Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Đừng Khóc (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 98: Đừng Khóc

Đừng Khóc (Dịch) (Đã Full)

  • 358 lượt xem
  • 3710 chữ
  • 2022-05-25 15:08:59

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đoàn Thanh Yến đi theo sau quản gia nhà họ, đi lên phòng ngủ chính ở lầu ba mà như lọt vào sương mù.

 

Quản gia dừng trước cửa phòng, bước tới, hỏi người đứng ở cửa: “Bên trong chuẩn bị xong chưa?”

 

“Vẫn chưa, còn phải thay trang phục.” Người đó nói xong, nhìn Đoàn Thanh Yến đứng sau lưng quản gia, ánh mắt vi diệu hỏi, “Cô ấy chính là người may mắn đó à?”

 

“Đúng vậy.”

 

“Cô ấy tên gì?”

 

“Họ Đoàn, Đoàn Thanh Yến.”

 

“Cũng hay, nghe có phúc khí.” Người đó nửa đùa nửa thật nói với Đoàn Thanh Yến, “Chọn đúng chủ nhân, đứng đúng hàng ngũ, sau này có thể một bước lên trời rồi.”

 

Đoàn Thanh Yến: “……?”

 

Thấy trên mặt Đoàn Thanh Yến có vẻ hoang mang không giống giả vờ, người kia ngoài ý muốn quay đi: “Bà chưa nói cho cô ấy biết tới đây làm gì sao?”

 

“Lão phu nhân bên kia hối thúc quá, còn chưa kịp nói.”

 

“Thế này đi, cô tên Đoàn Thanh Yến đúng không? Từ hôm nay trở đi, cô không cần làm những công việc trước kia nữa.”

 

Đoàn Thanh Yến hoảng sợ: “Tôi, tôi bị đuổi việc sao?”

 

“Đuổi việc?” Người kia cười rộ lên, “Không phải, sau này cô cứ ở bên cạnh tiểu thư Đường Nhiễm, phụ trách chọc cô ấy cười, khiến cô ấy vui vẻ là đủ rồi, cô có làm được không?”

 

Đoàn Thanh Yến sửng sốt.

 

“Tiểu thư Đường Nhiễm đang trang điểm và thay đồ bên trong, chuẩn bị làm chủ nhân bữa tiệc sinh nhật tối nay, cô vào trong trò chuyện với cô ấy đi.”

 

“……”

 

“Còn đứng ngốc ở đó làm gì, đi vào đi!”

 

“Vâng vâng vâng, được ạ.” Đoàn Thanh Yến ngây ngốc kéo cửa phòng ra.

 

Chờ Đoàn Thanh Yến vào cửa, người ngoài cửa lập tức đóng cửa phòng lại.

 

Ý cười trên mặt cô ta lạnh đi, quay đầu lại hỏi quản gia: “Mang di động của cô ta đi chưa.”

 

“Vâng, tôi nhìn thấy cô ta đặt xuống rồi.”

 

“Vậy là tốt rồi. Lão phu nhân đặc biệt dặn dò, không cho tiểu thư Đường Nhiễm liên hệ với bên ngoài, không thể để phát sinh bất cứ chuyện gì.”

 

“Đã rõ.”

 

Sau khi Đoàn Thanh Yến bước vào, lại bị ngăn cản. Đội hoá trang chuyên nghiệp của nhà họ Đường đang bận rộn trang điểm cho Đường Nhiễm trong phòng, không cho cô đi vào.

 

Đợi hơn nửa buổi chiều, chờ đội hoá trang rời đi, Đoàn Thanh Yến lúc này mới có thể được vào bên trong.

 

Vào trong, Đoàn Thanh Yến kiềm chế cả buổi chiều nhịn hết nổi chạy tới: “Tiểu Nhiễm, em thật sự quay lại rồi sao? Chị nhớ em muốn chết!”

 

“Ôi… cô chậm thôi!” Người còn chờ ở trong phòng để chỉnh trang phục không biết từ đâu chạy tới, ngăn Đoàn Thanh Yến lại, cau mày không vui nói, “Sao lại không có phép 

tắc gì hết vậy?”

 

“……”

 

Cô gái vẫn luôn ngồi trước gương có phản ứng trước tiên, dừng lại một chút.

 

Lát sau, cô gái ngước mắt, nhìn bóng người trong gương nhẹ giọng mở miệng: “Đây là bạn của tôi, để cô ấy đến đây đi.”

 

Thợ trang điểm dịu lại, dường như muốn nói thêm gì nữa, cuối cùng vẫn khó xử mà buông tay xuống, dặn dò nói: “Tiểu thư Đường Nhiễm vừa mới trang điểm xong, đừng làm rối loạn.”

 

Đoàn Thanh Yến thưa dạ gật đầu: “Dạ biết.”

 

Người kia cũng coi như thức thời, sau khi nói xong thì chủ động rời khỏi phòng trong, đi ra bên ngoài.

 

Đoàn Thanh Yến lúc này mới bớt câu nệ, kích động chạy đến bên cạnh Đường Nhiễm, giọng nói địa phương không kiềm lại được: “Tiểu Nhiễm, bọn họ nói nhà họ Đường gia đang tổ chức sinh nhật cho em, đây là thiệt hay giả đó!”

 

“Cho là vậy đi.”

 

“Còn có người nói sau này đây là phòng của em? Chị vừa mới ở bên ngoài nhìn vào, bên trong lớn thật đấy, một phòng này có thể sánh bằng với một căn hộ bình thường, sau này có phải em sẽ luôn ở nhà chính không?

 

“Ừm.”

 

Đoàn Thanh Yến kích động nói thật nhiều, lúc này mới chú ý tới cảm xúc Đường 

Nhiễm không tốt.

 

Cô sửng sốt hai giây, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Nhiễm, sao em có vẻ không vui mừng gì hết vậy? Nhà họ Đường chuẩn bị bù đắp cho em đó, em không thích sao?”

 

Đường Nhiễm trầm mặc một lát, quay sang nói: “Không phải em không thích. Chỉ là, có người nói với em, trên thế giới này chẳng có ai tự dưng vô duyên vô cớ đối tốt với mình cả.”

 

“Hả?” Đoàn Thanh Yến lo lắng hỏi, “Em muốn nói, nhà họ Đường có mục đích gì đó sao?”

 

Đường Nhiễm không nói.

 

Cô quay đầu lại, nhìn chiếc váy tinh xảo đến mức khiến cô cảm thấy bản thân thật xa lạ trong gương, khẽ thở dài: “Sao lại không có chứ.”

 

Đoàn Thanh Yến hoảng sợ, cảnh giác nhìn khắp nơi, sau khi tìm tòi không có kết quả mới buồn rầu quay lại nói: “Chị đợt nhiên nhớ tới, trước khi vào đây, di động của chị đã bị quản gia mang đi, nói ngày mai mới có thể trả lại cho chị.”

 

Đường Nhiễm không ngoài ý muốn: “Em cũng vậy.”

 

“Bọn họ, bọn họ muốn nhốt em ở trong nhà sao, rốt cuộc là muốn làm gì?”

 

“Không biết.” Đường Nhiễm lắc đầu. Chần chờ một chút, cô lại nói, “Nhưng em đoán, chắc chắn có liên quan đến nhà họ Lạc.”

 

“Hả? Liên quan đến nhà họ Lạc?”

 

“Ừm.” Đường Nhiễm nhíu mày, cúi đầu suy tư, nhưng lại không giải thích.

 

Đoàn Thanh Yến lo lắng dạo qua một vòng, đột nhiên chạy về hỏi: “Hay là, hay là chị lén chạy ra ngoài, đi tìm Lạc Trạm! Cậu ấy nhất định có cách giúp em ra ngoài!”

 

Nghe thấy cái tên kia, tim Đường Nhiễm bỗng dưng đập loạn một nhịp. Cô theo bản năng vươn tay ra, kéo Đoàn Thanh Yến lại: “Đừng!”

 

Đoàn Thanh Yến mờ mịt cúi đầu: “Vì sao?”

 

“Bà nội… Nếu muốn chính thức tổ chức sinh nhật cho em, không kiêng dè gì đến người ngoài, thì nhất định đã chuẩn bị tốt cho tình huống Lạc Trạm đến.”

 

“Vậy cho nên?”

 

“Em lo lắng Lạc Lạc tới rồi, ngược lại trái ý nhà họ Đường. Nói không chừng, còn liên luỵ đến anh ấy.”

 

Đoàn Thanh Yến mê mang gãi đầu: “Phức tạp đến thế ư? Vậy làm sao bây giờ, hay là chị mang em lẻn ra ngoài?”

 

“……”

 

Đường Nhiễm nhìn nhìn ngoài cửa sổ: “Trời sắp tối rồi.”

 

“Hả? A, đúng rồi, buổi tối thì làm sao?”

 

“Bọn họ sẽ sớm đón em đến khách sạn tổ chức sinh nhật.” Đường Nhiễm cười khổ, “Hơn nữa, mắt em còn chưa hồi phục tốt, ở nơi có ánh sáng quá chói hoặc quá mờ đều không nhìn rõ, muốn chạy cũng không chạy được.”

 

Đoàn Thanh Yến cũng buồn theo: “Vậy chuyện chúng ta có thể làm chỉ là chờ thôi?”

Đường Nhiễm suy nghĩ, ngẩng đầu lên nói với Đoàn Thanh Yến: “Đêm nay có lẽ em không có cơ hội tự do hành động. Nếu chị có thể tìm được cách, hãy giúp em gọi điện thoại cho Lạc Lạc.”

 

“Hả?”

 

Đoàn Thanh Yến mờ mịt vài giây, ánh mắt sáng lên: “Chị hiểu rồi, là nói với cậu ấy vị trí cụ thể của em, để cậu ấy tới cứu phải không?”

 

“Không phải.”

 

“?”

 

“Chị nói với anh ấy em không sao, đêm nay đừng tới.”

 

“Hả? Vì sao chứ!”

 

“Trên người anh ấy vẫn đang bị thương.” Âm thanh cô gái nhỏ dần. “Mặc kệ nhà họ Đường muốn làm gì… Đều không nên, không nên liên luỵ đến anh ấy.”

 

“……”

 

Buổi tối.

 

Nhà họ Đường đặt một sảnh khách sạn hạng sang, được trang hoàng để tổ chức tiệc sinh nhật cho Đường Nhiễm. Thời gian trôi qua, nhóm khách quý nhận được thiệp mời dần dần có mặt, đại sảnh cũng ngày càng đông đúc.

 

Người phục vụ mặc áo đuôi tôm bưng khay kim loại, lui tới khắp nơi giữa những vị khách, hệt như bướm lượn vòng quanh.

 

Âm thanh của vô số khách mời nói chuyện với nhau lướt qua bên tai giống như nước chảy.

 

“Đoán chừng nhà họ Đường thật sự chuẩn bị để đứa con riêng kia nhận tổ quy tông?”

 

“Chắc vậy rồi, tổ chức cả lễ trưởng thành cho cô ta, không thừa nhận thì là gì? Nếu tôi là Lâm Mạn Mân, nhìn đứa con gái do tiểu tam bên ngoài sinh ra quang minh chính đại 

trở về, có lẽ sẽ tức chết mất.”

 

“Lão phu nhân khôn khéo cả đời, có phải già nên hồ đồ rồi không? Bà ta giấu đứa con riêng kia nhiều năm như vậy, bây giờ đang lúc nhà họ Lạc từ chối hôn sự lại mang chuyện này ra, sợ thanh danh nhà họ Đường còn tốt quá hay gì?”

 

“Ai biết bà ta nghĩ thế nào —— phục vụ kia, chờ một chút, cho tôi một ly champagne.”

Người mở miệng cuối cùng gọi người phục vụ đang bưng khay đi ngang qua, vừa lấy cái ly vừa tuỳ ý đảo mắt qua đối phương.

 

Một hai giây sau, ly champagne ngừng ở môi cô ta, người phụ nữ ngây ngẩn cả người.

Người bên cạnh phát hiện: “Sao vậy?”

 

“Tôi…” Người kia bỗng dưng lấy lại tinh thần, kinh ngạc ngẩng đầu, “Người phục vụ vừa rồi nhìn vô cùng quen mắt, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi.”

 

“Không thể nào? Một người phục vụ thôi, sao cô có thể đã gặp qua chứ.”

 

“Thật mà.” Người đó quay đầu, nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng đối phương nữa.

 

“A, tôi hiểu rồi, có phải thấy người ta đẹp trai, nên muốn xin số điện thoại đúng không? 

Lý do này lỗi thời quá rồi đó.”

 

“Ha ha, đáng ghét, cô lăn đi.”

 

“……”

 

Các vị khách nói cười ở xa xa không thể nghe thấy.

 

Người thanh niên trẻ tuổi buông cái khay trong tay đi tới một góc, hơi nghiêng thân hình, lộ ra sườn mặt với đường cong ngũ quan thanh thoát không thể bắt bẻ.

 

Ngón trỏ thon dài để nhẹ trên tai nghe mini, thanh niên hạ giọng: “Tôi xem qua rồi, cô ấy không ở sảnh chính của tiệc.”

 

“Hả, sao lại như vậy?”

 

“Cậu xem mấy chỗ khác của khách sạn, xem còn nơi nào có khả năng.”

 

“Tôi đi xem…”

 

Âm thanh trên tai nghe còn chưa kết thúc, đã có hai cô gái trẻ đi về hướng này.

Lạc Trạm rũ mắt, xoay người hướng vào tường, lách vào khu vực có thể tránh đi tầm 

nhìn của đối phương.

 

Hai cô gái dừng lại ở cái bàn buffet dài bên cạnh. Một người trong đó cầm lấy điểm tâm trên bàn, cắn một cái rồi cười.

 

“Cô con riêng này cũng quá thảm. Đường Lạc Thiển từ nhỏ đến lớn bao nhiêu người cưng chiều, ai cũng phải đi theo nịnh nọt. Huống chi trong giới này, nếu thân thế là chính thức, sẽ ghét nhất là kiểu con riêng của tiểu tam bên ngoài như thế này, không chỉnh cô ta mới là lạ.”

 

“Nghe nói đôi mắt của Đường Nhiễm kia không tốt lắm, bọn họ lén cho cô ta uống rượu còn chưa tính, còn gạt ngã người ta… Có phải hơi quá đáng hay không?”

 

“Con của tiểu tam, đáng đời…”

 

Không khí u ám đột nhiên xuất hiện xung quanh cái bàn dài trắng như tuyết.

 

Cô gái còn đang ăn điểm tâm sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu. Sau đó cô ta nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai anh tuấn.

 

Chỉ tiếc là lạnh như băng, đôi mắt đầy cảm xúc hung tợn đã phá huỷ vẻ đẹp hoàn mỹ của khuôn mặt này ——

 

“Cô ấy đang ở đâu?” Âm thanh trầm khàn của thanh niên vang lên lạnh lùng.

 

Cô gái bị doạ đến mức rớt cả món điểm tâm: “Ai… Ai cơ?”

 

“Đường, Nhiễm.”

 

Lạc Trạm kéo cái nơ trước cổ áo sơ mi xuống, trên mu bàn tay trắng nõn siết chặt lộ ra mạch máu màu xanh nhạt.

 

Sự nhẫn nại cùng với lý trí bị kéo căng như sợi dây trước vách đá, cuối cùng cũng đứt phựt, âm thanh run run gằn từng chữ ——

 

“Bây giờ cô ấy đang ở đâu!?”

 

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Đường Nhiễm trải qua một sinh nhật vừa bận rộn lại khốn khổ như vậy.

 

Cô bị Đường Thế Tân đón đi, chào hỏi những trưởng bối chưa từng gặp mặt, sau đó được chúc phúc, còn nhận được quà tặng.

 

Quà tặng đã từng là thứ mà cô mong chờ nhất vào ngày sinh nhật. Cô mong đợi không phải vì giá trị của nó, mà là lời chúc phúc từ những món quà … có người nhớ đến cô, để ý đến cảm nhận vào ngày sinh nhật của cô, khiến cô cảm thấy được yêu thương luôn là điều hạnh phúc như vậy.

 

Nhưng đêm nay Đường Nhiễm mới phát hiện, vốn dĩ trên đời này chỉ có một số rất ít người tặng quà mang theo sự kỳ vọng đó của cô.

 

Mà đại đa số, chính là ―― những người giỏi dùng mưu thâm kế hiểm, khi tặng quà thậm chí không thèm che giấu sự mỉa mai khinh thường từ trong đáy mắt.

 

Hoặc là che giấu sự khinh bỉ đó đi.

 

Rốt cuộc thì trong mắt hai họ Đường, Lạc và người ngoài, cô vẫn chỉ là một đứa con riêng không đáng nhắc tới mà thôi.

 

Đường Nhiễm hơi rũ mắt xuống.

 

Thăm hỏi xong mấy trưởng bối, Đường Thế Tân kêu người đưa cô đến gian phòng bên cạnh sảnh tiệc.

Diện tích bên này nhỏ hơn một chút, còn có khu vực đặt ghế sofa dành cho khách nghỉ ngơi. Bên trong cũng ít người hơn rất nhiều, Đường Nhiễm ở đây mới cảm thấy miễn cưỡng hô hấp trở lại được.

 

Chỉ là……

 

Đường nhiễm ngẩng đầu, nhìn về phía một hướng khác của căn phòng.

 

Đèn phòng tiệc quá sáng, mấy chỗ gần nơi treo đèn gần như là chói mắt, khiến cho đôi mắt cô vốn chưa phục hồi cảm thấy việc nhìn sự vật càng trở nên khó khăn.

 

Cho nên lúc này, dù Đường Nhiễm cố gắng nhìn, vẫn chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng vài bóng dáng: không rõ nam hay nữ, càng không nói đến khuôn mặt hay ánh mắt của những người đó.

 

Chỉ là tuy rằng không nhìn rõ, nhưng Đường Nhiễm vẫn có thể cảm giác được bọn họ đang bàn tán về mình ―― mang theo ác ý, thỉnh thoảng sẽ quay lại cười trào phúng vài tiếng.

 

“Tiểu thư,” người phục vụ tiệc bưng khay đến bên cạnh Đường Nhiễm, khom người, 

“Đây là nước trái cây mà cô yêu cầu.”

 

Đường Nhiễm hoàn hồn, giơ tay nhận lấy: “Cảm ơn.”

 

Ly thuỷ tinh dưới ánh đèn tạo ra ảo ảnh, Đường Nhiễm nắm hụt, điều chỉnh một hai lần mới nắm được cái ly, Tuy không nói gì, nhưng người phục vụ dường như ngây ngẩn cả người.

 

Đường Nhiễm do dự một chút: “Xin lỗi, mắt tôi nhìn không rõ lắm, nên không cầm được.”

 

Người phục vụ sửng sốt.

 

Anh ta theo bản năng nhìn thoáng qua cái ly trong tay Đường Nhiễm. Nhớ ra lúc vừa mới rẽ vào phòng bị mấy người trẻ tuổi giữ lại, sau đó đổ rượu vào ly đồ uống này, người phục vụ mở miệng toan nói, lại nghe thấy tiếng cười mỉa mai truyền đến từ phía sau.

 

“Đã là người mù dở, còn tổ chức cái này làm gì?”

 

“Vậy mới nói, tôi là bị cha tôi xách tai bắt quay về, còn tưởng là chuyện gì, hoá ra là tham gia một bữa tiệc sinh nhật như vậy.”

 

“Lễ trưởng thành của Đường Lạc Thiển lúc đó cũng đâu có long trọng như vậy, chỉ là một đứa con rơi của tiểu tam… Ha ha, thật buồn cười.”

 

“……”

 

Những lời nói chói tai đó truyền tới, Đường Nhiễm không cần ngẩng đầu cũng biết là từ trong đám người đứng ở góc kia.

 

Cô nắm chặt cái ly chân dài, ngón tay siết đến khẽ run.

 

Lòng bàn tay chạm vào thành ly lạnh lẽo, lạnh đến mức trong lòng phát run, nhưng cô cũng biết lúc này bản thân không có ai để dựa vào, chỉ có thể dựa vào chính mình.

 

Cho nên cô tuyệt đối không thể để lộ ra một chút sợ hãi nào, càng không được phép thể hiện bản thân để ý ―― nếu không những người đó sẽ càng quá đáng thêm.

 

Đường Nhiễm run rẩy, vội vàng nâng ly lên nhấp một ngụm nước trái cây, muốn dằn xuống sự lo sợ bất an trong lòng.

 

Nhưng mà.

 

“Khụ ―― khụ khụ……”

 

Thứ chất lỏng kích thích cay nồng trôi xuống cổ họng, Đường Nhiễm không kịp chuẩn bị, bất ngờ ho sặc sụa. Sắc mặt nhanh chóng đỏ lên.

 

Ở cách đó không xa, tiếng cười ác ý lại vang lên.

 

“Ai ui, xem cô gái nhỏ nhà người ta sặc kìa, thảm quá là thảm. Mấy người xấu xa quá 

đi.”

 

“Hứ, con của tiểu tam thì phải nhận đãi ngộ này thôi.”

 

“Ho đến không dừng được luôn, hay là giả bộ? Thôi hỏng rồi, cẩn thận để kẻ mù dở này này tới rạch mặt ăn vạ, còn cười được sao?”

 

“……”

 

Đường nhiễm khó khăn ngừng ho, túm chặt người phục vụ: “Đây, đây là cái gì?”

 

Người phục vụ xấu hổ cúi đầu: “Xin, xin lỗi Đường tiểu thư, bên trong có thể bỏ thêm một chút, rượu ……”

 

Đường nhiễm sửng sốt, cuống quýt đứng dậy.

 

―― Thời gian cô giải phẫu giác mạc chưa đủ lâu, loại đồ uống kích thích này bị viện trưởng Gia Tuấn Khê nghiêm cấm cô đụng vào.

 

Đường Nhiễm không muốn so đo với những người đó, không biết có phải tâm lý bị rượu tác động hay không, mà vừa đứng dậy cô đã thấy đầu choáng váng vô cùng.

 

Vốn dĩ đã không nhìn rõ lắm, lúc này,  cảnh tượng và người trước mắt càng trở nên mơ hồ.

 

Cô phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

 

“Ôi, tiểu thư Đường Nhiễm đúng không? Đừng vội đi mà, dù sao cũng là tiệc sinh nhật của cô, chúng tôi là khách, cô phải uống cùng chúng tôi hai ly chứ.”

 

“Đúng đó, ha ha ha……”

 

“Ối, cô nàng này không thèm để ý đến người khác?”

 

“Đừng đứng đó nữa, cản cô ta lại, sao có thể dễ dàng để cô ta đi như vậy?”

 

Sắc mặt Đường Nhiễm tái nhợt, cắn chặt môi cố gắng muốn vòng qua những bóng người mơ hồ giống như ác quỷ đó.

 

Nhưng chân cô đột nhiên bị thứ gì cản lại ――

 

Cô gái vốn đang choáng váng mơ hồ không hề phòng bị mà lảo đảo, ngã xuống đất.

Phía sau lại một trận cười vang.

 

Đường Nhiễm ngã quá mạnh, mất vài giây mới lấy lại tinh thần. Chờ đến lúc muốn ngồi dậy, Đường Nhiễm lại hoảng sợ thấy trước mắt mình có một khoảng không biến thành màu đen.

 

Nỗi sợ hãi “sẽ lại mù lần nữa" trong nháy mắt xâm chiếm tâm trí cô gái nhỏ.

 

Sự tủi thân và đau đớn truyền tới từ đầu gối, nóng rát, không biết có chảy máu hay không, khiến cảm xúc hoảng sợ dâng trào.

 

Đường Nhiễm nắm chặt váy áo, lông mi và môi đều run rẩy: “Lạc Lạc……”

 

Cô theo bản năng mà gọi to.

 

Âm thanh nức nở tựa như tiếng chim non bị rơi vào bẫy.

 

Vừa lúc cả sảnh tiệc đang yên tĩnh.

 

Những người khác đứng ở khắp nơi nhìn sang bên này, hoặc lạnh lùng do dự, hoặc cười nhạo, hoặc đồng tình, nhưng rốt cuộc vẫn không một ai lại gần.

 

Nghe thấy âm thanh cô gái, mấy người trẻ tuổi làm chuyện xấu nhìn nhau:

 

“Cô ta nói gì vậy?”

 

“Hình như là, Lạc Lạc (1)?”

 

(1) Tên của một tiểu thuyết gia và đạo diễn phim, là chữ Lạc 落 này, còn chữ Lạc 骆 này là mới là họ của Lạc Trạm.

 

“Sao tôi lại cảm thấy giống Lạc trong nhà họ Lạc? Mấy người biết không, khoảng thời gian trước tôi nghe nói tiểu thiếu gia nhà họ Lạc đã có biệt danh mới, kêu là Lạc Lạc 

đó.”

 

“Ha? Ai dám gọi tiểu thiếu gia kia như vậy?”

 

“Mấy người nói xem, chắc không phải là cô ta quen biết tiểu thiếu gia nhà họ Lạc thật đấy chứ?”

 

“Đừng suy nghĩ linh tinh, tiểu thiếu gia nhà họ Lạc người ta mới vừa từ chối hôn sự với nhà họ Đường xong, còn đang chịu gia pháp kia kìa.”

 

“Đúng vậy. Hơn nữa, vị tiểu thiếu gia kia không phải nổi tiếng kỳ quái, thích nhất là đôi mắt đẹp hay sao ― anh ta nhìn Đường Lạc Thiển còn chướng mắt, chẳng lẽ xem trọng cái đứa mù dở này sao?”

 

Tiếng nói trong sảnh chưa kịp lắng xuống, từ bên ngoài cửa chính thông với sảnh, đột nhiên truyền đến một loạt động tĩnh.

 

Nhân viên an ninh kiêm hướng dẫn khách mời đang đứng bên trong cánh cửa chạy về hướng bên này, các vị khách mời không hiểu chuyện gì đều đứng ngây tại chỗ, lo sợ không yên.

 

Cho đến khi có tiếng hô nhỏ mơ hồ truyền đến ----

 

“Hướng sảnh chính, cản anh ta lại mau!”

 

Theo tiếng nói, một dáng người đang mặc quần áo của người phục vụ chật vật chạy .

Người đó dừng lại bên cửa tròn. Cặp mắt với con ngươi đen nhánh hiếm khi lộ ra vẻ nôn nóng và thiếu bình tĩnh, nhìn quanh một vòng, khi quét tới góc bên này thì ngưng lại.

 

Mọi người đứng trong sảnh đều sửng sốt.

 

“Lạc ―― đó là Lạc Trạm??”

 

Cứng người tại chỗ mất vài giây, Lạc Trạm mới lấy lại tinh thần.

 

Anh không hề nghĩ ngợi, chạy tới chỗ cô gái nhỏ đang ngã trên mặt đất, cách vài bước lảo đảo sụp xuống. Chờ đến khi đến trước mặt, Lạc Trạm đã hoảng đến mức trực tiếp quỳ luôn trên mặt đất ――

 

Cô gái trước mặt ánh mắt mờ mịt, nước mắt rơi ướt nhòa, chìm trong hoảng hốt và sợ hãi.

 

“Lạc…… Lạc Lạc…… Em không nhìn thấy anh...”

 

Trong lòng Lạc Trạm đột nhiên hụt một nhịp.

 

Giống như bị khoét một lỗ thật lớn, xé rách đến đau đớn.

 

Lạc Trạm mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại run đến nỗi không phát ra tiếng. Chân tay anh luống cuống áp lên khuôn mặt đầy nước mắt của cô gái trước mặt, thật lâu sau mới phục hồi lại lý trí.

 

Anh quỳ gối trước mặt cô gái, vươn tay chậm rãi ôm lấy vai cô, sau đó thành kính cúi xuống run rẩy hôn lấy hàng mi khẽ lay động của cô gái nhỏ.

 

“Đừng khóc.”

 

Giọng nói của anh kiềm chế, đau đến mức dường như cũng muốn khóc theo.

 

“Em đừng khóc… Nhiễm Nhiễm.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top