm. Tuy rằng hắn rất nhanh liền dời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng vẫn làm Nhâm Dao Kỳ luôn chú ý hắn phát hiện.
Nhâm Dao Kỳ không nói chính xác cái nhìn vừa rồi của Hàn Đông Sơn là có ý gì, cứ cảm thấy có chút ý vị thâm thường.
Hàn Vân Khiêm cúi đầu đứng phía sau Hàn Đông Sơn.
Hàn Đông Sơn cười nói với Nhâm Lão gia tử: “Không phải nói muốn ta giúp ngươi xem phong thủy trong vườn này một chút sao? Chúng ta tiếp tục?”
Nhâm Lão gia tử vuốt chòm râu nói một tiếng mời.
Nhâm Dao Kỳ cười hỏi Hàn Đông Sơn một mặt hiền lành: “Hàn lão gia tử biết xem phong thuỷ sao?”
Hàn Đông Sơn chỉ cười không nói, ngược lại Nhâm Lão gia tử nói: “Hàn lão gia tử lúc còn trẻ nhân duyên trùng hợp được một vị huyền học cao nhân chỉ điểm.”
Nhâm Dao Kỳ nghe vậy, nhíu mày liếc Hàn Vân Khiêm một cái.
Hàn Vân Khiêm trước đó không lâu còn cùng nàng nói, hắn tổ phụ không tin phong thuỷ thuật, lúc này làm sao thành phong thuỷ đại sư rồi?
Hàn Vân Khiêm như trước hơi khẽ cúi đầu, mặt không đổi sắc, giống như không có nghe được.
“Chúng ta muốn đi xem núi giả bên kia một chút, con về sân trước đi.” Nhâm lão gia tử đối Nhâm Dao Kỳ nói, trước mặt người ngoài, Nhâm Lão gia tử với nhóm con cháu rất hòa ái dễ gần.
Nhâm Dao Kỳ quỳ gối hành lễ, vâng lời dời bước.
Nàng lẳng lặng nhìn ba người kia đi xa, rủ mắt suy tư một lát, liền lập tức xoay người đi hướng Tử Vi viện.
Nhà chính Tử Vi viện, Lý thị đang ngồi trên giường nói chuyện với Chu ma ma, cũng không biết nói tới chuyện gì, nhìn bộ dáng Lý thị mười phân hài lòng.
Nhâm Dao Hoa chưa trở về, có lẽ là đi Vinh Hoa viện.
Nhâm Dao Kỳ cười đi tới, thi lễ một cái, tại ngồi xuống tay bên Lý thị: “Mẫu thân, con có chuyện muốn cùng ngài bàn bạc.”
Lý thị có chút kinh ngạc nhìn Nhâm Dao Kỳ: “Chuyện gì?”
Chu ma ma từ trên ghế đứng dậy, gọi mấy tiểu nha đầu hầu hạ đi ra ngoài, cũng an bài Hỉ NHi cùng Thước Nhi canh giữ ở cửa.
***********************
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận