Trong cuộc đời trước năm mười chín tuổi của Đường Nhiễm, lần đầu tiên cô thấy “mất mặt” như vậy, còn ngay trong ngày đầu tiên vào đại học nữa chứ —— Buổi lễ chào mừng có một không hai đến từ phòng thí nghiệm INT này khiến cô sững sờ toàn tập, đứng đực tại chỗ hồi lâu cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Người qua đường xem náo nhiệt cũng lần đầu tiên được thấy, lúc này vẫn chưa hoàn hồn.
Khi Lạc Trạm nghe thấy lời của Đàm Vân Sưởng thì đã dự liệu trước mọi thứ rồi, lúc này cũng là người thứ nhất phản ứng lại. Tay trái anh xách vali của Đường Nhiễm lên, tay phải nắm tay cô: "Đi thôi."
Đường Nhiễm bước theo mấy bước rồi đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng quay đầu lại: "Em còn chưa, chưa báo danh nữa."
"Bổ sung sau cũng được." Lạc Trạm nói, "Nếu không đi là không kịp đâu."
"?"
Chẳng đợi Đường Nhiễm kịp truy hỏi, sau lưng hai người vọng tới giọng Đàm Vân Sưởng đang cười trên nỗi đau của người khác: "Các học đệ, đừng để anh Trạm và chị dâu mấy đứa mệt ———— mau, giúp xách đồ đạc đi chứ!"
"Vâng ạ!"
Tiếng cười cùng tiếng bước chân hỗn loạn xông tới như đang đuổi giết.
Lần này Đường Nhiễm không hỏi nhiều nữa, quay đầu liếc thấy cảnh tượng mười mấy năm sinh cao lớn xông lên như sói như hổ đã đủ rồi ———— cô gái nhỏ sợ xanh mặt, co chân sải mấy bước chạy lên phía trước kéo Lạc Trạm trốn vào trong lầu dạy học.
Rất nhiều năm về sau mỗi khi Đường Nhiễm nhớ lại quãng thời gian học đại học của mình, ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là hôm đầu tiên khai giảng ấy. Chính thức mở màn với dấu mốc là cuộc “thoát nạn khỏi trường học” hồn xiêu phách lạc đó.
Nửa tiếng sau.
Đường Nhiễm thay bộ quần áo khác đứng trước lầu ký túc xá nữ sinh nơi cô được phân tới, cái nón bóng chày màu đen của Lạc Trạm có thêu hoa văn chìm của nhà thiết kế nổi tiếng Evelina Gunnarsson người Thụy Điển vẫn còn trên đầu cô.
Trước khi đi vào, Đường Nhiễm rùng mình nhìn về phía sau ———— không có ai đuổi theo.
Đường Nhiễm thở phào một hơi.
Mấy phút trước ở trong tòa dạy học, Đường Nhiễm bị đám người Đàm Văn Sưởng đuổi theo ráo riết. Lạc Trạm vòng vèo tránh mấy người đó giấu cô vào nhà vệ sinh nữ trong tòa nhà, còn anh đi đánh lạc hướng.
Đường Nhiễm trốn trong nhà vệ sinh thay xong bộ váy liền thân màu kem rồi mới thành công thoát khỏi “chiến trường”, bình an đứng ở đây.
Trải qua trận chiến thảm khốc, Đường Nhiễm rất trân trọng khoảnh khắc yên tĩnh và tự do này, xác định không có ai theo, cô mới lập tức kéo vali đi vào ký túc xá.
Bấm thang máy lên tầng 7, Đường Nhiễm đi tới trước cửa phòng ký túc xá số 716.
Tầng này đa số đều là tân sinh viên, dọc trong hành lang thỉnh thoảng còn nhìn thấy bóng của người nhà bọn họ. Có điều lúc Đường Nhiễm tới vốn chẳng sớm mấy, cộng thêm bị đám người Đàm Vân Sưởng ồn ào làm chậm trễ mất một lúc, trong ký túc xá lúc này đã qua giờ cao điểm, vắng vẻ đi rất nhiều.
Cửa phòng số 716 mở hờ một khe hở nhỏ, không yên tĩnh giống như trong tưởng tượng, mà lại vọng ra tiếng cười nói vui vẻ.
Đường Nhiễm gõ cửa phòng hai cái rồi đẩy cửa đi vào: "Xin chào mọi người, mình là..."
Đường Nhiễm chưa nói xong, trước mặt đột nhiên có một bóng người nhào tới ————
"Tiểu Nhiễm! Tớ biết ngay là cậu mà!"
Đường Nhiễm bị con gấu ôm chặt, vali cũng bị đá văng. Sau cơn sững sờ, Đường Nhiễm mừng rỡ quay mặt qua: "Huyên Tình?"
"Là tớ đây!"
"Cậu cũng ở ký túc này à?"
"Đúng vậy, vừa tới đã nhìn thấy tên của cậu dán cạnh giường tớ là tớ biết nhất định là cậu rồi! Ha ha ha tớ đã nói mà, chỉ dựa vào duyên phận của chúng ta, cùng thi vào đại học K, chung một chuyên ngành thì nhất định sẽ được phân cùng một lớp mà!"
Đường Nhiễm cười tít cả mắt.
Ôm cô không phải là ai khác mà chính là cô gái nhỏ Hứa Huyên Tình, người ngày trước tốt bụng chủ động đưa cô đến cửa hàng INT.
Khi ấy Hứa Huyên Tình đã nói với cô rằng mình đang học ở trường trung học chuyên đại học K, sau đó Đường Nhiễm thông qua học lực thi vào trường trung học chuyên đại học K để tham gia thi đại học, từ đó bắt đầu quen biết Hứa Huyên Tình lần nữa.
Với phần duyên phận như vậy, hai người nhanh chóng trở thành bạn thân, còn hẹn cùng nhau thi vào chuyên ngành tự động hóa của đại học K.
Hai cô gái trong phòng đang ngồi trên ghế trước bàn cạnh giường của mình, tò mò nhìn ra bên ngoài.
"Hứa Huyên Tình, đây chính là Đường Nhiễm mà cậu nói à, đúng là xinh thật ha."
"Thật đấy, tớ thấy hoa khôi trong khoa chúng ta chẳng ai vượt qua được cậu ấy, có thể làm hoa khôi của trường cũng không phải nói quá."
Hứa Huyên Tình cười kéo Đường Nhiễm đi vào: "Được rồi các cậu đừng khen Tiểu Nhiễm mãi nữa, cậu ấy dễ đỏ mặt lắm."
"Không phải chứ, Đường Nhiễm xinh đẹp như vậy, chắc từ nhỏ đến lớn được nhiều người khen mới đúng."
"Tiểu Nhiễm của chúng ta trời sinh da mặt mỏng mà." Hứa Huyên Tình cười ha ha, chuyển sang đề tài khác, "Tiểu Nhiễm, trước khi cậu tới bọn tớ đã làm quen rồi. Tới đây, tớ giới thiệu các cậu ấy với cậu..."
Ngày đầu tiên khai giảng bận rộn đã trôi qua được một nửa.
Đến tối, theo truyền thống xưa nay của đại học K, buổi lễ chào đón tân sinh viên của khoa bắt đầu.
Khoa tự động hóa là khoa trọng điểm của đại học K nên số lượng theo học rất nhiều. Buổi lễ chào đón tân sinh viên của khoa tự động hóa được tổ chức trong nhà thể chất lớn nhất trong trường.
Trong thời gian chuẩn bị, giáo viên và lãnh đạo phát ngôn trong khoa vẫn chưa có mặt tại hiện trường, các sinh viên ngồi trên ghế xếp được phát, từng lớp tụm năm tụm ba trò chuyện.
Lúc này mọi người vẫn chưa quen thân, đa số tập hợp theo phòng ký túc xá.
Bọn Đường Nhiễm cũng vậy.
Trong phòng 716, trừ Đường Nhiễm ra, ba nữ sinh còn lại đều thuộc kiểu người khá hoạt bát, cộng thêm tính cách dễ quen thân của Hứa Huyên Tình, chỉ mất một ngày, các cô ấy trò chuyện rất sôi nổi giống như thân quen từ lâu.
Nói một hồi, đề tài bỗng quẹo tới Đường Nhiễm.
"Đường Nhiễm cậu hướng nội quá. Rõ ràng xinh như vậy, không nói nhiều đáng tiếc lắm?"
"Ôi dào cậu hiểu cái gì, đây mới là phong phạm của nữ thần. Đường Nhiễm cậu nghe tớ đi, về sau cứ tiếp tục phát huy, con trai trong khoa bọn mình nhất định sẽ mê cậu như điếu đổ ———— việc đảm bảo chiếm chỗ ngồi trong căn-tin của phòng chúng ta về sau giao cho cậu đấy!"
"Đúng, tại sao tớ không nghĩ tới chứ, cậu thông minh quá!"
"Ha ha ha hai cậu đủ rồi, Tiểu Nhiễm nhà chúng ta mới nhập học mà các cậu đã bắt đầu tính toán lấy cậu ấy đi đổi phiếu cơm rồi phải không?"
"Haiz, xinh đẹp là một loại tài nguyên, phải lợi dụng cho tốt chứ. Chỉ dựa vào phong phạm nữ thần này thôi —— mình đã tưởng tượng được rồi, về sau trong trường chúng ta, chắc chắn Đường Nhiễm chiếm được nhiều tâm điểm chú ý lắm."
Đường Nhiễm ngồi cạnh lắng nghe mà dở khóc dở cười.
Cho đến khi nữ sinh ngồi cạnh cô bỗng chuyển đề tài: "Có điều nói tới tâm điểm chú ý, mình đoán năm nay trong khoa chúng ta có một người còn nổi bật hơn cả Đường Nhiễm cơ."
Hứa Huyên Tình lập tức chọt miệng: "Ai? Ai xinh hơn Tiểu Nhiễm nhà chúng ta?"
"Ha ha, xinh đẹp thì chưa chắc, mặt mày ra sao còn chưa biết nữa."
"Hử?"
"A a, mình biết cậu nói ai rồi," Nữ sinh ngồi cạnh Hứa Huyên Tình kích động nói, "Hotboy của đại học K chúng ta, bạn gái thần bí của Lạc Trạm đó —— nghe nói cô ấy là tân sinh viên năm nay của khoa chúng ta, đúng không!?"
Đường Nhiễm nghe thấy cậu này bỗng chốc cứng đờ người.
Hóng drama lại trúng ngay chuyện của mình, có lẽ đó chính là cảm giác lúc này của cô.
"Hotboy đại học K?" Hứa Huyên Tình không phát hiện vẻ mặt Đường Nhiễm thay đổi, tò mò hỏi, "Đẹp trai lắm à?"
"Há chỉ là đẹp trai... Ế, chẳng phải cậu học ở trường trung học chuyên đại học K sao, vậy mà không biết Lạc Trạm ư? Tớ thi từ bên ngoài vào, trước đây từng nghe qua tên tuổi của anh ấy ở trên trang diễn đàn trường và nhóm chat tân sinh viên gì đấy."
"Nghe qua rồi, chưa từng gặp." Hứa Huyên Tình lắc đầu.
"Ừm, tớ cũng chưa từng gặp mặt chính diện, nhưng mà nghe bảo sở hữu gương mặt minh tinh đầy yêu nghiệt, chắc không sai đâu."
"Anh ấy thuộc lớp thiếu niên đúng không? Đã đẹp trai lại còn là thiên tài, bạn gái anh ấy chắc xuất chúng lắm."
"Còn phải nói sao!"
Nữ sinh đề cập tới vấn đề này đầu tiên hình như vực dậy hứng khởi, kéo ghế xếp của mình tới chính giữa, còn ngoắc tay với bọn Đường Nhiễm.
"Tớ nói mấy cậu nghe, 14 tuổi anh ấy đã vào lớp thiếu niên của đại học K rồi, tính theo ngày tháng sinh, hình như đã phá vỡ kỷ lục nhỏ tuổi nhất của đại học K đấy nhỉ? Sau đó chưa đầy hai năm thì được gắn mác nam thần đại học K, đến nay chưa từng đổi người. Phòng thí nghiệm INT đó của bọn họ hình như cũng rất có tiếng, cụ thể thế nào thì tớ không biết ———— nhưng điều đáng hóng nhất chính là năm nay anh ấy mới hai mươi hai tuổi thôi, nghe đâu đó còn là mối tình đầu của anh ấy đấy!"
Hứa Huyên Tình ngạc nhiên tới mức buột miệng nói ra: "Còn trong trắng như vậy à?"
"Ha ha ha ha là kiêu ngạo, nghe nói cả trai lẫn gái anh ta chẳng để ai vào mắt. Cho nên trước ngày hôm nay, nam thần đại học K trong tin đồn đều là tên vô tính đấy ha ha ha…”
"Cô bạn gái đó có thật không"
"Thật trăm phần trăm luôn. Mới sáng nay, tân sinh viên tới trước lều khoa chúng ta báo cáo, tập thể phòng thí nghiệm INT ra trận hô “chào chị dâu” với một nữ sinh mới tới trong khoa chúng ta!"
"Phụt."
"Trận thế đó náo nhiệt cực, khí thế hùng hồn, người không biết còn tưởng là xã hội đen xuất hiện ấy chứ."
"Chuyện này mình cũng nghe nói rồi ha ha ha... Trong nhóm chat tân sinh viên bùng nổ luôn, có người chụp được bóng lưng đang chạy của họ, nhưng mà hơi mờ, chỉ nhìn thấy cô gái đó mặc một chiếc váy màu hồng nhạt thôi."
"..."
Đường Nhiễm nắm tay áo sơ mi trên người mình một cách bất an.
Đúng lúc này điện thoại thoại cô bỗng rung lên.
Đường Nhiễm cúi đầu liếc nhìn một cái.
Cuộc gọi hiển thị: "Lạc Lạc".
Đường Nhiễm: "!"
Cô gái nhỏ nhanh tay lẹ mắt chộp điện thoại của mình tới, hoảng hốt bắt máy.
Cô há miệng định gọi Lạc Lạc, có điều trước khi lên tiếng cô kịp thời nhịn lại, do dự nhìn ba người phía trước.
Bọn Hứa Huyên Tình cũng đang nhìn cô: "Điện thoại à?"
"Ừm," Đường Nhiễm gật đầu. "Tớ nghe máy một chút."
"Bọn tớ nói chuyện không làm ồn cậu chứ?"
"Không, không đâu. Tớ đeo tai nghe, các cậu cứ nói chuyện của các cậu đi."
"Ừm."
Đường Nhiễm lấy tai nghe không dây ra đeo lên, rụt người về sau một chút.
Trong tai nghe nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính của người đó, xen lẫn ý cười nhàn nhạt: "Buổi lễ chào đón tân sinh viên của khoa các em bắt đầu chưa?"
"Vẫn chưa, còn đợi các thầy cô tới."
"Bây giờ đang làm gì?"
"Nghe… bạn cùng phòng nói chuyện."
"Ừm, đang nói chuyện gì."
Nhớ tới chủ đề trò chuyện mấy giây trước đó, Đường Nhiễm nghẹn.
Trong ống nói im lặng mấy giây, ba người họ bên này vẫn tiếp tục đề tài đó.
Hứa Huyên Tình: "Vậy giờ đã biết bạn gái bí mật của anh ấy là ai chưa?"
"Cái này không biết thật."
"Mặc kệ là ai, người này vừa vào cổng trường là đã trở thành đối tượng công kích của nữ sinh toàn trường rồi."
"Như vậy cũng thảm quá rồi đó."
"Thảm??? Đùa chứ, nếu vầy mà cũng tính là thảm thì tớ cũng muốn được thảm một lần."
"Cậu không biết sao? Lạc Trạm đó, là người có trí tuệ, năng lực, tướng mạo, gia thế, thập toàn thập mỹ trong truyền thuyết đó."
"Đúng vậy. Chẳng cần nói chi xa, có thể làm bạn gái của anh ấy, ngày ngày ngủ với anh ấy cũng hời lắm rồi được không!"
"Ha ha ha..."
Ba cô gái nói cười rôm rả, cô gái ngồi cạnh Đường Nhiễm vô ý ngẩng đầu lên: "Hứa Huyên Tình nói tớ còn không tin đấy. Da mặt Đường Nhiễm mỏng thật đó ha ha ha."
Hứa Huyên Tình: "Hử?"
"Cậu nhìn kìa, bọn mình nói đùa có một chút mà mặt Đường Nhiễm đã đỏ thành cái dạng gì rồi ———— sắp tự nổ luôn rồi."
"Ui cha, thiệt này."
Hứa Huyên Tình vội vàng xua tay: "Tiểu Nhiễm của chúng ta còn là cô gái đơn thuần, đừng chọc hư cậu ấy ———— ế, Tiểu Nhiễm!Cậu đi đâu đấy!“
"Tớ… tớ... tớ đi nghe điện thoại chút, quay lại ngay thôi!"
Đường Nhiễm đứng bật dậy, hoảng hốt chạy đi.
Cô chạy thẳng vào phòng nước nóng của nhà thể dục rồi mới dừng lại. Làn gió nóng bức hòa lẫn với bóng đen thổi từ ngoài cửa sổ vào, Đường Nhiễm dựa lên bức tường gạch men lạnh băng thở hổn hển.
Mười mấy phút sau, đợi khi nhịp tim từ từ bình ổn lại, Đường Nhiễm cúi đầu nhìn xuống tay...
Người này vẫn đang kiên nhẫn đợi cô.
Dường như nghe ra hơi thở Đường Nhiễm đều đặn trở lại, giọng nói trong tai nghe vang lên lần nữa, xen lẫn ý cười trêu chọc: "Vừa rồi các em đang nói tới chuyện này à?"
Đường Nhiễm giả ngốc: "Nói, nói cái gì..."
"Chẳng lẽ anh nghe nhầm sao ta?" Lạc Trạm ngừng lại, tiếng cười trầm thấp vang lên, "Chẳng phải đang nói em ngủ với anh thế nào à?"
"...."
Ngón tay cầm điện thoại của cô gái nhỏ run rẩy, da đầu tê rần.
Cô không lên tiếng, Lạc Trạm vừa kiên nhẫn vừa xấu bụng đợi cô.
Hồi lâu sau, Đường Nhiễm tỉnh táo lại, đỏ mặt lắp ba lắp bắp nói: "Em em em không có nói... Các cậu ấy đang, đang nói đùa thôi."
"Đang nói đùa thôi?"
"Ừm."
"Đừng mà." Lạc Trạm khàn giọng, cười than, "Vậy anh tiếc lắm, anh đang cực khổ đợi Nhiễm Nhiễm đến ngủ với anh đây này."
"...!!"
Đầu óc của cô gái nhỏ nổ lên tận trời, hóa thành đám mây hình nấm.
Đợi hồn phách cô bay bổng ngoài trời đủ rồi, giọng nói trong tai nghe vang lên lần nữa: "Đừng dựa lên tường, gạch men lạnh lắm."
Đường Nhiễm chậm chạp tỉnh táo lại: "Sao anh biết em..."
"Cốc cốc."
Ngoài phòng nước nóng có người giơ tay gỡ lên tấm cửa gỗ.
Đường Nhiễm giật mình ngẩng đầu lên lập tức rơi vào đôi mắt như cười như không đó.
"Cô gái nhỏ, buổi tối tốt lành."
".... Chào buổi tối." Cơn nóng bừng trên mặt Đường Nhiễm chưa tan, lớp hồng nhạt lan tới trên vành tai xinh xắn, "Lạc Lạc."
Lạc Trạm đi vào: "Là anh không tốt."
"?"
"Nghe nói Nhiễm Nhiễm của chúng ta muốn ngủ với anh, anh tràn đầy mong đợi tới đây. Kết quả em nói với anh chỉ là nói đùa thôi."
Đường Nhiễm đỏ mặt lần nữa.
Lần này luyện tập nhiều thêm mấy giây, cuối cùng cô gái nhỏ có thể phản bác lại: "Em, em có nói đâu."
"Vậy sao anh lại nghe thấy chứ?" Lạc Trạm dừng trước mặt cô, khom người cười xấu nói.
Đường Nhiễm xoay mặt đi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh, nghe nhầm rồi."
Lạc Trạm câm nín bật cười: "Phải không."
"Ừm!"
"Nói dối là không tốt đâu, Nhiễm Nhiễm."
Đường Nhiễm bị anh từ từ dựa tới gần căng thẳng tới trợn tròn mắt: "Em em em em không có nói dối."
Lạc Trạm ngừng lại khi cách cô gái chỉ còn mấy centimet, cười đầy xấu xa: "Rõ ràng anh nghe thấy hết rồi, em đang nói dối đấy nhé."
"...."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận