Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Đừng Khóc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 97: Lựa Chọn

Đừng Khóc (Dịch) (Đã Full)

  • 363 lượt xem
  • 2777 chữ
  • 2022-05-25 15:08:30

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sau khi xé nát tấm thiệp mời màu vàng kia, Lạc Trạm chỉ nghiến răng nói một câu: “Tổng bộ ô tô hôm nay xảy ra vấn đề, nhất định là do nhà họ Đường động tay động chân.”

 

Lạc Kính Viễn ngồi sau bàn làm việc và Lâm Dịch đồng thời ngẩn ra.

 

Lâm Dịch kinh ngạc hỏi: “Ý của thiếu gia là, nhà họ Đường sử dụng chiêu điệu hổ ly sơn?”

 

Lạc Trạm ánh mắt vững vàng, không biết suy nghĩ cái gì, cũng không trả lời Lâm Dịch.

 

Lâm Dịch chậm rãi phản ứng lại, thán phục gật đầu: “Tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng quả thật là có khả năng này, nếu không thì làm sao mà Lam Cảnh Khiêm vừa mới xuất ngoại, Đường Nhiễm ở bên này đã bị Đường Thế Tân đến viện điều dưỡng đón đi? Nếu chỉ là trùng hợp, thì nắm thời gian cũng chuẩn quá rồi.”

 

Lâm Dịch nói xong, nhìn ông cụ Lạc bằng ánh mắt kính nể.

 

Ông cụ Lạc đang ngồi sau bàn cũng tán thưởng nhìn Lạc Trạm: “Vậy con cảm thấy, nhà họ Đường đang muốn làm gì?”

 

Lạc Trạm không chú ý ánh mắt đánh giá của Lạc Kính Viễn, nhướng mày không hề nghĩ ngợi mà nói: “Bà già kia có thể nuốt trôi chuyện này hay sao? Đơn giản là thấy con đường Đường Lạc Thiển này đi không thông, lại không cam lòng bỏ chỗ dựa nhà họ Lạc, cho nên nhân dịp lễ trưởng thành của Nhiễm Nhiễm khiến Lam Cảnh Khiêm rời đi, trước mặt mọi người ép Nhiễm Nhiễm phải lên chung thuyền với nhà họ Đường.”

 

Lạc Trạm càng nói, ánh mắt càng trầm xuống: “Bà già kia xem Nhiễm Nhiễm là cái gì, là công cụ có tác dụng thì dùng vô dụng thì bỏ sao?”

 

“Chuyện này con không cần tức giận, ông và Hàng Vi có giao thiệp vài chục năm, ông hiểu rất rõ bà ta là dạng người gì.”

 

Ông cụ Lạc dựa vào ghế gỗ màu đỏ sậm, chạm vào tay vịn đã được mài giũa đến trơn bóng mượt mà, vừa hồi tưởng vừa nói.

 

“Người đàn bà đó độc ác tàn nhẫn, trong mắt bà ta chỉ có hai loại người, có giá trị lợi dụng hoặc không, đừng nói đến máu mủ tình thân, ngay cả bản thân, bà ta cũng có thể lợi dụng đến triệt để.”

 

Lạc Trạm mặt mày lạnh nhạt: “Bà ta lợi dụng chính mình hay lợi dụng người khác con đều không muốn biết, nhưng tuyệt đối không thể đụng vào Nhiễm Nhiễm.”

 

Lạc Kính Viễn dừng một chút, hơi nhíu mày: “Con muốn đi ngăn cản?”

 

Lạc Trạm trầm giọng: “Chẳng lẽ con không nên đi?”

 

“……”

 

Ông cụ Lạc trầm tư vài giây, ngẩng đầu tiếc nuối nhìn Lâm Dịch. Lâm Dịch đương nhiên hiểu ông cụ Lạc suy nghĩ gì, khó xử cúi đầu.

 

Ông cụ Lạc buông tiếng thở dài: “Con đó, vốn tưởng rằng có thể yên tâm giao nhà họ Lạc cho con, hiện tại xem ra, con nhìn nhận vấn đề rất rõ ràng, đáng tiếc cách xử sự vẫn còn quá trẻ con.”

 

Lạc Trạm nhíu mày nhìn qua.

 

Lạc Kính Viễn: “Ông hỏi con, hiện giờ Lam Cảnh Khiêm không ở trong nước, người nhà họ Đường có quan hệ máu mủ với Đường Nhiễm là người thật việc thật, hai đứa cho dù có cảm tình tốt thì hiện tại vẫn là chưa có quan hệ gì, vậy trong tiệc sinh nhật của Đường Nhiễm, con có thể giống như lưu manh cướp người đi từ trong tay nhà họ Đường được hay không?”

 

Lạc Trạm: “Con sẽ danh chính ngôn thuận đưa cô ấy đi.”

 

Lời này làm ông cụ Lạc lộ ra biểu cảm ngoài ý muốn: “Danh chính ngôn thuận? Con có thể dùng quan hệ gì?”

 

Lạc Trạm gằn từng chữ một: “Đính hôn.”

 

Phòng sách bỗng dưng yên tĩnh.

 

Vài giây qua đi, ông cụ Lạc phản ứng lại, tức giận đến đập bàn: “Xằng bậy! Chuyện con từ hôn nhà họ Đường bị trừng trị gia pháp cấm túc ba tháng còn chưa trôi qua, khắp bên ngoài đều là tin đồn nhảm nhí về con, bây giờ con còn muốn tự mình kiếm chuyện?”

 

“Chuyện của Nhiễm Nhiễm chính là chuyện của con.” Lạc Trạm nhíu mày, “Hơn nữa chuyện của chúng con, không tới phiên người khác nói ra nói vào.”

 

“Miệng mọc ở trên người người ta, con ngăn được sao, hả? Chuyện này nếu như giải quyết theo cách con nói, như vậy không chỉ nhà họ Đường bị chỉ trích, mà cả con và nhà họ Lạc cũng sẽ trở thành kẻ lật lọng, thành trò cười trong miệng người khác!”

 

“……”

 

Thấy Lạc Trạm rũ mắt không nói, ông cụ Lạc chậm rãi hòa hoãn trước ánh mắt khuyên giải không tiếng động của Lâm Dịch.

 

Ông cố gắng khuyên nhủ nhẹ nhàng: “Nhà họ Đường mà muốn giành, thì cứ để bọn họ giành. Mấy năm gần đây, nhà họ Lạc đối với nhà họ Đường vô cùng quan tâm, từ lâu hai nhà đã là cành lá đan xen, khó tách rời. Nếu thật sự muốn xé rách mặt, có thể nói nhà họ Đường thương gân động cốt, nhưng nhà họ Lạc cũng sẽ gặp tổn thất không nhỏ, hiện giờ hợp tác cùng có lợi, không có gì không tốt.”

 

Lạc Trạm nắm chặt tay thành nắm đấm: “Nhiễm Nhiễm thì sao, mọi người mặc kệ cảm giác của cô ấy sao?”

 

“Cho nên ông mới nói con là tuổi trẻ nông nổi, con cho rằng chuyện này chỉ có hai nhà Đường Lạc có lợi thôi sao?”

 

Lạc Trạm lạnh mắt: “Chẳng lẽ không phải?”

 

“Đối với Đường Nhiễm mà nói thì lợi và hại cũng giống nhau! Nếu nhà họ Đường gửi gắm hy vọng và chuyện của con và con bé, từ hôm nay trở đi tất nhiên sẽ đối tốt với con bé. Hàng Vi là con người thực dụng, con chờ xem, không bao lâu nữa, vị trí đại tiểu thư nhà họ Đường được “yêu thương” nhất chắc chắn sẽ đổi từ Đường Lạc Thiển thành Đường Nhiễm, như vậy không phải đủ rồi sao?”

 

“……”

 

Thấy Lạc Trạm không nói chuyện nữa, ông cụ Lạc nhẹ nhàng thở ra, xua xua tay: “Con về phòng trước đi, ông thương lượng với Lâm Dịch một chút…”

 

“Như vậy sao đủ.”

 

Ông cụ Lạc sửng sốt, ngẩng đầu: “Cái gì?”

 

“Con nói, như vậy sao có thể đủ.”

 

Lạc Trạm đi đến bàn làm việc, mặt không biểu cảm ngẩng đầu: “Nếu đền bù có thể được tha thứ, vậy thì cần gì đến đạo đức và pháp luật để giam người nữa. Trên đời này cũng sẽ không có tội phạm.”

 

Lạc Kính Viễn nhíu mày nói: “Lạc Trạm, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không phải cứ không trắng thì đen, hoặc có hoặc không, con…”

 

Lạc Trạm đột nhiên cúi người, mười ngón tay thon dài chống trên bàn gỗ, trán anh nổi gân xanh: “Con không muốn nghe lớp người già các người tính kế lẫn nhau nữa. Bù đắp thế nào, ngoan ngoãn phục vụ thế nào? Bà ta tổn thương Nhiễm Nhiễm một nghìn lần, cuối cùng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, những chuyện trước kia đều không tính? Các người cũng không cần rộng lượng thay cho người khác!”

 

Ông cụ Lạc bị thái độ Lạc Trạm chọc giận, trầm giọng nói: “Con không cần châm chọc mỉa mai ông, lựa chọn lợi và hại, đây là thái độ xử thế —— đổi lại là bất cứ ai, đều sẽ nói giống như ông mà thôi.”

 

“Ồ,” Lạc Trạm như nghe xong một chuyện cười, anh lạnh lùng hờ hững cười rộ lên, quay mặt sang bên cạnh, “Lựa chọn lợi và hại?”

 

Lạc Trạm từ sau bàn làm việc lùi lại một bước, tới khi quay mặt lại, mặt mày đã trở nên lạnh lùng: “Có đôi khi con thật sự không hiểu được quan niệm về lòng dạ con người của thế hệ trước, cái này tính là gì? Chỉ cần bỏ đao xuống là có thể đạp đất thành Phật? Vậy thì những người chưa bao giờ hại ai muốn thành Phật có gì khó đâu?”

 

“Đây là hai việc khác nhau.”

 

“Nhưng mà với con, đây là cùng một chuyện!”

 

Nụ cười Lạc Trạm biến mất, anh nghiến răng nghiến lợi nhìn Lạc Kính Viễn: “Giết người là tội, tổn thương người khác cũng là tội! Người bị tổn thương không muốn tha thứ thì không cần tha thứ! Huống chi, nếu dễ dàng tha thứ như vậy, những năm cô ấy chịu hết tủi nhục ở nhà họ Đường thì tính thế nào?”

 

Lạc Trạm căm hận, xoay người đi ra ngoài.

 

Ông cụ Lạc tức giận đến xanh mặt, ở sau lưng anh nói: “Cho dù như thế nào, việc cấm túc của con vẫn không kết thúc, đừng mong có thể bước nửa bước ra khỏi cửa nhà họ Lạc!”

 

Lạc Trạm dừng bước chân.

 

Ông cụ Lạc: “Con không cần ra khỏi cửa phòng, nghỉ ngơi tốt cho ông! Rốt cuộc là tủi nhục nhất thời quan trọng hay tương lai lâu dài mới quan trọng! Nhà họ Lạc sớm muộn gì cũng là của con, Hàng Vi kia còn có thể sống được mấy năm? Có con ở bên cạnh, nhà họ Đường sớm muộn cũng là của Đường Nhiễm! Tới lúc đó, tủi nhục hay đau khổ gì đó, chẳng phải một lần là quét sạch hay sao?

 

“…………”

 

Phòng sách yên tĩnh thật lâu.

 

Một lát sau, thiếu niên đứng trước cửa phòng sách chậm rãi buông bàn tay đang nắm chặt ra.

 

Anh nói giọng khàn khàn: “Ông nói đúng.”

 

Ông cụ Lạc sửng sốt.

 

Chờ ông lấy lại tinh thần, Lạc Trạm đã ra khỏi phòng sách , cũng không quay đầu lại.

 

Ông cụ Lạc vội vàng bảo Lâm Dịch: “Theo sau coi chừng nó.”

 

“Dạ, lão gia.”

 

Không bao lâu, Lâm Dịch trở lại phòng sách, biểu cảm kỳ lạ: “Tiểu thiếu gia trực tiếp trở về phòng ngủ của cậu ấy ở lầu ba, không đi đâu cả.”

 

Lạc Kính Viễn ngoài ý muốn hỏi: “Nó không muốn đến nhà họ Đường tìm Đường Nhiễm nữa?”

 

“Hình như không hẳn vậy.”

 

“Chuyện này… thật sự là trưởng thành rồi, có thể nghe lời tôi nói sao?”

 

Lâm Dịch do dự: “Cũng, có thể?”

 

Ông cụ Lạc suy nghĩ: “Không được, tôi vẫn không yên tâm, cậu cho thêm vài người, bảo vệ tốt phòng ngủ của nó cho tôi, bảo bọn họ thay phiên trực ban nguyên một ngày, cơm ba bữa cho người mang vào —— khi nào nhà họ Đường tổ chức xong tiệc sinh nhật cho Đường Nhiễm, lúc đó lại thả nó ra.”

 

“Dạ, lão gia.”

 

Ngày hôm sau, sinh nhật Đường Nhiễm đã đến.

 

Ngoài dự đoán của Lạc Kính Viễn và Lâm Dịch, vậy mà Lạc Trạm vô cùng phối hợp, hoàn toàn tự cấm túc ở trong phòng không có nửa phần phản kháng.

 

Nhưng mà anh càng khác thường như vậy, càng khiến cho ông cụ bất an.

 

Vì thế bên ngoài phòng ngủ của Lạc Trạm lại thêm một đội bảo vệ, nếu người ngoài không hiểu mà nhìn thấy, có lẽ còn cho rằng đây là đang bảo vệ trọng phạm cực kỳ hung ác.

 

Chờ đến lúc bữa tối được đưa tới, Lạc Trạm ra ngoài cửa nhận, mới tận mắt nhìn thấy “cảnh vui” ngoài cửa phòng ngủ của mình.

 

Lạc tiểu thiếu gia cười một cái lạnh như băng, tiếp nhận hộp cơm xong lại dựa vào bên cạnh cửa: “Cách một cánh cửa giám sát không tiện lắm, hay là mọi người đều vào đi, đêm nay ngủ dưới sàn phòng tôi?”

 

Người đứng đầu xấu hổ cười: “Xin lỗi tiểu thiếu gia. Mệnh lệnh của lão gia, chúng tôi cũng là làm việc theo nhiệm vụ, hy vọng cậu có thể thông cảm.”

 

“Thông cảm, đương nhiên thông cảm.”

 

Lạc Trạm lui lại một bước, đá cánh cửa một cái, cánh cửa đập vào miếng nam châm ở chân tường cố định phía sau rồi dừng lại.

 

Nhìn bảo vệ ngây người, Lạc Trạm lười biếng cười cười: “Đêm nay tôi ngủ không đóng cửa, cửa ngoài cửa trong đều không đóng, đủ thông cảm chưa?”

 

“……”

 

Bảo vệ thụ sủng nhược kinh (1).

 

 (1)Thụ sủng nhược kinh: được ưu ái mà bất an

 

Lạc Trạm mang theo hộp cơm, buồn bã ỉu xìu quay vào.

 

Phong cách phòng ngủ của Lạc Trạm là do chính anh thiết kế, ngoại trừ phòng tắm thì không có bức tường nào, chỉ có giá sách chất đầy tài liệu làm vách ngăn.

 

Cho nên từ bên ngoài liếc mắt vào trong một cái, cách một giá sách, nhóm người bảo vệ có thể loáng thoáng nhìn thấy chiếc giường và bàn làm việc của Lạc Trạm.

 

Sau khi đi vào phía sau giá sách, Lạc Trạm giống như nghĩ đến gì đó, lại đi ra, nửa người dựa vào kệ, lười biếng nói:

 

“À, đúng rồi. Tối nay tôi chuẩn bị xem phim điện ảnh 18+, mấy người nếu không định vào đây giám sát, vậy thì ở bên ngoài nghe tiếng cũng được.”

 

Nhóm bảo vệ: “……?”

 

Vốn dĩ mấy người bảo vệ đều cho rằng Lạc Trạm chỉ là nói giỡn.

 

Ngàn vạn không nghĩ tới, không bao lâu sau, cái kệ sách cơ bản chẳng có cách âm gì hết kia, mơ hồ có một dáng người ngồi sau bàn, vậy mà thật sự truyền đến một loại âm thanh khiến người nghe mặt đỏ tai hồng, khí huyết sôi trào.

 

Một đám người cùng với tiểu đội an ninh đứng bên ngoài lộ vẻ mặt xấu hổ, ánh mắt nhìn nhau rồi lại tránh đi, hoàn toàn không có tâm trạng để giám sát nữa.

 

Người đứng đầu không còn cách nào, chỉ có thể căng da đầu, thấp giọng nói: “Mấy cậu, trông chừng cậu ấy cho tốt. Tôi xuống tìm quản gia Lâm nói một tiếng.”

 

“Dạ, đội trưởng.”

 

Đội trưởng nói xong, giống như là đang chạy nạn chạy thẳng xuống lầu.

 

Lâm Dịch đang ở nhà ăn, phục vụ ông cụ Lạc mới vừa dùng xong bữa tối.

 

Nghe thấy đội trưởng đội bảo vệ ấp úng báo cáo, hai người đều ngây ngẩn cả người. Qua vài giây, Lâm Dịch mới không thể tin nổi mà nhìn sang ông cụ Lạc: “Hôm nay không phải…… sinh nhật tiểu thư Đường Nhiễm sao?”

 

Ông cụ Lạc sắc mặt đen như than.

 

Lâm Dịch dở khóc dở cười: “Tôi còn cho rằng ít nhất tiểu thiếu gia sẽ thử xin gọi điện thoại cho Đường Nhiễm, nhưng di động của cậu ấy đã bị tôi tịch thu, mà cậu ấy hỏi cũng chưa hỏi, vậy mà lại ở trong phòng mở, mở phim cấp ba?

 

Ông cụ Lạc vốn là dáng vẻ tức giận đến mắng người, có điều sau mỗi giây mỗi phút trôi qua, Lâm Dịch ngày càng yên lặng, sắc mặt của ông cũng yên tĩnh trở lại.

 

Sau đó chuyển thành nghiêm trọng.

 

Giây lát sau, ông cụ Lạc mở miệng: “Quá khác thường.”

 

Lâm Dịch: “Khác thường giống như uống lộn thuốc.”

 

Ông cụ: “Ở thời điểm nguy cấp này, nó đột nhiên ngớ ngẩn sao?”

 

Lâm Dịch: “Tiểu thiếu gia sao? Chỉ có cậu ấy làm người khác ngớ ngẩn.”

 

Ông cụ: “……”

 

Lâm Dịch: “……”

 

Hai giây sau, sắc mặt Lâm Dịch đột nhiên thay đổi, cất bước chạy vèo một cái đi ra: “Tôi lên lầu xem thử!”

 

Ông cụ Lạc sắc mặt đỏ lên, dường như tức giận muốn nói gì đó. Đội trưởng bảo vệ không dám thở mạnh chờ ở một bên, hoang mang bất an.

 

Anh ta biết có lẽ bên phía tiểu thiếu gia xảy ra vấn đề, nhưng lại không biết là cái gì, hơn nữa ông cụ Lạc không lên tiếng, anh ta càng không dám manh động.

 

Nhà ăn yên tĩnh không được bao lâu, chỗ cửa sổ hoa hồng truyền tới âm thanh xôn xao từ bên ngoài.

 

Đội trưởng đội bảo vệ trong lòng hoảng sợ.

 

Ngay sau đó, anh ta nghe báo cáo qua tai nghe bluetooth trong hai giây, sắc mặt đột biến: “Lão gia, tiểu thiếu gia cậu ấy, không biết cậu ấy đã nhảy từ cửa sổ lầu ba xuống từ khi nào, người ở cửa sao đã ngăn cản, nhưng... không ngăn được.”

 

Nghe xong lời đội trưởng đội bảo vệ nói, ông cụ Lạc giống như không hề ngoài ý muốn.

 

Ông chỉ chậm rãi thở dài: “Một thằng nhóc con không khiến người khác bớt lo.”

 

Ông cụ Lạc vừa cảm khái xong, Lâm Dịch thở hồng hộc xuất hiện ở bên ngoài nhà ăn. Ông ta nhanh chóng tiến vào, đi đến bên cạnh ông cụ Lạc, đưa đồ vật trong tay tới trước mặt ông cụ.

 

“Lão gia, đây là tờ giấy tiểu thiếu gia để lại.”

 

Lạc Kính Viễn không nói chuyện, rũ mắt nhìn lướt qua.


Trên chỉ có hai câu.

 

【Ông nói cái gì cũng đúng.】

 

【Nhưng con không thể đứng nhìn cô ấy chịu bất cứ tủi nhục nào, cho dù chỉ là một chút.】

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top