Trần Duy Lặc hầu như không thường đi tàu về nhà. Lúc đến nhà ga, lối vào của cửa trạm chật cứng hành khách. Số đông đều là sinh viên mang theo hành lý về nhà.
Ghế của Trần Duy Lặc nằm ở toa số 7, anh xếp hàng lên toa tàu cuối cùng. Lúc nhân viên soát vé đang giục một số hành khách xuống, Trần Duy Lặc đã tìm được chỗ ngồi của mình ở hàng ghế đầu của toa bên phải cạnh cửa sổ.
Vali hành lí đặt trước đầu gối, sau khi tìm một vị trí ngồi thoái mái để đặt chân, Trần Duy Lặc lấy tai nghe từ trong túi ra đeo lên tai, chuẩn bị xem truyền hình trực tiếp trận bóng rổ.
Chờ đến khi những người trong toa tàu yên tĩnh lại, chỉ còn âm thanh kéo vali trên mặt đất từ toa tàu bên cạnh truyền đến.
Nhân viên kiểm tra trên tàu thấy có người đến giờ còn chưa tìm được vị trí của mình thì ngăn lại hỏi: “Cô ở toa xe số mấy?”
Người bị ngăn lại nói: “Tôi mua phiếu đứng.”
Nhân viên trên tàu chỉ xung quanh: “Vậy cô xem có chỗ nào còn trống không, nếu không có thì tranh thủ thời gian tìm một chỗ ổn định lại đi.”
“Được.” Phó Sảng gật đầu như gà con mổ thóc.
Cô đi từ toa cuối cùng lên tìm Trần Duy Lặc. Cô nghi anh hoàn toàn không mua vé tàu, vì cô tìm khắp toa số 8 cũng không thấy bóng dáng anh đâu. Nghĩ vậy, cô lại kéo vali nặng nề đi đến toa số 7. Mọi người ai cũng im lặng nghỉ ngơi hoặc nghịch điện thoại, tiếng bánh xe lăn khiến cô bị chú ý mấy lần. Phó Sảng nhanh chóng nhìn qua mấy chỗ ngồi, lúc đang muốn đi đến toa số 6, cô bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn vào ghế gồi cạnh cửa sổ nở nụ cười mãn nguyện.
Trần Duy Lặc tựa vào đó, ánh mắt chăm chú vào màn hình điện thoại trong tay, hai tai không nghe thấy những chuyện bên ngoài, cho nên cũng không phát hiện ra Phó Sảng.
Phó Sảng nhìn sang bên cạnh anh, chỗ đó có một ông chú đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô từ từ đến gần, đứng cạnh vali hành lí của Trần Duy Lặc rồi từ từ kéo vali của mình vào trong góc.
Chiếc vali đặt trước chân Trần Duy Lặc bỗng nhiên trôi đi, anh lập tức đưa tay ra nhưng lại chạm phải tay của một người, đồng thời tay anh cũng bị nắm lấy.
Anh vội ngẩng đầu lên nhìn, thấy Phó Sảng đang mở miệng, ánh mắt từ vali hành lí chuyển sang Trần Duy Lặc. Một lúc sau, khóe miệng cô nở nụ cười có vẻ lúng túng.
Trần Duy Lặc kinh ngạc, vội vàng kéo tai nghe xuống: “Không phải em đi máy bay sao?”
Tối qua Phó Sảng đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn trả lại vé máy bay, chưa kể đến tiền phí làm thủ tục mà ngay cả vé tàu cũng không còn chỗ nữa. Cô có chút không đành lòng nhìn Trần Duy Lặc phải một mình ngồi tàu về nhà lâu như vậy, muốn cùng anh giải tỏa nỗi buồn cho nên cô đã đến đây.
“Em cảm thấy không kịp cho nên tối qua đã trả lại vé.”
Tay Trần Duy Lặc vẫn đang đặt trên tay cô, lúc nghe cô nói vậy, trong lòng anh như có một sợi lông hồng đang bay bổng, khiến anh lâng lâng.
“Em ngồi ở đâu?”
Phó Sảng di chuyển cổ tay một chút, sau khi Trần Duy Lặc thấy bèn chậm rãi thả lỏng tay ra.
“Lúc em mua vé không còn chỗ ngồi cho nên đã mua vé đứng.” Lúc cô nói có chút ngượng ngùng.
Sau khi Trần Duy Lặc nghe xong, lông mày cũng cau lại. Nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, trong lòng anh cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Làm sao anh có thể để cô đứng chứ. Anh lập tức nói: “Em ngồi đi, anh đứng.”
Nói xong anh định xách túi đứng dậy nhưng Phó Sảng đã vội vàng ấn anh xuống rồi đi vào trong góc, đặt mông ngồi lên vali hành lí của mình.
“Em ngồi trên vali là được rồi.”
“Như vậy không thoải mái.” Trần Duy Lặc kéo cô lại.
Phó Sảng nhìn mọi người trong toa tàu, đẩy anh về, nhỏ giọng nhắc nhở: “Em ngồi trên cái này là được rồi, anh đừng di chuyển. Những người khác đang nghỉ ngơi đấy.”
Trần Duy Lặc nhìn xung quanh một lần, thấy không ít người đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh liếc mắt lại, thấy Phó Sảng đã ngồi xuống vali, cắm tai nghe vào điện thoại. Lúc Phó Sảng ngẩng đầu lên, trong tai đã nhét tai nghe nhạc, nhìn anh khẽ mỉm cười.
Trần Duy Lặc đeo lại tai nghe lên thì đã không thể nào xem tiếp trận thi đấu bóng rổ được nữa. Trong đầu anh chỉ còn khoảnh khắc kinh ngạc ban nãy. Lúc thấy Phó Sảng xuất hiện ở đây, tất cả mọi thứ xung quanh như biến mất, chỉ còn lại mình Phó Sảng đang nhìn anh nở nụ cười ngây ngô.
Phó Sảng dựa vào vách tường ngủ gà ngủ gật. Không trách cô gật gù, tối hôm qua cô mất ngủ trắng đêm vì nụ hôn, cũng tưởng tượng ra rất nhiều chuyện linh tinh. Sáng nay thức giấc, cô còn có chút hối hận tại sao mình lại đổi vé máy bay, nhưng mà tay không chống lại não.
Chân Trần Duy Lặc vẫn luôn giữ trước vali, mũi chân của Phó Sảng chạm dưới đất, đầu nghiêng qua một bên, nhắm mắt lại, in bóng trong đôi mắt Trần Duy Lặc. Đây là lần đầu tiên anh không ngần ngại quan sát toàn bộ Phó Sảng.
Không biết bắt đầu tự khi nào, Phó Sảng đã trở thành hình bóng không thể xoá nhoà trong trái tim anh. Có lẽ vào giây phút cô hôn lên cằm anh, cô đã chôn sâu một hạt giống vào tận đáy lòng anh. Anh vẫn nhớ câu nói của Phó Sảng lúc ở nhà mình, câu nói ấy khiến anh suy nghĩ rất nhiều. Khi ấy trong lòng anh đã tự hỏi, phải chăng Phó Sảng thích mình. Nhưng lúc biết được câu trả lời từ miệng cô, anh không hề cảm thấy nhẹ nhõm. Từ sau ngày ấy, cô vẫn luôn chứng minh điều này. Cô bắt đầu hẹn hò, bắt đầu coi anh như một người khác, bắt đầu làm trái lại anh. Tóm lại, trong mắt cô không có anh.
Trần Duy Lặc phát hiện mình không muốn trở thành người khác trong lòng cô. Anh bắt đầu lo lắng cho cô, trong lòng anh hy vọng họ có thể quay trở về thời điểm mà họ thân thiết nhất. Cho nên khoảnh khắc lúc anh mở cửa phòng tắm, trong lòng anh vang vọng giọng nhắc nhở, từ nay về sau anh sẽ không để cho bất kỳ ai bắt nạt Phó Sảng nữa.
Anh không biết Phó Sảng đã thích mình tự bao giờ, nhưng khi anh nhận ra tình cảm của mình với Phó Sảng không còn đơn thuần như trước nữa, anh đã lấy được bằng chứng từ mật khẩu điện thoại di động của cô. Mà ngày đó, lúc Phó Sảng đối mặt với anh, cô lộ ra sự hoảng hốt trước nay chưa từng có. Thật ra giây phút ấy, cuối cùng Trần Duy Lặc cũng hiểu lòng mình, anh thích Phó Sảng.
Phó Sảng tỉnh dậy trong cơn lắc lư của tàu. Lúc cô mở mắt ra, hành khách xung quanh đều đã xuống xe. Cô dụi mắt mới trông thấy rõ Trần Duy Lặc ở trước mặt.
Trần Duy Lặc kéo vali của cô, bánh xe chuyển động lăn theo. Phó Sảng ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời có thần của Trần Duy Lặc đang nhìn cô chằm chằm, hai tay đỡ hai bên vali.
“Có đói bụng không?”
Cổ Phó Sảng rụt lại về sau, mồm miệng khô khốc nói: “Đói.”
Trần Duy Lặc đứng dậy, bảo cô ngồi xuống ghế của mình, anh đi mua hai hộp cơm rồi quay về. Phó Sảng ngoan ngoãn nghe lời, vươn vai ngồi xuống ghế. Trước đây cô cảm thấy ngồi ghế rất đau mông, nhưng bây giờ ngồi lên rồi lại hoàn toàn không muốn đứng lên chút nào.
Trần Duy Lặc quay lại, trên tay còn cầm hai chai coca. Ông chú ngồi cạnh anh đã xuống xe ở trạm vừa rồi, sau khi cửa tàu đóng lại, chỗ ngồi này không có người nên cô yên tâm thoải mái ngồi bên cạnh Trần Duy Lặc, cùng anh ăn suất cơm hộp không quá hấp dẫn này.
“Hộp cơm này bao nhiêu tiền vậy ạ?” Phó Sảng bị cơm làm cho nghẹn, sau khi uống một ngụm coca bèn hỏi anh.
“40 tệ một suất.” Trần Duy Lặc quay sang, nhìn chằm chằm vào khóe miệng cô.
“Đắt vậy?” Phó Sảng khiếp sợ, rõ ràng chỉ là mấy món ăn bình thường thôi mà.
“Còn có suất 15, nhưng sợ em ăn không no nên anh không mua.” Anh vừa nói, vừa dùng đầu ngón tay nhặt hạt cơm dính bên mép cô.
Phó Sảng thấy vậy bèn mím môi lại rồi vội vàng liếm khóe môi vài lần, nghe thấy anh hỏi: “Ăn không ngon đúng không?”
Cô quay đầu lại nhìn nhân viên trên tàu, sau đó gật đầu, lại nghe thấy anh nói: “Vậy về nhà anh sẽ dẫn em đi ăn khuya.”
Phó Sảng nuốt một miếng thịt xuống, bỗng nhớ đến món bánh cá mực ở cửa nhà, trong nháy mắt nước miếng chảy ròng ròng, gật đầu lia lịa.
Phó Sảng nhìn đồng hồ, còn hai tiếng nữa mới đến Tương Giang. Khi đi qua một trạm dừng, có một cô gái đi lên nói cô nhường chỗ ngồi cho cô ấy. Phó Sảng nghe xong bèn đứng dậy nhường ghế.
Phó Sảng thấy Trần Duy Lặc lại chuẩn bị đứng, cô vội vàng xách túi nói: “Em đi vệ sinh.”
Trong nhà vệ sinh có một hàng người, mười phút sau Phó Sảng quay lại thấy cô gái kia đang bắt chuyện với Trần Duy Lặc. Trên mặt Trần Duy Lặc lạnh tanh, sau khi thấy Phó Sảng anh bèn gọi cô đến.
Cô gái kia liếc Phó Sảng rồi lại nhìn Trần Duy Lặc, chợt bừng tỉnh hiểu ra nói: “Hóa ra anh có bạn gái rồi à?”
Phó Sảng nghe vậy bèn nuốt nước bọt, Trần Duy Lặc im lặng không lên tiếng khiến cô hơi xấu hổ. Vì vậy cô lên tiếng giải thích: “Cô hiểu lầm rồi.”
Trần Duy Lặc vừa định nhường ghế cho cô, nghe thế lại ngồi về, ngước mắt lên chạm vào mắt Phó Sảng.
Phó Sảng lại ngồi xuống vali rồi ngả người ra sau, lấy điện thoại ra giết thời gian, nhưng tai lại cẩn thận lắng nghe giọng nói của cô gái kia.
“Trạm dừng tiếp theo là Tương Giang rồi, anh về nhà nghỉ lễ à?” Cô gái đang bắt chuyện với Trần Duy Lặc rất thông minh.
Trần Duy Lặc khẽ ừ một tiếng, ngước mắt nhìn Phó Sảng. Cô vẫn im lìm nhìn chằm chằm vào điện thoại, chăm chú giống như một khúc gỗ.
“Nhà anh ở khu nào Tương Giang vậy? Nếu gần thì lát nữa xuống chúng ta có thể bắt xe đi chung.”
Phó Sảng nghe vậy không khỏi khâm phục, lỗ tai dựng cao hơn để nghe xem Trần Duy Lặc sẽ trả lời như thế nào.
“Không thuận đường.” Anh lạnh lùng đáp.
Cô gái kia lúng lúng cười, nói: “Không sao.”
Nhưng cô ấy vẫn không nản lòng, tiếp tục bắt chuyện với anh: “Em nhìn anh thấy quen quá, cứ như đã gặp ở đâu rồi ý. Trước kia anh học cấp ba ở trường nào vậy?”
Phó Sảng không khỏi hít một hơi, cô nghĩ về bản thân một chút, không biết lúc nào lại có kiểu bắt chuyện với con trai như vậy.
Trần Duy Lặc nhìn Phó Sảng, thấy trên mặt cô không mảy may chút nào, trong mắt lại càng không chút gợn sóng, khiến lòng anh dâng lên ngọn lửa.
“Cô muốn làm gì?” Trần Duy Lặc trực tiếp nghiêng đầu qua hỏi cô gái kia.
Cô gái kia không ngờ anh lại hỏi thẳng thừng như vậy bèn lập tức lấy điện thoại ra, không có ý tốt đến gần anh: “Em muốn làm quen với anh, được không?”
Phó Sảng lặng lẽ liếc bọn họ, hai người họ rất gần nhau, ánh mắt của cô gái kia lưu luyến nhìn lên mặt Trần Duy Lặc. Thấy vậy, trong lòng Phó Sảng xót xa, lại ganh ghét. Thật ra những chuyện như này rất bình thường, không phải cô chưa từng thấy bao giờ. Nhưng không biết có phải do ảo giác của Phó Sảng hay không, mà cô cảm thấy lúc trước ở cạnh Trần Duy Lặc, trong lòng cô lại có cảm giác như hai người đang yêu nhau vậy. Nhất định là do cô quá thích Trần Duy Lặc nên mới khiến cô xuất hiện ảo tưởng này.
Đúng lúc này, chiếc vali Phó Sảng đang ngồi bỗng di chuyển, trượt nhanh về phía lối đi. Trần Duy Lặc vội vàng đưa chân ra cản, kéo chiếc vali của Phó Sảng lại. Anh trực tiếp kẹp chiếc vali mà Phó Sảng đang ngồi giữa hai chân, cố định nó để không trượt đi đâu nữa.
Phó Sảng đối mặt với cái cửa sổ đen kịt, phản chiếu qua tấm kính là gò má của Trần Duy Lặc. Anh dựa vào ghế ngồi, lấy tai nghe từ trong túi ra, không quay đầu nói với cô gái bên cạnh một câu: “Tôi có bạn gái rồi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận