Tháng chín, giữa mùa hè oi bức, nắng gắt như lửa, đại học K vẫn đi học.
Nghiên cứu sinh ngành kỹ thuật không có kỳ nghỉ, đợt nghỉ hè hằng năm có thể thả cho về nhà được một hai tuần cũng đã là sự nhân đạo của các thầy cô rồi. Mà trong phòng thí nghiệm INT có hơn phân nửa là lấy từ lớp thiếu niên vào, tuy nhiên bọn họ giữ vững tinh thần nghiên cứu của đàn anh đàn chị - nói cho đúng là bị các đàn anh bất lương “chèn ép”, suốt cả mùa hè chỉ chết dí trong phòng thí nghiệm chẳng được đi đâu.
Chờ đến khi từng hạng mục dự án trong tay bọn họ xong tiến độ, ngẩng đầu lên nhìn lịch, bọn họ mới kinh ngạc phát hiện ra học kỳ mới đã mở cửa chào đón.
“Không công bằng! Tại sao chúng ta phải ngập đầu trong phòng thí nghiệm, còn đội trưởng thì thường xuyên chơi trò biến mất? Ai quy định chế độ chấm công của phòng thí nghiệm này vậy!!!”
Sáng sớm đã có người kêu gào trong phòng thí nghiệm.
Đàm Vân Sưởng bị đánh thức, ngáp dài bò ra khỏi phòng trong của phòng thí nghiệm với cái đầu như tổ quạ.
Năm trước anh ta đã thành nghiên cứu sinh tiến sĩ của hệ tự động hóa, bắt đầu đi theo thầy hướng dẫn làm dự án, cái gần nhất cuối cùng cũng đã kết thúc, anh ta trở lại thành phố K vào giữa đêm hôm qua.
Với vành mắt thâm quầng, Đàm Vân Sưởng mang theo cái mặt đơ túm lấy một đàn em qua đường đang múc nước trong phòng thí nghiệm: “Cậu chờ một chút.”
Đàn em quay đầu lại, giật cả mình: “Học trưởng Đàm, sao mắt anh thâm quầng ghê quá vậy, một tháng rồi chưa được ngủ à?”
“Một tháng không ngủ thì anh cậu về chầu ông bà mất rồi,” Đàm Vân Sưởng hừ cười, “Đây gọi là đánh mắt khói, mới học theo vị tổ tông kia của anh đấy.”
Đàn em cười: “Chớ, dù có vẽ khuôn mặt kia của anhTrạm thành vỉ pha màu thì cũng thời thượng, người phàm như chúng ta vẫn nên thôi đi. Anh vẽ lên nhìn như quỷ ấy!”
Đàm Vân Sưởng đưa tay hù đánh cậu ta, sau đó mới hất cằm về phía cậu nam sinh còn đang lẩm bẩm kia: “Thằng nhóc đang éc éc này là ai đây?”
“Haiz, sinh viên mới vừa được đưa vào học kỳ 1, không hiểu phép tắc. Nghe nói công việc của nhóm đó bị Trạm Ca mắng ghê lắm, tranh thủ Trạm Ca không có mặt nên xả cơn giận ấy mà.”
“Xả cơn giận với Lạc Trạm?” Đàm Vân Sưởng tức cười, “Anh nghe nói gần đây tính tình Lạc Trạm tốt hơn, là tốt đến mức long trời lở đất hay ăn chay niệm Phật rồi, khiến cho người mới trong nhóm lại dám nói chuyện với đội trưởng như vậy? Thật đúng là thời thế thay đổi mà.”
“Còn không phải sao, so với trước kia thì tính tình của Trạm Ca hai năm gần đây thật sự dễ hơn nhiều rồi. Rất nhiều chuyện của phòng thí nghiệm anh ấy không tự quản lý nữa, đều giao cho Thiên Hoa. Cái tính tình kia của Thiên Hoa thì làm sao có thể áp chế được mấy đứa ngổ ngáo này? Thế nên mới sắp leo luôn lên trời… Ấy học trưởng Đàm, anh làm cái gì thế?”
Đàm Vận Sưởng đã vén tay áo đi ra ngoài, nghe vậy hầm hừ không quay đầu lại.
“Giúp Trạm Ca của các cậu làm tròn nghĩa vụ đàn anh.”
“Hả?”
“...”
Đúng chín giờ, Lạc Trạm bước vào cửa chính phòng thí nghiệm INT.
Cửa vừa mở ra, một bầu không khí kì quái, yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Bước chân Lạc Trạm dừng lại.
Sau hai giây, anh lùi về, ngửa đầu nhìn bảng tên ngoài cửa, xác nhận đúng là INT không sai.
Lạc Tram hơi nhướng mày.
Đúng lúc này, trên hành lang phía sau anh, Lâm Thiên Hoa đang vẫy nước trên tay đi đến cửa phòng thí nghiệm, vừa mới ngẩng đầu thì ngẩn cả người: “Trạm Ca, sao hôm nay cậu đến sớm vậy?”
“Có chút việc.” Lạc Trạm nhìn về phía bên trong cửa mà hỏi: “Bên trong sao vậy?”
“À, cái này hả.” Lâm Thiên Hoa cười, “Tối hôm qua học trưởng Đàm trở lại phòng thí nghiệm, sáng nay hình như bị “đám gà” phải ở lại trường đến cuối kỳ kia gây ồn.”
“Ừ, sau đó thì sao?”
“Có một cậu nhóc bất mãn với chế độ chấm công cậu quy định, vẫn luôn oán giận, kết quả đều bị học trưởng Đàm xách vào phòng trong, đến trước mấy cái rương chứa đầy cúp, huy chương và giấy khen đã phủ bụi của cậu mà dạy dỗ cả tiếng đồng hồ… bị đả kích lớn như thế, hiện tại đương nhiên cả đám đều héo rũ như cà tím phủ sương ấy.”
Lạc Trạm nghe xong, gật đầu: “Thật rảnh rỗi.”
Lâm Thiên Hoa bật cười: “Nếu để học trưởng nghe được thì chắc sẽ tức chết mất.”
“Anh nghe được rồi.” Bên trong cánh cửa, một giọng nói thâm sâu vang lên.
Lạc Trạm và Lâm Thiên Hoa ngẩng đầu, thấy Đàm Vân Sưởng đang vịn khung cửa, nhìn Lạc Trạm với đôi mắt ai oán: “Tổ tông à, gần một năm trời tôi không được gặp cậu, vừa trở về đã trút giận giùm cậu, cậu lại mỉa mai tôi thế à?”
Lạc Trạm mặc kệ anh ấy, đi vào trong: “Không phải là đang nói thật thôi sao?”
Lạc Trạm đi đến trước bàn máy tính của mình, kéo ghế ra ngồi: “Đến một nơi mới mà ngay cả học nhiều, nhìn nhiều, nói ít, hỏi ít cũng không biết, chỉ biết oán trách nhưng lại không lấy ra được thành tích gì hơn người - như vậy sớm hay muộn cũng bị lọc ra khỏi INT mà thôi. Anh còn nhúng tay vào quản, không phải rảnh rỗi là gì?”
Giọng của anh không hề kiềm chế, vang vọng trong phòng thí nghiệm yên tĩnh nên mọi người đều nghe được.
Mấy người mới ngồi xa xa mặt đỏ tai hồng, hận không thể dúi đầu vào bàn.
Nếu như là trước sáng nay thì chắc hẳn bọn họ sẽ không phục, mặc dù không dám oán giận thẳng mặt thì chí ít cũng sẽ phàn nàn ở sau lưng. Nhưng sau khi chịu qua một lần giáo dục đầy đả kích từ Đàm Vân Sưởng, Lạc Trạm trong mắt bọn họ hiện tại, ngay cả sợi tóc cũng thành nạm viền vàng luôn rồi.
Thấy mấy người kia thật sự chịu phục, Đàm Vân Sưởng vừa lòng thu hồi tầm mắt. Anh ấy kéo ghế dựa bên cạnh Lạc Trạm qua, ngồi phịch xuống.
Lâm Thiên Hoa ghét bỏ: “Của em.”
“Anh với cậu thì có gì mà phân biệt, làm như xa lạ không bằng?” Đàm Vân Sưởng nói xong, cợt nhả chuyển hướng qua Lạc Trạm, “Cậu nói thật đi, hôm nay cậu tới sớm như vậy làm gì?”
Lạc Trạm không nói chuyện, lười biếng nâng mí mắt lên liếc nhìn lại.
“Có phải là vì Đường…” Đàm Vân Sưởng cố ý kéo dài giọng.
Lạc Trạm còn chưa phản ứng, Lâm Thiên Hoa lại đột nhiên đập bàn. Đàm Vân Sưởng không hề đề phòng, bị dọa cho giật bắn người, quay đầu lại: “Bà mày! Làm anh sợ muốn chết!”
Lâm Thiên Hoa mặc kệ anh ấy, vui vẻ nhìn về phía Lạc Trạm: “Bảo sao em cứ thấy sáng nay mình quên mất chuyện gì đó… Có phải hôm nay em Đường Nhiễm sẽ tới trình diện với tư cách sinh viên mới đúng không?”
Phòng thí nghiệm vốn là một khoảng vắng lặng, lúc này lại bị cảnh la hét hiếm thấy của hai vị “người cao tuổi” là Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa khơi lên sự chú ý, tò mò mà rối rít thăm dò.
Đàm Vân Sưởng còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, lúc này tức giận trợn trắng mắt: “Hỏi cậu ta làm cái gì, cậu ta sẽ chịu nói cho cậu biết à? Cậu phải hỏi anh đây này.”
“Học trưởng Đàm, anh đừng úp úp mở mở nữa… Anh Trạm giấu kín như bưng ấy, ngay cả việc em Đường Nhiễm đăng ký khoa nào cũng chẳng thèm nói cho biết.”
Đàm Vân Sưởng đắc ý ngẩng đầu: “Cái này thì anh biết đấy, khoa tự động hóa.”
Lâm Thiên Hoa kinh ngạc: “Vậy chẳng phải là có khả năng ở gần chúng ta rồi sao?”
“Chẳng biết được, lĩnh vực điều khiển là địa bàn của thần tượng, có một người cha đại thần như vậy, anh thấy chưa chắc Lạc Trạm có thể ôm được người đâu.”
“...”
Rốt cuộc Lạc Trạm cũng có chút phản ứng, liếc Đàm Vân Sưởng bằng một ánh mắt lạnh lùng.
Đàm Vân Sưởng cười he he: “Thiên Hoa, không tò mò vì sao anh biết được à?”
“Hả? Đúng rồi, không phải anh ở nơi khác…”
“Anh nói cho mày nghe, năm nay thầy hướng dẫn phòng thí nghiệm của chúng ta rất lo lắng… nửa năm nay, ngày nào cũng gọi điện thoại cho anh.”
“Thầy tìm anh làm gì?”
“Thầy nghe nói anh thân với Lạc Trạm đó. Mỗi ngày đều hỏi anh có phải Lạc Trạm định rời khỏi INT phải không? Nếu không thì sao cứ ba ngày hai lần cầm sách giáo khoa Hóa Sinh cấp ba đi khắp nơi vậy?”
“... Phụt!” Lâm Thiên Hoa không nhịn được cười ra tiếng, “Em biết, Đường Nhiễm học lệch môn, Hóa Sinh không được tốt lắm nên khoảng thời gian đó Trạm Ca phụ đạo bài tập thêm cho em ấy.”
“Đúng thế, đấy, ngày hôm qua thầy lại gọi điện cho anh.”
“Hả? Lần này nói chuyện gì?”
“Nói chuyện gì…”
Đàm Vân Sưởng cười trêu ghẹo, quay đầu nhìn Lạc Trạm đang lười biếng rũ mắt: “Tổ tông à, chúng ta chính là đội nghiên cứu INT xuất thân từ lớp thiếu niên của đại học K, độc nhất toàn trường đấy. Kết quả leader của đội lại cố ý đến khoa tự động hóa, giả làm đàn anh hệ chính quy tham gia đón người mới đến gì đấy… có phải là hơi lố quá rồi không?”
Lâm Thiên Hoa ngạc nhiên quay đầu lại: “Đón người mới? Thật hay giả vậy Trạm ca?”
Toàn bộ quá trình, Lạc Trạm nghe nhưng vẫn bình chân như vại, lúc này mí mắt cũng chẳng thèm nâng, chỉ khẽ hừ một tiếng: “Tôi thích.”
Nói xong, người nọ thu chân dài lại, đứng lên.
Đàm Vân Sưởng cười hỏi lại: “Làm gì vậy, thẹn quá hóa giận chuẩn bị bỏ chạy hả?”
Lạc Trạm dừng chân, xoay người nghiêng qua.
Anh nhấc tay lên gõ gõ vào mặt đồng hồ. Trên gương mặt tai họa vốn chẳng có biểu cảm kia, khóe môi mỏng đột nhiên nhàn nhạt nói một câu: “Sinh viên mới bắt đầu đến trình diện rồi.”
“...”
“Khoa tự động hóa vẫn luôn mất cân bằng nam nữ, toàn là sói rình rập. Tôi không thể để cho cô bé một mình vào đó được.”
“Xùy xùy xùy, tôi vừa mới về mà cậu đã thồn cẩu lương cho tôi rồi!”
Lạc Trạm cười khẽ, xoay người muốn đi.
“Anh, anh Trạm …”
Đột nhiên vang lên tiếng nói từ một góc.
Lạc Trạm từ từ dừng lại, Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa cũng giương mắt tò mò.
Bọn họ thấy cậu nhóc đàn em mới bị dạy dỗ lúc trước lộ ra nụ cười xấu hổ: “Anh Trạm, anh muốn đi đón người à?”
Lạc Trạm còn chưa nói gì, Đàm Vân Sưởng đã mang theo ý xấu chen lời: “Còn không phải sao? Cậu ta muốn đi đón chị dâu nhỏ của các cậu đấy.”
Người nọ ngượng ngùng đứng dậy: “Sinh viên mới hẳn là mang nhiều đồ, hay là để bọn em đi cùng anh. Nếu có gì cần cũng giúp được một tay, không cần thì bọn em trở về.”
Đàm Vân Sưởng lộ ra vẻ ngạc nhiên, ngay cả Lạc Trạm cũng hơi hơi nhướng mày.
Phòng thí nghiệm im lặng hai giây, trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Lạc Trạm chậm rãi gật đầu.
“Ừ.” Anh xoa xoa vai cổ, lười biếng bước ra ngoài, “Không giam lỏng các cậu. Muốn đi xem náo nhiệt thì đi thôi.”
“Vâng!”
Rầm một tiếng, mọi người trong phòng đều đứng lên.
Anh quay đầu lại: “... Đi hết à?”
Đàm Vân Sưởng thấy thế, cười đến mức suýt nữa té ghế: “Đi hết! Đi thế! Chính miệng tổ tông cậu đồng ý, không cho phép chối nhé!”
“...”
——
Trong quảng trường của đại học K.
Các khoa đều dựng một cái lều mái nhọn nhỏ, quấn một nửa cho bốn mặt trống. Trước lều, mọi người đều cầm băng rôn, trên đó viết mấy dòng như “Nhiệt liệt chào đón sinh viên mới khóa 20xx của khoa xx vào trường”.
Khoa tự động hóa cũng không ngoại lệ.
Chào tạm biệt tài xế ở cửa, một mình Đường Nhiễm kéo va li đi vào vườn trường. Nhận một tấm bản đồ khuôn viên trường ở cổng, Đường Nhiễm lập tức kéo hành lý đến lều báo danh của khoa tự động hóa.
Trước khai giảng, Đường Nhiễm đã thảo luận xong với Đường Thế Ngữ và Lam Cảnh Khiêm là mình sẽ đến trường điểm danh. Đại học K nằm ngay trong thành phố K, khu đại học nằm hơi xa khu thành thị một chút nhưng khoảng cách đến nhà hiện tại của Đường Nhiễm cũng chỉ tầm hai tiếng đi xe mà thôi.
Khoảng cách gần như vậy, Đường Nhiễm thật sự không muốn cha mẹ phải tự mình đón đưa.
Đã từng bị mù nên một trong những kỹ năng cơ bản mà Đường Nhiễm có đó là cảm giác phương hướng cực kỳ tốt. Trong lúc những cô cậu sinh viên mới còn đang đi loạn như đàn gà con thì cô lại chẳng mất nhiều sức lực, dễ dàng tìm thấy được điểm đón sinh viên mới của khoa tự động hóa trong sân trường.
Phía trước lều bày mấy cái bàn dài, một người hướng dẫn đứng trực cùng sinh viên đàn chị trong hội học sinh của khoa ngồi phía sau bàn, làm công tác đăng ký báo danh.
Ở hai bên còn có các sinh viên đàn anh đàn chị năm hai do hội học sinh phân công phụ trách làm “hướng dẫn viên du lịch” cho sinh viên mới.
Ngay từ khi Đường Nhiễm đi đến trước lều của khoa tự động hóa, các đàn anh đàn chị vây xung quanh đã chú ý đến cô.
Cô gái nhỏ năm nay mười chín tuổi. Vóc dáng hơi nảy nở, chiếc váy vàng cam đơn giản thắt ngay eo làm tôn lên vòng eo mảnh khảnh cùng bộ ngực nhỏ hơi nhô lên, bên dưới làn váy là đôi chân thon dài thẳng tắp, trắng như tuyết.
Trên khuôn mặt trái xoan xinh xắn, ngũ quan cũng đã thoát khỏi vẻ non nớt trước kia và lộ ra vài phần diễm lệ.
Vào một ngày có ánh mặt trời chói chang như hôm nay, người khác chỉ đứng tầm hai phút thôi là đã bị phơi đến mức sắp đen đi một tông da, cô lại không như vậy, làn da lộ ra ngoài lại trắng muốt không khác gì băng tuyết.
Ở giữa một đám người, càng trở nên thật sự chói mắt.
Cho nên vừa thấy Đường Nhiễm đi đến trước lều của khoa tự động hóa, các đàn anh khoa khác đều bày ra vẻ mặt ủ rũ, còn đàn anh khoa tự động hóa thì thi nhau phát sáng cả hai mắt.
Có mấy anh chàng đã bắt đầu rục rịch xoa tay, nóng lòng muốn thử.
Có điều hai vị đàn chị ngồi phía sau chiếc bàn dài vẫn luôn bận rộn ghi chép, không hề ngẩng đầu. Lúc Đường Nhiễm kéo va li đi đến thì nghe được đối thoại của hai người đó: “... Không thể nào, cậu nghe tin từ đâu đấy?”
“Chính miệng thầy Tiền nói mà. Không giả đâu.”
“Thầy Tiền nói? Thế là thật rồi à? Nhưng một nam thần như anh ấy, lại là thiên tài của lớp thiếu niên được các giáo sư nâng như nâng trứng, cớ gì lại đột nhiên muốn đến giúp khoa tự động hóa chúng ta đón người mới chứ?”
“Không biết. Tớ nghe thầy Tiền nói chủ nhiệm khoa vừa nghe vậy đã lập tức vui mừng, muốn thầy Tiền dựa vào cơ hội đón người mới lần này mà tranh thủ tuyên truyền, cố gắng giữ người lại cho khoa, đừng có thả về.”
“Phụt, vậy e rằng bên INT kia sẽ đánh lộn với chủ nhiệm khoa bọn mình mất ha ha ha…”
Đàn chị đón người mới cười ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện trước mặt có một tân sinh viên đang đứng.
Cô ấy vội thu lại tươi cười: “Xin lỗi, xin lỗi, không phát hiện… Wao! Bày trận gì thế này?”
“Hả?”
Đường Nhiễm bị sự chuyển hướng này làm cho ngẩn người.
Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, sau đó nhìn về phía sau theo tầm mắt đầy kinh ngạc của người đàn chị trước mặt mình.
Từ phía sau khu dạy học bên cạnh quảng trường, một nhóm nam sinh với các độ tuổi khác nhau đang đi tới như một đại đội, chờ đến khi bị chú ý, bọn họ đã tới gần ngay trước mắt.
Ba người dẫn đầu đi tới.
Người bên trái cao cao, vạm vỡ và có dáng vẻ láu cá, cợt nhả. Bên phải thì hơi gầy một chút, nhìn qua có vẻ rất ít nói, bị nhiều người nhìn như vậy nên có chút ngượng ngùng.
Người một mình đi tuốt đằng trước thì đội mũ lưỡi trai màu đen trên đầu, vành nón kéo thấp. Đáng tiếc vóc dáng anh ấy quá cao nên không giấu được mặt mũi. Bên dưới mũ lưỡi trai là những đường nét tuấn mỹ, rõ nét và sáng sủa. Lúc này trên khuôn mặt ấy chẳng có biểu cảm gì, chỉ rũ mi mắt, bày ra dáng vẻ ủ rũ.
Nhưng đó là người mà Đường Nhiễm quen thuộc nhất.
Cho nên cô cảm nhận được hiện tại người kia đang ghét bỏ đến mức muốn phân rõ giới hạn với đám người đằng sau.
Đường Nhiễm cũng muốn thế.
Thậm chí cô còn có xúc động muốn ném vali lại, nhấc chân bỏ chạy.
Đáng tiếc là Đường Nhiễm rất hiểu rõ năng lực của mình… bàn về thể lực, Lạc Trạm có thể chấp cô mười tám con phố.
Cho nên Đường Nhiễm chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Trạm dừng lại trước mặt mình.
Nam sinh cúi đầu, cô gái ngẩng đầu.
Đối diện mới hai giây, Lạc Trạm vốn dĩ còn đang bực bội lại không kiềm được mà cong khóe môi.
Anh duỗi tay xoa xoa đầu cô gái: “Đã lâu không gặp rồi, nhóc con.”
Đường Nhiễm mím môi, thành thật cắt ngang: “Còn chưa tới hai ngày.”
“Anh bị bệnh tương tư, một ngày như một năm vậy.” Lạc Trạm nói mà chẳng hề xấu hổ.
“...” Đường Nhiễm im lặng, qua hai giây vẫn không nhịn được mà đỏ mang tai.
Lạc Trạm thuận tay kéo va li trong tay Đường Nhiễm qua, vừa mấy xoay người lại thấy được đám người phía sau.
Huyệt thái dương Lạc Trạm giật giật, lại quay ngược về.
Đường Nhiễm đang ngẩng đầu muốn mở miệng nói, đã thấy người trước mặt gỡ mũ lưỡi trai trên đầu xuống rồi trở tay đội lên đầu cô, còn thuận thế kéo xuống, để cô giấu mặt đi.
Đường Nhiễm ngửa đầu: “?”
Lạc Trạm vén hai cọng tóc ngố cho cô rồi lười biếng tỏ ý bảo cô cúi xuống: “Cẩn thận che mặt đi, bọn họ quá ngớ ngẩn, mất mặt.”
Đường Nhiễm khẽ cười.
Đàm Vân Sưởng đến gần, nghe được lời này thì cười lạnh một tiếng. Anh ấy quay đầu lại làm mặt quỷ, nói với đám đàn em ở INT: “Trước khi đi anh dặn gì, các cậu nhớ chứ?”
“Nhớ ạ.”
“Anh bảo, gặp vị này thì phải xưng hô thế nào?”
Lạc Trạm chuyển động ánh mắt, trong lòng bỗng có dự cảm chẳng lành.
Anh xoay người, nhấc bước định tiến lên ngăn lại.
Đáng tiếc, đã chậm…
“Chào! Chị! Dâu! Nhỏ!”
Mười mấy nam sinh dồn lực hô, cực kì to rõ, tiếng chào vang khắp quảng trường đại học K.
Các lều đang đón tân sinh viên đều lập tức yên lặng.
Lặng ngắt như tờ.
Đàn chị đón người mới của khoa tự động hóa cách đó gần nhất, trợn mắt há miệng nhìn ba giây, sau đó hít một hơi: “Má ơi! Xã hội đen à!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận