Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Đồ Đệ Của Ta Lại Chết (Dịch)
  4. Chương 77: Có một quần chúng không rõ chân tướng

Đồ Đệ Của Ta Lại Chết (Dịch)

  • 605 lượt xem
  • 2620 chữ
  • 2020-11-18 17:05:44

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dịch: Hoangforever

Chúc Diêu chợt nhớ công pháp đời trước của Duệ Ngọc, chẳng lẽ là dùng thuật song tu?

Duệ Ngọc là Hóa Thần kỳ, cao hơn hẳn Tiêu Dật một đại cảnh giới, nếu như là song tu?? Chẳng phải có khả năng giúp cho Tiêu Dật thăng liền hai cấp liên tục sao?

Chẳng trách cái tên Tiêu Dật kia lúc nào cũng bám dính lấy Duệ Ngọc. Thậm chí còn đem nhiệm vụ đi tìm sư phụ vứt vào trong xó bếp, xem ra cái tên kia cũng không phải là do bị tinh trùng xông lên não.

Nếu vậy tình cảm hắn dành cho Duệ Ngọc là thật hay là giả đây???

Chúc Diêu nghĩ mãi mà không thông, nhất thời cảm thấy đau đầu.

Thật ra mấy chuyện hục hặc nhau như thế này, nàng thật sự không am hiểu. Thay vì ngồi ngẫm nghĩ những chuyện này chẳng bằng giải sudoku (9 ô vuông) còn hơn.

Nàng đang định nhờ Tử Đản chuyển con số cuối cùng của sudoku (9 ô vuông) thành phù văn, đột nhiên bên ngoài truyền tới một tiếng thét cực lớn. Một con yêu thú cấp sáu không biết từ đâu chui ra lao đánh về phía Tiêu Dật và Duệ Ngọc.

Đương nhiên một con yêu thú cấp sáu nhỏ nhoi làm gì có chuyện đả thương được bọn họ được. Hai người thân ảnh chợt lóe liền tránh xa 3 tấc ở phía bên ngoài. Duệ Ngọc tung ra một lưỡi đao gió (Phong Nhận) đem con yêu thú kia cắt thành 2 nửa.

“Trầm Trạch, ngươi cuối cùng cũng chịu đi ra!”

Duệ Ngọc cười lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn luồng khí đen đang bay phiêu đãng  trên không trung.

Chỉ thấy bên trong luồng khí đen kia, một người đàn ông gầy guộc như bộ xương khô, da mặt khô héo, ẩn bên dưới làn da là những vết sẹo màu đen liền xuất hiện. Gã đó chính là Trầm Trạch.

Chúc Diêu hồi tưởng lại khoảng thời gian lúc hắn bắt cóc người tại Khâu Cổ phái, rõ ràng bộ dạng hắn cũng không có trông giống như thế này. Tại sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi lại thành ra như vậy chứ?

“Phượng Dịch đâu? Phượng Dịch đang ở đâu? Các người đem nàng giấu đi nơi nào rồi?”

Hai mắt Trầm Trạch vằn lên những tia máu màu đỏ, khuôn mặt điên cuồng, vặn vẹo hỏi.

Duệ Ngọc nhìn bộ dạng của hắn, trông đôi mắt liền hiện ra tia hung ác,

“Ta đã sớm nói với ngươi rồi, đó là công pháp ma tộc thượng cổ tàn tờ, có thể làm cơ thể biến chất, làm sao con người có thể luyện được? Nhưng người lại gượng ép tu luyện vì cô ta, lại còn ra tay với cả ta nữa! Cuối cùng biến thành cái bộ dạng người không ra người, ngợm không ra ngợm như vậy, đáng đời ngươi lắm.”

"Câm miệng! Câm miệng!"

Trầm trạch càng thêm  điên cuồng, hắn ngưng tụ khói đen trong lòng bàn tay, thoắt cái liền huyễn hoá ra thành bốn con yêu thú tấn công về hai người Tiêu Dật và Duệ Ngọc.

 

Duệ Ngọc và Tiêu Dật mỗi người hai con, nhanh chóng, nhẹ nhàng giải quyết sạch sẽ.

“Ngươi không thích nghe, ta lại càng nói!”

Duệ ngọc cười lạnh, khinh thường không buông tha hắn, nói tiếp:

“Ngươi nhìn lại bản thân ngươi bây giờ đi?? Đừng nói là Phượng Dịch được mọi người trong tu tiên giới tôn kính kia, cho dù có là người bình thường nhìn thấy ngươi đi chăng nữa, họ cũng bị bộ dạng kia của người dọa cho sợ.”

“Không, không thể nào, Phường Dịch sẽ thích ta, nàng ấy sẽ thích ta!”

Trầm Trạch hoàn toàn phát điên rồi. Hắn cào xé da mặt của mình, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, hắn móc bên người ra một thứ, sau đó lẩm bẩm nói:

“Mình có thứ này, nhất định nó sẽ trị khỏi cho mình, chỉ cần mình gom đủ người liền có thể luyện thành thân thể không bị biến chất.”

“Thuỷ linh!”

Hai mắt Tiêu Dật sáng rực lên, không kìm được thốt lên một tiếng, trên khuôn mặt thoáng hiện ra một tia mừng rỡ.

Chúc Diêu cũng nhận ra thứ đó. Lý do là vì trong khoảnh khắc cái tên Trầm Trạch lấy ra Thủy linh, Mộc linh trong thần thức nàng đột nhiên kêu lên 2 tiếng “chiêm chiếp”, rồi sau đó thức tỉnh.

“Nói nhanh, nàng đang ở đâu?? Nếu như không nói, ta sẽ giết các ngươi.”

 Trầm Trạch thoắt cái liền thay đổi sắc mặt. Hắn thúc dục khói đen quanh người tấn công hai người Duệ Ngọc và Tiêu Dật. Cũng may hai người nhanh chóng né tránh được. Nhưng mặt đất thì không được tốt số như vậy. Sau khi va chạm, mặt đất liền bị ăn mòn tạo thành một cái hố lớn. Nó cắn nuốt mất một nửa, bên trong còn có bọt khí màu đen ùng ùng nổi lên.

Chúc Diêu nhìn mà sợ hết hồn, vừa rồi nàng căn bản không nhìn thấy hắn thúc dục bất kì linh khí nào. Rốt cuộc nó là thứ gì vậy?

Tiêu Dật và Duệ Ngọc buộc lòng phải bay lên không trung.

Trầm Trạch lại tiếp tục tấn công thêm mấy đợt nữa. Mặc dù chỉ là Nguyên Anh đại viên mãn, tu vi còn kém xa so với Duệ Ngọc. Nhưng không biết có phải do hắn tu luyện công pháp quá mức quái dị hay không, mà Duệ Ngọc cũng không chiếm được một chút lợi thế nào. Đặc biệt là làn khói màu đen dày đặc kia, cả hai người đều không dám tới gần nó.

Tuy nhiên sự áp chế về cảnh giới là tuyệt đối, theo thời gian càng lâu, Trầm Trạch càng hiện ra sự mệt mỏi, hơi thở bắt đầu không được ổn định.

Hắn giơ tay, hoá ra thêm mười con yêu thú nữa, cầm chân hai người bọn họ, còn bản thân thì lùi về sau một quãng ngắn, lấy Thủy linh ra, thôi thúc linh khí, dự định hồi phục linh lực đã bị mất đi.

Duệ Ngọc nhìn thấu ý đồ của hắn. Khuôn mặt lạnh như băng đột nhiên hóa ra thành hàng trăm, hàng nghìn mảnh băng, phóng như mưa về phía Trầm Trạch.

Đại đa số mảnh băng bị yêu thú cản phá, thế nhưng có một mảnh băng cực nhỏ xuyên qua được đám yêu thú, đâm trúng vào người Thuỷ linh đang còn trong tay Trầm Trạch, đóng băng Thuỷ linh lại.

Duệ Ngọc nhếch mép cười nhạt, thu tay một cái, ngay lập tức, Thuỷ linh trong tay Trầm Trạch liền bay ngược về phía cô ta.

“Trả Thuỷ linh cho ta!”

Trầm Trạch nổi giận, hóa ra khói đen, thẳng tay đánh về phía Thuỷ linh. Băng trên người Thủy Linh ngay lập tức bị phá. Sau khi phá xong, khói đen cũng không có tiêu tán mà đánh về phía Duệ Ngọc, bắt buộc Duệ Ngọc chỉ có thể lui về sau tránh né.

Thủy Linh từ trên không trung rơi xuống.

Đúng lúc này, Chúc Diêu cũng vừa giải xong câu đố cuối cùng của 9 ô vuông. Trong đường hầm chật hẹp, cô thật sự rất lo lắng, ngộ nhỡ khói đen của tên Trầm Trạch kia bay về phía cô, không phải mọi người đang ở trong đường hầm chết chùm với nhau sao?

Quan trọng nhất là, Thuỷ linh .....bé nhỏ, ta.... đến đây! 

Chúc Diêu đang định bước ra ngoài, đột nhiên có một bóng người lướt ngang qua  người cô. Thuỷ linh đang lao vun vút xuống đất liền bị Phượng Dịch bắt được.

Chúc Diêu: “.............”

“Sư phụ!”

Tiêu Dật mừng rỡ bước lên trước hai bước.

"Phượng Dịch. . . . . . Phượng Dịch, ngươi quay trở lại rồi sao?"

Trầm Trạch nhìn thấy liền mừng rỡ vô cùng, ngay cả da mặt nhão xuống cũng rung rung lên, mê mẩn nhìn Phượng Dịch trên không trung.

Phượng Dịch chau mày lại, cũng không có để ý tới Tiêu Dật, chỉ lạnh lùng nhìn cái tên đã hoàn toàn không mất đi lý trí ở dưới kia, trong tích tắc uy áp Hoá Thần kỳ liền được giải phóng toàn bộ.

Chúc Diêu vừa mới đặt chân ra khỏi đường hầm, “rầm” một tiếng,  đã bị cỗ uy áp kia nện cho người dính chặt mặt đất.

Khốn nạn, muốn báo thù cũng đừng có ra tay không phân biệt địch - ta chứ!

Trầm Trạch cũng bị uy áp Hóa Thần kỳ ép cho tới mức quỳ khuỵu cả xuống. Thế nhưng hắn lại giống như không cảm nhận được cỗ uy áp này, vẫn cứ ngẩng đầu nhìn Phượng Dịch một cách si mê, vừa gọi tên nàng, vừa vùng vẫy muốn đứng dậy chạy tới bên nàng.

Sát khí càng lúc càng hằn sâu trên khuôn mặt Phượng Dịch, cô ta gằn lên từng chữ một:

“Ngươi ....đáng.... chết!”

“Phượng Dịch...”

Trầm Trạch vẫn cố chấp ngắm nhìn nàng, giống như kiểu không nghe thấy lời nàng nói, hơn nữa còn hiện ra nụ cười vô cùng quỷ quái.

Phượng Dịch dứt khoát gọi kiếm ý của mình. Cô ta vung tay chém một phát, không chút lưu tình chém về phía Trầm Trạch. Một ánh kiếm đỏ rực phóng thẳng về phía Trầm Trạch.

Trầm Trạch cũng không có phản kháng, thậm chí tới cả trốn hắn cũng không có trốn tránh, liền bị kiếm ý của Phượng Dịch đâm thủng ngực. Thế nhưng nụ cười quỷ dị kia cũng không có vì vậy mà tắt ngấm, hơn nữa càng thêm điên cuồng hơn,

“Như vậy cũng tốt, chúng ta có thể ở chung một chỗ, ha ha ha...”

Đột nhiên, cơ thể hắn bùng lên một ngọn lửa, không những thế ngọn lửa này còn có màu đen. Khắp nơi  trong không trung đâu đâu cũng thấy nụ cười cổ quái của hắn.

Nhất thời Chúc Diêu có một loại dự cảm bất thường.

Trong khoảnh khắc Trầm Trạch bị ngọn lửa đen thiêu đốt thành tro bụi, đột nhiên hắc quang chợt lóe, vượt qua Thuỷ linh đang trong tay Phượng Dịch. Ngay sau đó, một cái hố đen cực lớn bất thình lình xuất hiện đằng sau Phượng Dịch, đem nàng hút vào trong.

“Sư phụ!”

Tiêu Dật kinh hãi, đưa tay ra túm lại nhưng không kịp.

Con mẹ nó chứ! Thủy Linh!

“Không!”

Chúc Dieu phi người lao vút lên không trung, vừa hay tóm được... Thuỷ linh trong tay Phượng Dịch.

Sau đó, cùng rơi xuống hố với Phượng Dịch!

Phượng Dịch trợn hai con mắt lên nhìn nàng,vẻ mặt ngơ ngác không hiểu.

Chúc Dao đang định mở lời, đột nhiên một tấn thịt mỡ đập vào lưng cô, suýt chút nữa khiến cô hộc máu mồm.

Chết tiệt, tên béo này, làm cái gì đó?

Vào lúc rơi vào hố đen kia, có một cỗ uy áp cực lớn truyền tới làm cho 3 người đồng thời mất đi ý thức.

....

Mấy ngày nay tâm trạng của Ngọc Ngôn không được tốt cho lắm, đứa đồ đệ ngốc nghếch kia của hắn vì tìm Thủy Linh, quyết định che giấu thân phận, tìm cơ hội.

Mặc dù hắn không yên lòng, nhưng may mà cô ở trong môn phái của hắn, cho nên hắn cũng có thể trông nom được, vì vậy để cho cô tự do bay nhảy.

Thế nhưng cũng chỉ được mấy bữa đầu, đồ đệ hắn còn ngoan ngoãn báo tin đều đặn cho hắn, nhưng dạo gần đây thì bặt vô âm tín.

Bốn ngày trôi qua rồi mà vẫn không thấy bóng dáng đồ đệ ngốc đâu.

Ngẫm nghĩ một hồi, hắn quyết định bảo Tiên Hạc đi gọi cô thử xem sao.

Kết quả Tiên Hạc bay một vòng Khâu Cổ phái rồi lại bay ngược về thế nhưng không thấy tăm hơi đồ đệ ngốc ở đâu cả.

Ngọc Ngôn nhíu mày, cuối cùng không nhịn được nữa bèn mở ra thần thức, trong chốc lát khung cảnh Khấu Cổ phải liền được thu vào trong tầm mắt của hắn. Thế nhưng vẫn không thấy tăm hơi đồ đệ ở đâu cả.

Không ở trong phòng, không ở Ngự Thú Phong, càng không có ở Khâu Cổ phái.

Ngọc Ngôn cảm thấy lộp bộp trong lòng, hình như... hình như... hắn lại mất đồ đệ nữa rồi!!!

------

Chúc Diêu vừa mới tỉnh lại, trước mặt nàng là một mảnh màu trắng xám, không kìm được liền đập “thùm thụp” vào lồng ngực.

Nàng biết ngay mà, đi với cái tên Tiêu Dật kia kết cục chẳng bao giờ tốt đẹp được cả. Lại còn kèm theo aura “đồng đội chết sạch” kia nữa, mình không làm pháo hôi mới là lạ đó.

(*) pháo hôi: Bia đỡ đạn.

Cho nên, đây là tiết tấu Login 4.0 của mình sao??

“Ngươi đã tỉnh?”

Một giọng nữ dịu dàng vang lên bên tai, ngữ điệu mang theo đôi nét do dự.

Chúc Diêu quay đầu lại nhìn, ấy vậy mà người vừa mới nói lại là Phượng Dịch ??

Không phải chứ??

Cả đội sống lại luôn à?

Không đúng, Chúc Diêu nhìn quanh tứ phía, vừa khéo bắt gặp cục mỡ tròn như quả bóng đang đè lên chân cô.

Mập mạp!

Nói vậy, nàng không có chết?

Chúc Dao chậm tiêu nghĩ tới một khả năng, đó là nàng chưa có chết. Trong phút chốc buồn vui lẫn lộn, làm cho nàng không biết phản ứng như thế nào.

Cũng quá là cảm động đi!

“Ngươi... ngươi tại sao nhảy theo vào đây?”

Phượng Dịch đột nhiên lên tiếng hỏi một câu kỳ lạ. Cô nhìn nàng chằm chằm, như thể đáp án câu hỏi này rất quan trọng với cô vậy.

“Hả?”

 Chúc Dao ngoảnh đầu lại.

Phượng Dịch đổi sắc mặt, tiếp tục hỏi: “Ta và ngươi không thân không thích, càng không có bất kỳ tình cảm gì. Vì sao ngươi lại...”

“Không cứu người, chẳng lẽ trơ mắt nhìn người chết à?”

Chúc Diêu trợn mắt nói. Dễ vậy mà cũng hỏi, đầu óc có bị sao không vậy?

Tất nhiên, nàng nhảy vào đây mục đích chính chính là Thủy Linh rồi, còn cứu Phượng Dịch cũng chỉ là tiện tay mà thôi.

Phượng Dịch bị lời cô nói làm cho chặn họng. Khuôn mặt thoáng cái thay đổi sắc mặt, đang định hỏi tiếp đột nhiên Tử Đản tỉnh dậy, thân hình béo núc run rẩy lên, ngẩng đầu lên nhìn.

“Lão đệ?”

Tử Đản cả kinh, “Ngươi không sao chứ?”

Chúc Diêu khóe miệng co quắp lại,

“Nếu như ngươi nhích người ra khỏi cái chân của ta, thì ta cũng không có vấn đề gì.”

Chân ta sắp bị ngươi làm cho gãy đây nè!

Lúc này, Tử Đản mới phát hiện ra, hắn ngã đè lên đôi chân bé nhỏ của nàng, vì vậy liền vội vàng rời tấm thân núc ních thịt của mình đi, sau đó nhìn nàng cười trừ.

“Đệ có biết nơi này là nơi nào không?”

Tử Đản ngơ ngác nhìn khoảng không màu trắng xám trước mặt.

Chúc Diêu xoa xoa cái chân bị đè tới mức tê dần, nói:

“Chắc chắn cái tên Trầm Trạch kia đã giở trò gì đó lên Thủy Linh rồi, cho nên chúng ta mới bị dịch chuyển tới nơi này. Có lẽ nơi này cũng chẳng phải là nơi tốt đẹp gì đâu.”

Nơi này một mảnh hoang vu, thiên địa là một mảnh trắng xám, không có tồn tại bất kỳ sự sống nào. Chính vì lý do này nên nàng mới nhầm tưởng nàng lại chết thêm lần nữa, trở về không gian sống lại kia.

“Nơi này không có linh khí.”

Phượng Dịch mở miệng nói.

“Cái gì??”

Tử Đản cả kinh, mạnh mẽ mở to hai mắt ra nhìn,

“Làm sao có thể?? Trên thế gian này làm gì tồn tại một nơi không có linh khí được cơ chứ?? Chỉ có linh khí mỏng hoặc là dày thôi chứ?? Trừ khi... trừ khi chúng ta tới...Chẳng lẽ....”

Hai mắt Tử Đản càng trợn to hơn nữa, vẻ mặt không thể tin được hiện rõ mồn một trên khuôn mặt.

Phượng Dịch gật đầu đồng tình, khuôn mặt nhất thời trở nên xám ngắt.

“Hai người nói rõ xem, nơi này rốt cuộc là nơi nào vậy?”

Ở đây đang còn có một quần chúng không rõ chân tướng đây này!!

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top