Người phụ nữ nói năng đầy khí phách. Cả sảnh tiệc yên lặng vài giây, sau đó các vị khách bắt đầu xôn xao.
“Cô ta, chẳng lẽ cô ta là Đường Thế Ngữ?”
“Đường Thế Ngữ? À, chính là cô con gái mà nhà họ Đường gả ra ngoài mấy chục năm trời rồi chưa từng trở về ấy hả?”
“Mấy người có nghe không, cô ta vừa nói Đường Nhiễm là con gái của mình kìa.”
“Sao lại thế được? Chẳng phải Đường Nhiễm là con riêng của Đường Thế Tân sao?”
“Khoan đã… Dựa theo tuổi tác của Đường Nhiễm và thời gian ra nước ngoài của Đường Thế Ngữ thì hình như đúng là có khả năng đấy!”
“Vậy ra Đường Nhiễm không phải là con riêng gì cả, mà chính là đứa con gái do Đường Thế Ngữ sinh ra trước khi đi nước ngoài? Trời đất ơi…”
Trong tiếng bàn tán xôn xao, sắc mặt Hàng lão thái thái tái xanh lại.
Mặc kệ những bàn tán và ánh ánh mắt xung quanh, Đường Thế Ngữ diện toàn thân đỏ tươi, không hề chớp mắt đi thẳng đến trước mặt bọn họ, dừng lại. “Chào mẹ, gần hai mươi năm rồi không gặp.” Đường Thế Ngữ cười nhạt, nụ cười đầy sắc bén, “Nếu xét về khả năng đe dọa bề dưới thì đúng là khí thế của mẹ không hề suy giảm so với năm xưa.”
Sắc mặt Hàng Vi biến đổi mấy lần, rồi trở lại vẻ phức tạp như trước: “Hôm nay cô trở về là để tìm tôi rửa hận sao?”
“Ha ha, sao lại thế được? Nếu con thật sự muốn lãng phí thời gian cho việc này thì làm gì có chuyện bao nhiêu năm qua chẳng hề về thăm mẹ lấy một lần cơ chứ.”
“Vậy tại sao cô phải cố ý chọn hôm nay để…”
“Từ nhỏ con đã chẳng hiểu cấp bậc lễ nghĩa, cũng chẳng biết phân biệt tình huống, mẹ rõ nhất mà.” Đường Thế Ngữ bình thản chen ngang, “Huống chi, mẹ vì lợi ích của gia tộc, chẳng màng điều gì, không từ thủ đoạn, sẵn sàng dùng một đứa nhỏ đã chết để tráo đổi với con gái ruột của con, khiến cho con nản lòng thoái chí mà bỏ ra nước ngoài. Bây giờ mẹ còn muốn con phải biết nhìn tình huống mà cư xử, mẹ không thấy mặt mình dày quá rồi sao?”
“Đường Thế Ngữ!” Giọng của Hàng lão thái thái trầm xuống, “Chú ý thái độ nói chuyện của cô với tôi đi, cô còn nhớ tôi là mẹ cô không hả?”
“Mẹ? Ha ha ha…” Đường Thế Ngữ cười rộ lên, “Đây là truyện cười hài hước nhất mà tôi được nghe trong mấy năm nay đó!”
“Cô láo xược quá rồi!”
Hàng Vi gõ mạnh cây gậy trong tay.
Cả sảnh tiệc bỗng an tĩnh lại.
Đường Thế Ngữ ngưng cười. Bà lạnh nhạt đưa mắt xuống nhìn bà cụ già nua đã không còn được như năm nào. Nhìn chòng chọc như vậy một lúc lâu, bà rũ mắt xuống, khẽ cười nhạo.
“Vừa rồi xưng hô như thế, là sợ lâu rồi tôi không ở đây, nên bọn họ đã quên mất tôi là ai. Nhưng thật ra tình cảm mẹ con giữa chúng ta… xem như là từng có thì cũng đã cắt đứt từ vài chục năm trước rồi.”
“...”
Cả người Hàng lão thái thái cứng đờ, tay nắm chặt cây gậy đến mức run rẩy.
Nói xong câu đó, dường như Đường Thế Ngữ đã không còn hứng thú trò chuyện tiếp. Bà thản nhiên nghiêng đầu qua, liếc nhìn về phía Lạc Trạm và Đường Nhiễm đang bị bảo vệ của nhà họ Đường bao vây ở bên cạnh.
Ngừng hai giây, Đường Thế Ngữ khoát khoát tay: “Làm ơn nhường đường một chút, thả con gái và con rể tương lai của tôi ra đi.”
Đội bảo vệ khó xử nhìn về phía Hàng Vi đang chết sững cả người.
Đường Thế Ngữ cười nói: “Nhìn bà ta cũng vô dụng, các người đang vây quanh con gái tôi, không thả người thì tôi báo cảnh sát đấy. Tốc độ của cảnh sát nước ta cũng không thể đùa được đâu!”
Đội bảo vệ bị ánh mắt tiểu lý tàng đao của người phụ nữ kia làm cho hoảng hốt, đều lưỡng lự nhường đường.
Lúc này ở trong vòng vây, Lạc Trạm đã bình tĩnh lại từ sau chuyện bất ngờ, anh không nói gì, trước hết che chở cho Đường Nhiễm nhanh chóng đi ra phía cửa.
Đường Nhiễm ngơ ngác nhìn người phụ nữ có bề ngoài giống mình, khí chất lại mạnh mẽ phóng khoáng kia, muốn dừng lại nói gì đó.
Lạc Trạm phát hiện ra, sau khi do dự thì vừa đi vừa khẽ vuốt tóc cô gái, anh cúi đầu đến gần bên tai cô, “Ở đây không thích hợp, ra ngoài rồi nói sau, được không?”
“...Ừ.” Đường Nhiễm hoàn hồn, khẽ gật đầu.
Thấy Đường Nhiễm và Lạc Trạm nhanh chóng đi ngang qua bên cạnh, Hàng Vi lấy lại tinh thần, siết chặt cây gậy, giọng nói mang theo chút khàn khàn: “Đường Thế Ngữ, nếu bây giờ cô đưa nó đi, nhà họ Đường phải trả giá lớn như thế nào? Cô có suy xét chưa?”
Đường Thế Ngữ cười, nhẹ nhàng hỏi lại: “Tại sao tôi phải lo lắng mấy chuyện đó?”
Hàng Vi cứng đờ.
Đường Thế Ngữ lười biếng nhìn lướt qua khuôn mặt đầy vẻ phức tạp của các vị khách trong sảnh tiệc, “Đương nhiên tôi biết, chẳng bao lâu nữa tất cả những tin tức tiêu cực về nhà họ Đường sẽ bị truyền đi, bị bàn tán xôn xao. Nhà họ Lạc sẽ rút vốn đầu tư, thế lực nương tựa biến mất, các nhà đầu tư khác sẽ không ở lại; thuyền sắp chìm, những người trung lập cũng sẽ đi luôn; những kẻ địch trong bóng tối đang mơ ước nuốt được chiếc bánh nhà họ Đường lại không hề ít…”
“Cô đã biết rõ mọi thứ mà còn làm như vậy?” Hàng Vi cắn răng nghiến lợi hỏi. “Dù sao nhà họ Đường cũng là nơi đã sinh ra và nuôi lớn cô, cô không có chút lòng trắc ẩn nào sao?!”
“...”
Chút ý cười còn sót lại trên mặt Đường Thế Ngữ cuối cùng cũng bị những lời này đóng băng.
Bà lạnh lùng nhìn Hàng Vi: “Năm đó bà ép Lam Cảnh Khiêm rời đi, dùng đứa trẻ đã chết lừa gạt tôi, nếu như bà có một chút lòng trắc ẩn thì đâu dẫn đến tình cảnh như ngày hôm nay.”
“Rốt cuộc thì cô vẫn ghi hận chuyện kia.”
“Tôi không nên hận sao? Hay bà Hàng đây mong rằng tất cả những người bị bà làm tổn thương đều trở thành thánh nhân, có thể dễ dàng tha thứ?”
“Cứ cho là cô hận tôi, nhưng cô thật sự có thể tuyệt tình như thế, ép nhà họ Đường vào con đường chết hay sao?”
Đường Thế Ngữ bỗng nhiên cười khẽ: “Cái này mà đã là tuyệt tình sao? Tôi còn chưa làm đến mức đấy đâu!”
Hàng Vi cau mày: “Cô có ý gì?”
“...”
Đường Thế Ngữ gỡ mắt kính xuống, nghiêng người tới trước với vẻ lười biếng.
Khi đến bên cạnh mang tai đã xen lẫn tóc bạc của Hàng Vi, Đường Thế Ngữ dừng lại, đôi môi mọng hé mở, thong dong nói một câu.
“!”
Cơ thể Hàng Vi run mạnh một cái.
Giây kế tiếp, bà ta giương đôi mắt kinh hoảng, tràn đầy khó tin mà nhìn về phía Đường Thế Ngữ, môi không kiềm được mà run rẩy: “Cô, cô biết từ khi nào?”
“Lâu lắm rồi,” Đường Thế Ngữ ung dung đeo mắt kính lại trên mặt, giọng rét lạnh, “Mẹ à.”
Đường Thế Ngữ xoay người, gỡ cái bao tay da lười mang trên tay ra, “Không cần tiễn, cũng đừng làm phiền con gái tôi nữa. Nếu không… Chưa chắc tôi có thể giữ bí mật này thêm được nữa đâu.”
Nhìn bóng dáng đỏ tươi, cao gầy mà sắc bén kia, chút huyết sắc cuối cùng trên mặt Hàng Vi cũng rút sạch.
Dưới sự trợ giúp của “những người có tâm”, khúc mắc nhiều năm giữa hai nhà Lạc - Đường và sự thật liên quan đến tin đồn năm xưa nhanh chóng được lan truyền.
Nhà họ Đường bung bét tai tiếng, nhà họ Lạc và thế lực phụ thuộc rút vốn đầu tư khỏi tất cả các xí nghiệp của nhà họ Đường, bán tháo cổ phần công ty.
Trong một đêm, cổ phiếu của tập đoàn họ Đường giảm mạnh.
Mặc dù đang ở nước ngoài xa xôi, Lam Cảnh Khiêm vừa nghe được tin tức biến động trong nước đã vội vã suốt đêm trở về. Nhưng do hành trình xa xôi, chờ đến khi ông về nước thì đợt sóng lớn nhất đã cuốn qua mất rồi.
Lam Cảnh Khiêm không tìm được Đường Nhiễm trong viện điều dưỡng, bèn chạy một chuyến đến nhà họ Lạc ở thành phố K.
Lần đầu tiên trợ lý tại công ty trong nước của ông nhìn thấy tổng giám đốc Lam luôn ôn hòa, bình tĩnh của bọn họ trở nên lạnh lùng vì bị chạm vào điểm giới hạn như thế, đành nơm nớp lo sợ mà báo cáo lại những thay đổi long trời lở đất của tình hình trong nước diễn ra suốt hai ngày qua.
Lam Cảnh Khiêm không có kiên nhẫn nghe tiếp, cau mày cắt ngang: “Chân tướng thì sau này rồi nói. Trước mắt cậu cho tôi biết, hiện tại Tiểu Nhiễm đang ở nhà họ Lạc đúng không?”
“Vâng, thưa tổng giám đốc Lam.”
“Sao nó lại ra khỏi nhà họ Đường được?”
“Tiếu thiếu gia nhà họ Lạc đến bữa tiệc sinh nhật mà nhà họ Đường tổ chức cho Tiểu Nhiễm làm loạn…”
“Với cái tính cách kia của Hàng Vi mà dễ dàng đồng ý thả người như vậy sao?”
“Nhà họ Đường không thả,” trợ lý thoáng do dự, cẩn thận dè dặt đưa mắt nhìn Lam Cảnh Khiêm, “nhưng Đường Thế Ngữ của nhà họ Đường đột nhiên xuất hiện, tự xưng, tự xưng là mẹ của Tiểu Nhiễm, đón người đi.”
Lam Cảnh Khiêm đột nhiên cứng đờ.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông mới quay đầu qua với vẻ mặt kinh hoảng và phức tạp: “Cậu nói ai?”
“Đường Thế Ngữ.” Giọng của trợ lý càng nhẹ hơn.
“...” Ngón tay Lam Cảnh Khiêm đang đặt nơi đầu gối từ từ siết chặt, “Đang ở đâu?”
“Ai cơ?”
“Hiện tại cô ấy đang ở đâu?”
Vị trợ lý nhỏ bé hơi do dự một chút rồi gãi gãi cổ: “Đang ở nhà họ Lạc.” Lam Cảnh Khiêm khựng lại vài giây, trong ánh mắt lộ ra vẻ mất hứng và rối loạn chưa từng có. Ông dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt không nói nữa.
Bốn tiếng sau. Tại nhà họ Lạc.
Bầu không khí bên trong phòng ăn ở lầu chính cực kỳ quái dị.
Ghế chủ trên bàn dài trống không, Lạc Kính Viễn nói là phải bắt đứa con trai bất hiếu khó khăn lắm mới về nước của mình tận hiếu, mặc kệ khao khát mãnh liệt được gặp mặt gia đình thông gia của con dâu, lôi kéo Lạc Thành Đường và Tất Tinh Nhan đến khu nghỉ dưỡng của nhà họ Lạc ở tỉnh kế bên.
Lạc tiểu thiếu gia là đầu sỏ gây ra tất cả “phiền phức”, đương nhiên bị vứt lại ở nhà họ Lạc một mình.
Nhưng hiển nhiên là bản thân Lạc Trạm cảm thấy rất vui vẻ với kết quả này.
Trên bàn ăn dài, Lam Cảnh Khiêm ngồi đối diện với Đường Thế Ngữ. Đường Nhiễm đã có cả một ngày để làm quen với mẹ nên đang ngồi bên cạnh Đường Thế Ngữ, lần đầu tiên cô ngồi cùng bàn ăn với cha mẹ nên có hơi thận trọng bất an, động tác cắt thịt bò cũng vô cùng cẩn thận.
Ngồi bên cạnh cô, Lạc Trạm lại chẳng hề bị ảnh hưởng bởi hai cặp mắt đang giao chiến kia.
Anh nhanh nhẹn cắt phần thịt bò trong tay mình thành từng miếng rồi đổi với đĩa thịt bò ở trước mặt Đường Nhiễm.
Vốn dĩ Đường Nhiễm đang dựng tai lắng nghe động tĩnh ở bên cạnh, tiện thể thả hồn đi lang thang, lúc này nhìn thấy phần ăn trước mặt thay đổi, cô ngơ ngác ngước lên nhìn.
“Em còn lạc hồn lạc phách mà cắt như vậy thì thịt bò cũng thành tương mất.” Lạc Trạm lười biếng nhấc đĩa thịt bò của Đường Nhiễm đến trước mặt mình, sau đó mới giương mắt, cười như không cười, “Trước hết cứ ăn cho xong bữa đã, đừng có phân tâm, cẩn thận kẻo nghẹn.”
Đường Nhiễm bị Lạc Trạm chọc cho đỏ mặt, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”
Bị tiếng nói thu hút, Đường Thế Ngữ nâng mặt lên, đưa mắt nhìn cảnh tượng này.
Nhìn chằm chằm hai giây, bà chống cằm, ánh mắt lười biếng nhìn Lam Cảnh Khiêm ở đối diện: “Ê!”
Dao nĩa trên tay Lam Cảnh Khiêm dừng lại.
Một giây sau, ông lẳng lặng đưa mắt lên nhìn: “?”
Đường Thế Ngữ nghiêng đầu về phía bên cạnh: “Tính cách Tiểu Nhiễm chẳng hề giống tôi chút nào cả, yên tĩnh nghe lời, lại còn dễ dàng đỏ mặt như vậy… chẳng lẽ là giống anh?”
Lam Cảnh Khiêm: “...”
Đường Thế Ngữ nhìn Đường Nhiễm với vẻ tiếc nuối: “Giống một cái hũ nút như vậy thì có gì hay. Con đừng có giống ông ấy. Sau này mẹ sẽ ở cạnh con.”
Đường Nhiễm ngẩng đầu, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Lam Cảnh Khiêm một cái, rồi vẫn khẽ đồng ý: “Dạ.”
Ánh mắt Đường Thế Ngữ sáng lên. Bà không nhịn được duỗi tay ra muốn véo má cô con gái nhỏ: “Tiểu Nhiễm của chúng ta thật đáng yêu.”
Đáng tiếc bà còn chưa thực hiện được thì đột nhiên cả người cả ghế cô gái nhỏ ở trước mặt dịch ra xa khỏi bà năm xăng-ti-mét.
Đường Thế Ngữ: “...”
Đường Thế Ngữ khó chịu ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh và có vẻ càng khó chịu hơn ở phía sau.
Đối diện một hai giây, Đường Thế Ngữ nói: “Đừng tưởng rằng lúc ấy tôi công nhận cậu là con rể thì tự cho đó là thật.”
Lạc Trạm rũ mắt, một lần nữa dời đĩa đồ ăn đến trước mặt Đường Nhiễm, nhét dao dĩa vào trong tay cô gái. “Tôi không cần sự công nhận của bà hay của ông ấy.”
Đường Thế Ngữ khẽ nheo mắt lại.
“Còn nữa,” Lạc Trạm lười biếng nâng mí mắt, “Hai người muốn đánh một trận cũng không có vấn đề gì, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến việc ăn tối của em ấy.”
“...”
Đường Thế Ngữ im lặng vài giây, tức đến bật cười.
Bà quay mặt lại nhìn về phía Lam Cảnh Khiêm ở đối diện: “Trên chuyến bay về nước, tôi nghe vị quản gia Lâm nhà họ Lạc kể không ít… hình như vị tiểu thiếu gia này là bạn của anh?”
Lam Cảnh Khiêm yên lặng.
Đường Thế Ngữ: “Vậy rốt cuộc quan hệ hiện tại của hai người là gì?”
Lam Cảnh Khiêm tiếp tục im lặng.
Đường Thế Ngữ đợi một lát rồi nhíu mày, thiếu kiên nhẫn mà lẩm bẩm: “Hỏi mười câu cũng chưa thấy anh nói được một câu. Quả nhiên vẫn là cái tính hũ nút như trước kia.”
Đường Thế Ngữ nói xong, chiếc di động nằm trên kệ để đồ linh tinh bên cạnh bà rung lên. Đường Thế Ngữ liếc nhìn một cái, ánh mắt dừng lại hai giây, sau đó đưa tay cúp điện thoại.
Đường Thế Ngữ quay người lại. Sau vài giây im lặng, đột nhiên bà nghĩ đến chuyện gì đó, lại quay đầu nhìn về phía Đường Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, hay là mẹ dẫn con đi du lịch vòng quanh thế giới, mỗi nước ở vài năm, ngắm những phong cảnh khác nhau, quen biết thêm nhiều người… được không?”
“Không thể.”
“Không được.”
Hai giọng nam đồng thời vang lên, một giọng lạnh lùng một giọng biếng nhác.
Đường Thế Ngữ mất hứng nhìn hai tên đàn ông khó ưa kia: “Sao lại không được?”
Lam Cảnh Khiêm nói xong thì im lặng.
Lam Trạm thì không để tâm, rót cho Đường Nhiễm chút đồ uống lạnh đi kèm với món bò bít tết: “Nhiễm Nhiễm còn phải học đại học, không có thời gian.”
Đường Nhiễm đồng ý gật gật đầu.
Đường Thế Ngữ ngạc nhiên hỏi: “Sang năm con thi đại học hả? Mẹ nghe nói thi đại học trong nước rất khó, con ổn chứ?”
Đường Nhiễm khẽ nói: “Lúc còn bị mù, mỗi ngày con đều học chữ nổi, mấy kiến thức bị thiếu hụt thì Lạc Lạc giúp con bổ túc.”
Đường Thế Ngữ nhìn về phía Lạc Trạm vẻ không tin tưởng: “Cậu ta? Cậu ta bổ túc cho con được không vậy?”
Đường Nhiễm vội vàng mở miệng: “Lạc Lạc giỏi lắm, mười bốn tuổi đã vào lớp thiếu niên của đại học K. Mấy người cửa hàng trưởng nói anh ấy là thiên tài, cực kỳ cực kỳ thông minh!”
Đường Thế Ngữ sửng sốt.
Đường Nhiễm cho rằng bà không tin: “Con nói thật đó!”
“... Mẹ biết rồi.” Đường Thế Ngữ lấy lại tinh thần, nhoẻn miệng cười, “Sao con bảo vệ cậu ta quá vậy hả? Con gái phải rụt rè một chút mới được.”
Lời này vừa nói ra, Lạc Trạm hoài nghi ngước mắt lên. Lam Cảnh Khiêm ngồi đối diện như bị nghẹn, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Đường Thế Ngữ.
Đường Thế Ngữ bị hai tên đàn ông đáng ghét nhìn chằm chằm đến mức chột dạ hai giây, đưa tay lên gãi gãi chóp mũi, “Không rụt rè cũng được.”
Đường Nhiễm đỏ mặt, nhịn không được cong hai mắt cười.
Bầu không khí khó lắm mới có vẻ hài hòa, di động của Đường Thế Ngữ lại đột nhiên lại rung lên.
Đường Thế Ngữ liếc nhìn.
Im lặng giây lát, ý cười trên mặt bà nhạt đi.
Gian phòng lại một lần nữa yên ắng đến kì quái.
Đối diện trên bàn dài, Lam Cảnh Khiêm cầm khăn ăn lau lau khóe miệng, sau khi buông xuống thì tựa như vô tình hỏi: “Gọi liên tục như vậy, là điện thoại của chồng à?”
Khóe miệng Đường Thế Ngữ khẽ nhúc nhích, vài giây sau bà cất tiếng cười nhạt: “Chị đây vẫn độc thân đấy nhé.”
“...” Ngón tay Lam Cảnh Khiêm đang đặt trên khăn trải bàn bỗng giật giật. Chiếc mặt nạ bình tĩnh trên khuôn mặt vỡ vụn, ông ngạc nhiên đưa mắt lên nhìn.
Đường Thế Ngữ lại không nhìn ông,
Bà đưa tay gạt màn hình, nghe điện thoại. Vốn là bà định đưa lên tai nghe nhưng sau một lúc do dự thì ấn mở loa ngoài.
Di động nhanh chóng vang lên giọng của một người đàn ông không hề xa lạ với cả ba: “Tiểu Ngữ.”
“Tôi nhớ là tôi đã nói rồi mà,” Đường Thế Ngữ cắt ngang với giọng lười biếng, “Không hy vọng bất kỳ người nào của nhà họ Đường liên lạc với tôi.”
“...”
Trong điện thoại im lặng một lúc, Đường Thế Tân khẽ thở dài, “Anh biết, em vẫn trách anh.”
“Đừng có chụp mũ lung tung, anh trai à.” Đường Thế Ngữ cười lạnh, “Em chưa từng nói trách anh.”
“Vậy tại sao ngay cả anh mà em cũng không chịu gặp?”
“Không trách anh và không chịu gặp anh có liên quan gì sao? Chỉ là em cảm thấy chúng ta chẳng có gì cần thiết để gặp mặt. Rốt cuộc mười mấy năm trước không gặp, chẳng phải chúng ta vẫn sống tốt đó sao?”
Đường Thế Tân lại im lặng lần nữa.
Lúc này, Đường Thế Ngữ không có kiên nhẫn tiếp tục chờ, “Nếu không có chuyện gì khác thì em cúp điện thoại đây.”
“Khoan đã.” Đường Thế Tân gọi bà, “Mẹ bị bệnh, thật sự nặng lắm… Chuyện này em biết chưa?”
Ánh mắt Đường Thế Ngữ hơi chuyển động.
Giây lát sau, bà bật cười: “Bây giờ biết rồi nè, thì sao?”
“Em, em không định về thăm mẹ sao?”
“Tại sao phải về thăm bà ấy?”
“Cho dù mẹ đã làm gì thì rốt cuộc mẹ đã nuôi chúng ta hơn hai mươi năm, cũng lo cho cái gia đình này nhiều năm như vậy.”
Đường Thế Ngữ im lặng hay giây, bỗng dưng cười nhạt: “Hóa ra anh đã biết từ lâu. Biết rồi mà anh vẫn có thể xem bà ấy như mẹ ruột… Anh đúng là một đứa con trai có hiếu mà!”
“...!”
Lời này vừa nói ra, ba người còn lại trong nhà ăn đều giật mình, bày ra vẻ ngạc nhiên và bất ngờ khác nhau.
Đường Thế Ngữ dường như chẳng thèm để ý đến “quả bom” mà bản thân vừa ném ra. Bà dựa vào lưng ghế da mềm mại, “Tình cảm của em và nhà họ Đường đã chấm dứt rồi, mười mấy năm trước em đã nói điều này. Chuyện đến hiện giờ, các anh cũng đừng tìm em.”
Đường Thế Tân thở dài: “Lần này mẹ bị cơn giận tích tụ trong lòng, bác sĩ nói chưa chắc gắng gượng được, dù vậy em vẫn không chịu về gặp mặt mẹ một lần sao?”
“Gặp một lần để làm gì? Để tốc độ tích tụ cơn giận tăng thêm sao?”
Lời nói trào phúng này khiến cho giọng Đường Thế Tân hơi trầm xuống: “Tiểu Ngữ.”
“Anh đừng khuyên em nữa.” Đường Thế Ngữ cũng lạnh giọng, “Em không phải thánh nhân, con gái em bị bệnh mười mấy năm, em cũng không được gặp, tất cả đều nhờ bà ấy ban tặng. Em không bỏ đá xuống giếng đã là hết tình hết nghĩa rồi.”
“...”
“Còn nữa, nếu anh liên tục gọi điện cho em với ý đồ thông qua mối quan hệ của em với Tiểu Nhiễm để xin giúp đỡ từ phía Lam Cảnh Khiêm hay Lạc Trạm thì không cần đâu. Cái cây già mục ruỗng như nhà họ Đường nên đổ từ lâu rồi. Em nghĩ không ai nóng lòng thấy cảnh này hơn bọn họ đâu.”
“...”
Sau một khoảng im lặng thật lâu, Đường Thế Tân lại lên tiếng lần nữa: “Anh biết rồi.”
“Ừ, vậy cúp điện thoại đi.”
“Tối hôm đó đúng lúc anh rời đi nên không gặp được em. Tiếc quá, Tiểu Ngữ. Em là em gái duy nhất của anh, Đường Nhiễm là cháu gái duy nhất của anh. Mấy năm nay tuy sống dưới sự áp chế mạnh mẽ của mẹ nhưng anh chưa từng khó xử nó… thế nên em đưa nó ra gặp anh một lần được không?”
“...”
Lần đầu tiên Đường Thế Ngữ lộ ra vẻ chần chừ.
Bà và Đường Thế Tân là anh em thân thiết, đã từng có lúc tình cảm khắng khít đến không ai hiểu được. Nghe Đường Thế Tân ăn nói khép nép với mình như vậy bà rất khó phản bác hoặc châm chọc mỉa mai lại.
Nhưng bà biết, nếu đồng ý thì quá không công bằng với Đường Nhiễm.
Ngay trong lúc Đường Thế Ngữ đang do dự thì có tiếng bước chân vang lên giữa nhà ăn yên tĩnh...
Lạc Trạm cùng Đường Nhiễm yên lặng ăn xong bữa cơm, lúc này đứng dậy, thong thả đi vòng qua bàn, dừng ở bên cạnh Đường Thế Ngữ.
Anh khoanh tay, ngón tay thon dài cầm di động của Đường Thế Ngữ lên.
Có vẻ như nghe được tiếng động, Đường Thế Tân nghi ngờ: “Tiểu Ngữ, hiện tại em đang ở nhà họ Lạc đúng không, đang mở loa ngoài à? Âm thanh có hơi vọng.”
“Chú Đường thật là giỏi tính toán.” Lạc Trạm cất giọng lạnh lùng.
Phía bên kia sửng sốt: “Lạc Trạm?”
Lạc Trạm: “Ừm.”
“Sao cậu lại…”
“Chú cũng biết Nhiễm Nhiễm rất mềm lòng, biết cô ấy sẽ thông cảm khi mẹ bị khó xử. Chỉ cần “qua được cửa ải” của cô ấy, tôi và nhà họ Lạc phía sau sẽ nghe theo lời cô ấy… cho nên chú mới cố ý đưa ra yêu cầu như vậy.”
Đường Thế Ngữ bỗng hoàn hồn, vẻ mặt căng thẳng.
Âm thanh trong di động sau một lúc im lặng thì có chút tức giận: “Sao cậu có thể nghi ngờ tôi như vậy. Lạc Trạm, ngần ấy năm tôi đối xử với Đường Nhiễm…”
“Đúng là chú không chủ động gây ra thương tổn gì cho Đường Nhiễm, điều này tôi biết.”
Lạc Trạm lười biếng cắt ngang lời ông ta.
“Chú chỉ bàng quan mà thôi, đúng không?”
Đường Thế Tân biện giải: “Ở nhà họ Đường tôi không có cái quyền chất vấn lại lời nói của mẹ tôi, có một số việc tôi muốn giúp nhưng cũng là lực bất tòng tâm.”
Lạc Trạm cười rộ lên, ánh mắt lạnh lẽo: “Vậy sao? Nhưng sao tôi nghe lại thấy dối trá vậy nhỉ?”
“...”
“Nếu lúc trước lực bất tòng tâm, vậy thì hiện tại cũng không cần phải nỗ lực làm gì, chú Đường ạ.”
“Lạc Trạm, cậu…”
“Nể tình chú chưa từng tổn thương Nhiễm Nhiễm, đây là lần cuối cùng tôi xưng hô với chú như thế này. Về sau cho dù có chuyện gì cũng đừng tìm Đường Thế…” Lạc Trạm tạm ngừng, do dự nhìn Đường Nhiễm rồi sửa miệng, “Đừng tìm dì Đường, càng đừng làm phiền Nhiễm Nhiễm.”
Lạc Trạm nói xong, đưa tay lên xoa xoa vai cổ. Khi thuận thế cúi đầu, ánh mắt anh chất chứa cảm xúc lạnh như băng, “Hiện tại nhà họ Lạc chỉ mới rời khỏi mà thôi… đừng ép nó phải đứng ở phía đối đầu các người.”
Đường Thế Tân cứng đờ, sau một lúc lâu mới không cam lòng mà hỏi: “Tình cảm gần hai mươi năm nay giữa hai nhà, các người thật sự không quan tâm sao?”
“Từ lúc đầu đã chẳng phải tình cảm gì, mà là nợ.” Lạc Trạm rũ mắt, trầm giọng: “Nhà họ Đường các người, bây giờ chỉ mới vừa bắt đầu trả cho cô ấy mà thôi.”
“...”
Lạc Trạm không còn hứng thú nữa, đặt di động xuống, lười biếng rũ mí mắt, quay người chuẩn bị trở lại bên cạnh Đường Nhiễm.
Chỉ là vừa nhấc chân đi được một hai bước, anh đã dừng lại, quay trở về. Một tay anh chống lên mép bàn dài, Lạc Trạm nhìn màn hình di động, cúi thấp người.
“Thiếu chút nữa quên nói, những gì mà Nhiễm Nhiễm đã trải qua mấy năm nay, tội của Hàng Vi là không thể tha thứ. Cho nên bà ta không xứng đáng để được tha thứ hay thông cảm. Còn ông…”
Góc nghiêng của người thiếu niên đầy sắc bén, ánh mắt mỏng lạnh nhạt…
“Người đứng xem có lẽ không có lỗi, nhưng chắc chắn là không vô tội.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận