Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Đừng Khóc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 103: Hoàn Chính Văn (Phần cuối)

Đừng Khóc (Dịch) (Đã Full)

  • 511 lượt xem
  • 2914 chữ
  • 2022-05-25 15:12:19

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đường Nhiễm nghe thấy tiếng tim đập như trống của mình. Chẳng biết là do nhũn chân hay là do muốn chạy, cô bắt đầu từ từ trượt xuống men theo bức tường gạch men ở sau lưng.

 

Nhưng mới trượt được một nửa, Lạc Trạm đỡ lấy lưng cô, kéo cô gái nhỏ về phía mình.

 

Trước đó cánh tay của Đường Nhiễm dán lên mặt tường, lúc này đã lạnh ngắt, bị Lạc Trạm phát hiện được. Anh nhíu mày, nghĩ ngợi một chút bèn ôm cô gái nhỏ xoay 180 độ.

 

Đường Nhiễm vốn đang ngây người, cú xoay vòng này càng khiến đầu óc cô đặc quánh hơn —— cảm giác phương hướng hoàn toàn biến mất, bản thân cô cũng chẳng đứng vững, một tiếng trầm đục vang lên, đẩy Lạc Trạm dựa lên mặt tường.

 

Bản thân cô cũng va vào vòng tay của Lạc Trạm.

 

Im lặng mấy giây, Đường Nhiễm chậm chạp ngóc đầu lên: "Em, không cố ý đâu."

 

Lạc Trạm cụp mắt cười: "Ừm, anh tin rồi."

 

Đường Nhiễm: "..."

 

Tư thế hiện tại của hai người khiến không gian hoạt động của Đường Nhiễm rộng rãi thêm rất nhiều. Cô cẩn thận định chuồn về phía sau, đáng tiếc chưa kịp nhích ra một bước thì đã bị Lạc Trạm phát hiện ra ý đồ rồi.

 

Cái tay đặt sau lưng cô ấn người trở lại. Lạc Trầm cúi đầu, con ngươi sâu thẳm nói ra lời đề nghị chân thành: "Thiên thời địa lợi nhân hòa, không ngủ với anh thật à?"

 

"Lạc... Lạc Trạm!"

 

Lạc Trạm cười tới cong lưng xuống, gần như là dựa hẳn lên vai cô: "Ừm, anh đây."

 

Cô gái nhỏ thẹn quá hóa giận nghe thấy câu này ngây ra tại chỗ.

 

Lạc Trạm đợi rất lâu không nghe thấy tiếng động, lấy làm lạ. Anh thôi cười đứng thẳng dậy, sau đó thì nhìn thấy cái đầu nhỏ đang gục xuống trước người ngẩng lên.

 

Vẻ mặt cô gái vừa xoắn xuýt vừa nghiêm túc: "Có phải em khiến Lạc Lạc nhịn rất cực khổ đúng không?"

 

Lạc Trạm ngẩn người.

 

Đường Nhiễm nói: "Từ khi Lạc Lạc bắt đầu làm người máy cho em đã như vậy rồi, hình như luôn là Lạc Lạc nhân nhượng em cả. Bản thân Lạc Lạc muốn gì, trước giờ chưa từng nói ra."

 

"..."

 

Tư duy biện luận logic, Lạc tiểu thiếu gia trước giờ luôn diệt gọn người bên cạnh, đây là lần đầu tiên anh mất đi khả năng ngôn ngữ, đầu óc trống rỗng, chẳng biết nên mở miệng thế nào như vầy.

 

Coi phản ứng của Lạc Trầm thành mặc nhận, Đường Nhiễm càng tự trách hơn.

 

Cô gái nhỏ cúi đầu, im lặng rất lâu rồi mới vực dậy can đảm. Cô ngẩng đầu, má đỏ hây hây nhưng vẻ mặt đầy nghiêm túc: "Lạc Lạc hy vọng em có thể chủ động hơn chút nữa, đúng không?"

 

"..."

 

"Nhưng em không biết nên làm như thế nào," Giọng Đường Nhiễm nhỏ đi xen lẫn chút bất an và vẻ thẹn thùng, "Hôn trước, hôn một cái được không?"

 

"..."

 

"Lạc Lạc?"

 

Lạc Trạm chậm rãi than một tiếng, sau đó anh cười lên, giọng khàn đáng sợ: "Được."

 

Cái tay Lạc Trạm đỡ sau lưng cô gái từ từ siết chặt, có điều ngay lúc anh nghiêng người tới Đường Nhiễm ngẩng đầu lên nói bằng giọng nghiêm túc: "Lạc Lạc không được nhúc nhích."

 

"Hửm?"

 

"Không thể cứ để Lạc Lạc chủ động dựa gần em mãi được." Mặt Đường Nhiễm đỏ bừng nhưng vẫn kiên trì nói tiếp, "Em cũng muốn chủ động dựa gần Lạc Lạc."

 

Lạc Trạm ngắm nhìn cô sau đó cười cụp mi xuống: "Được. Anh không nhúc nhích."

 

"Ừm!"

 

Trong không khí vang lên tiếng ma sát của quần áo.

 

Từng giây từng phút trôi qua, kiễng chân lại kiễng chân...

 

Nửa phút sau.

 

Không có chuyện gì xảy ra.

 

Lạc Trạm gian nan nhịn cười.

 

Cô gái nhỏ dựa trên vai anh tủi thân phát khóc: "Em với không tới."

 

Lạc Trạm nhịn không được nữa phì cười ra tiếng: "Là em không cho anh nhúc nhích."

 

"QWQ."

 

Cô gái nhỏ ngước gương mặt vừa vô tội vừa uất ức lên nhìn anh, kiên trì được hai giây, Lạc Trạm lập tức buông giáp đầu hàng.

 

Men theo tường gạch lạnh lẽo, Lạc Trạm trượt người nửa ngồi nửa quỳ xuống. Từ Đường Nhiễm ngước mắt nhìn anh đổi thành anh ngước mắt nhìn Đường Nhiễm.

 

Ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ, Lạc Trạm mỉm cười: "Như vậy được không."

 

Mặt Đường Nhiễm ửng hồng, gật đầu: "Được."

 

Lạc Trạm dựa lên tường tủm tỉm nhìn cô: "Ừm, giờ anh bắt đầu không nhúc nhích nhé."

 

"Được, được ạ."

 

Mấy phút sau.

 

"Buổi lễ sắp bắt đầu rồi, Tiểu Nhiễm chạy đi đâu được chứ."

 

"Cậu đừng gấp, cửa nhà thể dục đóng kia kìa, nhất định còn trong này. Tầng này chỉ có phòng nước nóng và phòng tắm, nhà vệ sinh đã không có ai vậy chắc là ở bên đó thôi."

 

"Tối mò mà cũng không bật đèn... Cậu ấy chạy tới bên đó thật chứ?"

 

"Tớ đi với cậu qua đó xem xem chẳng phải biết rồi sau."

 

"Ừ, cẩn thận chút nha."

 

"..."

 

Hứa Huyên Tình khoát tay với bạn cùng phòng đi với cô, cẩn thận nhích từng bước một. Trong bóng tối, bọn họ vô ý thả nhẹ bước chân của mình.

 

Cho đến khi đi tới trước phòng nước nóng.

 

Cửa không đóng, bọn họ dễ dàng nhìn thấy bên trong.

 

Ánh trăng ban đêm sáng ngời, phần lớn ánh sáng chiếu xuống sàn nhà trong phòng nước nóng phác họa rõ ràng hai bóng người trong góc tường ————

 

Chàng trai với vóc người cao lớn thon dài ngồi trước chân tường, lưng dựa tường. Một chiếc chân dài của anh duỗi thẳng, chân còn lại cong gối lên, đường li quần thẳng thớm chống trên mặt đất.

 

Mà bóng cô gái yêu kiều thì ngồi trên chiếc chân duỗi thẳng của anh, dựa lên chiếc chân cong lên kia.

 

Cô đang nghiêng người, hai tay bất an nắm chặt áo sơ mi của chàng trai trẻ. Mắt nhắm chặt, vụng về hôn môi anh ta.

 

Cô hôn một cách vụng dại, có lúc vì căng thẳng mà hôn lệch xuống dưới cằm. Nhưng vào những lúc đó mới có thể khiến cổ họng chàng trai dựa trên tường cử động càng rõ ràng.

 

Trận hôn này cẩn thận dè dặt, nhiều hơn là căng thẳng lẫn hoảng sợ. Đường Nhiễm chỉ nghe thấy tiếng tim đập như trống trong lồng ngực của mình, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh nào khác.

 

Cho nên cô cũng chẳng chú ý đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện bên ngoài phòng nước nóng.

 

Lạc Trạm luôn có sự đề phòng, giờ phút này dùng khóe mắt liếc qua. Cái tay của anh rũ bên người từ đầu tới cuối lúc này giơ lên đỡ cái gáy trắng ngần của cô gái nhỏ, anh từ từ tăng thêm độ sâu của nụ hôn, đồng thời ôm cô chuyển đổi góc độ.

 

Lúc dừng lại thì bóng của cô gái đã bị che lấp hoàn toàn trong góc.

 

Lạc Trạm thả lỏng sức lực trên ngón tay, để mặc cô gái nhỏ trước ngực đặt những chiếc hôn vụng về lên trên cằm.

 

Giấu đi sự dịu dàng.

 

Lúc ngước mắt lên, anh lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa.

 

Giằng co vài giây.

 

Hai cái bóng sau cửa hốt hoảng bỏ chạy.

 

Tiếng động lần này cuối cùng khiến Đường Nhiễm phát hiện được. Cô gái nhỏ mờ mịt ngẩng đầu lên, cất giọng hơi khàn: "Lạc Lạc, sao thế?"

 

"Không sao." Lạc Trạm quay lại, cong môi lên, "Nhưng mà buổi lễ đã bắt đầu rồi."

 

"... A!" Đường Nhiễm bừng tỉnh hô lên, vội vàng đứng dậy, "Em quên mất."

 

"Đợi chút."

 

"Hả?"

 

Lạc Trạm đứng dậy theo Đường Nhiễm, khom người mổ nhẹ lên môi cô gái một cái rồi nghiêng đầu cười: "Mới ăn vụng xong, không nên chùi mép à."

 

Đường Nhiễm nín thở.

 

Đợi khi Lạc Trạm ngậm cười đứng thẳng dậy cô mới lí nhí hỏi: "Biểu hiện vừa rồi của em rất tệ đúng không?"

 

Lạc Trạm không nói gì.

 

Giọng Đường Nhiễm càng nhỏ hơn: "Em không biết phải làm thế nào, nhưng lần sau em sẽ cố gắng hơn..."

 

Một tiếng cười thấp trầm bất lực cắt ngang lời tự kiểm điểm của cô, Đường Nhiễm mờ mịt ngước mặt lên.

 

Lạc Trạm giơ tay xoa đầu cô: "Em không biết nên làm thế nào mà đã đến mức đó rồi, nếu đợi em biết, vậy chẳng phải anh sẽ “chết” trong tay em à?"

 

"..."

 

Mặt Đường Nhiễm từ từ đỏ lên, đáy mắt rạng rỡ.

 

"Đi thôi, buổi lễ bắt đầu rồi."

 

"Dạ!"

 

***

 

Sau khi Đường Nhiễm trở lại chỗ ngồi thì phát hiện ánh mắt của ba người Hứa Huyên Tình nhìn mình cực kỳ khác thường.

 

Đường Nhiễm chột dạ hai giây, hỏi: "Sao thế?"

 

"Vừa rồi cậu đi đâu thế?"

 

"Phòng nước nóng. Tớ... đi nghe điện thoại."

 

"Nghe có cuộc điện thoại thôi sao mặt lại đỏ như vậy?" Vẻ mặt Hứa Huyên Tình càng phức tạp hơn, "Tiểu Nhiễm chẳng lẽ cậu chính là..."

 

Trên bàn chủ trì mới đặt xong đột nhiên vang lên tiếng của người dẫn chương trình: "Người phát biểu tiếp theo đây chính là đại diện học sinh xuất sắc nhất trong trường, học trưởng Lạc Trạm."

 

"!"

 

Trong góc dưới sân khấu, Đường Nhiễm và bọn Hứa Huyên Tình cùng lúc giật mình kinh ngạc.

 

Đường Nhiễm ngẩng đầu lên.

 

Trước bàn chủ trì, Lạc Trạm trong chiếc áo sơ mi được gài nút tới hạt trên cùng, bình thản đi lên sân khấu.

 

"Chào các bạn," Lạc Trạm chỉnh mic, "Tôi là Lạc Trạm."

 

Giọng nói chưa dứt thì đã chìm ngập trong làn sóng vỗ tay như sấm.

 

Khoa tự động hóa liên quan nhiều đến AI, giống như Lam Cảnh Khiêm và Đàm Vân Sưởng, thì Lạc Trạm tuyệt đối có số fanboy chẳng hề kém cạnh.

 

Thậm chí có thể nói sinh viên có hứng thú với AI đều vì cuồng Lạc Trạm và phòng thí nghiệm INT mà báo danh vào đại học K.

 

Trong tiếng vỗ tay như sấm này, chàng trai trẻ đứng dưới ánh đèn sân khấu vẫn bình tĩnh như cũ.

 

Anh không nóng vội cũng chẳng hề lộ ra vẻ bất ngờ nào, đợi cho tiếng vỗ tay kết thúc rồi mở miệng nói theo lời nghĩ sẵn trong đầu. Nhà thể dục rất lớn, giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt của người đó vang vọng trong không trung khác xa so với giọng nói trầm khàn động tình bên tai Đường Nhiễm lúc trong phòng nước nóng.

 

Nhớ tới không lâu trước đó mình còn nắm chiếc áo sơ mi anh đang mặc tới nhăn nheo, đè người này trên tường gạch lạnh lẽo để hôn, mặt Đường Nhiễm lập tức nóng phừng phừng.

 

Cái giọng biếng nhác như thường khi của người đó nói gì, cô gần như chẳng nghe thấy.

 

Đợi khi cô tỉnh táo lại thì Lạc Trạm đã xuống sân khấu, mà xung quanh lại nổi lên tiếng vỗ tay càng vang dội hơn.

 

Lạc Trạm diễn thuyết xong, các sinh viên nhanh chóng tụt hết cảm xúc nhiệt tình, có một số vẫn kiềm không được sự hứng khởi đang thì thầm thảo luận, cũng có một số đang nhấp nhổm kiếm tìm bóng dáng xuống sân khấu của người nào đó.

 

Hai cuộc phát biểu cuối cùng nhanh chóng kết thúc.

 

Buổi lễ của khoa tự động hóa kết thúc, các giáo viên và lãnh đạo phát biểu xong cũng lục tục rời khỏi, trong đó có Lạc Trạm.

 

Đám tân sinh nhốn nháo hệt gà con bị lớp trưởng các lớp ấn trở lại chỗ ngồi, các đàn em nam nữ muốn đi lên bắt chuyện với vị 'học trưởng xuất sắc' này chỉ có thể mở to mắt nhìn bóng lưng đó đi theo các giáo viên ra ngoài.

 

Một người, hai người, ba người...

 

Bóng của các giáo viên và lãnh đạo biến mất sau cánh cửa, Lạc Trạm chẳng biết đã rớt lại sau cùng từ lúc nào.

 

Đợi vị giáo viên cuối cùng nói xong điều gì rồi đi ra ngoài xong, Lạc Trạm dừng lại trước cửa.

 

Mấy giây sau, người đó xoay người đi ngược trở lại.

 

Trong nhà thi đấu im lặng mấy giây, sau đó nổ tung.

 

Lớp trưởng các lớp gần như kiểm soát không được các fanboy của Lạc Trạm xông lên.

 

Trong khoa coi ngành tự động hóa là ngành có ảnh hưởng lớn nhất cùng với AI, trong mớ hỗn lộn có một giọng nam cao lớn hô lên————

 

"Học trưởng em cũng muốn vào INT!Em có thể! Em yêu anh!"

 

Xung quanh nổi lên trận cười ồ.

 

Sau đó các tân sinh tự động im lặng đi, nhìn Lạc Trạm đi ngược trở lại bằng cặp mắt mong chờ.

 

Bước chân Lạc Trạm khựng lại, nhấc mí mắt liếc qua: "Ai yêu tôi?"

 

Fanboy: "Em!"

 

"Cần mặt mũi không?"

 

"Cần."

 

Lạc Trạm cười mỉm: "Tôn chỉ của phòng thí nghiệm INT là, không nhận người cần mặt mũi."

 

"...?"

 

Trong nhà thể dục lần nữa vang lên trận cười ồ.

 

Mà chỉ còn mười mấy cuối cùng bước ngắn ngủi này cũng bị Lạc Trạm đi hết, anh đi tới ngồi vào trong đám tân sinh.

 

Anh bắt đầu đi từ hàng thứ hai sau đó ngừng lại.

 

Các tân sinh cười nhốn nháo xong cuối cùng không hẹn mà cùng nhớ tới tin tức “bạn gái bí mật của Lạc Trạm” mà buổi sáng lan truyền trong trường.

 

Ánh mắt của đám đông xung quanh lập tức vụt sáng, hận không thể biến thành bóng đèn nhìn chằm chằm bên cạnh Lạc Trạm.

 

Đứng trong tâm điểm chú ý của mọi người, Lạc Trạm chẳng nhìn tới ai cả mà chỉ híp nửa mắt tủm tỉm nhìn con mèo nhỏ đang ngồi im không nhúc nhích giả làm đà điểu bên chân mình.

 

Anh cong khóe môi, ngồi xổm xuống.

 

"Phù."

 

Lạc Trạm thổi hơi bên tai cô gái.

 

"...!"

 

Đường Nhiễm nhịn không được run lên.

 

Bị những ánh mắt sáng quắc đó nhìn chằm chằm, cô gái nhỏ ngẩng đầu đầy giận dỗi.

 

Lạc Trạm nhịn cười: "Đi ăn khuya không?"

 

"Không ăn." Cô gái nhỏ rụt người dưới những tiếng thảo luận và ánh mắt lồ lộ đó, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Em sắp bị nuốt sống rồi."

 

Lạc Trạm tiếp tục nhịn cười: "Có anh ở đây, đừng sợ."

 

"Tại có anh ở đây mới đáng sợ đó."

 

Lạc Trạm nghĩ ngợi: "Nếu em sợ phiền phức không muốn thừa nhận thì có thể giả vờ như bị anh quấy rối."

 

Đường Nhiễm ngơ ngác ngẩng đầu lên.

 

Lạc Trạm kéo tay cô lên móc ngón tay cô duỗi thẳng ra, sau đó cúi đầu hôn xuống lòng bàn tay cô. Lúc hôn anh cười một cách không đứng đắn: "Em còn có thể tát anh một bạt tay rồi chạy đi."

 

Đường Nhiễm bị nghẹn toàn tập.

 

Lạc Trạm chậm rãi hôn qua lòng bàn tay cô, sau đó ngước mắt cười: "Em biết là dù em làm gì anh cũng không trách em mà, Nhiễm Nhiễm."

 

Đường Nhiễm im lặng hai giây, ngoan ngoãn cúi đầu: "Em sai rồi."

 

Lạc Trạm ngây người.

 

"Không phải em không muốn thừa nhận, có điều..." Đường Nhiễm khựng lại, nhíu mày đầy sầu não, "Em cảm thấy bản thân chưa đủ tốt, em sợ họ phát hiện người anh thích là em, sẽ vì ghét em mà thất vọng về anh."

 

Lạc Trạm im lặng chốc lát, bật cười ra tiếng: "Anh biết rõ người anh muốn hơn bất kỳ ai hết, mà đáp án trừ chúng ta ra thì chẳng liên quan gì đến họ cả. Anh không để ý ánh nhìn của người khác, Nhiễm Nhiễm cũng đừng để ý."

 

Đường Nhiễm do sự hồi lâu rồi gật nhẹ đầu.

 

Lạc Trạm ngắm nhìn cô gái trước mặt, từ từ cụp mắt xuống: "Vốn định đợi một thời gian nữa mới cho em, hình như không đợi được nữa rồi."

 

Đường Nhiễm khó hiểu ngẩng đầu: "?"

 

Cô nhìn thấy Lạc Trạm lấy một chiếc hộp ở trong túi ra.

 

Đường Nhiễm ngây ra, vô thức rụt cái tay đang bị Lạc Trạm nắm chặt: "Em, em còn chưa đủ tuổi kết hôn."

 

Lạc Trạm sững người, anh khẽ cười ra tiếng: "Sao em còn gấp hơn cả anh thế, cô nhóc."

 

"..."

 

Biết bản thân hiểu lầm, Đường Nhiễm đỏ bừng mặt.

 

Lạc Trạm cười mở hộp lấy sợi dây chuyền được đặt làm đó ra.

 

"Có điều, ý nghĩ không khác mấy."

 

Đường Nhiễm tò mò nhìn sợi dây chuyền.

 

Sợi dây chuyền này có hai mặt. Một mặt hình bầu dục, mặt trước khắc 390, mặt sau khắc một chữ 'Nhiễm'; mặt còn lại hơi lập thể một chút, hình như là...

 

"Đây là 390 xu, còn có hồ ước nguyện của một mình Nhiễm Nhiễm."

 

Lạc Trạm nghiêng người tới đeo dây chuyền lên cho Đường Nhiễm vẫn còn trong cơn ngơ ngẩn, sau đó móc lại sau cổ.

 

Anh đứng thẳng dậy, ánh mắt dịu dàng.

 

"Hồ ước nguyện không bao giờ rời khỏi nữa, Nhiễm Nhiễm. Quá khứ hiện tại và tương lai, mỗi một chuyện hứa với em anh đều sẽ làm được."

 

Cố kìm nén hồi lâu, Đường Nhiễm không nhịn được vành mắt ửng hồng.

 

Cô vươn tay ôm lấy người trước mặt, giọng nức nở: "Lạc Lạc..."

 

"Đừng khóc chứ, cô nhóc." Lạc Trạm cụp mắt, đưa tay lau nước mắt trên mặt Đường Nhiễm, "Hồ ước nguyện của em sẽ đau lòng đấy. Nguyện vọng lớn nhất của anh chính là hy vọng cô nhóc của anh mãi mãi không bao giờ rơi nước mắt nữa."

 

"Ừm, em, em không khóc nữa."

 

Đường Nhiễm gật đầu nhịn cơn nức nở, sau đó nhịn không được nấc lên một cái.

 

Lạc Trạm vừa đau lòng vừa buồn cười.

 

Đường Nhiễm ủ rũ: "Vậy, vậy Lạc Lạc còn có ước nguyện nào khác không? Đổi cái khác đi, em nhất định sẽ thực hiện được."

 

Lạc Trạm nghĩ ngợi: "Có."

 

"Là gì?"

 

"Đợi khi em tốt nghiệp xong, chúng ta kết hôn nhé." Lạc Trạm cười lên, cúi đầu hôn môi cô gái, nói đùa rằng: "Cầu xin em ngủ hợp pháp với anh."

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top